Khoá Tơ Ngỗng - Xuân Miên Dược Thuỷ

Chương 2: Gặp lại




Hai tháng sau, Anh Hiền đang tăng ca ở trong văn phòng thì bỗng nhiên nhận được điện thoại của Anh Tề.

“Chị! Chị nhất định phải cứu em, việc này mà để bố biết thì em xong đời luôn.” Giọng nói của cậu ta hoảng loạn, nói năng cũng lộn xộn.

Mẹ của hai người đều là Trần Phong, là chị em ruột chân chính nhưng cũng không quá thân thiết, nếu không cùng đường bí lối thì cậu ta cũng sẽ không gọi điện cầu xin cô.

“Làm sao vậy?”

Anh Tề ấp a ấp úng: “Nói qua điện thoại không tiện.”

“Cậu đang ở đâu?”

“Ở nhà, em đang ở nhà.”

“Được rồi.”

Anh Tề đã sớm đứng đợi ở trước phòng cô, khi nhìn thấy cô thì suýt nữa đã bật khóc.

Không lâu trước đây, cậu ta quen một cậu ấm tên là Lục Hiên ở trong một buổi tiệc. Lục Hiên nói thẳng là thích xe của cậu ta, vừa lúc Anh Tề cũng muốn kéo quan hệ với anh ta nên lập tức hào phóng đưa xe cho anh ta mượn đi. Trên danh nghĩa là mượn nhưng trên thực tế là cho luôn. Nhà học Lục làm chính trị, không thể quá phô trương, xe để lại dưới tên của Anh Tề thì ngược lại càng tốt.

Ai ngờ lại xảy ra chuyện.

Ngay trong tối nay, sau khi Lục Hiên uống rượu thì đua xe, đụng phải hành lang bảo vệ, người được đưa đến bệnh viện cấp cứu.

Tệ nhất là trên xe còn có một cô gái, không thắt dây an toàn, khi xảy ra tai nạn giao thông thì trực tiếp đụng vỡ cửa kính thủy tinh phía trước, người văng ra bên ngoài. Siêu xe xảy ra sự cố, cô gái bị văng ra ngoài lại trong bộ dạng quần áo xộc xệch, ảnh chụp hiện trường rất nhanh đã bị người ta đưa lên trên mạng.

Trong một giờ ngắn ngủi đã có không ít người chia sẻ, chờ đến khi hừng đông thì tất nhiên sẽ lên hot search. Trên ảnh chụp còn có biển số xe rất rõ ràng, sớm hay muộn gì cũng tra được đến trên đầu Anh Tề.

Anh Hiền biết Lục Hiên là ai, mẹ của anh ta là vợ bé nổi danh ở trong thành phố, làm người tình cho người ta tận hai mươi năm vẫn sừng sững không ngã, ngày lễ ngày Tết còn có thể mang theo con đến tìm ông nội lấy bao lì xì.

Thấy cô chậm chạp không hé răng, Tưởng Anh Tề đứng ngồi không yên, cầm lấy tay cô khóc lóc than thở: “Chị, chúng ta là chị em ruột mà, mẹ trốn đi Singapore để thanh tĩnh, bỏ mặc hai chúng ta không hề hỏi han, trước nay bố cũng không thích em. Chị, em chỉ có mình chị là người thân nữa thôi.”

Anh Hiền nhìn cậu ta, hỏi: “Cậu muốn tôi cứu cậu như thế nào?”

“Nhờ anh rể xóa những ảnh chụp trên mạng là được, chỉ cần đừng tra ra được nhà họ Lục, đừng tra ra được em.”

Thì ra là cậu ta đã sớm nghĩ kỹ hết rồi.

Anh Hiền không nói gì, ánh mắt nhàn nhạt bắn qua đây, giống như một chậu nước lạnh tưới lên mặt cậu ta.

Anh Tề khó chịu, suýt chút nữa đã hô to “Em biết từ trước tới giờ chị không coi em là em trai ruột”, nhưng mà hiện tại ngoài Thẩm Đông Dương ra thì không ai có năng lực giải quyết chuyện này, nên cậu ta đành phải tiếp tục nhẫn nại cầu xin cô.

Cuối cùng thì Anh Hiền cũng gọi điện thoại cho Thẩm Đông Dương.

Thẩm Đông Dương không nói gì thêm, do dự vài giây rồi đồng ý với cô.

Hai giờ sau, bầu trời đã tỏa sáng mênh mông, cuối cùng thì Thẩm Đông Dương cũng nhắn tin tới: “Yên tâm.”

Anh Tề còn sốt ruột hơn cô, nghe thấy tiếng chuông di động thì lập tức ngó qua xem. Sau khi thấy rõ nội dung thì thở phào nhẹ nhõm một hơi, khóe môi không nhịn được mà cong lên.

Nhìn dáng vẻ này của cậu ta, Anh Hiền lạnh lùng mở miệng: “Còn cô gái kìa thì cậu tính toán thế nào?”

Cậu ta sửng sốt, hỏi lại cô: “Ai?” Hiển nhiên là đã quên sự tồn tại của đối phương.

Anh Hiền thất vọng đến cực điểm, tạm dừng một lúc lâu, nói: “Sau này đừng có qua lại với Lục Hiên nữa.”

Anh Tề vội vàng đồng ý: “Được, chị, em nghe lời chị hết, thời gian cũng không còn sớm nữa, chị cũng nghỉ ngơi sớm đi.”

Nhìn bước chân nhẹ nhàng của cậu ta, trong lòng Anh Hiền tràn đầy tự giễu.

Nói là giúp cậu ta, nhưng thực chất cũng đang tự giúp bản thân cô. Nếu chuyện này bị anh cả và chị hai biết, nhất định bọn họ sẽ nắm lấy không bỏ. Bất kể quan hệ của hai người như thế nào, nhưng ở trong con mắt của những người khác trong nhà họ Tưởng, cô và Anh Tề chính là hai người ở trên cùng một thuyền, cột chặt lấy nhau.

Anh Tề cảm thấy bố thiên vị cô, thật ra là bố chỉ thích cô biết nghe lời mà thôi.

Con cái quá nhiều, tình thương của cha cũng phải dựa vào cạnh tranh mới có được.

Trong khi chờ đợi Thẩm Đông Dương, Anh Hiền sắp xếp thư ký Kha Nhụy đến bệnh viện theo dõi tình huống trước.

Khoảng 6 giờ rưỡi, Kha Nhụy gọi điện thoại tới.

“Kha Nhụy, Lục Hiên thế nào rồi?”

“Sếp, anh ta đã ra khỏi phòng phẫu thuật rồi, cuộc phẫu thuật rất thành công, nghỉ ngơi khoảng nửa năm hay hơn năm gì đấy là có thể bình phục.”

Anh Hiền yên lòng, lại hỏi thêm vài câu về biểu hiện của người nhà họ Lục. Sau khi bọn họ biết ảnh chụp ở trên mạng đã được xử lý sạch sẽ thì cũng không quá hùng hổ dọa người, kêu Kha Nhụy truyền lời là chờ sau khi Lục Hiên tỉnh táo lại bọn họ sẽ lập tức xử lý chuyện chuyển viện.

Như vậy cũng tốt, đỡ cô phải lo lắng.

“Cô gái kia thì thế nào?”

“Không tốt lắm, bị thương ở phần đầu, bác sĩ nói là ngay cả có cứu được thì cũng chưa chắc có thể khôi phục lại ý thức.” Kha Nhụy tạm dừng vài giây, hạ giọng nói, “Sếp, còn… cứu không?”

Hồi lâu không thấy cô trả lời lại, Kha Nhụy lại gọi một tiếng: “Sếp?”

Anh Hiền chậm rãi mở miệng: “Bảo bác sĩ nên làm như thế nào thì làm thế đấy. Đã điều tra rõ hoàn cảnh của cô gái đó chưa?”

Kha Nhụy thở ra một hơi, khôi phục lại giọng điệu như bình thường, báo cáo: “Tên thật của cô gái này là Phó Chi, người Giang Châu, cha mẹ đã mất, chỉ có một anh trai. Phó Chi còn chưa tốt nghiệp cấp ba thì đã tới Kinh Châu làm người mẫu, nghệ danh là Anna, đã từng chụp cho mấy quyển tạp chí, mới quen biết Lục Hiên được khoảng một tháng. Hiện tại anh trai của cô ta cũng đang ở bệnh viện, chỉ biết em gái xảy ra tai nạn xe cộ.”

“Thái độ của nhà họ Lục như thế nào?”

“Từ lúc vào bệnh viện đến bây giờ chưa hề hỏi một câu.”

Xem ra là tính mặc kệ.

“Sắp xếp luật sư Vương soạn thảo một phần hợp đồng bảo mật, chuẩn bị xong thì đón tôi cùng đi tới bệnh viện, không cần gọi tài xế, cô lái xe đi, chuyện này càng ít người biết càng tốt.”

“Đã biết, sếp.”

Tắt điện thoại, phía sau vang lên giọng nói trong trẻo lạnh lùng: “Chị ba, chị không nên cứu cô ta.”

Sống lưng của Anh Hiền chợt lạnh, xoay người nhìn về phía cửa phòng.

Người đến là Anh Thận, con thứ năm của nhà họ Tưởng, là con ngoài giá thú mà Tưởng Chấn mang về từ bên ngoài. Năm đó, sự xuất hiện của cậu ta mới làm cho mẹ của Anh Tề và cô là Trần Phong hoàn toàn hết hy vọng, dứt khoát kiên quyết ly hôn.

Vẫn luôn có tin đồn nói mẹ đẻ của Anh Thận là vị ảnh hậu tam kim(*) nào đó. Đối với chuyện này, Tưởng Chấn và vị ảnh hậu đó đều cười cho qua chuyện, dần dần mọi người cũng quên mất tin đồn màu hồng phấn đấy. Nhưng mà thời gian trôi qua, Anh Thận càng lớn thì ngũ quan của cậu ta càng giống với vị ảnh hậu kia.

(*)Ảnh hậu tam kim: Là người giải thưởng nữ diễn viên xuất sắc /Ảnh hậu của cả 3 giải thưởng Kim Kê (Đại Lục), giải thưởng Kim Tượng (Hồng Kông) và giải thưởng Kim Mã (Đài Loan).

“Anh Thận, sao cậu lại qua đây?”

Anh Thận giơ cái ly sứ trong tay lên, “Đưa cà phê cho chị.” Cậu ta biết thói quen của cô, đúng 6 giờ là thức dậy, sau khi thức dậy thì chuyện thứ nhất chính là uống cà phê. Cậu ta ở dưới lầu chờ đến 6 giờ rưỡi cũng không thấy cô xuống nên đi lên xem.

“Cậu nghe thấy hết rồi à?”

Anh Thận hào phóng gật đầu: “Từ tối hôm qua em đã biết rồi, anh tư làm ra động tĩnh lớn như vậy, không biết cũng khó.” Cậu ta biết cô đang lo lắng cái gì, nói: “Những người khác đều không ở nhà, bố không về, dì Đỗ đưa theo em út về nhà mẹ đẻ, chỉ có em ở đây.”

Anh Hiền âm thầm thở ra một hơi.

Anh Thận thận trọng nhắc lại một lần: “Chị ba, chị không nên cứu cô ta.”

Cô đương nhiên biết một khi Phó Chi tỉnh lại thì sẽ có bao nhiêu phiền toái, cho nên khi Kha Nhụy hỏi cô có cứu hay không, cô mới do dự lâu như vậy.

Anh Hiền rũ mắt, lông mi che đi đôi đồng tử khó phân biệt được cảm xúc, “Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp.”

Cậu thiếu niên lại cười: “Trong nhà chỉ sợ chỉ có mình chị sẽ nghĩ như thế thôi.” Cậu ta mới mười chín tuổi, ngũ quan còn sót lại một ít nét trẻ con, cười rộ lên thì càng khó phân biệt ra nam nữ.

“Cà phê ở đây, lạnh rồi thì đừng uống nữa, xuống lầu em lại pha ly khác cho chị.” Dặn dò hai câu, Anh Thận để cái ly xuống rồi rời đi.

Nhìn bóng dáng cao gầy của cậu thiếu niên, Anh Hiền bừng tỉnh, nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy cậu ta vào mười mấy năm trước.

Lúc Anh Thận năm tuổi mới được Tưởng Chấn dẫn trở về, Trần Phong giận dữ, bà ấy nói tuyệt đối sẽ không nuôi con hoang thay người khác. Trong nhà không ai muốn để ý đến cậu ta, cậu ta yên lặng ngồi ở trên sô pha ở sảnh ngoài. Cô thấy cậu ta đáng thương nên bảo cậu ta tới ăn trái cây, bé trai nhảy xuống khỏi sô pha chạy tới nắm lấy tay cô.

Từ đó Anh Thận quấn quýt lấy cô, dần dần, hai người càng giống như là chị em ruột hơn là cô với Anh Tề.

Hiện tại, ngay cả Anh Thận cũng đã trưởng thành, trở thành người nhà họ Tưởng “đủ tư cách”.

Ngoài cửa phòng, đèn treo thủy tinh lớn treo từ trên trần của lầu ba rủ thẳng xuống sảnh lớn của lầu một, gạch cẩm thạch phản chiếu ra ánh sáng chói mắt, xán lạn nhưng lại không hề có sức sống. Ánh sáng chói lóa kia giống như chiếc miệng rộng đầy răng sắc nhọn, cắn nuốt hết những người nhà họ Tưởng ở nơi này.

Tay chân nổi lên cảm giác lạnh lẽo khó có thể miêu tả, Anh Hiền không muốn nhìn tiếp, quay đầu nhìn về phía cửa sổ.

Không quá một giờ sau, Kha Nhụy lái xe xuất hiện, chở cô thẳng đến bệnh viện.

“Sếp, cô Phó cũng đã ra khỏi phòng phẫu thuật rồi, hiện tại đang ở trong ICU, bác sĩ cũng không chắc là cô ta có thể tỉnh lại được hay không.”

“Anh trai của cô ta như thế nào?”

“Không khóc cũng không ồn ào, ngoài việc hỏi bác sĩ về tình huống xong thì cũng không lên tiếng nữa.”

Kha Nhụy vừa nói vừa đưa cho cô một folder, bên trong là các loại tư liệu tỉ mỉ kỹ càng về Phó Chi, một trang giấy đủ khái quát cả đời cô ta: Cô gái nhỏ sinh ra ở trong một thị trấn bình thường không cam lòng với hiện tại, muốn dùng sắc đẹp để đi ra ngoài thế giới, sau khi tới Kinh Châu mới phát hiện sắc đẹp ở chỗ này cũng không hề hiếm lạ.

Mà anh trai của cô ta là Phó Thành lại lựa chọn một con đường tương phản: 18 tuổi nhập ngũ, một năm sau thi vào trường quân đội, tốt nghiệp xong thì tiến vào đội đột kích Báo Tuyết, từng tham gia không ít những nhiệm vụ nguy hiểm. Trong nhiệm vụ giải cứu ở Nam Sudan, vì nhiều lần đi tới đi lui tác chiến giải cứu được hơn hai mươi người bình thường có quốc tịch Trung Quốc nên được trao tặng quân công hạng nhất.

Người như vậy vốn nên ở lại trong bộ đội từng bước leo lên thăng chức mới đúng, nhưng anh lại lựa chọn xuất ngũ vào năm trước, gia nhập vào một công ty bảo vệ tư nhân, thành một vệ sĩ.

Nhìn khuôn mặt có góc cạnh rõ ràng ở trên ảnh chụp, Anh Hiền cảm thấy quen mắt nhưng lại nghĩ không ra là đã gặp qua ở đâu. Khi cô bước vào hành lang dài của bệnh viện, xa xa thấy tấm lưng thẳng như thước của người nọ, ký ức đã cho vào dưới đáy hòm lập tức cuồn cuộn đi lên.

Ấy vậy mà lại là anh, vệ sĩ của cô gái nghiện ma túy.

Nghe thấy tiếng bước chân, Phó Thành cũng ngước lên nhìn về phía người đi tới. Hai cô gái trẻ một trước một sau xuất hiện, người đi phía sau mặc áo sơ mi tơ lụa màu trắng và váy âu phục màu hồng cánh sen, bước chân không nhanh không chậm.

Nhìn qua thì cô cũng không quá hai bốn hai lăm tuổi, ăn mặc lại vô cùng đoan trang, cũng không già dặn quá, chỉ là hiện tại rất ít khi thấy người trẻ tuổi nào lại trang điểm như vậy.

Phó Thành cụp mi. Anh không đoán được hai người này đến vì việc gì, nhưng nhất định là không phải tới để an ủi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.