Bởi vì chuyện của bệnh nhân HIV lần trước, nguyên cả khoa cấp cứu đều ở trong một trạng thái u ám, trong lòng mỗi người đều có áp lực cực lớn, nếu bệnh nhân cố ý che giấu bệnh tình, thì các nhân viên y tế tham gia cấp cứu sẽ chịu rủi ro rất lớn.
Ngày hôm sau Đỗ Hạ Hi đi làm thì lần nữa cảm nhận được trạng thái tiêu cực này, trong phòng cấp cứu, ngoại trừ tiếng của máy móc phát ra và tiếng chỉ thị cần thiết thì tất cả mọi người không ai muốn nói chuyện, không khí rất ngộp thở.
Ngày hôm nay, đến số lượng bệnh nhân cũng không nhiều, ngồi trong phòng khám, Đỗ Hạ Hi lại nhớ tới những lời Tây Môn nói ngày hôm qua.
Mình cho đi nhiều vậy nhưng không cầu được báo đáp, như vậy có thật sẽ vui vẻ không, đa phần chỉ là trong lòng mình tự an ủi mà thôi, bản thân mình cũng muốn có sự công nhận từ những bệnh nhân đã hồi phục. Tuy ngoài miệng không có nói, nhưng nếu có ai cảm ơn cô, cho dù chỉ là một câu cảm ơn thì Đỗ Hạ Hi cũng cảm thấy rất tự hào.
Đỗ Hạ Hi không thể không thừa nhận rằng mình cũng có các dục vọng giống như người bình thường, không phải là 'thánh mẫu' trong mắt người khác, cho nên có nên làm giống Tây Môn nói không, thả lỏng mình một chút, đừng nên tự thêm cho mình nhiều trách nhiệm và áp lực, cứ sống vì bản thân.
Thật ra Đỗ Hạ Hi cũng rất ngưỡng mộ cuộc sống vô tư lự của Tây Môn, thích thì làm, không có gì ràng buộc hết, chỉ cần cô ta không đi lừa gạt ai nữa thì mình cũng không có ghét bỏ cô ta, chắc là do tính cách trái ngược nhau nên mới thu hút đối phương thôi.
"Xin chào, bác sĩ." Vang lên tiếng gõ cửa, Đỗ Hạ Hi ngẩng đầu lên, thấy một đôi vợ chồng già chắc cũng trên 70 rồi, hai người tóc đều bạc trắng hết.
Đỗ Hạ Hi liền đứng dậy nghênh tiếp, "Sao vậy bác?"
"Ông nhà tôi muốn đưa tôi đến bệnh viện khám bệnh, ai ngờ vừa ra cửa thì ổng lại bị té." Bà lão đỡ lấy cánh tay ông lão, ông lão mặt có vẻ đau khổ, cứ than đau, bà lão không những không an ủi mà còn trách cứ, "Già cả hết rồi mà còn cứ cố, đáng đời, đau cũng phải nhịn."
Đỗ Hạ Hi thấy hai ông bà lại cãi nhau, liền qua đó xem bệnh, lòng bàn tay chỉ trầy vài chỗ, nhưng xem ra chắc là gãy tay rồi, liền kêu hai người đi chụp hình trước.
Hai ông bà vừa ra cửa thì có một người đàn ông đi vào, Đỗ Hạ Hi nhìn ông ta rồi ngẩn người một hồi, xém chút cười ra tiếng, vẫy ra ra hiệu anh ta ngồi xuống, "Tự mình nhét vào à?"
"Ư, Ư...Ư...." miệng người đàn ông ngậm một bóng đèn, không thể nói ra tiếng, đỏ hết cả mặt gật đầu.
Đỗ Hạ Hi nâng cằm anh ta lên xem tới xem lui, rồi cho anh ta tới phòng xử lý, "Đã có rất nhiều người đã thử qua rồi, bóng đèn không có ăn được." Vừa giúp người đàn ông đó xử lý, Đỗ Hạ Hi nhịn không nổi cười ra tiếng.
"A." Một tiếng động vang lên, bóng đèn trong miệng người đàn ông đi đập vỡ, Đỗ Hạ Hi cẩn thận lấy mảnh vỡ, "Đừng động đậy, cẩn thận cứa trúng lưỡi."
Miệng người đàn ông hơi sưng, hàm hồ nói một câu cảm ơn, Đỗ Hạ Hi cười, "Sau này nhớ đừng thử nữa nha."
Người đàn ông vẫn chưa đứng dậy thì có một nữ sinh đi vào, Đỗ Hạ Hi lại ngẩn người, hôm nay là ngày gì vậy, ai cũng thích ăn bóng đèn vậy.
Đỗ Hạ Hi chỉ vào người đàn ông, "Hai người quen nhau à?"
Một nữ sinh khác đi chung lên tiếng, "Không quen biết, lúc nãy thấy người đàn ông đó như vậy, cô ấy liền không tin, nói là sẽ lấy ra được, ...sau đó thì..."
Đỗ Hạ Hi bó tay, giải thích, "Bóng đèn sau khi bỏ vào miệng thì sẽ bị lưỡi đầy lên phía trên, nên không có cách nào mở to miệng ra được. Cho nên, bóng đèn có thể bỏ nguyên cái vào miệng, nhưng nếu muốn hoàn chỉnh lấy ra được là một điều không thể, sau này đừng nên thử nữa." Tay bắt đầu giúp nữ sinh lấy bóng đèn ra.
Ở cửa đột nhiên lại xuất hiện thêm một người nữa, chính là Tây Môn, cô ấy khoanh tay đứng ở cửa xem náo nhiệt, thấy Đỗ Hạ Hi xử lý xong bọn họ thì thò đầu vào mỉm cười hỏi, "Bóng đèn có ngon không?"
Hai đương sự ôm mặt ngượng ngùng muốn tìm chỗ trốn, trừng mắt liếc cô ta, sau đó vội vàng rời khỏi, mắc công lại bị người ra cười.
"Hơ hơ~" Tây Môn tiếp tục cười, tự mình chơi dại mà còn không cho người khác cười~
"Sao cô lại đến đây nữa? Truyền xong dịch chưa?" Đỗ Hạ Hi cởi khẩu trang và bao tay, đi về phòng khám.
Tây Môn mỉm cười đi theo cô ấy, y như là cái đuôi vậy, "Hôm nay là ngày cuối rồi! Bác sĩ Đỗ hôm nay có tan ca đúng giờ không?"
Đỗ Hạ Hi biết ngay cô ta muốn ké xe mà, "Chưa biết, với lại không có tiện đường."
"Cô tan ca không đi xem con mèo nhỏ à? Chắc là sắp xuất viện rồi?" Tây Môn nghĩ bụng, nếu không muốn đưa mình về nhà thì đưa mình tới chỗ nào đó gần nhà hơn thì cũng tốt.
Cảm giác bị Tây Môn nắm thóp thật không hay chút nào, tên này hầu như có thể đoán được mình đang nghĩ gì, thậm chí có nhiều thứ mình không để ý thì cũng bị cô ta biết hết.
"Giờ vẫn còn sớm mà." Ý là Tây Môn mau tìm cách tự về nhà đi.
"Không gấp~ không gấp~ Bác sĩ Đỗ cứ làm việc đi~ có đói không? Hình như cô rất thích ăn bánh bao lần trước, gần đây cũng có một chi nhánh..." Tây Môn lần trước về tới nhà đứng ở cửa sổ thấy được cảnh Đỗ Hạ Hi ngồi trong xe ăn bánh bao, cái dáng vẻ ăn một cách ngấu nghiến thật không phù hợp với phong cách của cô ấy, cho nên Tây Môn đoán chắc là cô ấy rất thích ăn.
Mặt Đỗ Hạ Hi hơi đỏ, tên này sao cứ toàn nói những chuyện mà người ta không muốn nhắc tới, liền ngăn cô ta lại, "Tôi không đói, cô không có gì thì ra ngoài đi, tôi còn rất bận." Vừa hay đôi vợ chồng già đó chụp hình về, Đỗ Hạ Hi cũng kiếm được cái cớ.
Đỗ Hạ Hi thật hối hận khi ăn cái bánh bao của cô ta, sau này cô ta chắc chắn sẽ nhắc chuyện này thường xuyên cho mà coi, tên này trước khi đi còn cười, "Không sao~ tôi đợi cô ăn cơm tối nha~"
"Tôi không đói!"
Sau khi Tây Môn đi khỏi, Đỗ Hạ Hi bắt đầu xem tấm hình chụp, bà lão hỏi, "Bác sĩ, gãy rồi hả?"
Đỗ Hạ Hi nhìn sao cũng thấy đôi vợ chồng già này hình như không được ân ái cho lắm, thái độ của bà lão vẫn cứ lạnh lùng, ông lão thì như đứa trẻ sắp khóc rồi, bà lão còn trách cứ ông lão nữa.
"Cánh tay của ông ấy gãy thiệt rồi, nhưng mà bác sĩ không có gãy." Không ngờ Đỗ Hạ Hi cũng biết nói đùa, chắc do bị Tây Môn ảnh hưởng, nhưng Đỗ Hạ Hi cũng nhanh chóng hồi phục trở về dáng vẻ ngày thường, "Bị té hả? Có thấy chỗ nào không khỏe nữa không?"
Bà lão nghe vậy liền bĩu môi quay mặt đi, ông lão nói, "Bà ấy nói khó chịu, nên tôi cõng bà ấy..."
Ông lão chưa nói xong thì bà lão chen vào, "Già đầu vậy rồi còn cố gì nữa, tôi có kêu ông cõng đâu."
Thì ra trong lúc hai người níu níu kéo kéo, thì ông lão bị hụt chân té xuống, tay chống xuống đất nên mới bị gãy.
"Tuổi tác lớn rồi thì nên chú ý sức khỏe chút, nếu không bị trặc lưng là mệt..." Đỗ Hạ Hi thật không biết nói hai người sao nữa, già cả hết rồi mà y như con nít.
Lúc này bà lão đột nhiên nhìn đồng hồ, sau đó vội vàng lấy thuốc trong túi ra đưa cho ông lão, "Tới giờ rồi, uống thuốc. Ngày nào cũng quên hết!"
"Không phải có bà rồi hả..." Ông lão chỉ có một tay cũng không tiện, bà lão tuy độc miệng nhưng vẫn đưa thuốc vào miệng ông ấy, Đỗ Hạ Hi liền đưa nước ấm qua.
Lúc này bà lão đột nhiên hét lên, "Ây, lúc đi gấp gáp quá quên đem theo tiền rồi! Cũng tại ông cứ hối hoài."
"Tại bà nói khó chịu nên tôi mới lo lắng cho bà, giờ quay về nhà lấy tiền đi, đừng nôn nóng."
"Vậy sao được, ông ở lại nối lại cánh tay, đừng để bị nặng hơn. Bác sĩ, cô xem giúp ông ta trước, tôi về lấy tiền."
Tính cách hai người hoàn toàn trước ngược nhau, nhưng họ đối xử với nhau rất chu đáo và ân ái, làm người khác cảm thấy rất ngưỡng mộ, nếu có một người có thể nắm tay bạn đi hết cả cuộc đời, cho dù có mâu thuẫn hoặc tranh cãi nhưng vẫn không rời xa nhau.
Chỉ cần nhìn bọn họ thì Đỗ Hạ Hi thấy trong lòng rất ấm áp, mặt bất giác nở nụ cười, "Không sao, tôi có một ít tiền, chắc cũng đủ. Mấy hôm nay tuyết lớn, đường rất trơn, qua mấy ngày nữa trả tôi cũng được mà."
"Vậy sao được, chúng tôi sao mượn tiền của bác sĩ được chứ." Bà lão lại bắt đầu nôn nóng.
Đỗ Hạ Hi lấy ra một ít tiền đưa cho bà ấy, biết bà ấy ngại nên nói, "Không sao, tôi viết một tờ giấy nợ, trong vòng một tháng trả tôi là được."
"Bác sĩ đúng là tốt quá, qua mấy ngày nữa tôi sẽ kêu con gái trả tiền cho bác sĩ, mấy hôm nay trời lạnh đường trơn tôi không yên tâm nó đi xe buýt một mình, nó keo kiệt muốn chết, taxi cũng không dám đi." Ông lão nhận tiền rồi cảm ơn Đỗ Hạ Hi.
Hai người nắm tay nhau rời khỏi, vừa đi vừa cãi nhau, mái tóc bạc phơ, thân hình hơi khòm, đi hơi lắc lư nhưng lại rất ăn ý nhau, đây là cảnh tượng ấm cúng nhất mà Đỗ Hạ Hi được thấy trong mấy ngày nay.
Trong lúc Đỗ Hạ Hi đứng ở ngoài cửa nhìn bọn họ rời khỏi, chưa kịp cảm khái về đời người thì một khuôn mặt thò tới, "Chậc chậc, bác sĩ hào phóng quá~ người ta cũng không có tiền khám bệnh nè, e hèm, khục khục, Đỗ Hạ Hi có lòng hảo tâm cho tôi mượn ít tiền... khục khục khục khục!"
Tây Môn mới đầu còn cố ý ho hai tiếng, ai ngờ ho mạnh quá thành ra ho không ngừng! Nguyên người sắp nằm dài trên bàn, nước mắt cũng chảy ra luôn.
"Sao cô còn chưa đi nữa?" Đỗ Hạ Hi tuy miệng nói vậy, nhưng vẫn qua đó đỡ cô ta dậy.
"Khục khục... bác sĩ Đỗ cho tôi ly nước đi... cổ họng đau quá..." Tây Môn vừa ngồi xuống y như là không có xương vậy, giọng cũng nhão nhẹt, Đỗ Hạ Hi nghe xong rùng hết cả mình! Mình ngoại trừ làm tài xế cho cô ta ra, từ khi nào mà trở thành con sen bưng trà cho cô ta vậy!
"Không có tay hả? Nước ở bên kia." Đỗ Hạ Hi chỉ vào máy uống nước ở góc, rồi vùi đầu vào đống việc trên bàn, sắp đến giờ tan ca rồi.
"Hạ Hi sao giống bà lão lúc nãy vậy, dữ quá à, không có dịu dàng chút nào hết~" Tây Môn bĩu môi, nhưng không có giận thật, cô cũng không hiểu sao bệnh viện này nhiều người để lừa, mà mình lại cứ thích bám dính vào Đỗ Hạ Hi, nghĩ cách moi tiền của cô ta.
"Tôi tại sao phải dịu dàng với cô?" Đỗ Hạ Hi chắc là nghe Tây Môn kêu tên mình riết nên quen rồi, không có sửa cô ta.
"Thứ nhất, nếu cô gặp phải những thứ dơ bẩn thì tôi có thể giúp cô giải quyết~ cô nói cô có phải nên tốt với tôi xíu không?"
Điều thứ 2 Tây Môn chưa kịp bịa ra, thì Đỗ Hạ Hi đứng dậy chuẩn bị giao ban, liếc Tây Môn một cái, lạnh lùng nói, "Đồ dơ thì tôi có mấy giặt rồi, cám ơn."
Tây Môn không ngờ nhất thời cứng họng không phản bác lại được, cứ thế nhìn Đỗ Hạ Hi đi ngang qua người rồi rời khỏi, "Haiz... đang mùa đông mà... có cần lạnh (lùng) vậy không."