Có chỉ điểm của Tưởng Chấn, khi Thẩm Đông Dương lại muốn cùng cô tham gia hoạt động, Anh Hiền cũng không từ chối.
Hoạt động lần này là sinh nhật của em gái họ bà con xa của nhà Thẩm Đông Dương, bố mẹ yêu thương con gái nên đã thuê một công ty tổ chức sự kiện để tổ chức, còn mời một số ngôi sao nổi tiếng mà con bé yêu thích đến hát chúc mừng sinh nhật, cả bữa tiệc rất xa hoa, có thể so với bữa tiệc đón năm mới.
Anh Hiền và Thẩm Đông Dương không hẹn mà cùng chọn màu xám. Hai người vừa xuất hiện, lập tức bị mấy người bạn của Thẩm Đông Dương giữ lại trêu chọc, “Đông Dương, cậu đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn chơi trò mặc đồ đôi thế?”
Kinh Châu nói bé không bé, nói lớn cũng không lớn, tới tới lui lui cũng chỉ có mấy người này. Anh Hiền đánh giá một vòng, phát hiện ở đây hơn nửa số người đều là người quen, trong số đó cũng có Từ Á Vi.
Từ Á Vi ở đây, thì tất nhiên Phó Thành cũng ở đây.
Anh mặc một bộ âu phục màu xanh đen, bởi vì vóc dáng cao ráo và đầu tóc húi cua, nên rất nổi bật ở trong đám người.
Lần trước ở trong quán bar, Anh Hiền phát hiện Phó Thành có thị giác rất nhanh nhạy, ánh mắt của cô chẳng qua mới dừng ở trên người anh, anh đã nghiêng đầu nhìn qua, chính xác mà bắt lấy ánh mắt của cô.
Lúc này, thế mà anh lại không dời ánh mắt đi. Anh Hiền cảm thấy có chút mới lạ, cô bèn thu ánh mắt lại, cúi đầu uống Champagne.
Từ Á Vi cũng nhìn thấy cô, lập tức lướt qua hai ba người đi đến trước mặt cô: “Chị Anh Hiền, thật trùng hợp, lại gặp chị rồi.”
Anh Hiền mỉm cười trả lời: “Đúng vậy.”
Từ Á Vi: “Chị Anh Hiền, chị cũng thích nói đùa quá rồi, hôm đó thế mà lại lấy bố em ra trêu em.”
Anh Hiền lộ ra biểu cảm không hiểu cô ta đang nói gì, hỏi: “Hả, vậy sao? Lúc nào cơ?”
Từ Á Vi cũng không tiện nói gì thêm, cười nói: “Chị Anh Hiền không nhớ được thì bỏ đi, cũng không phải chuyện gì quá quan trọng.”
Vừa dứt lời, Thẩm Đông Dương ở bên cạnh đang nói chuyện với bạn bè cũng nghiêng người qua hỏi: “Chuyện gì không nhớ rõ cơ?”
Từ Á Vi mang chuyện hôm đó ra ngắt đầu bỏ đuôi kể lại một lần, Thẩm Đông Dương nghe xong, rất có hứng thú mà đánh giá người phụ nữ bên cạnh.
Sao anh ta không biết Tưởng Anh Hiền còn biết chơi đùa người khác nhỉ.
Ngược lại người ở trung tâm của chủ đề này lại rất bình tĩnh, biểu cảm và giọng điệu cũng rất thản nhiên: “Thật xin lỗi, thật sự tôi không nhớ rõ lắm.”
“Đông Dương, làm cái gì đấy, chú ý hình tượng, đừng có phát cơm chó nữa, nhanh đến đây.” Mấy người bị bỏ quên ở một bên thấy anh ta chậm chạp chưa quay lại thì nói đùa gọi người.
Thẩm Đông Dương cao giọng nói: “Sao tôi nghe có chút chua chua nhỉ.” Tuy nói như thế nhưng chân lại bước đến chỗ bên kia.
Từ Á Vi cùng Tưởng Anh Hiền tiếp tục câu được câu không mà nói chuyện phiếm, bỗng nhiên có người đụng phải sau lưng Tưởng Anh Hiền.
Anh Hiền chỉ kịp cảm thấy cả người loạng choạng, còn chưa kịp nhận ra vừa có chuyện gì xảy ra, cánh tay đã được Phó Thành giữ lấy, “Cẩn thận.”
Giọng nói trầm thấp gần ở bên tai.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, không sao chứ?” Đụng vào cô là một người đàn ông trẻ tuổi, cầm ly rượu không lúng túng đứng ở một bên. Anh ta vừa nhìn thấy nữ ca sĩ mà trong lòng mình ngưỡng mộ, vì sốt ruột đi đến chào hỏi nên mới không cẩn thận đụng phải người khác.
Anh Hiền cũng không sao, chỉ bị mấy giọt rượu văng ra rơi vào trên người. Trên người Phó Thành thì nhìn không quá ổn, từ bả vai đến cánh tay đều bị ướt một mảng lớn.
Thấy đối phương sốt ruột, Anh Hiền xua tay: “Không có việc gì.” Người đàn ông trẻ tuổi lộ ra một nụ cười gần như là cảm kích, sau đó bước nhanh đến chỗ ngôi sao nữ.
Phó Thành đưa khăn giấy tới, đồng thời cũng buông lỏng cánh tay đang đỡ cô ra.
“Cảm ơn.” Anh Hiền nói cảm ơn, cúi đầu xuống lau.
Động tác qua lại của hai người rất bình thường, nhưng Từ Á Vi nhìn thấy lại rất không thoải mái.
Mấy hôm trước cô ta chủ động hạ mình tiếp cận Phó Thành, anh lại coi cô ta như rác rưởi mà ném ra, bây giờ đổi thành người phụ nữ khác, anh lại vội vàng làm anh hùng cứu mỹ nhân?
Từ Á Vi nói: “Chị Anh Hiền, mẹ của em gọi em, em qua đấy nhìn xem.”
“Được, lát nữa gặp lại.” Anh Hiền không giữ lại.
Từ Á Vi đưa theo Phó Thành rời khỏi hội trường chính, đi vào hành lang dài trước cửa nhà vệ sinh, thấy bốn bề vắng lặng, cô ta mới nhếch cằm lên mỉa mai: “Phó Thành, không phải anh phải lòng Tưởng Anh Hiền rồi đấy chứ? Anh biết chị ta là người thế nào không?”
Phó Thành không lên tiếng, đôi mắt dừng lại trên mặt cô ta, ánh mắt lãnh đạm không để tâm như bình thường.
Nếu thật sự không để tâm, căn bản sẽ không nhìn qua.
Cũng may Từ Á Vi không hiểu, cô ta còn tưởng mình đã khiêu khích thành công, nụ cười càng thêm đắc ý: “Còn lấy cơ thể đi chắn rượu cho người ta, buồn cười chết đi mất, anh hùng cứu mỹ nhân hả? Cũng không nhìn xem mình có phân lượng như thế nào. Tôi nói cho anh biết, người chủ động đưa đến cửa giống như anh Tưởng Anh Hiền gặp nhiều rồi, nói không chừng đã chơi đùa qua vài người rồi đấy.”
Từ Á Vi nói chuyện thích khó nghe như thế nào đều có khó nghe như thế đấy, không hề có chút logic nào, mục đích của cô ta chỉ có một, chính là muốn thông qua việc hạ thấp anh để rửa sạch mối nhục xưa.
Nhưng mà những lời không có chút logic nào này lại đánh vào chỗ đau sâu nhất trong lòng anh.
“Hơn nữa, anh không thấy người ta mặc đồ đôi à? Hiểu không?”
Hóa ra là đồ đôi.
Vừa nãy khi nói chuyện, anh phát hiện ra quần áo của người đàn ông đột nhiên quay qua đúng là rất giống với cô.
Anh ta đứng cũng rất gần, hầu như cánh tay đều dính lên người cô.
Còn có câu “đừng có phát cơm chó” kia.
Thì ra là thế.
Đầu lưỡi chậm chạp xoay chuyển trong khoang miệng, Phó Thành gật đầu, nói một chữ: “Hiểu.”
Từ Á Vi không nghĩ anh sẽ thật sự trả lời, cô ta quả thật bị giật mình.
Sau khi giật mình thì chính là vừa lòng, cô ta tiến lên một bước, cơ thể tựa vào trong lòng của người đàn ông, nhỏ giọng nói: “Cho nên đừng có lúc cho mặt mũi thì không cần, buổi tối cùng nhau ra ngoài nhé? Chỉ cần anh ngoan ngoãn đừng nói lung tung, tôi cũng sẽ không bạc đãi anh đâu.”
Cũng không hẳn là cô ta yêu thích Phó Thành nhiều như vậy, nhiều hơn cả là không cách nào chấp nhận khi bản thân bị từ chối.
Dưới ảnh hưởng của lòng tự trọng, gần đây Từ Á Vi lại càng để mắt hơn đến Phó Thành, giống như có chút cảm giác xao động.
Mùi nước hoa nồng nặc bay vào mũi, Phó Thành chán ghét nín thở, đang định đẩy Từ Á Vi ra thì khóe mắt liếc thấy bóng dáng màu xám của một người.
Động tác đẩy ra được một nửa thì ngừng lại.
Từ trước đến nay anh chưa từng, cũng không từng có suy nghĩ muốn chọc giận cái gì hay thử cái gì đó, vì anh khinh thường những hành động đấy.
Nhưng trong thời khắc này anh lại làm như thế.
Một nam một nữ, thân thể kề sát nhau, ánh mắt người phụ nữ mang sự quyến rũ, đôi môi đỏ mọng gần như kề sát vào tai người đàn ông.
Đây là bức tranh mà Anh Hiền nhìn thấy ở trước mặt.
Chẳng qua cô chỉ định đến rửa tay mà thôi, kết quả lại nhìn thấy cảnh tượng đặc sắc như vậy.
Đột nhiên cô xuất hiện dọa cho Từ Á Vi nhảy dựng lên, muốn tránh ra thì lại bị Phó Thành giữ lấy, không thể động đậy.
So với sự kinh ngạc của cô ta, Anh Hiền bình tĩnh hơn rất nhiều, bình tĩnh đến nỗi có thể nói là bình thản. Tầm mắt của cô nhanh chóng quét qua hai người một vòng, sau đó vô cùng biết ý mà thu hồi tầm mắt, thậm chí có chút xin lỗi mím môi, nói: “Thật ngại quá.” Nói xong thì dứt khoát rời đi.
Ngón tay Phó Thành siết chặt lại, sau đó buông ra.
Cô nói thật ngại quá.
Từ Á Vi bị đau, tức giận nhỏ giọng chửi: “Anh lên cơn gì đấy?”
Câu nói này quá quen tai, lập tức đánh thức ký ức của anh.
Cô cũng từng nói câu này, sau đó, cô trần như nhộng mà nằm ở trên giường của mình, run rẩy mở chân ra, đôi mắt ẩm ướt, giọng nói uyển chuyển.
Lúc đấy, cô nói với anh là: “Đối xử với tôi tốt một chút.”
Trang 2 / 2