Ngoại trừ hình ảnh của nhà họ Tưởng, cô còn cần phải để tâm đến cả nhà họ Thẩm. Hiện tại còn là thời kỳ quan trọng để Thẩm Bình được bầu vào Ủy ban Thường Vụ, mà cô lại là vợ chưa cưới của Thẩm Đông Dương, tuyệt đối không thể tạo ra ồn ào tai tiếng gì trong thời gian này, cho dù là thật hay giả đi chăng nữa.
Lúc này, Kha Nhụy cũng đã nhận ra có gì đó không thích hợp. Những người này ồn ào muốn gặp người phụ trách, người ta tới rồi thì lại không để cho người ta nói chuyện, mà đi thẳng tới định đánh nhau với người ta luôn. Chuyện thế này quá không hợp lý. Hơn nữa, người nông dân bình thường lại có can đảm dám ném đá vào người khác sao?
Xung quanh loạn cào cào, có mấy chục mét ngắn ngủi thôi mà Anh Hiền cảm thấy sao quá dài.
Phó Thành che chở cho cô đi thẳng lên xe. Cho tới lúc xe đã khởi động rồi mà vẫn còn người ở ngoài cửa đập cửa sổ xe.
Anh Hiền vội vàng nhắc nhở Phó Thành: “Không được để người ta bị thương.”
Phó Thành nói một cách chắc nịch: “Tin tôi đi.”
Anh giẫm chân ga, tiếng gầm rú vang rầm trời dọa cho đám người xung quanh nhảy dựng lên, bản năng sinh tồn buộc bọn họ phải lùi về đằng sau. Phó Thành bắt lấy thời cơ, nhấn mạnh ga lao ra ngoài.
“Cẩn thận.” Anh đưa tay che chắn trước ngực cô, sau đó đánh lái, đầu xe phi nhanh lên đằng trước.
Anh Hiền không kịp phản ứng thì thân để đã nghiêng về đằng trước, may là có cánh tay anh cản lại.
Anh Hiền: “Không được. Tôi không thể nào cứ thế đi như thế này được. Chuyện này còn chưa giải quyết xong…”
“Không giải quyết được đâu.” Phó Thành thẳng thừng cắt ngang lời cô: “Những người này có chuẩn bị cả rồi mới đến. Lúc bọn họ xông lên chung với nhau cực kỳ chỉnh tề. Bình thường trong tình huống này, nếu bỗng dưng nảy ra xung đột như thế thì nhiều người trong số họ sẽ tỏ ra do dự, không muốn tham gia. Bọn họ sẽ tránh ở nơi xa xa xem xét tình hình hoặc là chạy trốn. Nhưng những người vừa rồi lại xông lên không hề do dự.”
“Từ đó cho thấy rất rõ ràng rằng, ngay từ đâu bọn họ đã chuẩn bị xông lên bao vây cô như thế.”
Anh Hiền yên tĩnh vài giây, nói với Phó Thành tình hình thực tế: “Tôi đã đoán được rồi.”
Phó Thành quay đầu nhìn cô với ánh mắt sắc bén, có chút phẫn nộ nói: “Đoán được rồi mà vẫn tới?”
“Không tới thì làm sao biết đối phương chuẩn bị trò hề gì cho tôi xem.” Giọng điệu của cô rất bình tĩnh.
Phó Thành định nói: “Quá mạo hiểm”, nhưng từ tận đáy lòng lại có một âm thanh nói cho anh hay rằng: Cô ấy sẽ không nghe đâu. Anh cắn môi, không nói gì cả nữa, thậm chí còn không thèm nhìn cô.
Anh Hiền nhìn sườn mặt lạnh lùng của người đàn ông, trong lòng hơi kinh ngạc: Này là… giận rồi à?
Không lâu sau, Phó Thành đã nhận ra có vấn đề gì xảy ra trước cả Anh Hiền. Trong đầu nhanh chóng suy tính lại hết thảy những gì đã từng xảy ra. Hóa ra ồn ào vừa rồi chỉ là một thủ thuật che mắt, thật ra đối phương đã ra tay với xe của họ.
Có người đã nhân lúc hỗn loạn mà động tay động chân với xe của họ. Phanh không ăn.
Anh tỉnh bơ đổi hướng, đi về Côn Sơn nơi dân cư thưa thớt. Anh nhớ rõ có một đoạn đường đi lên sườn núi tương đối nhẹ nhàng. Hai bên đường là cỏ dại và đất hoang, nói không chừng lên sườn núi có thể giảm tốc độ xe rồi nhảy xuống.
May là bọn họ đi qua ba cái đèn xanh, vận may đã hao hết. Phó Thành mạnh mẽ nhấn chân ga, một giây cuối cùng trước khi đèn chuyển sang màu vàng thì vượt qua.
Anh Hiền tò mò hỏi anh: “Đi đâu đây?”
“Côn Sơn.”
“Đi đến Côn Sơn làm gì?”
Phó Thành không trả lời mà quay đầu hỏi cô: “Anh Hiền, cô có tin tôi không?”
Hai người họ dây dưa với nhau đã lâu như thế, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên anh gọi tên cô. Giọng anh trầm thấp nên khi gọi tên cô cũng có trọng lượng.
Anh Hiền trầm mặc nhìn anh, không trả lời.
Trong mắt Phó Thành hiện lên vẻ tự giễu, nhưng rất nhanh đã bị anh đè xuống. Anh nói: “Trong xe có gì mặc được thì mặc vào đi, cố mà bảo vệ da mình cho tốt, sau đó thì chậm rãi bò đến bên cạnh tôi.”
Anh Hiền có hơi chần chờ, nhưng vẫn làm theo những gì anh nói. Ở ghế sau có áo khóa dự phòng. Anh Hiền mặc nó lên người rồi bò lên đùi Phó Thành.
Cô nhớ tới đêm đó ở Cảnh Sơn, cô cũng ngồi lên đùi anh như thế, ra sức khiêu khích trêu đùa, sau đó để anh tiến vào thân thể mình.
Khi đó cô chẳng thể nào nghĩ tới, hai người họ sẽ ôn lại khoảnh khắc đó theo cách này.
Cô nhỏ giọng nói: “Xe có vấn đề đúng không?”
Phó Thành không trả lời câu hỏi của cô mà chỉ nói: “Lát nữa nhất định phải ôm chặt lấy tôi, lấy hết sức bình sinh ra cho tôi.” Dừng lại một lát, giọng nói của anh mềm mại hơn: “Yên tâm, sẽ không có việc gì đâu. Tôi nhảy xe nhiều lần rồi nên đã có kinh nghiệm.” Nhưng khi đó không có cô ở bên.
Anh Hiền ôm lấy anh, nhỏ giọng “ừm” đáp lại.
Cô rất sợ. Tất nhiên là sợ rồi, thậm chí còn tưởng tượng ra hình ảnh bản thân vỡ đầu chảy máu. Nhưng mà cô biết, điều cô có thể làm được cho anh ngay lúc này chính là đừng để anh bị phân tâm.
Con đường phía trước dần dần trở nên trống trải hơn. Cây xanh hoa lá hai bên đường cũng từ từ biến mất, trở thành cỏ dại khô héo.
Phó Thành hít một hơi thật sâu, ôm chặt người trong lòng, lúc này mới phát hiện nhiệt độ cơ thể của cô thấp đến mức không bình thường.
Trong lòng bỗng mềm mại hẳn đi, Phó Thành dịu dàng nói: “Nhắm mắt lại, ôm chặt lấy tôi. Chuyện sẽ qua nhanh thôi.”
Anh Hiền vẫn chỉ “ừm” một tiếng rồi cố sức nhắm chặt mắt lại.
Cô cảm thấy có gió thổi loạn tóc mình. Phó Thành lại ôm chặt lưng cô, sau đó là cảm giác mất thăng bằng ập đến.
Sau trận đau âm ỉ, suy nghĩ cũng lăn lộn theo thân thể. Hai người họ lăn mãi lăn mãi, trời đất cũng quay cuồng theo.
Làn da phần bắp chân vừa đau vừa nóng rát, nhưng đại não của Anh Hiền lại trống rỗng, chỉ cảm thấy cơn đau đó là sự hoảng hốt tột độ.
Cô mất đi khái niệm thời gian, phảng phất như là một thế kỷ đã trôi qua rồi vậy. Người đàn ông bị cô đè lên người khẽ vuốt gáy cô, nói: “Xong rồi.”
Thân thể Anh Hiền cứng đờ một lúc lâu mới dần dần mở mắt, ngơ ngác nhìn vào đôi mắt màu nhạt của anh.
Anh khẽ cười, an ủi cô: “Tôi nói rồi mà, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Anh vẫn còn cười được.
Hốc mắt Anh Hiền nóng lên, cổ họng cũng chua xót. Cảm giác sống sót sau tai nạn làm cô mừng rỡ đến mức mất không chế. Cô vội nhắm mắt lại, lông mi phủ xuống, che giấu muôn vàn suy nghĩ.
Trang 2 / 2