Khoa Cấp Cứu

Chương 55: - Tuyên thệ bác sĩ (2)




Không phải là lần đầu bị người khác bài xích, Đỗ Hạ Hi cũng đã nghĩ thông suốt, chỉ cần mình làm tốt công việc của mình, không hổ thẹn với lương tâm là được.

Tất nhiên trong mắt người khác, tuy cảm thấy Đỗ Hạ Hi tính tình ngay thẳng và không có làm gì sai, nhưng trong một môi trường lớn như vậy, dường như là có chút không chấp nhận được, cứng đầu với lại không biết linh động.

Nhìn bề ngoài cô tuy nhưng rất hoàn mỹ, nhưng chỉ cần tìm hiểu chút là có thể thấy cô là người cố chấp đến cỡ nào, thậm chí là giống như cách ly với thế giới vậy.

Cho nên cô vẫn cứ luôn cô độc, cứ kiên trì theo nguyên tắc của mình, chỉ một mình, và lặng lẽ.

Đỗ Hạ Hi từ phòng bệnh trở về, dặn dò với bác sĩ trực ban một chút, cô từ sáng sớm đến giờ vẫn chưa có thời gian nghỉ ngơi, vừa mới uống một ngụm nước thì phải chuẩn bị cùng chủ nhiệm bàn chuyện về một vấn đề phẫu thuật của một bệnh nhân.

"Tiểu Đỗ à, vừa đúng lúc tôi muốn tìm cô nói chuyện này." Chủ nhiệm mỉm cười ra hiệu Đỗ Hạ Hi ngồi ở đối diện bàn làm việc, sắc mặt trở nên nghiêm túc, "Bệnh nhân bị bệnh tim rất nghiêm trọng, nếu phẫu thuật thì rủi ro rất lớn, 99% sẽ chết trên bàn phẫu thuật, bệnh viện tỉnh với các bệnh viện khác đều không dám nhận, sao cô to gan vậy hả."

"Nhưng tình trạng ông ta hiện giờ nếu không phẫu thuật thì sẽ chết, phẫu thuật thì sẽ có một tia hy vọng." Bởi vì chuyện này mà Đỗ Hạ Hi đã tìm chủ nhiệm thương lượng hết hai lần, nhưng tình trạng bệnh nhân không cho phép kéo dài thời gian thêm nữa.

"Các bệnh viện khác không nhận, bởi vì tình trạng bệnh nhân thuộc loại cấm kỵ phẫu thuật, nên đều từ chối hết, về tình về lý thì có thể hiểu được. Tỷ lệ thành công quá thấp, rủi ro quá lớn, tôi hy vọng cô suy nghĩ thận trọng lại, đặc biệt là gia đình bệnh nhân, có thể làm họ ôm hy vọng rồi biết kết quả không tốt, tôi sợ... haiz, tôi cũng là nghĩ cho cô thôi."

Chủ nhiệm có chút lo lắng nhìn vị bác sĩ trẻ tuổi trước mặt, về y thuật thì ông ta hoàn toàn yên tâm, chỉ là quá trẻ tuổi nên suy nghĩ vấn đề cũng quá đơn giản, tính cách lại cứng đầu, nếu không thì tiền đồ rất sáng lạn.

Đỗ Hạ Hi cười, cũng rất cảm ơn chủ nhiệm nhắc nhở, "Cảm ơn chủ nhiệm, tôi sẽ nói chuyện với gia đình bệnh nhân." Chủ nhiệm chỉ mỉm cười lắc đầu, "Người trẻ tuổi có nhiệt huyết là tốt nhưng cũng nên cẩn thận, công việc của chúng ta không được có phép có sai sót. Ai mà có thể thay đổi được cách nghĩ của cô thì thật đáng nể phục. Được rồi, cô cứ đi chuẩn bị đi, những chuyện khác tôi sẽ giúp đỡ cho, cô yên tâm, sẽ không có áp lực tâm lý đâu."

Đỗ Hạ Hi cảm kích sự giúp đỡ của chủ nhiệm, cuối cùng cũng cười, nhưng khi sắp rời khỏi thì chủ nhiệm lại kêu cô, "Nghe nói cô với bác sĩ Vương quan hệ không tốt lắm, phải chú ý các mối quan hệ trong khoa, lần này tôi sẽ tiến cử cô, đừng làm tôi thất vọng. Cố gắng học hỏi nâng cao tay nghề là điều tốt, nhưng cũng nên học hỏi các cách đối nhân xử thế của mọi người, cô đó, cứ luôn làm tôi lo lắng, tính cách sao mà thẳng dữ vậy."

"Tôi..." Đỗ Hạ Hi có lúc chỉ cần nghiêm túc lên thì không màng đến cảm xúc của người khác, "Tôi sẽ cố gắng sửa đổi..." cái mà Đỗ Hạ Hi gọi là sửa đổi, cũng chỉ là khi nói chuyện dùng từ ngữ uyển chuyển chút mà thôi.

Ra khỏi phòng chủ nhiệm, Đỗ Hạ Hi nghe thấy hai đồng nghiệp đang nhỏ tiếng bàn tán tiền thưởng tháng này được bao nhiêu, có ít hơn tháng trước không, bệnh nhân nào đó cho phong bì ít quá...

Đỗ Hạ Hi chỉ nhìn một lát rồi chuẩn bị đến phòng bệnh tìm người nhà bệnh nhân thảo luận việc phẫu thuật, nếu cứ cố tìm cách thay đổi người khác, chi bằng làm tốt chính mình trước.

Tuy Đỗ Hạ Hi đã tập trung hết tinh thần cho lần phẫu thuật này, nhưng căn bệnh không dễ dàng như Đỗ Hạ Hi nghĩ, tất cả các thiết bị cấp cứu đã dùng qua hết, nhưng vẫn không cứu được sinh mạng đó, bệnh nhân đã chết trên bàn phẫu thuật.

Tuy đã sớm dự đoán trước được kết quả này, Đỗ Hạ Hi cũng hy vọng kỳ tích có thể xảy ra, nhưng kết quả vẫn luôn rất hiện thực, tất cả mọi người đều rất hiện thực, dường như chỉ có mình cô là luôn ôm mộng không thiết thực, chỉ vì 1% mong manh đó, có đáng không? Hối hận không?

Lần đó, cô đã khóc, nằm trên bàn phẫu thuật nhỏ hẹp, tưởng tượng bệnh nhân đối mặt với cuộc phẫu thuật, rất đáng sợ, ngoại trừ tác dụng của thuốc gây mê, do sợ hãi mà không ngừng run rẩy.

Bọn họ đã giao sinh mạng vào tay cô, cho dù chỉ có 1% hy vọng, làm sao cô bỏ cuộc được.

Những người đứng giữa ranh giới sống chết, bọn họ có lẽ chỉ cần một bàn tay ấm áp và an ủi, cũng sẽ có dũng khí tiếp tục kiên trì, bản thân mình sao lại có thể từ chối cho họ một hy vọng thế chứ.

Cho nên sau này Đỗ Hạ Hi đều có thói quen như vậy, trước khi phẫu thuật, cũng sẽ nắm lấy tay bọn họ, truyền hơi ấm từ đáy lòng mình cho họ, vừa giúp họ thả lỏng đồng thời làm dịu nỗi sợ hãi, là một sự cổ vũ không lời.

Nhưng kết quả của sự việc lần này, đối với Đỗ Hạ Hi mà nói, là đã có chút dao động đối với những gì cô ấy kiên trì bao lâu nay.

Tuy người nhà bệnh nhân có cảm ơn đối với nỗ lực của Đỗ Hạ Hi, nhưng sau đó vẫn tìm đến bệnh viện, hy vọng có thể bồi thường đối với cái chết của bệnh nhân.

Nhưng bệnh viện không có sai sót gì trong quá trình phẫu thuật, tất nhiên là không chịu bồi thường, gia quyến cũng có tới mấy lần, cũng không có làm lớn chuyện lên, qua một thời gian sau không lấy được tiền nên thôi.

Bệnh viện tuy không có công khai ra, nhưng vẫn trừ 3 tháng lương tiền thưởng cho những nhân viên tham gia cuộc phẫu thuật đó, bề mặt biểu hiện là bất mãn đối với việc cứu chữa không thành, nhưng tất cả mọi người đều biết rõ là phía bệnh viện không hy vọng sau này có bác sĩ tiếp nhận những chuyện không hay như vậy nữa.

Là chủ nhiệm của khoa nên cũng bị trừ tiền thưởng, nhưng chủ nhiệm vẫn an ủi Đỗ Hạ Hi, điều này làm cô ấy rất áy náy, những người khác ngoài mặt không nói, nhưng những người bị ảnh hưởng thì cũng tỏ ra bất mãn.

"Đỗ thánh mẫu của chúng ta cứ tưởng mình lợi hại lắm, thiên đàng có lối không đi, địa ngục không cửa thì lại xông vào, lần này ngon rồi, cả đám húp cháo hết!"

"Cũng đâu còn cách nào khác, bệnh nhân không ai lo thì cũng chết à, chỉ là gia quyến sau này lại kiếm chuyện cũng không hay."

"Hai người tốt rồi, tiền thưởng mấy tháng này của tôi tiêu rồi, chỉ có chút tiền lương ít ỏi thì làm sao trả tiền nhà đây!"

"Đáng đời, ai kêu cô mua nhà lớn quá chi, giờ hối hận chưa."

"Tôi đâu có ngờ là sẽ xảy ra chuyện này đâu..."

"Vậy cô đi khóc lóc với Đỗ thánh mẫu đi, lỡ như cô ấy thương hại thì nói không chừng trả hết tiền nhà cho cô luôn đó."

Ba người sáu cái miệng oán trách trong phòng, Đỗ Hạ Hi thẫn thờ đứng ngoài cửa, nhất thời không có dũng khí mở cửa ra, bọn họ đều là bị mình liên lụy.

Lúc này trong phòng có người mở cửa ra, thấy Đỗ Hạ Hi đứng ngoài cửa cũng kinh ngạc, có chút ngại ngùng cười, chắc mẩm là những gì mình nói lúc nãy bị nghe hết rồi, "Cái này... chị Đỗ..."

Đỗ Hạ Hi cũng không có biểu cảm gì nhiều, bình tĩnh nói, "Bác sĩ Trương, tôi nhỏ tuổi hơn đó."

"À.... lúc nãy bọn tôi chỉ nói đùa thôi, không phải thật lòng đâu." Lời này mới là không thật lòng đó, Đỗ Hạ Hi cũng hiểu mà.

"Tiền thưởng ba người các cô bao nhiêu, ta đền bù cho, còn những người khác nữa, cũng tính luôn đi." Đỗ Hạ Hi rất thật lòng, không thể vì mình mà làm ảnh hưởng đến cuộc sống người khác được.

Mấy người đó cũng chưa từng thấy qua ai như vậy, ai mà lại lấy tiền cô ta được chứ, chỉ là nói đại ra thôi, thấy Đỗ Hạ Hi hình như muốn lấy ví ra, liền kiếm cớ đi mất.

Ngày hôm sau nghỉ ngơi, tâm trạng Đỗ Hạ Hi hơi buồn nên tìm bạn thân nói chuyện, nhưng mình nói hết nửa ngày mà A Kỳ cũng chỉ mỉm cười thôi, không có nói chuyện, liền tức giận nói, "Cậu ít nhiều gì cũng bình luận một câu đi chứ, sao chỉ ngồi nghe không vậy."

"Mình còn không hiểu cậu à, ai nói gì thì cậu có nghe đâu, cậu tìm đến đây cũng chỉ tìm người giải tỏa thôi, thấy mình biết điều vậy mà cậu còn oán trách nữa à." Người phụ nữ đối diện nói xong rồi lấy một điếu thuốc ra hút.

Đỗ Hạ Hi liền cản cô ấy. "Mau tắt đi, hút thuốc có hại cho sức khỏe."

A Kỳ chỉ còn cách tắt thuốc, "Cậu thật là không có thay đổi chút nào, xem ra cậu làm việc ở đó cũng rất khó chịu. Đúng rồi, mình mới từ chức, dự định mở phòng làm việc riêng, mình không chịu nổi môi trường bệnh viện công, toàn là những người cố chấp nói không nghe, bệnh nhân cũng rất nhức đầu."

Đỗ Hạ Hi không có bất ngờ khi nghe bạn mình từ chức, cô ấy là người không thích theo quy củ, không giống như mình thì cố chấp bảo thủ, "Chắc mình cũng không thích hợp chỗ như vậy... lúc trước mình cho rằng đến được nơi hiện đại tiên tiến như vậy thì sẽ học được rất nhiều điều... ai ngờ thấy được nhân tình thế thái."

"Haha, cậu cứ tiếp tục như vậy thì thoát tục được rồi đó. "A Kỳ thấy Đỗ Hạ Hi cắn chặt môi làm bộ mặt ấm ức, liền nhịn không nổi cười ra tiếng.

"Nói thật đó, mình cũng nghi ngờ là có phải là mình rất khó tiếp xúc với người khác?" lúc đi học thì Đỗ Hạ Hi cũng không có chơi với ai, sau này ra làm việc thì cảm thấy mình khó hòa nhập với xã hội.

Bạn thân cũng kiên nhẫn phân tích cho cô ấy, có thể làm cho Đỗ Hạ Hi khó xử như vậy cũng không phải dễ, "Khổ tâm của cậu chỉ là thiếu sự công nhận của người khác, có thể là do một vài chuyện xảy ra từ hồi nhỏ nên cậu không được mọi người tin tưởng, cho nên cậu rất muốn được mọi người công nhận, nhưng lại cực lực kiên trì quan điểm của mình. Cậu không có làm gì sai, chỉ là cậu chưa gặp được người nào cùng quan điểm thôi, có lẽ sau này sẽ xuất hiện một người có thể làm thay đổi được cậu, người ai cũng thay đổi mà."

"Thay đổi ư..." chắc sẽ được, bây giờ không phải mình cũng đang dao động sao.

"Tính tình cậu quá ngay thẳng, chỉ cần linh động thay đổi một chút là tất cả mọi chuyện đều được giải quyết hết." A Kỳ nhún vai rồi lại cười.

"Cậu lại lấy mình ra làm trò đùa... mình có nguyên tắc của mình, đây là con đường mình chọn nên sẽ tiếp tục kiên trì." Đây là lời nói của Đỗ Hạ Hi trước khi rời khỏi.

Sau này cô vẫn rời khỏi bệnh viện đó, đến một bệnh viện nhỏ hơn rất nhiều, làm một bác sĩ khoa cấp cứu.

Người, khi sinh ra thì đã cô độc, trải nghiệm qua nhiều chuyện thì sẽ phát hiện ra thế giới này thay đổi rồi, trưởng thành rồi sẽ cũng già đi, tình yêu nồng nhiệt cũng sẽ trở nên nhạt nhẽo, những bảo vật quý giá lúc nhỏ cũng sẽ trở thành vật vô dụng khi lớn lên, mọi người đều sẽ biến thành người mà chúng ta đã từng ghét bỏ, đây cũng là hiện thực, một hiện thực tàn khốc.

Ai còn nhớ đến những lý tưởng ban đầu, ai còn tiếp tục kiên trì, cho nên không quên được lý tưởng của mình là thành tựu khó đạt được nhất.

Đây chính là con đường Đỗ Hạ Hi đã chọn, con đường gian nan, nhưng lại chính là mơ ước của cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.