Khoá Tơ Ngỗng - Xuân Miên Dược Thuỷ

Chương 47: Tin tưởng




Phó Thành nằm viện không phải là hoàn toàn diễn trò, xương bả vai và xương sườn của anh đều bị thương ở mức độ khác nhau, cần phải tĩnh dưỡng. Về phần đau đầu, bác sĩ nghi ngờ là chấn động não, đề nghị anh phải nhập viện quan sát vài ngày. Không ép buộc, tất cả đều theo ý muốn cá nhân của anh.

Phó Thành đồng ý.

Ngày hôm sau, Kha Nhụy đến làm thủ tục, chuyển anh từ phòng bệnh bình thường vào phòng VIP.

Ngày thứ năm, Anh Hiền mang theo hoa tươi xuất hiện, trong tay còn có một tấm chi phiếu, phía sau có năm số không.

“Cầm đi, không phải tiền của tôi, chi phiếu do chủ tịch mở, đây là thứ anh xứng đáng có được.” Cô không biết tại sao cô phải cố ý nhấn mạnh rằng nó không phải là tiền của riêng mình.

Phó Thành cầm tờ giấy mỏng manh, nhìn chằm chằm chữ ký rồng bay phượng múa trên đó, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, cẩn thận ngắm vài giây rồi trả lại cho cô: “Được, tôi nhận rồi, giờ cho em, trả lại một phần tiền thuốc men của Tiểu Chi.”

Anh Hiền đưa tay đón lấy. Cô không có lý do gì để không nhận.

Anh ngồi bên giường bệnh, cô ngồi trên sô pha nhỏ, phòng bệnh lớn đến nực cười, giữa hai người cách nhau ánh mặt trời nhợt nhạt. Cô mang một đôi giày đế phẳng, vết thương ở bắp chân đã đóng vảy, màu sắc rất nhợt nhạt, có một loại mỹ cảm bị tàn phá hủy hoại.

“Vết thương của em thế nào rồi?” Phó Thành hỏi.

Anh Hiền duỗi cẳng chân, cười nói: “Sắp lành rồi. Ngược lại là anh đấy, nghe bác sĩ nói rất nghiêm trọng.”

Nghiêm trọng hơn cô rất nhiều.

Phó Thành: “Vì nằm lại bệnh viện nên nói hơi quá thôi.”

Sự tĩnh lặng đột nhiên ập đến, giống như dây leo tùy ý lan tràn, trói chặt thần kinh hai người.

Một lúc lâu sau, Anh Hiền nói: “Cảm ơn anh đã đồng ý nhập viện.”

Im lặng thêm một lúc, cô lại mở miệng: “Mấy ngày trước, ở trước cổng cửa nhà họ Tưởng tôi đã nói là sẽ nói với người khác có ý định mời vệ sĩ, anh là một trong những ứng cử viên phỏng vấn. Hôm nay ngoại trừ thăm anh, còn muốn hỏi anh một chút, Phó Thành, anh có muốn làm vệ sĩ của tôi không?”

Sắc đen dưới đáy mắt Phó Thành lại đậm hơn một chút, nhìn về phía cô hỏi: “Em cảm thấy mình vẫn gặp nguy hiểm nữa sao?”

“Cũng không phải.” Anh Hiền thẳng thắn nói, “Lời đã nói ra rồi, lại vừa trải qua chuyện này, không mời vệ sĩ thì có chút không nói trước được. Mà nếu phải mời thì tôi tin tưởng anh hơn người xa lạ.”

Tin tưởng?

Phó Thành hỏi ngược lại: “Em sẽ tin tưởng một người mà em dùng tiền mua được?”

Anh Hiền dường như biết anh hỏi gì, nhưng cô chọn cách tranh luận về vấn đề này theo kiểu hời hợt bên ngoài: “Tại sao không? Có thể dùng tiền mua là cách khống chế đơn giản nhất. Nếu như tất cả các mối quan hệ đều có thể dùng tiền giải quyết, đúng thật là không thể nào tốt hơn.”

Đợi một hồi vẫn không đợi được câu trả lời, Anh Hiền cười cười, cầm áo khoác đứng lên: “Không sao, tôi sẽ liên lạc với công ty của anh, bảo bọn họ sắp xếp cho người khác tới đây. Anh cứ nghỉ ngơi cho tốt đi.”

“Cần bao lâu?” Phó Thành bất thình lình mở miệng, Anh Hiền phản ứng không kịp, nghi hoặc hỏi: “Cái gì?”

“Vệ sĩ, em cần bao lâu?”

Nếu là vì che mắt người khác, nhất định sẽ không lâu.

Hai tháng.

Anh Hiền nuốt câu trả lời rõ ràng xuống, mơ hồ nói: “Khoảng mấy tháng.”

Phó Thành gật đầu, ánh mắt đen kịt u ám: “Được, vậy thì mấy tháng. Tôi là vệ sĩ của em.”

Anh Hiền vô thức mỉm cười, khóe miệng nhếch lên kéo theo cả cơ mặt, sau khi đại não biết mặt đang làm cái gì, muốn che giấu cũng đã không kịp nữa rồi.

Có lẽ bị cô lây nhiễm, khóe môi của Phó Thành cũng mềm mại hơn rất nhiều, quần áo bệnh nhân màu xanh trắng cũng có vẻ dịu dàng hơn.

Trong nháy mắt, Anh Hiền bị một nỗi xúc động chi phối, bước tới bên cạnh người đàn ông, cúi người lại gần. Hơi thở nhẹ nhàng phả lên môi anh, rồi bỗng nhiên thay đổi phương hướng, hạ một nụ hôn xuống gò má anh.

“Cảm ơn.”

Ấn đường của Phó Thành hơi nhíu lại, không lên tiếng, lẳng lặng nhìn cô rời đi.

Hai ngày sau, Phó Thành xuất viện, lại cách một tuần nữa, anh vào Tưởng Thị báo cáo.

Lão Lý tấm tắc khen ngợi: “Tiểu Phó, tôi thấy Từ Chính Phong hẳn là quý nhân của cậu rồi, nhớ tìm thời gian đi cảm ơn người ta một chút. Làm ở nhà họ Từ đã đủ khiến người ta đỏ mắt, vậy mà bây giờ còn có nhà họ Tưởng. Tôi nghe nói trước đây cô ba nhà họ chưa bao giờ thuê vệ sĩ, lần này xem như cậu nhặt được của hời rồi.”

Kha Nhụy liên lạc với lão Lý, nói là người chủ tịch Từ giới thiệu tới, muốn tìm Phó Thành trước đây từng làm vệ sĩ cho Từ Á Vi. Lão Lý không biết anh và Anh Hiền đã có quen biết dây dưa từ trước, chỉ coi như anh dính được phúc của Từ Chính Phong.

Ngày đầu tiên đi làm, Kha Nhụy dẫn anh làm quen cấu trúc công ty, cũng giới thiệu ngắn gọn đại khái lịch trình của Anh Hiền.

“Sếp không thích bên cạnh có nhiều người, cho nên tài xế đều để cho người khác dùng. Anh Phó, sau này phải phiền anh lái xe đưa sếp đi làm rồi. Sếp tăng ca nhiều, có đôi khi sẽ về khá muộn, anh nhớ chuẩn bị tốt tâm lý.” Kha Nhụy cũng không biết tại sao Phó Thành lại trở thành vệ sĩ của sếp, sếp lên tiếng, cô ấy chỉ cần chấp hành là được rồi.

Bởi vì chuyện của Phó Chi, Kha Nhụy có ấn tượng không tệ với anh, thấy vẻ mặt anh nghiêm túc, cô ấy cười cười nói: “Yên tâm đi anh Phó, chắc chắn thoải mái hơn khi anh làm việc bên cô Từ. Sếp rất gần gũi, chỉ cần không chậm trễ công việc thì những thứ khác đều dễ nói, cũng không có gì khó làm.”

Phó Thành cụp mắt, khóe môi mím lại một chút, bởi vì nghĩ đến bộ còng tay nhỏ màu hồng phấn kia.

“Đây chính là văn phòng của anh.” Kha Nhụy dẫn anh đi tới phòng đơn cách vách văn phòng của Anh Hiền, nơi này vốn là phòng khách nhỏ, hiện tại sofa đổi thành bàn làm việc, bố trí máy tính, giá để đồ và các vật dụng văn phòng cơ bản khác.

“Có vấn đề gì lúc nào cũng có thể tìm tôi, tôi ở đối diện.”

Phó Thành đến tận buổi tối mới nhìn thấy Anh Hiền.

Cô xoa huyệt thái dương từ trong phòng họp đi ra, nhìn thấy anh, giày cao gót dừng lại: “Tới rồi à.”

“Đúng vậy.”

“Tôi còn muốn xem lại chút tài liệu, đợi lát nữa anh về nhà cùng tôi chào hỏi, làm quen một chút.”

Phó Thành gật đầu.

Cho đến khi trên tầng chỉ còn lại bọn họ, Anh Hiền cuối cùng cũng ra khỏi văn phòng, trước tiên kêu Kha Nhụy tan ca, sau đó dẫn Phó Thành xuống tầng.

Trên đường lái xe, Phó Thành liếc mắt nhìn chân cô vài cái, không nhịn được nói: “Trước khi vết thương lành thì nên cố gắng mang giày đế phẳng càng nhiều càng tốt.”

Anh Hiền nhìn bắp chân mình, lại nhìn sườn mặt anh: “Anh sao rồi?”

Hai chữ ‘Vẫn ổn’ chưa kịp thốt ra, tay cô đã nhẹ nhàng vuốt ve vị trí xương bả vai của anh.

Anh lập tức cứng đờ, khiến Anh Hiền nghĩ mình làm anh đau, thu tay lại nói: “Xin lỗi.”

Hôm nay không phải thứ Sáu, phòng khách chỉ có Tưởng Chấn và Anh Thận ở đây.

Anh Hiền giới thiệu Phó Thành cho bọn họ, Tưởng Chấn nhiệt tình nói vài câu cảm ơn, xem như đã chào hỏi qua. Anh Thận cười rất nhạt, gật đầu với anh một cái rồi kéo Anh Hiền ra sô pha ngồi, đến gần kiểm tra chân cô.

Dáng vẻ muốn chạm lại không dám chạm vào, giống như cô là đồ sứ dễ vỡ vậy.

Anh Hiền thoải mái nói: “Cần gì phải cẩn thận như vậy, vảy cũng sắp rớt rồi.”

Anh Thận tức giận: “Đều là tại chị cào cả đấy. Chị ba, chị có thể cẩn thận một chút được không? Chờ ở đây, em sẽ lấy thuốc.”

Anh Hiền quay đầu lại liếc Phó Thành: “Phó Thành, anh trở về đi, sáng mai bảy giờ rưỡi đến đón tôi.”

Phó Thành gật đầu, tầm mắt lướt qua ót Anh Hiền, đụng phải ánh mắt đăm chiêu của cậu nhóc bên cạnh cô, tự nhiên thu hồi tầm mắt, sau khi nói lời tạm biệt với mọi người thì rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.