Khoá Tơ Ngỗng - Xuân Miên Dược Thuỷ

Chương 32: Rắc rối nhỏ




Không đợi anh trả lời, di động bắt đầu rung lên liên tục, khung chat màu xám lần lượt nhảy ra hai ba tin nhắn.

Đầu tiên là địa chỉ của một trung tâm triển lãm gần khách sạn, sau đó cô nói: “Đến không?”

“Mũi của ông ta rất cao, phía dưới hẳn là cũng rất lớn.”

Cuối cùng còn bổ sung một câu: “Không biết liệu có lớn hơn anh không nhỉ.”

Anh có thể tưởng tượng được cô của hiện tại nhất định đang mang vẻ mặt bình tĩnh ngồi ở chỗ đó, ung dung gõ xuống những lời này, thậm chí nếu có người đi tới bên cạnh cô, cô vẫn có thể mặt không đổi sắc mà chào hỏi.

Đôi mắt Phó Thành khép hờ lại, nghiến chặt răng, đứng dậy mặc áo khoác đi ra ngoài.

Rõ ràng biết đó là cạm bẫy, nhưng anh vẫn nhảy vào.

*

Phó Thành đoán không sai, Anh Hiền đúng thật là vừa gửi tin cho anh, vừa mang một vẻ mặt như thường mà ứng phó với Will.

Will nhìn thấy những ngón tay đang chuyển động lên xuống của cô, tò mò hỏi: “Tài xỉu cũng cần phải thao tác liên tục sao?”

Anh Hiền liếc mắt nhìn ông ta, nói: “Tôi đang dồn cược.”

“Chơi lớn vậy sao?”

“Đúng vậy.” Anh Hiền cúi đầu liếc mắt nhìn đồng hồ một cái.

Từ nhà Phó Thành đến khách sạn có lẽ mất khoảng ba mươi phút, cô thầm tính toán xem lúc nào ‘thêm tiền đánh cược’ thì tốt.

Sau mười lăm phút, cô canh đúng giờ gửi tin nhắn: “Phó Thành, cho anh một tin chính xác.”

“Đạn đã lên nòng.”

Phó Thành đã tới đại sảnh, khi nhìn thấy tin thứ hai, sắc mặt anh hoàn toàn trầm xuống.

Cái gì gọi là đạn đã lên nòng? Là cô không chờ được hay là người đàn ông kia không nhịn được.

Trong sảnh lớn tổ chức tiệc rượu, Anh Hiền không biết anh đã ở bên ngoài, sau khi gửi tin nhắn, cô không nhịn được mà cong khoé miệng.

Cô cười bản thân quá xấu xa rồi.

Cô có một loại kɦoáı ƈảʍ đùa dai của tuổi dậy thì, rất trẻ con, cực kỳ nhàm chán nhưng lại không ngăn nổi du͙ƈ vọиɠ làm điều xấu đang sôi trào mãnh liệt.

Anh Hiền định đi toilet một chút, cầm lấy túi xách đi ra phía ngoài. Will tinh mắt đuổi theo, thử một lần cuối cùng: “Cô Tưởng, không bằng để lại số điện thoại đi?”

Anh Hiền không nghĩ tới ông ta lại cố chấp như vậy, dứt khoát nói trắng ra: “Will, trông ông không giống một kẻ mặt dày sẽ lì lợm la liếm.”

Will hiểu ý tứ của cô, trên mặt lộ vẻ tiếc nuối nhưng vẫn rất lịch sự nói: “Bình thường sẽ không, nhưng chỉ tại cô Tưởng quá có sức quyến rũ.” Nói xong, ông ta còn cúi người kề sát mặt của cô: “Have a good night.”

Anh Hiền rất nể mặt đón nhận: “Cảm ơn, ông cũng vậy.”

Nam nữ trưởng thành, được thì đến không thì đi, từ chối người ta không thiết phải nói những lời cay nghiệt, người bị từ chối cũng sẽ không xấu hổ và khó chịu.

Sau khi nói lời tạm biệt, Will trở lại hội trường, đi thẳng tới bên cạnh một người phụ nữ tóc xoăn. Phương hướng bước chân hết sức rõ ràng, xem ra ông ta đã sớm nhắm trúng rồi.

Thật đúng là kẻ ăn cắp quen tay ngủ ngày quen mắt, Anh Hiền buồn cười.

Vừa quay người, cô đã đối diện với ánh mắt của Phó Thành.

Nếu không phải đã sớm biết màu mắt của anh thiên về màu nhạt, thì cô sẽ cho rằng màu sắc u ám này là màu nền của anh.

Sự việc phát triển có hơi không giống như tưởng tượng của cô, cô không hề có ý định để Phó Thành nhìn thấy Will, như vậy thì quá ngây thơ rồi, không cần thiết.

Trò chơi do con người tạo ra khó tránh khỏi sẽ xảy ra sai sót, Anh Hiền cũng không quá để ý, điềm nhiên đưa túi xách cho Phó Thành: “Cầm giúp tôi một chút, tôi đi đến toilet.”

Phó Thành không nhận, cô lại dùng tông giọng chỉ có hai người có thể nghe được, nói: “Anh cũng muốn đi cùng à?”

Đôi môi người đàn ông khẽ giật giật, không lên tiếng, đưa tay nhận lấy chiếc túi xách nhỏ trên tay của cô.

“Cảm ơn.” Anh Hiền xoay người đi về phía toilet, phát hiện tiếng bước chân của anh theo sau, nhưng cũng không quan tâm lắm. Anh là vệ sĩ, đứng ở cửa nhà vệ sinh là chuyện bình thường, chưa kể anh vẫn đang cầm túi xách của cô.

Trong nháy mắt lúc đẩy cửa ra, Phó Thành bỗng nhiên tiến lên một bước, đẩy bờ vai của cô vào trong toilet. Anh Hiền còn chưa kịp phát ra tiếng, cổ tay cô đã bị anh trói chặt đè lên cửa, thuận tiện tách hai chân cô ra bằng đầu gối của mình.

Động tác liền mạch lưu loát, cũng coi như khiến Anh Hiền hiểu biết một chút về bản lĩnh kiếm cơm của anh.

Anh Hiền không chút hoang mang nói: “Phó Thành, tôi đúng chuẩn là tay trói gà không chặt, dùng tư thế đối phó phần tử khủng bố để đối phó với tôi thật là quá lãng phí.”

Két, ngón tay màu mật ong với các đốt rõ ràng khẽ chuyển động đóng cửa lại, sau đó trượt đến giữa hai chân cô, đẩy qυầи ɭóŧ ra, sau khi sờ soạng đến nơi ướŧ áŧ đó, anh không nói không rằng mà xen vào hai ngón tay.

“Ưm–!”

Huyệt nhỏ hoàn toàn không có chuẩn bị, cho dù ướŧ áŧ nhưng cũng bị bất ngờ bắt đầu co rút, vách tường thịt xoắn chặt lấy ngón tay to và dài đang dùng sức chen vào, vừa kẹp chặt vừa nhanh chóng tiết chất lỏng, thuận tiện cho ngón tay chen vào càng sâu.

Phó Thành không chút khách khí, đốt ngón tay cọ sát thành thịt bắt đầu thọc vào rút ra theo biên độ lớn. Anh dùng sức tàn nhẫn, kéo theo da thịt non mềm cùng nhau hướng vào phía cửa huyệt.

“A, ha… Chờ một chút…” Anh Hiền thấp giọng xin tha, vừa mới bắt đầu mà đã kíƈɦ ŧɦíƈɦ như vậy, cô có hơi chịu không nổi. Hơn nữa cô vẫn còn đang nhịn tiểu, đây mới chính là điểm chết người.

Cảm giác vừa tê nghẹn vừa kìm nén từ dưới thân chạy dọc theo sống lưng, xông thẳng đến da đầu, cô muốn nhịn thì phải siết chặt bụng dưới, mà khi siết chặt bụng dưới thì cảm giác sẽ càng mãnh liệt hơn, đúng thật là muốn phát điên lên.

Hô hấp ấm nóng phả vào lỗ tai cô, sau đó là giọng nói trầm thấp đến không thể thấp hơn của người đàn ông: “Không phải cô muốn cái này sao?” Hô hấp ngưng trệ mấy nhịp, anh dùng chất giọng càng đè nén hơn, nói: “Đồ lẳиɠ ɭơ.”

Lời vừa ra khỏi miệng, Phó Thành cũng tự cảm thấy giật mình, không thể tin được vậy mà bản thân lại nói ra loại lời này, nhưng sau sự ngạc nhiên lại là một sự sảng khoái lạ thường.

Nhìn người phụ nữ trước mặt với đôi môi đỏ mọng hơi hé mở, ánh mắt mê ly, anh nghĩ, không sai, đây chính là đồ lẳиɠ ɭơ.

Cho nên mới phải gửi tin nhắn kia cho anh, cho nên đã bị ướt trước khi anh đến.

Tại sao cô lại ướt, là người ngoại quốc kia nói gì đó với cô sao?

Hay là đã làm gì rồi?

Cô chê anh không đủ lớn nên tìm người ngoại quốc?

Vừa nghĩ tới cô lại ướt vì cùng người nọ mặt đối mặt, ngón tay lại đâm thọc càng dữ dội hơn, lòng bàn tay vỗ vào âm hộ phát ra tiếng kêu khiến người khác đỏ mặt.

“Ưm –” Anh Hiền gắng sức cắn chặt môi dưới, kìm lại tiếng hét chói tai, nhẫn nhịn đến mức toàn thân phát run.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.