"Ơ... thì ra Hạ Hi chị thích ăn chay à, vậy sau này em giới thiệu một người bạn cho chị quen, hai người chắc chắn sẽ đi ăn chung với nhau được đó..." Tây Môn nhìn rau cải thanh đạm trong chén, thật muốn gói lại đem cho sư thái ăn.
"Được thôi." Đỗ Hạ Hi rất kỳ vọng khi nghe Tây Môn nói giới thiệu bạn cho mình quen, cô cũng muốn xem xem bạn của Tây Môn sẽ là người như thế nào.
Hai người ăn cơm xong thì ngồi đó, Đỗ Hạ Hi cuối cùng cũng hỏi ra những điều mình muốn hỏi, "Lúc trước... rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?"
Tây Môn ngẩn người, tuy đây không phải là người đầu tiên hỏi cô chuyện quá khứ, nhưng đối với những người khác thì cô ấy chỉ cười cho qua thôi, còn người trước mặt mình, cho dù không nói thì Thạch Nam chắc cũng đã nói cho Đỗ Hạ Hi biết.
Thấy Tây Môn không có ý nói ra, Đỗ Hạ Hi cũng không miễn cưỡng, "Chị chỉ muốn biết thêm nhiều chuyện của em thôi." Lời này nói ra, tai của Đỗ Hạ Hi cũng nóng lên, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Tây Môn, chỉ cúi đầu xuống chơi với con mèo, học cái cách Tây Môn vuốt cằm của nó.
"Hơ hơ, nửa đêm nửa hôm, mà kể chuyện của em, sợ chị sẽ ngủ không được đó~ tốt nhất là đừng nên kể." Tây Môn vẫn cứ mỉm cười.
"Vậy thôi." Nhìn thấy Tây Môn từ chối, Đỗ Hạ Hi cũng khó tránh khỏi hụt hẫng.
"Nhưng mà, em có thể kể câu chuyện của một người khác~" Hai tay Tây Môn cầm ly nước, biểu cảm rất thoải mái, giống như là đang kể một câu chuyện không liên quan đến mình vậy.
Đỗ Hạ Hi không có nói chuyện, chỉ yên tĩnh lắng nghe, nhưng cô biết nhân vật chính trong câu chuyện là ai.
"Lúc trước có một cô bé nhỏ, sau khi người thân duy nhất là bà nội qua đời, cô bé được một gia đình hảo tâm nuôi dưỡng." Giọng Tây Môn bình tĩnh không nhanh không chậm, chỉ là cúi mắt xuống nhìn ly nước trong tay, tiếp tục kể tiếp câu chuyện.
Cô bé được nhận nuôi chưa được bao lâu thì có một lần xảy chân té xuống sông, cả gia đình đều nhảy xuống cứu nhưng đều thiệt mạng hết, chỉ duy nhất cô bé là còn sống.
Quả nhiên là mệnh cô sát, cả đời khắc ba mẹ và người thân, cũng không có ai dám nhận nuôi nữa, chỉ còn cách ở trong viện phúc lợi đến năm 12 tuổi, cô bé từ từ trở thành một thiếu nữ, cuối cùng cũng gặp được một chuyển biến trong cuộc đời, nhưng lúc đó cô không ý thức được sự chuyển biến đó sẽ là tốt hay xấu, bởi vì lúc đó cô không có sự lựa chọn nào khác.
Ba mẹ nuôi mới nhà rất giàu, cô bé sống một cuộc sống rất sung túc, làm cho bạn học đều rất ngưỡng mộ, nhưng cô ngày càng trở nên cô độc, không ai biết được bên dưới bộ quần áo là cơ thể đầy vết thương, không những bị ngược đãi mà cô còn biết nguồn gốc tiền tài của gia đình xuất phát từ đâu.
Đôi vợ chồng đó đã phát điên lên vì tiền rồi, đem thứ bột trắng ấy nén lại thành từng viên thuốc lớn, bắt cô nuốt, sau đó lại cưỡng ép nhét vào trong người cô bé, có máu chảy ra bên ngoài nhưng cũng không ai quan tâm. (Tác giả không có nói là nhét vào đâu trên người)
Sau khi đến địa điểm giao dịch thì lại lấy mấy thứ đó ra, cơ thể đau đớn vì bị xé toạt ra, làm cho cô chỉ còn lại hận và muốn chết, thậm chí cũng không còn sợ hãi nữa, từ sớm đã không còn rồi, cô trong mắt bọn chúng chỉ là một món đồ, một món đồ có giá trị lợi dụng, chứ không phải là con người nữa.
Cô bé cũng đã từng muốn trốn thoát, trốn ra được thì đụng phải một cảnh sát, cô van xin hắn, vì đó là hy vọng duy nhất, nhưng tên cảnh sát đó chỉ hỏi vài câu rồi lại kêu đôi vợ chồng đó đến đón cô về, cô rõ ràng là thấy tên cảnh sát đó sau khi nhận phong bì thì cười tới mặt rất méo mó.
Sau khi trở về, tất nhiên là bị trừng phạt nặng, cô chỉ có thể co ro lại trong góc nhà, cố gắng nhịn đau, đau đớn làm cho cô thấy rõ được tất cả, ngoại trừ bản thân ra thì mình chẳng có ai có thể tin tưởng được, cho dù là cảnh sát thì cũng vậy.
Nghe đến đây thì Đỗ Hạ Hi không muốn nghe tiếp nữa, nhìn ánh mắt Tây Môn ngày càng trở nên lạnh lẽo, trái tim cô như đang thắt lại, chưa từng nghĩ qua là Tây Môn sẽ có quá khứ như thế, chả trách Tây Môn cứ ích kỷ, coi thường mạng sống người khác, nếu đứng ở góc độ Tây Môn nhìn thì cô ấy chẳng có gì sai cả.
Nhè nhẹ nắm lấy tay của Tây Môn, Đỗ Hạ Hi cố gắng làm cho mình vẫn như bình thường và mỉm cười, nhưng cô quả thật cười không nổi, nắm trong tay mình là bàn tay lạnh lẽo khô khốc đó, làm cho Đỗ Hạ Hi cảm thấy rất đau lòng. "Cũng sẽ có người tốt đáng tin tưởng xuất hiện mà."
"Đúng vậy, sau này có người xuất hiện, nhưng cuối cùng lại chết rất thê thảm." Tây Môn cứ để Đỗ Hạ Hi nắm tay mình, rồi nhỏ tiếng lẩm bẩm, "Anh ta là người tốt, chết cũng rất đáng tiếc."
Không đợi Đỗ Hạ Hi lên tiếng, Tây Môn kéo tay Đỗ Hạ Hi mỉm cười nói, "Đây là câu chuyện em bịa ra thôi, nghe cho có thôi nha, đừng tưởng thật~"
"Sau đó... cô bé đó giết chết hai người đó à?" Kết cục đã quá rõ ràng, bởi vì cô bé đó đang sống trong sự tuyệt vọng.
"Hơ hơ, bọn họ sau cùng chết chung với nhau rồi, tất cả chết hết rồi." Tây Môn nhếch miệng tiếp tục cười.
Đỗ Hạ Hi hơi há miệng, vẫn chưa hoàn hồn lại được, nhìn Tây Môn vẫn cười một cách vô tư lự, nhưng lại hiểu rõ là chỉ khi không có trái tim thì mới có thể sống sót được, không có tình cảm thì cô ấy mới bảo vệ mình được.
Đỗ Hạ Hi sau khi biết được mọi chuyện, rồi nhớ lại những lời khuyên nhủ của mình trước đây thì cảm thấy thật nực cười, bản thân mình không có trải qua sự tuyệt vọng thì tất nhiên không thể cảm nhận được rồi, nhưng Đỗ Hạ Hi vẫn hy vọng mình có thể thay đổi được Tây Môn, cuộc sống vốn không nên như vậy mà.
"Meo~" Trong lúc hai người đều im lặng, thì con mèo cố sức trèo lên cái bàn, ngồi trước mặt Tây Môn kêu lên giống như là đang làm nũng vậy.
Đỗ Hạ Hi đứng dậy sờ đầu con mèo, "Đi tắm nước nóng đi, sẽ tốt hơn đó." Sau đó đến phòng tắm thu dọn một chút, chuẩn bị khăn tắm mới.
Đèn trong phòng tắm chớp một cái, Đỗ Hạ Hi còn tưởng là điện áp không ổn nên không có để ý, nhưng khi cô vừa ngẩng đầu lên thì thấy trong gương đằng sau mình có một vật gì đó giống đám khói đang bay lơ lửng, không khí sau lưng rất lạnh.
"Tây.... Tây Môn......." Đỗ Hạ Hi cúi đầu xuống không dám nhìn vào gương, sợ sẽ nhìn thấy cái không muốn nhìn, nhưng mà hiện giờ đã có Tây Môn ở đây, cô lại không còn sợ như trước nữa.
Tây Môn bước vào không một tiếng động lại làm cho Đỗ Hạ Hi giật mình, "Lúc nãy chị... hình như thấy trong gương có gì đó..."
Tay cầm áo ngủ, nhìn Đỗ Hạ Hi rồi cười, "Cứ giao cho em~"
"Em hiện đang trong kỳ kinh nguyệt, có thật là không sao không đó? Có cần chị giúp gì không?" Đỗ Hạ Hi thấy trạng thái hiện giờ của Tây Môn cũng có chút lo lắng.
"Vậy chị chuẩn bị nước nóng đi." Tây Môn rõ ràng là rất thích cảm giác được người khác chăm sóc.
Đỗ Hạ Hi mím chặt môi trợn mắt nhìn, rồi đi chỉnh nước nóng đến nhiệt độ thích hợp, giơ tay ra cầm vòi sen thử thử, "Em không cần chuẩn bị mấy thứ như bùa chú à?" Trong phòng tắm bắt đầu đầy hơi nước nóng, Đỗ Hạ Hi vẫn bán tín bán nghi quay đầu lại nhìn Tây Môn.
"Hơ hơ, chuyện nhỏ này cần gì phí công sức vậy." Tây Môn nói xong thấy Đỗ Hạ Hi không có ý định ra ngoài, nghiêng đầu mỉm cười hỏi, "Hạ Hi chị muốn tắm chung với em hả?"
"Chị... chị đi ra ngoài... em nhớ cẩn thận." Đỗ Hạ Hi mau mau ra khỏi phòng tắm, tên này sao cứ thích nói đùa như vậy, nếu như trước đây mình không có cảm giác gì với cô ta thì còn đỡ, bây giờ nghe mấy lời này thì chỉ muốn ôm mặt cho đỡ ngượng.
Cách một cánh cửa, nhưng vẫn nghe được tiếng nước chảy trong đó, Đỗ Hạ Hi cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh lại, thu dọn bàn ăn, nhà mình bình thường ít khi có người đến chơi, càng không có ai ở qua đêm, cho nên đột nhiên có thêm một người cũng thấy ấm cúng hơn, không còn lạnh lẽo như trước nữa.
Đỗ Hạ Hi ôm mèo ngồi trên sopha, hồi tưởng lại những gì Tây Môn nói lúc nãy, lòng đau dữ dội, nghĩ đến nếu sau này nếu có thể thì mình sẽ không để cô ấy chịu những tổn thương như vậy nữa đâu.
Chỉ cần Tây Môn không đi lừa bịp nữa thì một mình Đỗ Hạ Hi gánh vác chi tiêu của hai người không có là vấn đề gì hết, chỉ là... mình nghĩ nhiều như vậy, còn không biết là người ta có ý gì với mình không, mình tự nhiên lại ngồi nghĩ những chuyện xa vời quá.
Đỗ Hạ Hi ngồi đó suy nghĩ thất thần, đến Tây Môn ra khỏi phòng tắm khi nào cũng không hay, còn bị âm thanh từ phía sau làm cho giật mình nữa, "Nhanh vậy?"
Tây Môn lau tóc, nhìn đồng hồ trên tường, "Nhanh hả, sắp một tiếng đồng hồ rồi đó." Đỗ Hạ Hi thấy quần áo mình mặc trên người Tây Môn thấy hơi rộng.
Đỗ Hạ Hi đứng dậy, cô cao hơn Tây Môn một chút, mỉm cười dịu dàng, "Tóc lau khô rồi thì đi ngủ đi, không phải là đêm qua không ngủ hả."
Cố gắng giữ lễ nghĩa, kiềm chế lại cái ý định muốn ôm Tây Môn, Đỗ Hạ Hi dùng ngón tay sờ sờ chóp mũi, cúi đầu vào phòng tắm.
Tây Môn cứ nhìn vào mắt Đỗ Hạ Hi, cho đến khi bóng dáng đó đóng cửa lại, lúc này mới chớp chớp mắt, cho dù mình có lãnh đạm đến cỡ nào nữa thì không thể nào không nhìn ra được, liên tưởng đến hành động khác thường gần đây của Đỗ Hạ Hi, cô dường như đã hiểu ra vấn đề.
"Chẳng lẽ quẻ bói đó chỉ ở chung với nhau là như vậy à?" Bởi vì Đỗ Hạ Hi cứ một mực khẳng định giới tính của mình nên Tây Môn chưa từng nghĩ đến phương diện này, cho dù có thì cũng chỉ coi là hiểu lầm mà thôi.
Biểu hiện của Đỗ Hạ Hi mấy ngày nay cho dù có bị mù thì cũng nhìn ra được, huống hồ gì là người tinh ranh như Tây Môn, từ từ quay đầu sang nhìn cánh cửa đó, cho dù như vậy thì hai người có khả năng đến với nhau không?
Đối với một người đã sống quen trong bóng tối, đột nhiên thấy được ánh sáng thì theo bản năng là sẽ nhắm mắt lại.
Nước nóng trong ngừng phun ra, còn Đỗ Hạ Hi thì vẫn đang thẫn thờ, không khí ẩm ướt dường như hòa quyện với tư duy, rất rối bời.
Ánh nhìn dường như cảm thấy được tấm gương có chút bất thường, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy không biết khi nào lại hiện ra một hình vẽ, lúc này khi bước vào thì rõ ràng là không có mà.
"A!" Đỗ Hạ Hi hét lên một tiếng, không cẩn thận làm rớt đồ đạc gần đó, bên ngoài cửa lập tức có tiếng Tây Môn hỏi.
"Chị không sao, em vẽ gì trên gương hả?" Đỗ Hạ Hi luống cuống nhặt đồ đạc lên.
"Uhm, sau này mỗi khi chị tắm thì hình bùa trận sẽ hiện lên, mấy thứ đó sẽ không dám tới gần."
Đỗ Hạ Hi đến gần tấm gương, nhìn những dấu vết trên đó, "Sao vẽ ra được vậy?" Tại sao lại đột nhiên xuất hiện được nhỉ.
"Tất nhiên đây là bí mật nghề nghiệp rồi~" Tây Môn lại hồi phục lại giọng điệu của thường ngày.
Đỗ Hạ Hi lấy ngón tay nhè nhẹ sờ vào, sau đó lấy hai ngón tay xoa xoa thì thấy trên đó nhớt nhớt, "Em lấy tay quẹt xà bông rồi vẽ lên đó hả?" Cho nên khi tấm gương đầy hơi nóng thì sẽ hiện ra hình vẽ.
"E hèm... chị đừng có nói cho ai biết đó nha~"
"Vậy lúc nãy trong phòng tắm... là gì vậy?"
Ngập ngừng một hồi, Tây Môn bịa, "Quỷ háo sắc."
"Quỷ... háo sắc?" Đỗ Hạ Hi lập tức nhìn xung quanh, ai mà dám tắm nữa trời.