“Kỷ thúc.
” Dương Đại Thành chào Kỷ Duy một tiếng.
Kỷ Duy gật đầu, nhìn đến đôi tay đang nắm chặt lấy nhau của hai người, cười nói: “Sắp đến đại hỷ, chúc mừng chúc mừng nha.
”Phùng Uyển Phù đỏ mặt cúi đầu, Dương Đại Thành lại có vẻ rất cao hứng: “Đa tạ Kỷ thúc, đến lúc đó Kỷ thúc nhớ ghé sang uống một chén rượu mừng.
”“Nhất định nhất định.
” Xe bò càng lúc càng đi xa khỏi thôn, Kỷ Đào nghe thấy mấy người tán chuyện cùng nhau, đột nhiên nàng nhớ ra lúc trước Liễu thị từng nói rằng Kỷ Duy khá thích Dương Đại Thành.
Trời có chút lạnh, Kỷ Đào dựa vào người Liễu thị, nhìn quanh khắp nơi.
“Đào Nhi muội muội, năm nay muội đã mười bốn rồi đúng không?” Phùng Uyển Phù đột nhiên cười nói.
Kỷ Đào còn chưa nói gì, Liễu thị đã tiếp lời: “Qua năm nay đã sang mười lăm rồi.
”Phùng Uyển Phù nhìn mọi người, ra vẻ muốn nói lại thôi.
Kỷ Đào làm bộ không phát hiện, nói thật, nàng thật sự không muốn đi lại quá gần gũi với Phùng Uyển Phù và Dương Đại Thành, chỉ sợ có một ngày nào đó cốt truyện lại trói chặt bọn họ lại với nhau mất.
Trên xe bò lại rơi vào một mảng lặng thinh, sau khi đến thị trấn rồi, mọi người tách nhau ra, Liễu thị dẫn theo Kỷ Đào và Kỷ Duy, vui vẻ hòa mình vào dòng người.
Đợi đến buổi chiều, ba người đã ôm trên người đầy bao lớn bao nhỏ, đa số trong đó đều là do Liễu thị mua.
Có rất nhiều vải vóc và đồ tết, họ xách theo đồ đi đến cửa trấn, Ngưu thúc đã chờ ở đó, bên trên còn để một đống đồ lớn, nghe nói đều là do hai người Dương Đại Thành và Phùng Uyển Phù mua, từ khe hở của tay nải có thể nhìn thấy được vải dệt màu đỏ, đường, đậu phộng và mấy thứ linh tinh.
Kỷ Đào chỉ liếc nhìn một cái, rồi lại thu hồi tầm mắt, lại nói tiếp thì Dương Đại Thành thật sự rất để tâm đến Phùng Uyển Phù y hệt như những gì mà tiểu thuyết đã viết, không muốn nàng ta nhận lấy ủy khuất dù chỉ là một chút.
Đêm giao thừa vô cùng náo nhiệt qua đi, đã đến ngày đi thăm người thân, lúc này Liễu thị muốn lên đường quay về nhà mẹ đẻ, Kỷ Duy ngăn nàng lại, chỉ để cho Liễu thị quay về một mình mà thôi.
Dù nói thế nào thì Kỷ Đào vẫn luôn cảm thấy tò mò, không rõ vì lý do gì mà tìm cảm giữa Kỷ Duy và nhạc gia lại lạnh nhạt đến mức này, đến cả ngày Tết mà cũng không qua lại với nhau, mọi việc đều là do Liễu thị tự mình làm, càng khiến cho người khác cảm thấy kỳ lạ là, Liễu thị đối với chuyện Kỷ Duy lạnh nhạt với nhạc gia như vậy, cũng không hề có một chút ý kiến gì.
Đến chiều thì Liễu thị trở về, bà trực tiếp đi vào nhà chính, ròi nhanh chóng gọi Kỷ Đào đi vào theo.
Kỷ Đào đi vào, đã nhìn thấy Kỷ Duy chưng ra vẻ mặt đầy thận trọng ngồi ở đó, Liễu thị lại đưa ra khuôn mặt đầy tươi cười ngồi bên cạnh.
Trong lòng Kỷ Đào đã có thể hiểu được phần nào.
Quả nhiên, Liễu thị vừa mở miệng đã nói: “Hôm nay đại tẩu lại đưa ra đề nghị, còn nói chúng ta tìm ngày, tẩu ấu sẽ đưa Tiền Tiến đến đây chính thức thăm hỏi.
”Nói xong thì nhìn về phía Kỷ Đào, nghiêm túc nói: “Đào Nhi, theo lý thuyết, hôn sự của cô nương trong nhà đều nghe theo lời cha mẹ, chỉ là quy củ ở nhà nông thì có thể lớn có thể nhỏ, cũng có người không thèm để ý đến những chuyện này.
Còn thêm chuyện điều kiện của nhà chúng ta cũng khác hơn, từ nhỏ đến lớn con đều là người có chủ kiến, trong chuyện này, ta và cha của con đều cảm thấy nên hỏi trước ý kiến của con vẫn tốt hơn, cuối cùng những ngày tháng sau này là do con tự mình trải qua, con có sống an nhàn vui vẻ hay, chúng ta mới có thể yên tâm.
”Rõ ràng Liễu thị cũng chưa kịp nói xong, Kỷ Đào cũng không đáp lại, chỉ cúi đầu ra vẻ mình đang ngượng ngùng Quả nhiên, Liễu thị dừng một chút, lại tiếp tục nói: “Còn về phần ý kiến của ta và cha con, Tiền Tiến cũng không tồi, người nhà hắn ta sau này cũng sẽ không đến để quấy rầy các con, hắn lại là người nhanh nhẹn, cũng xấp xỉ tuổi con, nhìn dáng vẻ của hắn ta sau này cũng sẽ chiếu cố cho con thật tốt…… Con cảm thấy thế nào?”Cảm thấy thế nào sao? Vừa nãy nàng còn nghe nói đại cữu mẫu muốn đến cửa thăm hỏi, hiển nhiên là do Liễu thị cảm thấy rất vừa lòng với mối hôn sự này, Kỷ Đào cúi đầu trầm tư, một lát sau mới ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Ta nghe theo hai người.
”.