Khó Theo Đuổi

Chương 5




Nơi sáng nhất trong quán bar này chính là phía quầy bar, mấy ngọn đèn hình hoa sen trên đỉnh đầu toả ra từng vòng ánh sáng, phủ xuống mặt bàn gỗ dài.

Giang Sắt ngồi ở mép quầy bar gần với cửa sổ, đó là nơi ánh đèn không thể chiếu đến, ánh sáng khi tỏ khi mờ, chỉ có vài tia sáng le lói từ ánh trăng bàng bạc bên ngoài cửa sổ hắt vào.

Một bên mặt của cô được ánh trăng vuốt ve, thoáng ẩn thoáng hiện trong vùng sáng mờ mờ ảo ảo, mấy ngón tay đang cầm bình shaker càng thêm trắng trẻo.

Động tác pha rượu cực kỳ điêu luyện và đúng chuẩn, bình lắc nằm gọn trong lòng bàn tay, mấy đầu ngón tay cô khẽ búng nhẹ vào mang theo một vẻ đẹp đầy lạnh lùng.

Thế nhưng, hơi thở toát ra từ trên người cô lại hoàn toàn lạc quẻ với bầu không khí náo nhiệt bên trong quán bar này.

Gương mặt hơi cúi xuống toát ra vẻ lạnh lẽo tựa như đống tro tàn sau trận lửa to.

Nửa năm nay, Hàn Tiêu bị ông "bô" tống sang Đồng Thành phụ trách dự án phức hợp phim trường, thế nên cậu ta cũng không kịp cập nhật tin tức, vẫn chưa bắt được "drama" thiên kim thật - giả của nhà họ Sầm.

Sau khi chắc chắn mình không nhận nhầm người, cậu ta vội vàng sải bước về phía góc mờ tối kia.

Lục Hoài Nghiên không đi theo, anh chỉ nhìn sang một lần, sau đó ánh mắt anh lại tiếp tục đảo một vòng khắp quán bar, hai tay thong thả đút vào túi, không hề có vẻ sốt sắng khi gặp được người quen.

Nhưng khi đầu ngón tay chạm phải điện thoại trong túi, anh chợt nhớ đến đoạn chat voice thật dài từ Wechat của Hàn Nhân, cuối cùng lại dời tầm mắt nhìn về phía góc khuất kia, đứng yên một lúc rồi cất bước đi sang bên đó.

Hai anh chàng cao ráo điển trai vừa xuất hiện trong quán bar liền thu hút biết bao ánh nhìn của mọi người, đặc biệt là Lục Hoài Nghiên, khi anh vừa xuất hiện, mấy em gái trang điểm xinh đẹp, ăn mặc nóng bỏng ngồi gần cửa đã dán chặt mắt lên người anh.

Vẻ ngoài và khí chất của người đàn ông này quá mức xuất chúng, đi đến đâu đều có thể trở thành tiêu điểm.

Lúc hai người bước đến, Giang Sắt mới nhận ra, nhưng cô không lên tiếng.

Buổi chiều cô chỉ cầm bình shaker nghịch nửa tiếng, ăn tối xong không có chuyện gì làm nên lại chạy sang đây chơi.

Không ngờ mới ngồi có một lúc đã chạm mặt người quen.

Hồi xưa, cô thường xuyên chạy sang nhà cũ của nhà họ Lục chơi, tuy nhiên, đi mười lần nhưng chưa chắc gặp được Lục Hoài Nghiên một lần.

Còn bây giờ, mới có hai ngày ngắn ngủi mà đã đụng mặt nhau hẳn bốn lần.

Đúng là xúi quẩy.

Trái với vẻ lạnh nhạt của cô, Hàn Tiêu vô cùng mừng rỡ, "Sầm Sắt, đúng là cô rồi!"

Lục Hoài Nghiên không lên tiếng, chỉ cúi mắt nhìn gương mặt lạnh lùng của cô gái.

Sầm Sắt của trước đây, dù ở bất kỳ trường hợp nào, gặp bất kỳ người nào, dù thích hay không, cô vẫn sẽ nở một nụ cười đúng mực, độ cong nơi khoé môi chuẩn đến độ dường như đã được tính toán đo đạc từ trước.

Ông cụ nhà anh mỗi lần nhắc đến cô cũng sẽ khen vài câu.

Khen xong rồi lại tức tối mắng ông cụ Phó, mắng ông ta già mà không nên nết, thằng cháu trai đính hôn từ bé với Giang Sắt đã chết rồi, ông ta còn mặt dày lôi thằng con riêng "điền" vào chỗ trống để đính hôn với Sầm Sắt.

Cuối cùng, ông vẫn không quên quay sang nhìn Lục Hoài Nghiên với ánh mắt chẳng được tích sự gì.

Nếu ông cụ mà nhìn thấy cô bây giờ thì không biết có còn khen cô nữa không.

Dường như chẳng thèm để ý đến ánh mắt lạnh lẽo của Lục Hoài Nghiên, Giang Sắt đặt bình lắc trên tay xuống, nhìn sang Hàn Tiêu mỉm cười, lên tiếng, "Hàn Tiêu, lâu rồi không gặp."

"Trời đất, sao cô lại ở đây?!"

Đại tiểu thư nhà họ Sầm của Bắc Thành - Sầm Sắt, người xuất sắc nhất trong giới tiểu thư nhà giàu, ấy thế mà lại ngồi nghịch rượu trong một quán bar tồi tàn ở một thành phố nhỏ?

Hàn Tiêu cảm thấy thế giới này thật kỳ diệu.

"Đây là quán bar của ba mẹ tôi, tôi sang đây chơi." Giang Sắt bình thản đáp lại, đẩy menu rượu trên bàn sang, "Muốn uống gì? Tôi đi lấy cho các anh."

Hàn Tiêu nghe thấy thế thì giật nảy mình, "ba mẹ" trong miệng Giang Sắt hiển nhiên không thể là Sầm Minh Hoành và Quý Vân Ý.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Mùa Xuân Trong Đôi Mắt Tôi

2. Đại Sư Linh Châu

3. Năm Tháng Yêu Thương

4. Tôi Mắc Bệnh Chỉ Có Thể Nói Sự Thật

=====================================

Cậu ta vô thức ngó sang Lục Hoài Nghiên, thấy anh không có ý định mở miệng, bèn nở nụ cười tươi rói nhận lấy menu từ Giang Sắt, nhìn sơ qua một lượt, rồi nói, "Lấy cho tôi một ly Rừng hạnh sau mưa xuân đi. Anh, anh có muốn uống gì không?"

Hàn Tiêu đưa menu lại cho Lục Hoài Nghiên.

Lục Hoài Nghiên cũng không thèm xem, chỉ nhìn Giang Sắt rồi hỏi, "Cô có món nào muốn giới thiệu không?"

Giọng nói trầm thấp, vẫn không thể đoán được cảm xúc như xưa.

Thế nhưng, Giang Sắt vẫn có thể nhận ra chút mất kiên nhẫn đã được anh cố gắng ghìm xuống.

Mất kiên nhẫn à?

Cô ngước lên, nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy ẩn sau lớp kính, hỏi lại anh, "Muốn tôi giới thiệu thật sao?"

Lục Hoài Nghiên không quan tâm mình uống gì, chỉ gật đầu đáp lại một tiếng.

Mấy phút sau, nhân viên phục vụ mang đến hai ly rượu bằng sứ thanh hoa cao chừng nửa bàn tay.

Một ly ánh lên chất rượu màu vàng óng, có thể ngửi thấy hương thơm dìu dịu của hoa hạnh.

Một ly khác có màu xanh nhạt, mùi giống như rượu mơ.

Ly màu xanh dành cho Lục Hoài Nghiên.

Người đàn ông cầm ly rượu lên nhấp một ngụm, sau đó, vẫn giữ vẻ mặt tỉnh bơ nuốt sạch ngụm rượu chua đến nhăn răng kia.

Trên đời có hàng trăm vị, nhưng Lục Hoài Nghiên ghét nhất chính là vị chua.

Thế nhưng, gần như chẳng có ai biết được sở thích ăn uống của anh.

Ly rượu này của Giang Sắt không biết là trùng hợp hay cố ý, vừa hay cô lại chọn đúng ngay cái vị mà anh ghét nhất.

Giang Sắt ngồi thẳng lưng, chống một tay lên bàn, cười hỏi, "Sao? Ly rượu mơ này rất được nhiều người chọn để thử thách vị giác của bản thân, anh có thích không?"

Lục Hoài Nghiên hé mí mắt, nhìn vào đôi mắt đen láy của cô, anh mỉm cười, là nụ cười đầu tiên trong đêm nay.

"Rất ngon." Anh nói.

Dứt lời, anh lại cầm ly rượu lên nhấp thêm một ngụm.

...

Gặp được người quen ở nơi đất khách, hơn nữa còn ở trong quán bar, nếu đổi lại là những người khác, quá nửa sẽ nâng ly chạm cốc, vui vẻ trò chuyện cùng nhau một hồi.

Nhưng Giang Sắt không có tâm trạng này.

Trò chuyện dăm ba câu không mặn không nhạt với Hàn Tiêu, sau đó cô rút ra sân sau của quán bar.

Sân sau này được Giang Xuyên dùng để ủ rượu, người không có phận sự không được vào.

Mà người không có phận sự ở đây chính là Hàn Tiêu và Lục Hoài Nghiên.

Vừa đến Đồng Thành lại gặp được người quen ở Bắc Thành, đây quả thực chẳng phải chuyện vui vẻ gì cho cam.

Sáng nay trời vừa đổ mưa, mảng tường xám ngoài sân sau vẫn còn ướt hơn một nửa, mấy chục chum rượu to chất chồng bên góc tường, cạnh đó còn có một gốc bào đồng lâu năm, tán cây dày rộng che kín cả một khoảng trời, bên dưới tán cây có bắt một cái xích đu bằng mây.

Giang Sắt nắm giật thử hai đầu dây mây, sau khi xác định xích đu chắc chắn, cô ngồi xuống luôn mà không quan tâm nó có bẩn hay không, đôi chân thon dài trắng trẻo nghiêng nghiêng đặt trên nền đất bùn.

Sau cơn mưa, gió đêm mang theo hơi lạnh, nhẹ nhàng lướt qua ngọn cây.

Xích đu dưới tán cây đung đưa vài cái với biên độ rất nhỏ, cánh cửa gỗ trước sân sau bất chợt vang lên âm thanh ken két.

Trong sân chợt sáng lên rồi thoắt cái đã tối trở lại.

Có người đi vào.

Sau khi nhìn thấy người vừa xuất hiện, đôi giày cao gót bằng da vội vàng rê xuống nền đất kéo theo tiếng xèng xẹt.

Chiếc xích đu đang đung đưa nhè nhẹ cũng dừng lại.

Giang Sắt ngước lên, đôi mắt đen láy ánh lên vẻ kinh ngạc.

"Sao anh lại ở đây?"

Xuyên qua ánh trăng loang lỗ đang cố gắng len lỏi qua chạc cây, Lục Hoài Nghiên chậm rãi bước về phía cô.

"Sao thế? Bây giờ lại quen tôi rồi à?"

Dù là lúc ở trên máy bay, hay là trong quán bar ban nãy, cô đều bày ra dáng vẻ như người xa lạ. Nếu chẳng phải Hàn Tiêu một hai chạy sang ôn chuyện với người quen thì có lẽ cô đã vờ như không thấy bọn họ rồi.

Thật ra anh chẳng hề bận tâm khi bị cô làm lơ.

Như Sầm Lễ đã nói, cô nhóc này đang cáu kỉnh với nhà họ Sầm, quậy xong rồi hiển nhiên sẽ ngoan ngoãn quay trở về Bắc Thành thôi.

Lục Hoài Nghiên không có ý định quan tâm đến mấy chuyện này của nhà họ Sầm, càng không có kiên nhẫn để ứng phó với cái tính tiểu thư của cô.

Nếu không vì những lời dặn dò của Hàn Nhân, anh thật sự chẳng muốn bước vào mảnh sân sau này dù chỉ là một bước.

Người đàn ông mặc sơ mi xám, quần tây đen, có lẽ thấy nóng nên anh đã xắn tay áo lên đến khuỷu tay, làm lộ ra phần cổ tay vừa trắng vừa gầy. Áo sơ mi đã cởi bớt một cúc, đường cong gợi cảm nơi yết hầu chầm chậm dịch chuyển mỗi khi anh nói chuyện.

Dưới ánh trăng mờ ảo, không biết làn gió đã mang theo giọng ca buồn da diết từ quán bar nào đến đây, càng khiến người đàn ông trước mắt trở nên biếng nhác.

Nhưng Giang Sắt biết.

Lúc này đây anh đã hoàn toàn mất kiên nhẫn, kể từ lúc hỏi cô có thức uống nào muốn đề cử hay không, cô đã biết anh không còn giữ được kiên nhẫn nữa.

Dù gì cũng là đối tượng cô thầm mến hai năm, hơn nữa cô cũng từng tốn không biết bao nhiêu công sức để tìm hiểu về anh.

Người ngoài có thể không phát hiện ra, nhưng cô lúc nào cũng nhanh chóng nắm bắt được cảm xúc của anh.

Giang Sắt không đáp lại lời anh.

Cơn gió lướt qua lay động làn váy của cô, Giang Sắt ngồi trên xích đu, đón lấy ánh mắt rơi xuống người mình của Lục Hoài Nghiên, cô đổi sang cách hỏi khác, "Anh vào đây bằng cách nào?"

"Tôi hỏi bà chủ cô đi đâu, bà ấy bảo tôi vào đây tìm cô."

Giang Sắt điềm tĩnh à một tiếng, "Người không có phận sự không được vào đây."

Cô vừa nói vừa chỉ bảng thông báo "Cấm vào" bên cạnh cửa, "Còn nữa, anh làm phiền tôi chơi xích đu rồi."

Cô lịch sự tỏ ý "Anh có thể cút ra ngoài".

Sao Lục Hoài Nghiên lại không hiểu chứ.

Anh nhìn Giang Sắt, đôi mắt sau cặp kính sâu thăm thẳm, như nghiên mực vừa mới được mài.

Lát sau, anh lùi về sau vài bước, tựa lên tường rào loang lỗ ánh sáng, cất giọng nhàn nhạt, "Cô cứ chơi tiếp đi, tôi hút điếu thuốc."

Anh vừa nói xong liền lấy thuốc lá và một chiếc bậc lửa vỏ kim loại màu đen từ trong túi ra.

Ngay sau đó, một đốm lửa màu xanh sáng bừng lên trong màn đêm.

Điếu thuốc được châm lửa, làn khói trắng từ đốm lửa đỏ bắt đầu tràn ra.

Hai má hơi lõm vào, Lục Hoài Nghiên rủ hàng mi, vừa rít một hơi thuốc, ngay khi khói thuốc vẫn còn lởn vởn quanh cổ, bỗng xuất hiện hai ngón tay trắng bệch bất ngờ xuyên qua làn khói, nhẹ nhàng bấm một cái lên đốm lửa vừa mới châm.

Thuốc tắt.

Cơn gió mát mẻ hây hẩy phả đến.

Mùi hương mát lạnh trên người cô cùng vài sợi tóc đen nhánh nhẹ nhàng cọ lên bàn tay đang cầm điếu thuốc của anh.

Lục Hoài Nghiên chậm rãi nhả ra làn khói chỉ vừa mới rít được một nửa, ánh mắt chạm phải ánh mắt hờ hững của Giang Sắt qua làn khói mỏng tang.

Đôi mắt ấy đen lay láy.

Một màu đen mà không có bất kỳ tia sáng nào có thể lọt vào, sâu tận bên trong là sự lạnh lẽo như một nắm tro tàn.

"Xin lỗi, tôi ghét mùi khói thuốc. Ở chỗ tôi, anh không thể hút điếu thuốc này."

Cô gái vừa nói với vẻ mặt chẳng chút thành ý nào, vừa lau mạnh ngón trỏ và ngón cái tay phải tựa như vừa cọ vào thứ gì đó rất bẩn.

Lần đầu tiên Lục Hoài Nghiên bị người khác thẳng tay bóp tắt điếu thuốc trên tay.

Bởi vì, không cần thiết, mà cũng chẳng ai dám.

Đám đàn ông chơi cùng anh không có ai không hút thuốc.

Lúc trước ở những bữa tiệc của nhà họ Sầm, Lục Hoài Nghiên, Sầm Lễ và những người kia từng nuốt mây nhả khói ngay trước mặt Giang Sắt không biết bao nhiêu lần, nhưng anh chưa bao giờ nhìn thấy cô tỏ vẻ chán ghét khói thuốc.

Lúc nãy khi ở trong quán bar, sau khi Giang Sắt rời đi, Hàn Tiêu khó hiểu hỏi anh, "Anh này, anh và Sầm Sắt có thể xem là bạn từ tấm bé, thế sao cô ấy lại tỏ ra không quen biết anh thế?"

Anh và Giang Sắt xác thực không mấy thân quen.

Trong ấn tượng của Lục Hoài Nghiên, cô gái này nhạt nhẽo đến độ giống hệt một ly nước lọc.

Cư xử phải phép với mọi người, chưa bao giờ vượt quá giới hạn chuẩn mực.

Nói dễ nghe chính là được dạy dỗ tốt, còn nói khó nghe hơn là cô đã bị nhà họ Sầm mài mất đi vẻ sắc sảo.

Trước mặt anh vẫn là gương mặt quen thuộc kia, nhưng cô bây giờ lại cực kỳ xa lạ.

Sầm Sắt của trước đây sẽ không bao giờ làm những chuyện như dùng tay không bóp tắt đầu thuốc của người khác.

Cô của bây giờ, dường như có vô số gai nhỏ trừ trong xương cốt tua tủa mọc ra bên ra ngoài.

Lục Hoài Nghiên lấy điếu thuốc xuống, cụp mắt nhìn cô không nói năng gì.

Đôi mắt đen sẫm như mực, khi anh im lặng, ánh mắt của anh chính là vũ khí khiến người ta cảm thấy áp lực nhất.

Bàn xích đu vẫn còn đong đưa qua lại dưới tán cây, gió đêm cuốn đi làn khói thuốc vẫn còn vương vấn trong không khí, thay vào đó là mùi trầm hương thoang thoảng.

Giang Sắt híp mắt.

Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cô như bị biến thành một con mồi, mặc cho người ta âm thầm thăm dò.

Cô cực kỳ ghét cảm giác này.

Ghét trở thành con mồi vô lực phản kháng.

Đang định quay đầu rời đi, Lục Hoài Nghiên bất ngờ lên tiếng.

"Sầm Sắt, quậy đủ chưa?"

Giọng anh lạnh đến cực độ, tốc độ đều đều, dường như anh đang hỏi một chuyện gì đó cực kỳ nhàm chán.

Giang Sắt không hề né tránh ánh mắt lạnh lẽo ấy, hàng mi khẽ rung lên. Ánh trăng len lỏi qua từng tầng lá của cây bào đồng, hắt xuống gương mặt xinh đẹp của cô.

"Quậy ư?"

Dưới ánh trăng, cô cười thật khẽ.

Đó là nụ cười "đúng mực" mà Lục Hoài Nghiên vô cùng quen thuộc.

Nhưng ánh mắt cô lại chứa đầy vẻ giễu cợt, khiến nụ cười này trở nên hung hăng hơn.

"Lục Hoài Nghiên, ngay cả họ của tôi mà anh còn gọi sai, anh lấy mặt mũi gì mà hỏi tôi có quen anh không? Còn nữa..." Giọng cô rất khẽ, rất nhẹ, thậm chí còn mang theo cả ý cười, "Tôi quậy đủ hay chưa thì liên quan gì đến anh?"

***

Jeongie:

Ừ thì mạnh mồm bảo không rảnh chiều theo cái tính tiểu thư của Giang Sắt, nhưng hơn chục chương nữa thì hễ ngậm miệng, mở miệng một câu "Đại tiểu thư", hai câu "Đại tiểu thư nhà mình". Rể nhà tôi khá "lươn", nhưng tôi chưa gặp trường hợp nào "lươn" như anh cả. =)))


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.