“Ha… Tôi đang nhìn đây…” Cô bắt lấy tay anh, híp mắt hé môi nhìn huyệŧ đang “nuốt” dần qυყ đầυ vào trong. Qυყ đầυ to lớn làm căng hết các nếp uốn của huyệŧ, triệt để căng tràn lối vào chật hẹp. Phần dưới của qυყ đầυ kẹt trong huyệŧ, Phó Thành cố ý rút ra một chút, đến khi thịt non bên trong bị kéo ra ngoài thì dừng lại, sau đó qυყ đầυ lại chen vào trong, thịt non bị kéo ra cũng bị đâm ngược trở lại. Hình ảnh kia trông vô cùng ướŧ áŧ, Anh Hiền nhìn mà du͙ƈ vọиɠ sôi trào.
“Ha… lại to nữa rồi…” Anh Hiền cố gắng thả lỏng thân thể, nhưng của anh thực sự quá to, lại không chịu cắm vào cho dứt khoát, làm cô bị căng trướng đến mức khó chịu.
Phó Thành buột miệng hỏi: “To hơn thứ đồ chơi mới của cô không?”
Anh Hiền sửng sốt, không ngờ anh vẫn còn nhớ đến chuyện này. Cô khẽ cười một tiếng, hai chân móc lấy cổ anh, nói: “Ưm… to hơn của Will nhiều, cứng hơn của ông ta nhiều, cũng làm tôi sướng hơn ông ta làm…” Nói rồi mông cũng đẩy đẩy về đằng trước.
Lời này của cô chẳng khác gì lửa cháy đổ thêm dầu. Phó Thành bóp chặt mông của cô, không chịu tiến vào thêm chút nào nữa. Qυყ đầυ thô to cứng cáp làm căng cửa huyệŧ. Anh Hiền thấp giọng rêи ɾỉ, vừa run rẩy vừa chảy nước xuân. Nước xuân chảy ra quá nhiều, men theo kẽ mông tụ tập lại rồi chảy vào trong hậu môn. Hậu môn chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ, cùng lúc siết chặt lại.
“Ưm ha… tôi không chịu nổi nữa… Phó Thành…” Anh Hiền chỉ cảm thấy hậu môn nóng cháy đến mức khó chịu.
Phó Thành làm như mắt điếc tai ngơ, kiên nhẫn đâm vào rồi lại từ từ rút ra. Qυყ đầυ dịu dàng cọ sát âm hộ, gân xanh gập ghềnh làm gia tăng kɦoáı ƈảʍ, hơn nữa ƈôи ŧɦịŧ còn đang run rẩy to ra, huyệŧ thít chặt lại, gắt gao siết chặt cự vật đang xâm lấn.
Anh Hiền bị anh tra tấn đến độ nước miếng cũng không kịp nuốt xuống, men theo khóe miệng chảy ra ngoài: “Ưm ha… Tôi … ưm… không biết anh ta có lớn hay không… ưm ha… Phó Thành…”
Phó Thành cũng không ổn hơn cô là bao, phần ngực và bụng tràn đầy mồ hôi, nhưng anh vẫn không muốn buông tha cho cô.
“Thoải mái không?” Côи ŧɦịŧ đâm lút cán vào trong huyệŧ, qυყ đầυ nghiền ép lên điểm mẫn cảm của cô, kɦoáı ƈảʍ mãnh liệt chạy dọc theo xương sống, Anh Hiền hét toáng lên, nước mắt trượt ra khỏi khóe mắt.
“Thoải mái… Thoải mái lắm! Ha… Quá thoải mái!”
“Thoải mái thì tự mình làm tiếp đi.” Phó Thành không quan tâm nữa mà thẳng lưng dậy, bàn tay mạnh mẽ xoa bóp hai bên mông thịt đã dính đầy nước xuân.
Sau một hồi hoa mắt chóng mặt, vị trí của hai người đã thay đổi, Anh Hiền lúc này đang ngồi trên người anh. Cô chưa kịp phòng bị thì cả người đã nặng nề ngồi xuống, huyệŧ vừa rời khỏi ƈôи ŧɦịŧ chốc lát lại “nuốt” cả vào trong, kɦoáı ƈảʍ khi mà qυყ đầυ đụng vào miệng đáy huyệŧ khiến cô không ngừng kêu loạn.
Làn da trắng nõn của người phụ nữ ửng hồng lên vì cảm xúc mãnh liệt, đầu lưỡi khẽ liếm đôi môi hé mở, bàn tay đặt lên phần bụng cứng rắn đầy mồ hôi của người đàn ông, mông ra sức nhấp lên nhấp xuống.
Nước xuân văng ra khắp nơi, giống như là tϊиɦ ɖϊƈh͙ phun ra ngoài, thỏa mãn về mặt thị giác còn vượt qua cả cảm nhận của cơ thể. Phó Thành duỗi tay xoa huyệŧ sưng đỏ của cô, muốn bên trong của cô lại chảy càng nhiều nước hơn.
“A, ha…Phó Thành, Phó Thành… Thoải mái không?” Anh Hiền vừa lắc eo vừa hỏi, gò má đỏ ửng lan đến tận trong mắt, trông rất là thâm tình.
Nhưng cô nào có thâm tình, đến cả bạc tình cô còn không có cơ mà.
Ánh mắt anh nhìn cô như thể muốn nuốt cô vào bụng.
Trái tim Anh Hiền đập thình thịch đầy khủng hoảng, vì nhấp mất nhiều sức quá nên cơ bắp đang run rẩy.
Cô cúi đầu liếm khóe mắt anh, mông mạnh mẽ nhấp nhô, cầm tay anh để lên ngực mình, rầm rì nói: “Sờ chỗ này đi.”
Phó Thành đột nhiên bóp chặt eo cô, thẳng lưng làm thật tàn nhẫn.
“A ha ưm…” Tiếng rêи ɾỉ của Anh Hiền trở nên khàn khàn mềm mại, ấn đường nhíu chặt, trên lông mi dính đầy nước mắt do tình cảm mãnh liệt trào ra. Huyệŧ phun ra rồi lại nuốt vào ƈôи ŧɦịŧ. Cho dù co rút và kẹp chặt đến mức nào cũng không thể ngăn cản phần thịt non bên trong bị kéo ra hết lần này tới lần khác.
Đường đi nhỏ hẹp càng đi sâu vào trong lại càng chặt. Mỗi lần qυყ đầυ được cọ sát đều làm Phó Thành sướng đến mức bóp chặt eo Anh Hiền, mười ngón tay bấm sâu vào da thịt mềm mại.
Anh Hiền kêu đau nhưng mông lại phối hợp nhấp lên nhấp xuống theo nhịp thúc của anh. Mỗi một lần ngồi xuống là nước nhờn lại trào ra, bắn đến cả cằm của Phó Thành.
“Không được, tôi sắp cao trào rồi… Phó Thành… Phó Thành!” Anh Hiền thở hồng hộc, chân tóc ướt sũng mồ hôi.
“Cố nhịn đi, tôi còn chưa đến đâu.” Huyệŧ nhỏ bé có tín hiệu cực khoái đột nhiên co rút lại. Phó Thành nắm lấy núʍ ѵú căng cứng của cô, thúc eo lên đâm thật mạnh vào bên trong, nhanh chóng ra vào bờ mông đang nhấp lên nhấp xuống của Anh Hiền.
“Không… Không… A ha…” Câu từ chối của Anh Hiền bị tốc độ đưa đẩy cực nhanh của anh phá nát, sự sợ hãi trước kɦoáı ƈảʍ mãnh liệt khiến cô quyết định tạm thời chịu thua.
Cô nằm lên người anh, ôm lấy đầu anh như thể không muốn xa rời, dịu dàng tinh tế mút hôn lông mày, đôi mắt, rồi đến cái mũi của anh, cuối cùng lại bồi hồi dừng trên môi anh. Giọng nói của cô lại càng mềm mại hơn trước: “Ưm a… Phó Thành… cho tôi… ưm ạ… tôi muốn anh, chỉ muốn anh thôi…”
Huyệt Thái Dương của Phó Thành căng cứng, hận không thể cắn vỡ động mạch của cô, thầm nghĩ trong bụng: Thế mà cô lại nói những lời như này để dỗ anh?!
Hai đầu gối co lên, đùi siết chặt mông cô, không cho cô có đường lui, liều mạnh đâm vào rút ra, mỗi lần đâm vào sâu đến độ như muốn đâm xuyên qua cả người cô. Anh Hiền bị đâm đến mức không thở được, miệng thì bị anh mút chặt, tiếng rêи ɾỉ khóc lóc đều bị ngăn lại trong miệng không thoát ra được.
Bụng nhỏ của Anh Hiền căng trướng đến khó chịu. Cảm giác xa lạ trước nay chưa từng có lan tràn toàn thân, lông tơ dựng thẳng như bị điện giật. Cô mất khống chế hét chói tai. Nước mắt và nước xuân cũng đồng thời mất khống chế. Chất lỏng phun hết ra ngoài, làm ướt nhẹp phần thân dưới cả hai người họ lẫn cả đầu giường.
Cuối cùng thì cô vẫn mất khống chế, mất khống chế theo kiểu càng sa đọa hơn trước.
Lúc chất lỏng ấm áp phun lên qυყ đầυ, Phó Thành nhắm mắt lại, dùng sức ấn mạnh cô xuống, bắn vào bên trong.
Trang 2 / 2