Khó Được Kẻ Có Tiền

Chương 9




Kỷ Linh nói: "Tôi không có thứ gì để đảm bảo vay nợ, cho nên mới tìm đến anh, tôi chỉ có thể nói là nếu nửa năm nữa tôi không có biện pháp hoàn lại tiền, tôi mang đầu đến gặp anh."

Câu nói này hoàn toàn chọc cười Nghiêm Nghĩa Tuyên: "Tôi muốn đầu cậu làm gì." Hắn nghĩ nghĩ, cười khẽ một chút, "Nửa năm? Tự tin như vậy?"

Cái công ty bé xíu như hạt vừng, không có người tài, không có tài chính, nửa năm có thể làm cho lợi nhuận tăng, nói còn dễ hơn làm.

Kỷ Linh không trả lời, chỉ cam chịu.

Hết thảy những điều này đều làm Nghiêm Nghĩa Tuyên cảm thấy hoang đường.

Hắn cư nhiên cùng Kỷ Linh ở trong khách sạn đùa bỡn khi nào hoàn tiền? Hắn rõ ràng căn bản chưa có đáp ứng.

Nghiêm Nghĩa Tuyên có một loại cảm giác nguy cơ cổ quái, vì cái gì mỗi lần ở cùng cậu nhỏ này, câu chuyện đều có thể chạy theo hướng hắn không ngờ tới, rõ ràng bọn họ cũng không quá thân quen, nhưng vài lần gặp nhau, Nghiêm Nghĩa Tuyên đều sẽ bị trêu trọc đến có chút tức giận, điều này làm hắn ẩn ẩn có cảm giác thất bại.

Nhưng cũng ẩn ẩn cảm thấy, có chút thú vị.

Nghiêm Nghĩa Tuyên không nói nữa, Kỷ Linh cũng chỉ an tĩnh chờ đợi, hắn biết Nghiêm Nghĩa Tuyên còn đang suy xét xem có đáng giá vì hắn phí tâm tư hay không.

Không biết đợi qua bao lâu, Kỷ Linh rốt cuộc cũng nghe thấy Nghiêm Nghĩa Tuyên nói: "Được."

Kỷ Linh vẫn rất bình tĩnh, nhưng đôi mắt hiện lên một tia vui sướng, hắn khắc chế mà nói: "Cảm ơn."

Nghiêm Nghĩa Tuyên buông chén rượu, đi đến trước mặt hắn, yên lặng nhìn hắn.

Trên người Nghiêm Nghĩa Tuyên ăn mặc tây trang cao cấp định chế, tuy cà vạt đã bị hắn kéo buông thả, nhưng đồ cắt may tinh xảo so với sơ mi xanh quần jean Kỷ Linh mặc hình thành sự đối lập.

Kỷ Linh có chút ảo não.

Tuy rằng hắn không cảm thấy bản thân kém một bậc, nhưng Nghiêm Nghĩa Tuyên thời khắc đều phát ra thanh thản, nhắc Kỷ Linh nhớ, Nghiêm Nghĩa Tuyên hắn mới là chủ nhân nơi này.

Ngay lúc hắn thất thần, trong nháy mắt Nghiêm Nghĩa Tuyên đột nhiên một tay bắt lấy cổ hắn, một tay ôm eo hắn, cơ hồ là vừa ôm vừa kéo hắn tới sô pha trong sảnh đè lên.

Không phải đâu, lại tới?

Đây là lần thứ ba rồi, người này đột nhiên làm khó dễ, là còn chưa từ bỏ sao?

Nghiêm Nghĩa Tuyên lần này gắt gao đè Kỷ Linh lại, híp mắt, tóc mái bởi vì động tác vừa rồi mà rơi xuống đáp trên lông mày, làm hắn thoạt nhìn có nét hoang dại.

"Kỷ Linh a Kỷ Linh, cậu cho rằng chỉ dựa vào khua môi múa mép là có thể lừa dối qua cửa? Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy, lặp đi lặp lại nhiều lần cậu đều chạy mất, hôm nay xem cậu chạy thế nào?"

Kỷ Linh bị hắn đè nặng, nghĩ, hắn trước đó thật ra có chút chuẩn bị tâm lý, phỏng chừng không có biện pháp lui được toàn thân.

Nghiêm Nghĩa Tuyên nói, rồi cúi đầu, mắt thấy sắp đụng tới Kỷ Linh, Kỷ Linh tuy rằng thân thể bị kiềm chế không động đậy nổi, nhưng tay vẫn có thể, hắn nâng tay lên, một cái tát che lại miệng Nghiêm Nghĩa Tuyên.

"..." Nghiêm Nghĩa Tuyên nguy hiểm mà nhướn mày, sau đó cư nhiên liếm liếm lòng bàn tay Kỷ Linh.

Kỷ Linh tức khắc nổi lên một thân da gà.

Hai người dính sát vào nhau, Kỷ Linh từ sau khi gặp tai nạn xe, chưa từng cảm thụ qua độ ấm người khác thế này, hiện giờ bị trêu chọc đến có chút nóng lên.

Hắn ngẩng đầu nhìn mặt Nghiêm Nghĩa Tuyên, liều mạng xây dựng tâm lý cho chính mình.

Tốt xấu gì Nghiêm Nghĩa Tuyên lớn lên đẹp a.

Dáng người cũng không tồi, còn có tiền, trừ bỏ là nam, chỗ nào cũng tốt.

Kỷ Linh trong lòng quyết tâm, chủ động vươn tay.

Hy vọng có thể lừa dối qua cửa.

Kỷ Linh thật lâu không ngủ an ổn đến như vậy.

Một đêm này không có những giấc mộng miên man không dứt nổi, không có đêm tối lạnh lẽo, cũng không có tiếng loa chói tai, hắn một tuần vừa rồi, buổi tối mỗi ngày đều chờ Nghiêm Nghĩa Tuyên, hắn cảm thấy mệt mỏi, hơn nữa giường đệm quá mức thoải mái, so với cái giường cũ kỹ trong ký xúc nhỏ bé kia thoải mái hơn nhiều, làm cho hắn ngủ một giấc ngủ ngon đến sáng bừng.

Chờ hắn mở to mắt, phát hiện bên người hắn còn có một người đang nằm.

Nghiêm Nghĩa Tuyên cùng hắn gắt gao dựa vào nhau, hắn gối lên vai Nghiêm Nghĩa Tuyên, Nghiêm Nghĩa Tuyên ôm hắn.

... Tư thế này, cực đại kích thích lòng tự trọng của Kỷ Linh.

May mắn hai người đều còn mặc quần áo đầy đủ, Kỷ Linh chậm rãi dịch ra khỏi lồng ngực Nghiêm Nghĩa Tuyên, vừa mới dựa lên gối đầu thở dài một hơi, người bên người hắn liền mở miệng.

"Rời giường, tôi đưa cậu đi."

Hai người trầm mặc tự mình chuẩn bị, Nghiêm Nghĩa Tuyên cho tài xế đưa Kỷ Linh trở về trước.

Ở trên đường, Nghiêm Nghĩa Tuyên đối với Kỷ Linh nói: "Tôi đã đáp ứng cậu thì sẽ giữ lời, đợi lát nữa sẽ có người liên hệ cậu."

Kỷ Linh gật gật đầu, trước nay hắn chưa từng hoài nghi tín dụng của Nghiêm Nghĩa Tuyên.

Nghiêm Nghĩa Tuyên dừng một chút, xoay đầu nhìn Kỷ Linh, khẩu khí đột nhiên uốn cong, ái muội nói: "Cậu có biết kim chủ vì cái gì mà nguyện ý ra tiền không?"

Kỷ Linh cũng quay đầu, trả lời: "Kim chủ tiêu tiền để đổi lấy niềm vui."

Nghiêm Nghĩa Tuyên tán thưởng mà vỗ vỗ mặt hắn: "Đáp đúng rồi, cậu làm tôi thấy vui vẻ."

Mắt thấy đã tới nơi, Nghiêm Nghĩa Tuyên dựa vào trong xe, thả lỏng mà nói: "Chúng ta đánh cuộc đi."

Kỷ Linh hỏi: "Đánh cuộc cái gì? Lấy gì đánh cuộc?"

Nghiêm Nghĩa Tuyên ý bảo hắn tự mình mở cửa xuống xe, nói: "Tôi không cưỡng bách cậu, chúng ta đánh cuộc xem cậu có thể cam tâm tình nguyện tự mình đến bên người tôi không."

Kỷ Linh sửng sốt.

Đây là... Muốn hắn thực lòng chân thành?

Vớ vẩn.

Không chờ Kỷ Linh phản bác, Nghiêm Nghĩa Tuyên khiến cho hắn xuống xe, mang theo tươi cười không rõ nghĩa nói với hắn gặp lại sau, Kỷ Linh đứng ở ven đường, trừng mắt nhìn đuôi xe, tâm tình phức tạp.

Hay cho một Nghiêm thiếu gia mị lực vô biên.

Kỷ Linh lắc đầu, nhất định phải đem dáng vẻ Nghiêm Nghĩa Tuyên vứt ra khỏi óc, ngẩng đầu nhìn nhìn nơi đặt công ty trước mặt.

Còn có một núi việc chờ hắn đi làm.

Nghiêm Nghĩa Tuyên cho Kỷ Linh mượn tiền cùng ngày với ngày tới hạn thanh toán với Khiên ca. Kỷ Linh liên hệ, Khiên ca phái người áp tải giám đốc tiền nhiệm bắt đầu làm thủ tục, Kỷ Linh cẩn thận đọc các số liệu công ty, tình huống nợ nần so với hắn nghĩ còn tốt hơn, dù sao số người bỏ đi không ít cũng thay hắn bớt đi một ít việc, sau khi tất toán tiền lương khất nợ xong, hẳn là có thể đi vào quỹ đạo.

Chờ tới thời điểm thanh toán xong tiền, Khiên ca cổ quái mà nhìn Kỷ Linh, cuối cùng vẫn nhịn không được hỏi: "Cái công ty này thuộc về lĩnh vực giải trí, cậu hiểu lĩnh vực này sao?"

"Không hiểu."

"Cậu hiểu về minh tinh sao?"

"Không hiểu." Cùng mấy vị minh tinh giao lưu tình cảm có tính không.

"Vậy cậu hiểu về truyền thông sao?"

"Không hiểu."

Khiên ca vỗ vỗ bả vai Kỷ Linh: "Cậu tự giải quyết cho tốt đi, nếu có thiếu tiền thì tìm tôi, tôi sẽ tính lãi suất thấp cho cậu."

Kỷ Linh nghĩ thầm vẫn là thôi đi.

Hắn đối với thành thị này không hiểu biết gì mấy, cũng không biết vị Khiên ca này thuộc về giới nào, nhưng hắn không ngại kết thân một bằng hữu trên đường.

Kỷ Linh bắt đầu xuống tay chỉnh đốn công ty của mình, hắn loại bỏ toàn bộ những nhân viên dư thừa, chỉ để lại tài vụ cùng trợ lý cá biệt, còn có cô bé lễ tân. Cô nàng lễ tân này lúc đầu còn có chút không muốn, nhưng cô xem ở mặt mũi tuấn tú của Kỷ Linh mà đáp ứng tiếp tục ở lại. Sau đó Kỷ Linh đem toàn bộ nội thất nguyên bản trong công ty bán đi, hắn đã sớm thấy chúng không vừa mắt.

Tiếp đó chính là vấn đề xác lập phương hướng phát triển.

Trước đó Tống thị là lập nghiệp về thực nghiệp(*), hiện tại ngành giải trí ở trên mạng đang hô mưa gọi gió, hắn đúng là đã từng có ý hướng tới, vì gia nghiệp lớn nên không thể đột nhiên đổi nghề, nhưng thật ra hắn đã từng bỏ vốn đầu tư qua lĩnh vực văn hóa.

((*)Thực nghiệp: Từ chung chỉ những công cuộc cần thiết cho sự sống của con người như công nghiệp, nông nghiệp, thương nghiệp)

Hiện tại có cái cơ hội nho nhỏ này, Kỷ Linh vẫn là tương đối chờ mong.

Hắn đối với quản lý minh tinh và sản xuất chương trình thật sự không hiểu biết nhiều, nhưng hắn hiểu cách công ty hoạt động, hiểu nhân sự, hiểu mở rộng, hắn nghĩ sẽ xuống tay từ marketing giải trí trước, làm quảng cáo hắn có biết một ít.

Nhưng đáng tiếc trên tay hắn hoàn toàn không có bất luận tài nguyên minh tinh nào cả, chỉ có mấy chủ bá cùng người mẫu của công ty từng chạy trốn trước đây, thật ra cũng không nên lãng phí.

Kỷ Linh gọi điện thoại cho từng người từng người trong đó, hy vọng bọn họ có thể không so đo hiềm khích lúc trước, ủng hộ một chút cho công ty mới, ông chủ mới.

Tuy rằng không phải mỗi người đều cho mặt mũi, nhưng là vẫn có người đáp ứng tới.

Trong công ty còn giữ mấy bộ thiết bị quay chụp ảnh phát sóng trực tiếp, quay mấy video ngắn hẳn không thành vấn đề, Kỷ Linh cho người làm một ít quảng cáo giải trí nhỏ, viết lời hay để mở rộng lượng người xem, miễn cưỡng cũng đủ duy trì.

Về lâu dài thì khẳng định là không được.

Lại nói tiếp thành thị này có một trường Học viện Điện Ảnh, rất nhiều diễn viên chính quy đều xuất ra từ nơi đó, ở bên dưới Weibo trường, Kỷ Linh cho phát quảng cáo chiêu mộ sinh viên.

Hắn còn tự mình tới trường học, dán bố cáo trên bảng thông báo, dốc lòng chào hỏi các tổ chức sinh viên trường.

Hắn hy vọng tìm được một sinh viên vừa lòng hợp ý tới giúp hắn.

Yêu cầu khác thì chưa có, cái chính là phải có tính hoạt bát hướng ngoại. Kỳ thật là yêu cầu phải nói nhiều, nhưng Kỷ Linh cũng không nói rõ điều này trên thông báo tuyển dụng.

Sinh viên Học viện Điện Ảnh tâm cao khí ngạo, có nhiều chương trình biểu diễn sắp bắt đầu, rất khó có người coi trọng cái công ty bé như hạt vừng này của Kỷ Linh. Mặc dù có người tới nhận lời mời, lại khó làm Kỷ Linh vừa lòng.

Kỷ Linh chỉ có thể tiếp tục tăng lượng quảng cáo, hắn thường xuyên lui tới Học viện, thường xuyên qua lại, bọn sinh viên đều mau quen mặt hắn, gọi một tiếng anh trai Quảng Cáo.

Đời trước Kỷ Linh nào đã trải qua chuyện bình dân như thế, hoạt động mở rộng đều có bộ phận chuyên môn, hiện giờ phải tự mình làm một lần, hắn cư nhiên cảm thấy chơi vui vẻ...

Cuối cùng, có một sinh viên tới nhận mời lời chiêu mộ.

Cậu ta trực tiếp chạy đến công ty, Kỷ Linh nghe thấy có người cùng cô bé lễ tân chào hỏi, hắn đi ra ngoài xem tình huống.

Cậu sinh viên kia nhìn thấy Kỷ Linh bèn hỏi: "Xin hỏi ở đây có tuyển người phải không?"

Kỷ Linh lên tiếng, cậu sinh viên nhìn nhìn trái phải, lại hỏi: "Xin hỏi khi nào tôi có thể tới làm? Tôi bình thường vào cuối tuần không có lớp nên có thời gian rảnh, chỗ các anh tính tiền thế nào? A, đây là thời khóa biểu của tôi." Cậu ta vội vội vàng vàng mở thời khóa biểu sinh hoạt, "Những nơi trong nội thành tôi đều có thể tới. Nhưng chỗ này cũng hơi xa, khả năng không kịp, cũng phải để cho tôi thời gian làm bài tập. A, tôi còn chưa giới thiệu, tôi tên Hà Hiểu Quang, là sinh viên năm ba Học viện Điện Ảnh, chuyên ngành của tôi là lý luận điện ảnh."

Hà Hiểu Quang nói nửa ngày, dùng ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Kỷ Linh, tiếp tục hỏi chuyện: "Như vậy, xin hỏi ông chủ ở đâu ạ?"

Kỷ Linh liếc mắt một cái ngắm cái đầu xù xù của cậu ta, nghĩ thầm, thực tốt, xác thật nói nhiều.

Kỷ linh chậm rì rì mà trả lời: "Ông chủ là tôi."

Tuy rằng công ty sau lưng hắn thực nhỏ, thậm chí chưa nói tới chuyên nghiệp, nhân viên cộng thêm hắn nữa mới được năm người, mọi việc đều phải hắn tự tay làm lấy, hắn còn có vị kim chủ như hổ rình mồi, nợ nần còn thiếu đã nói nửa năm sau phải hoàn lại đâu.

Nhưng mà, hắn xác thật là ông chủ nơi này.

Tuy rằng trước mắt nhỏ bé bất kham, nhưng nơi này là vương quốc của hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.