Edit: Astute Nguyễn
Ước Tố trong nháy mắt đã bị hắn đè xuống giường, bộ sườn xám xanh thẫm dồn đống trên người bị hắn lộn lên đỉnh đầu cởi ra, nút thắt sườn xám bật tung hoàn toàn, chiếc sườn xám vốn quý phái sang trọng giờ bỗng bị vứt thành một mảng xanh đậm trên đất. Nghe thấy tiếng cởi thắt lưng, cô muốn lên tiếng nhưng lại bị đôi môi nồng rượu của hắn chặn lại, thân thể trắng tuyết mềm mại như bị nhuyễn nát dưới cơ thể người đàn ông. Ước Tố nhận thấy có thứ gì đó chạm vào giữa hai chân mình, cảm giác nóng bỏng như thiêu đốt, trong nháy mắt cô liền hiểu ra đó là thứ gì.
Lồng ngực Ước Tố nhảy "thình thịch" không ngừng, cô chật vật quay đầu lại, không còn giãy giụa vô ích nữa, cố gắng bình tâm hoà khí khuyên ngăn người đàn ông.
"Thiếu soái, ngài uống say rồi."
Hàm ý của cô rõ ràng là nếu không say, hắn chắc chắn sẽ để không xảy ra chuyện này, hắn không thích Ước Tố, nếu tỉnh táo tuyệt đối sẽ không nguyện ý cùng cô làm loại chuyện đó.
"Tôi biết tôi say."
Đôi mắt hắn mông lung nhìn cô, đối diện ánh mắt kia không biết sao cô lại có chút hoảng hốt, hắn cách gần quá, hàng mi dày dài lướt qua gương mặt cô, hay bàn tay lớn xoa nắn bầu ngực, đem nhũ hoa cương ngạnh siết trong lòng bàn tay, không ngừng kích thích vùng mẫn cảm của cô.
"Nếu không phải say, sao có thể hành xử với cô như vậy."
Ước Tố sửng sốt, quả nhiên chỉ có uống say hắn mới nguyện ý chạm vào mình, nhưng cô nghĩ lại càng không chấp nhận được, đôi chân ngọc chạm chớp mắt bị hắn mạnh mẽ tách ra, cô cảm nhận rõ ràng có vật gì đó đang tiến tới trước hoa huy*t. Triệu Hựu Sâm tách hai mảnh hoa môi, đưa cự vật đang dâng trào nhích vào từng chút từng chút một, Ước Tố cảm nhận được cơn đau truyền đến, áp sát vào khuôn ngực trần của hắn, ánh mắt rốt cuộc cũng dịu xuống.
"Thiếu soái, đừng..."
"Tại sao phải đừng, tôi là trượng phu của cô!" - Hắn mở đôi mắt đỏ ngầu, nhìn Ước Tố trong lòng run rẩy. - "Cô có lý do gì để cự tuyệt tôi!"
Ước Tố lập tức á khẩu, không thể đáp lại, hắn nói rất đúng, cô chẳng có lý do gì để cự tuyệt hắn, từ khắc đó gả cho hắn, chính là đem tất cả thân thể cùng linh hồn mình giao ra. Nhưng cô không cam lòng, hắn trước nay đều chưa từng chạm vào, hiện tại chỉ là uống say, cô có thể chịu đựng cô quạnh và đàm tiếu chế nhạo, nhưng không thể chấp nhận được bản thân biến thành công cụ để kẻ khác phát tiết khi say.
"Thiếu soái, đừng làm chuyện có lỗi với Chu tiểu thư..."
"Chu tiểu thư?" - Đôi mắt Triệu Hựu Sâm càng đục, hắn gắt gao nhìn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống cô. - "Rốt cuộc là sợ tôi có lỗi với Chu tiểu thư hay là sợ bản thân có lỗi với tình cũ? Rốt cuộc là tôi không muốn hay là cô không muốn đây?"
Vừa nói, cơ thể hắn vừa nhích về phía trước một chút, Ước Tố đau đến nhăn mày, hoảng sợ không cẩn thận mà buột miệng thốt ra.
"Ta không muốn! Ta không thích ngài." - Cảm giác giữa hai chân đau rát, đôi mắt dưới ánh đèn bỗng dưng chảy lệ. - "Thiếu soái đã cưới ta, cũng nên cho ta một chút tôn trọng... Đừng coi ta như mấy loại gái pháo hoa đó, tùy ý ức hiếp..."
Ước Tố không để ý biểu cảm trên mặt Triệu Hựu Sâm, chỉ cảm thấy cự vật trong cơ thể đột nhiên dừng lại, cô chậm rãi mở to mắt, đã thấy hắn rời khỏi thân thể, ném áo khoác trên đầu giường lên trên người, biểu cảm khôi phục vẻ lạnh lẽo thường ngày.
"Tôi cũng không thích cô, vừa nãy uống say, thất lễ rồi."
Hắn nói xong liền đứng dậy rời đi, Ước Tố thất thần túm một góc chăn che lại cơ thể. Đan Quế từ bên ngoài vọt tới, thấy bộ dạng này của Ước Tố liền ôm chầm cô, gào khóc thất thanh, Ước Tố chợt hốt hoảng, đôi mắt khô cạn cũng quên rơi lệ.