Tưởng Anh Tư sẽ không tự mình ra mặt, nhưng chồng cô ta là Trịnh Thanh Viễn.
Sương mù trong đầu rút lui, Anh Hiền giống như đả thông hai mạch nhâm đốc*, nhanh chóng nhớ lại mẹ của Trịnh Thanh Viễn mang họ Lâm. Hai người từng có duyên gặp nhau trong đám cưới của Tưởng Anh Tư.
(*)Đả thông hai mạch nhâm đốc: theo Đông y, trong hai kinh mạch này một mạch kiểm soát tất các kinh âm (bao gồm thủ tam âm kinh – ba đường kinh âm trong cánh tay; Túc tam âm – ba đường kinh âm nằm mặt trong đùi), và một mạch kiểm soát tất cả các kinh dương (thủ tam dương kinh, túc tam dương kinh). Khi 12 kinh mạch này có vấn đề, đầu tiên cần đả thông hai mạch này, khí huyết sẽ được lưu thông. Vì vậy, nó còn có nghĩa là thông suốt, sáng tỏ hay hiểu rõ chuyện gì.
Có phương hướng, Kha Nhụy rất nhanh đã tra ra Lâm Quốc Phong là cậu của Trịnh Thanh Viễn.
Lâm Quốc Phong là giáo viên dạy Vật lý ở trường trung học, cả đời chưa từng đầu tư cổ phiếu, sao có thể bán khống giá cổ phiếu được chứ.
Sự tình đã rõ ràng, tâm tình Anh Hiền lại trở nên phức tạp, có kinh ngạc, nhưng nhiều hơn là thất vọng.
Cô kinh ngạc chính là Tưởng Anh Tư ngày thường không có biểu hiện gì đặc biệt, vậy mà lại có thể làm ra chuyện này. Hình tượng của người chị hai này ở trong lòng cô rất mơ hồ, thậm chí có thể nói là không có cảm giác tồn tại.
Tưởng Anh Tư là tiêu chuẩn điển hình của con gái nhà giàu, chuyên ngành đại học là Văn Học, tốt nghiệp với thành tích bình thường, không cao cũng không thấp, thích hàng hiệu, tiêu tiền không tiếc tay, sau khi tốt nghiệp thì trực tiếp vào bộ phận quảng cáo của Tưởng thị làm việc, biểu hiện không có gì nổi bật, nói là đi làm không bằng nói là tham gia các loại hoạt động xã hội thì đúng hơn.
Trịnh Thanh Viễn là đàn anh khóa trên ở đại học của Tưởng Anh Tư, có thể xem là ở rể nhà họ Tưởng, gia cảnh bình thường, nhưng diện mạo, trình độ học vấn và năng lực đều nổi bật, bởi vậy Tưởng Chấn cũng coi như hài lòng, đem hai công ty điện tử giao cho anh ta xử lý.
Trịnh Thanh Viễn cũng biết rõ tình cảnh của mình, làm việc tận tụy, ngày thường đối với Anh Hiền cũng không có địch ý gì.
Hai người như vậy nhưng lại làm ra hành động quá lớn sau lưng cô, đúng là không thể đánh giá người khác qua vẻ ngoài được.
Điều khiến Anh Hiền thất vọng chính là, chuyện này chỉ sợ đúng thật là không liên quan đến Tưởng Anh Kiến, nếu không anh ta cũng sẽ không đề nghị kiểm tra điện thoại di động, mà Tưởng Anh Tư cũng sẽ không thẳng thừng cự tuyệt.
Đến giờ đổi thuốc, Phó Thành đẩy cửa ra, phát hiện Anh Hiền đang nói chuyện điện thoại.
Anh Hiền cũng nhìn thấy anh, tạm dừng một chút, sau đó nhìn anh rồi nói với Kha Nhụy: “Kha Nhụy, tối nay nghĩ cách lấy được điện thoại di động của Tưởng Anh Kiến, gọi điện thoại cho Trịnh Thanh Viễn, gọi cho đến khi anh ta nhận máy mới thôi, không cần nói chuyện, chờ anh ta cúp máy, sau đó xóa nhật ký cuộc gọi này.”
Kha Nhụy cả kinh, hạ giọng nói: “Sếp, cô muốn…? Nhưng mà chuyện này… Chỉ cần anh ta cắn chết không thừa nhận, một nhật ký cuộc gọi cũng không thể chứng minh bất cứ điều gì.”
Anh Hiền thản nhiên nói: “Không cần chứng minh gì cả, làm cho người ta nghi ngờ là tốt rồi.”
Tưởng Chấn đã có chút hoài nghi, cô chỉ cần thêm một nắm củi nữa, để lửa cháy càng mạnh hơn một chút, không có chứng cứ chứng minh không quan trọng, Tưởng Chấn là người nắm quyền trong nhà họ Tưởng, mọi chuyện đều do ông ta làm chủ, người khác không có quyền lên tiếng hay phán xét.
Cô chưa từng để Tưởng Anh Tư vào mắt, lật đổ cô ta thì có ý nghĩa gì.
“Được rồi sếp, tôi hiểu rồi. Chúng ta có nên gửi tin nhắn không? Để lại bằng chứng bằng văn bản.”
“Không cần, làm chi tiết ngược lại dễ dàng lộ sơ hở.”
Kết thúc cuộc điện thoại, Anh Hiền trầm mặc chăm chú nhìn Phó Thành, không có bất kỳ ý tứ né tránh nào.
Phó Thành cũng nhìn cô như vậy, hồi lâu sau, anh đóng cửa lại, hỏi: “Cô muốn mượn chuyện này để giải quyết tình huống của bản thân?”
Anh Hiền hời hợt đáp: “Đúng vậy.”
Lại một khoảng trống im lặng, anh nói: “Anh Hiền, cách tiếp cận sai lầm sẽ không nhận được kết quả chính xác.”
Đây là lần thứ hai anh nghiêm túc gọi tên cô, giọng nói trầm hơn so với lần xảy ra tai nạn xe trước đó.
Anh Hiền vui vẻ, nhướng mày nhìn anh: “Phó Thành, anh đây là đang dạy cho tôi một lớp giáo dục tư tưởng sao? Tôi không cần, cám ơn.”
Trên mặt cô có ý cười, nhưng giọng điệu lại rất lạnh, khóe mắt bắn ra sự sắc bén xuyên thấu.
Phó Thành biết mình không nên nói, anh sớm biết cô là người như nào, nhưng anh vẫn mở miệng hỏi: “Vì sao lại tức giận?”
Khoé miệng Anh Hiền càng lộ rõ ý cười hơn: “Mắt nào của anh thấy tôi tức giận?”
Cô đem sự hùng hổ bức người che giấu dưới nụ cười, dáng vẻ này giống hệt như lần đầu tiên hai người gặp mặt.
Phó Thành tiến lên một bước, buộc cô không thể không nhìn mình: “Anh Hiền, cô có từng nghĩ qua, vì sao cô lại thích nhìn người khác giãy dụa như vậy chưa?”
Lời nói của anh tựa như cây kim, phá vỡ vết loét mủ không thể nhìn thẳng trong đáy lòng cô, khiến nó chảy ra máu mủ, nóng rát xuyên qua thần kinh cô.
Càng tức giận, nụ cười của Anh Hiền càng rạng rỡ: “Phó Thành, đúng là không nhìn ra nhé, hóa ra anh còn là bác sĩ tâm lý cơ đấy. Anh có phải là quá coi trọng bản thân mình rồi không? Quan hệ của chúng ta cũng chỉ là từng ngủ với nhau một vài lần, ngoài ra không có gì nữa. Tôi không quan tâm đến những gì bên ngoài của anh, anh cũng không cần phải quan tâm đến kết quả cách làm của tôi là đúng hay không.”
Cô thốt ra từng chữ khắc nghiệt, nói đến mức khiến cho người khác cảm thấy không còn đường lui, đáy lòng cuồn cuộn du͙ƈ vọиɠ hủy diệt.
Nhìn thấy nỗi đau trong mắt người đàn ông, Anh Hiền cảm thấy cực kỳ thoải mái.
Cô thầm nghĩ: Mau cút đi.
Anh Hiền quay lưng lại, thu dọn đồ đạc của mình, chờ anh đóng sập cửa lại rồi bỏ đi.
Không khí yên tĩnh đến ngưng đọng, cô không chờ được tiếng đập cửa, ngược lại là chờ được cái ôm của anh.
Anh Hiền cứng đờ, sau đó ra sức giãy dụa, kìm nén quát lớn: “Anh buông tôi ra!”
Cô chưa bao giờ phẫn nộ như vậy, tất cả khí huyết tựa hồ muốn từ trong huyệt thái dương tuôn ra, mạch máu đập loạn lên.
Anh ta nghĩ mình là ai chứ?! Vậy mà dám dùng thủ đoạn cho một cái tát lại cho một quả táo ngọt với cô ư!*
(*) Cho một cái tát lại cho một quả táo ngọt: giống với câu vừa đấm vừa xoa của chúng ta.
Phó Thành gắt gao ôm lấy cô, cho đến khi cô kiệt sức không thể giãy dụa được nữa mới lên tiếng: “Anh Hiền, những thủ đoạn này tựa như dùng ma túy, tiến thêm một bước sẽ không còn cách nào quay đầu lại.” Anh dừng lại một lúc lại nói tiếp, “Tôi không muốn em bước lên con đường đó.”
Cổ họng Anh Hiền nóng rát, nhưng cô lựa chọn cười lạnh: “Chắc ý anh không phải là cùng rồng ác giao chiến, cuối cùng chính mình lại biến thành rồng ác* gì đó đấy chứ? Phó Thành, sao anh không nghĩ rằng tôi chính là con rồng ác kia?”
(*)Ác long hay rồng ác: ẩn dụ chỉ những thế lực xấu xa, những mặt trái trong cuộc sống. Giao chiến cùng ác long cuối cùng chính mình lại biến thành ác long: Để đánh bại ác long, tất yếu chúng ta phải sử dụng nhiều chiến lược, chiến thuật, thậm chí cả âm mưu; khi chúng ta nghiên cứu từng bước di chuyển và các biện pháp đối phó với nó, nó cũng đang ảnh hưởng đến chúng ta. Ý nghĩa của nó giống như câu “gần mực thì đen, gần đèn thì sáng”
Phó Thành: “Nếu em là người như vậy, thì em sẽ không để lại mạng sống cho Tiểu Chi.”
Anh Hiền sửng sốt, cánh tay chống trên ngực anh buông lỏng xuống.
Hóa ra anh đều biết.
Anh Hiền hết mím môi rồi lại nhả ra, một lúc lâu sau, cô hất anh ra, khẽ quát: “Trò chơi gia đình kết thúc rồi, tôi phải trở về.”