Khoá Tơ Ngỗng - Xuân Miên Dược Thuỷ

Chương 13: Mua thuốc




Phó Thành lái xe tới một hiệu thuốc cách chung cư của mình không xa, anh biết chỗ đó là cửa hàng tiện lợi 24h, lúc trước đi ngang qua anh đã nhìn thấy bảng hiệu trên cửa rồi.

Dừng xe xong, Anh Hiền tháo dây an toàn định đi xuống xe, cổ tay bất chợt bị anh giữ lại.

“Đi đâu?” Anh hỏi.

Anh Hiền không giải thích được: “Mua thuốc.”

“Không được.” Có lẽ anh không ý thức được lông mày của mình đã nhíu chặt thành hình chữ xuyên(*), nói như đinh đóng cột: “Tôi đi, cô chờ trên xe đi.”

(*) Chữ xuyên: 川.

Anh Hiền liếc mắt nhìn anh nhảy xuống xe, ánh mắt lấp lánh: “Anh nhất định phải xuống xe như thế sao? Ánh đèn bên trong hiệu thuốc rất sáng đấy.”

Chỗ khóa quần của anh toàn là vệt nước loang lổ, người sáng suốt vừa nhìn đã biết chuyện gì xảy ra.

Ngược lại là cô, ngoại trừ chân váy có chút nhăn nhúm và áo sơ mi hơi lệch ra, thì nhìn qua coi như là bình thường. Tuy rằng không mặc nội y, nhưng cô không nói thì ai biết.

Phó Thành cúi đầu nhìn quần, cũng hiểu ý cô.

Anh Hiền: “Hay là để tôi đi, có váy che rồi không thấy được gì đâu.”

Vừa nói cô vừa mở cửa xe.

Không ngờ anh lại rất bướng bỉnh, vẫn túm cô ngồi vào chỗ, còn bản thân thật sự xuống xe.

Cô cảm thấy nhìn không ra cái gì, nhưng môi cô sưng đỏ, tóc dài lộn xộn, hơn nữa cái váy nhăn nhúm, sao lại không nhìn ra được?

Anh đi được hai bước, chợt nhớ tới gì đó lại vòng về gõ cửa sổ xe bên chỗ cô.

Anh Hiền ấn hạ cửa xuống, nghe thấy anh hỏi: “Cô… dùng hiệu nào?”

Anh cho rằng ngày nào cô cũng dùng thứ này chắc?

Cô lười giải thích, chỉ nói: “Hiệu nào cũng được.”

Phó Thành không hỏi lại nữa, xoay người đi vào tiệm thuốc.

Đêm hôm khuya khoắt có một anh đẹp trai cao to đến mua thuốc tránh thai khẩn cấp, nhân viên thu ngân không khỏi nhìn nhiều hơn một chút, đương nhiên cũng phát hiện ra dấu vết ở phía dưới của anh.

Nhân viên thu ngân là một người bốn mươi tuổi từng trải, có cái gì là không hiểu nữa đâu. Bình thường đều là các cô gái trẻ tới mua thuốc, hôm nay lại thấy một người đàn ông, biết rõ không nên nhưng vẫn nói thêm một câu: “Thuốc này không thể uống nhiều, không tốt cho cơ thể, biết chưa?”

Phó Thành im lặng một lát, chỗ yết hầu lăn lộn một cái.

Trở lại trên xe, anh đưa thuốc cho Anh Hiền, cô lại chỉ nhìn anh hỏi: “Nước đâu?”

Anh sửng sốt, sau lại nói: “Tôi đi mua.”

Anh Hiền giữ chặt cánh tay anh: “Thôi.”

Từ nãy đến giờ nhân viên thu ngân của tiệm thuốc vẫn luôn nhìn về phía bên này, cô không muốn để người khác xem kịch miễn phí, vì thế nói: “Đến nhà anh đi.”

Cô đã xem qua tư liệu của anh, biết chung cư của anh ở gần đây. Nửa thân dưới ướŧ áŧ khó chịu, cô chỉ muốn nhanh chóng tắm rửa.

Phó Thành không nói lời nào, khởi động ô tô một lần nữa.

Chỗ anh ở khá tốt, ít nhất còn có bãi đỗ xe và thang máy, còn tốt hơn so với trong tưởng tượng của Anh Hiền.

Cô cười nhạo bản thân tự cho rằng anh rất nghèo. Bộ đội đặc chủng tuy không giàu nứt đố đổ vách, nhưng lương lậu cũng khá, huống hồ anh còn làm vệ sĩ tư nhân được một năm rồi, nếu không có chuyện của Phó Chi thì hẳn là dư dả.

Anh giúp cô mở cửa xe, chắc là xuất phát từ thói quen nghề nghiệp.

“Cảm ơn.” Anh Hiền cũng cảm ơn theo thói quen, vừa xuống xe cô đã thấy không ổn. Tϊиɦ ɖϊƈh͙ tích tụ trong thân thể bây giờ bắt đầu chảy ra, men dọc xuống đùi.

Anh Hiền hơi bực, rốt cuộc là anh bắn bao nhiêu vào trong vậy. Người này bình thường không tự an ủi sao, sao lần nào cũng nhiều như thế.

Tuy cô đã kẹp chặt hai chân, nhưng trong không gian nhỏ hẹp vẫn nhanh chóng tràn ngập hơi thở mập mờ.

Tới cửa chung cư của anh, Anh Hiền nói: “Anh bế tôi vào phòng tắm đi, trừ phi anh muốn trên sàn nhà toàn tϊиɦ ɖϊƈh͙.”

Lần này Phó Thành không do dự, bế bổng cô lên đi vào phòng tắm.

Thực ra lúc ở thang máy anh đã ngửi thấy rồi.

Anh Hiền ôm lấy cổ anh, nhân cơ hội đánh giá chung cư. Căn nhà này sạch sẽ ngoài dự đoán, không giống nhà một người đàn ông độc thân.

Trong phòng ngủ, ga trải giường màu đen được trải phẳng phiu, giống như vừa được ủi qua, ngay cả chăn cũng được gấp thành khối vuông như thói quen ở trong quân ngũ.

Anh kiềm chế bản thân nhiều hơn cô nghĩ, khó trách tϊиɦ ɖϊƈh͙ lại nhiều như vậy, có lẽ bình thường anh thật sự chẳng tự an ủi bao giờ.

Phó Thành liếc nhìn độ cong trên môi cô, trực giác nói với anh đừng hỏi làm gì, đáp án nhất định không phải thứ anh muốn nghe.

Đi vào phòng tắm, Phó Thành chế nước ấm giúp cô trước, sau đó đi vào bếp lấy nước cho cô uống thuốc.

Khi trở về, anh cố ý gõ cửa, đứng bên ngoài chờ.

Giọng nói của cô xuyên qua cửa kính, truyền ra: “Vào đi.”

Phó Thành do dự một lát, đẩy cửa đi vào, không ngờ cô lại để nửa người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đang đứng trước gương. Lúc nhìn thấy anh, cô xoay người lại đối mặt với anh.

Hơi nước mênh mang như sương mù bao phủ lên làn da trắng bóc của cô, khóe mắt Phó Thành giật một cái, yên lặng dời tầm mắt.

Đây là lần thứ hai anh thấy cô tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, lần sau nhìn rõ ràng hơn lần trước. Anh thấy rất rõ bộ ngực của cô tròn trịa trắng trẻo như thế nào, bụng nhỏ phẳng lì, còn có nơi nào đó được bao phủ bởi chân váy bên dưới… đang chảy ra dịch nhờn của cơ thể anh, uốn lượn dọc theo cẳng chân.

Anh Hiền tiến tới, nhận cốc nước, nuốt một viên thuốc vào xong, nói: “Anh tắm cho tôi đi, tôi không đứng nổi.”

Câu này là nói thật, cho tới bây giờ cô vẫn cảm thấy nửa thân dưới tê mỏi, trời mới biết anh đã dùng sức nhiều như thế nào để “làm” cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.