Khó Được Kẻ Có Tiền

Chương 25




Nhà hàng Kỷ Linh chọn là nhà hàng nổi danh cấp tinh của thành phố, chỗ ngồi đều là hạn chế, không biết Kỷ Linh dùng biện pháp gì mà đặt trước được.

Kỷ Linh chọn xong món, cười cười với người phục vụ, Nghiêm Nghĩa Tuyên nhìn bộ dạng hắn thong dong tự nhiên, lâm vào trầm tư.

Lần trước ăn cơm cũng vậy, Kỷ Linh tựa hồ đối với loại nhà hàng cao cấp này rất quen thuộc, giống như hắn vẫn thường xuyên ra vào những nơi thế này.

Nghiêm Nghĩa Tuyên nhớ rõ cảnh tượng lần đầu tiên mình nhìn thấy Kỷ Linh.

Hắn nằm ở đó, rách nát như một con rối.

Nghiêm Nghĩa Tuyên khi đó làm sao có thể nghĩ tới Kỷ Linh khi tỉnh táo lại, sẽ là dạng này.

Nghiêm Nghĩa Tuyên đã từng điều tra về Kỷ Linh.

Người này có thể nói là một thân nghèo hai bàn tay trắng, hơn nữa không có người thân, một mình dốc sức đi làm, lại cơ hồ lạc vào nhầm lối.

Thoạt nhìn là người ở tầng dưới của xã hội, nhưng hiện tại từ động tác ăn cơm của Kỷ Linh, có thể thấy được hắn rất có giáo dưỡng, cách nói năng ngày thường của hắn cũng không giống một kẻ thân thế phiêu bạt lẻ loi, một thằng nhóc mặc người xâu xé.

Hơn nữa ứng đối tiếp xúc với người khác cũng rất quen thuộc, Nghiêm Nghĩa Tuyên nhớ tới vài lần thân mật không nhiều lắm giữa bọn họ, thái độ của Kỷ Linh một chút cũng không giống người không có kinh nghiệm.

Trái lại còn khá thuần thục.

Nghĩ đến đây, Nghiêm Nghĩa Tuyên liếc mắt nhìn Kỷ Linh một cái.

Kỷ Linh cảm giác bị trừng mắt nhìn mà không thể hiểu được, hỏi: "Làm sao vậy? Đồ ăn không hợp sao?"

Nghiêm Nghĩa Tuyên không nói gì.

Chính vì đồ ăn hợp khẩu vị nên mới cực kỳ kỳ quái, rõ ràng đi cái xe còn rách như vậy, thế mà đặt nhà hàng cùng chọn món đều rất phù hợp với phẩm vị bắt bẻ của Nghiêm Nghĩa Tuyên.

Nghiêm Nghĩa Tuyên có đôi khi sẽ cân nhắc, Kỷ Linh đến tột cùng là có lai lịch gì?

Hai người cơm nước xong, Nghiêm Nghĩa Tuyên nhàn nhàn mà xem Kỷ Linh thanh toán tiền, Kỷ Linh tựa hồ ý thức được cái gì, cũng giương mắt nhìn anh ta, sau đó bị chế nhạo trong mắt anh ta chọc cười.

"Anh vẫn còn lo tôi trốn trả tiền à." Kỷ Linh nói, "Xong rồi, chúng ta đi thôi, tiến vào tiết mục chính ngày hôm nay."

Kỷ Linh biết Nghiêm Nghĩa Tuyên luôn khéo giả bộ, liền kéo theo Nghiêm Nghĩa Tuyên đi lên rạp chiếu phim trên tầng chót khu trung tâm thương mại thành phố.

Nhưng Nghiêm Nghĩa Tuyên vẫn nhịn không được bắt bẻ: "Phòng hát nhà chúng tôi cũng chiếu phim điện ảnh."

Kỷ Linh nhìn anh ta chớp chớp mắt, nói: "Nhưng là nơi này mới có thể thỏa mãn yêu cầu của tôi."

Nghiêm Nghĩa Tuyên hỏi: "Yêu cầu gì?"

Kỷ Linh lại không trả lời, hai người đi đến đại sảnh bán vé, xung quanh tất cả đều là người, poster bộ phim [Thổ lộ] kia được đặt ở vị trí dễ thấy nhất.

Quả nhiên là tới xem cái này.

Nghiêm Nghĩa Tuyên lại có chút ghét bỏ, Kỷ Linh trấn an anh ta nói: "Coi như làm điều tra thị trường đi, kỳ thật tôi cũng không biết vì cái gì lại bán vé tốt như vậy."

Kỷ Linh hỏi Nghiêm Nghĩa Tuyên: "Muốn bắp răng với Coca không?"

"..."

Nghiêm Nghĩa Tuyên tây trang giày da ở giữa một đám những người trẻ tuổi ăn mặc thời thượng đã rất đột ngột rồi, nếu còn cầm theo bắp rang nữa thì càng thấy không khỏe.

Nghiêm Nghĩa Tuyên vốn cho rằng Kỷ Linh sẽ đi mua vé rồi cùng vào, nhưng Kỷ Linh lại đi đến bàn phục vụ can thiệp một chút, lập tức có người tới đón tiếp.

Kỷ Linh quay đầu đối với Nghiêm Nghĩa Tuyên nói: "Mời đi thôi, Nghiêm thiếu gia."

Nghiêm Nghĩa Tuyên nhìn hắn một cái, rồi cùng hắn đi theo người phục vụ dẫn đường tới phòng chiếu phim.

Nghiêm Nghĩa Tuyên vào phòng chiếu phim, rốt cuộc đã biết yêu cầu mà Kỷ Linh nói là cái gì.

Cả phòng chiếu phim to như vậy, không có một bóng người, từng loạt từng loạt ghế dựa vây quanh màn hình, trống rỗng, có vẻ thực yên tĩnh.

Nghiêm Nghĩa Tuyên quay đầu nhìn Kỷ Linh.

Người phục vụ đã lui xuống, Kỷ Linh nhìn Nghiêm Nghĩa Tuyên cười nói: "Cảm ơn Nghiêm thiếu gia cho tôi hãnh diện ngày hôm nay, tôi liền thuận tiện bao một phòng."

Ngày hôm nay đối với Nghiêm Nghĩa Tuyên mà nói, thật là một ngày mới lạ.

Có người lái xe tới đón, mời đi nhà hàng ăn cơm, sau đó vì mình mà bao toàn bộ phòng chiếu phim, lại còn cùng xem một bộ phim điện ảnh về tình yêu.

Nếu là thông thường, Nghiêm Nghĩa Tuyên mới là người nắm giữ quyền chủ động, nhưng hôm nay lại có một người đem hết thảy những điều này như lễ vật mà đưa tới.

Nghiêm Nghĩa Tuyên cong con mắt nhìn Kỷ Linh, nói: "Ông chủ Kỷ tiêu tốn không ít nha, bất quá nếu là tôi, tôi sẽ bao trọn toàn bộ rạp chiếu phim từ trên xuống dưới."

Kỷ Linh sờ sờ chóp mũi, động tác nghịch ngợm, nói: "Nghiêm thiếu gia chừa cho tôi chút mặt mũi đi." Hắn chỉ chỉ một ghế trống, hỏi, "Muốn ngồi chỗ nào, Nghiêm thiếu gia."

Nghiêm Nghĩa Tuyên ngồi xuống loạt ghế cuối cùng.

"Đi xem điện ảnh đều là bị mời tham gia buổi chiếu đầu, mỗi lần đều phải ngồi ở phía trước, cảm thấy ồn muốn chết lại không có biện pháp." Nghiêm Nghĩa Tuyên lười biếng nói.

Kỷ Linh nghe theo lời, ngồi xuống bên cạnh anh ta, sau đó ánh đèn liền tối sầm xuống.

Trên màn hình bắt đầu truyền tới hình ảnh chính là [Thổ lộ], bộ điện ảnh Kỷ Linh làm tuyên truyền kia.

Hai gã đàn ông chính trang, ngồi ở phòng chiếu phim trống trải, xem một bộ phim hài kịch tình yêu, thật sự là có chút quỷ dị.

Trong phòng chiếu tối tăm chỉ có tiếng người đối thoại cùng tiếng nhạc phát ra từ loa, người trong phim vui cười nói lời yêu thương, người bên ngoài đứng đắn quy củ ngồi xem, bầu không khí hơi kỳ quái.

Hai người trầm mặc mà xem đại khái được nửa giờ, Nghiêm Nghĩa Tuyên đột nhiên lên tiếng, đánh vỡ điểm quỷ dị vi diệu này.

"Cậu không cảm thấy thực xấu hổ sao?"

Kỷ Linh rốt cuộc cười ra tiếng, hắn chống cằm cười không ngừng, nói: "Trời ạ, bộ điện ảnh này cư nhiên bán được vài trăm triệu tiền vé."

Nghiêm Nghĩa Tuyên nói: "Cậu đang biến tướng khen mình hả?" Anh ta lại nhìn lướt qua màn ảnh, trên đó nam chính đang ngốc hề hề mà chạy đuổi theo nữ chính, "Khả năng các cô gái khá thích xem đi."

Kỷ Linh từ cười to biến thành mỉm cười, nói: "Kỳ thật làm buôn bán có đôi khi chính là thần kỳ như vậy, có những thứ đơn giản nhất ngược lại có thể kiếm được nhiều nhất."

"Ông chủ Kỷ gần đây phát triển thực mạnh nha." Nghiêm Nghĩa Tuyên dứt khoát không quan tâm màn hình đang chiếu cái gì nữa, đối với Kỷ Linh nói.

Kỷ Linh còn tưởng rằng Nghiêm Nghĩa Tuyên là chỉ bộ điện ảnh này, bèn nói: "Đầu cơ trục lợi mà thôi."

Nghiêm Nghĩa Tuyên lại không phải nói tới cái này: "Cậu đang tiếp xúc với Diệp Văn Tâm?"

Kỷ Linh nghe xong bất động thanh sắc: "Anh ngay cả cái này cũng biết."

Diệp Văn Tâm là cao nhân đầu tư nổi danh trong giới thương nhân, hằng năm làm dịch vụ cố vấn đầu tư, mọi người gọi bà là bảo mẫu tài chính.

Kỷ Linh muốn tiếp xúc với nhà đầu tư lớn hơn nữa, lối tắt nhanh nhất chính là thông qua bà.

Chuyện đi tìm Diệp Văn Tâm Kỷ Linh chưa từng nói cho bất luận người nào, Mạc Ngữ Lam cũng không biết, vậy mà Nghiêm Nghĩa Tuyên lại có được tin tức.

Nghiêm Nghĩa Tuyên dùng khóe mắt liếc nhìn Kỷ Linh một cái, nói: "Tôi cái gì cũng biết. Cậu cần tiền, là lại muốn làm cái gì?"

Kỷ Linh cười, hắn giật giật thân thể một chút, hơi hơi nghiêng về phía Nghiêm Nghĩa Tuyên, hắn nói: "Nghiêm thiếu gia, anh xác định muốn nói chuyện này ngay bây giờ sao?" Hắn cười chỉ chỉ màn hình lớn phía trước, "Bọn họ yêu đến chết đi sống lại, chúng ta ở chỗ này nói tiền với tiền, không phải quá tục tằng sao?"

Nghiêm Nghĩa Tuyên hôm nay tâm tình không tồi, cùng tùy Kỷ Linh lừa gạt bỏ qua chuyện này, anh ta lại lần nữa đem lực chú ý đặt ở trên bộ phim, nói: "Cái vai chính này theo đuổi em gái lâu như vậy cũng chưa đuổi được, thật sự là thủ đoạn không được."

Kỷ Linh cười nói: "Đó là, mỗi người so ra đều kém Nghiêm thiếu gia."

Nghiêm Nghĩa Tuyên quay đầu nhìn Kỷ Linh.

Phòng chiếu phim chỉ có ánh đèn mỏng manh của hành lang bên cạnh, toàn bộ ánh sáng cơ hồ đều đến từ chính màn ảnh, hình dáng Kỷ Linh dưới ánh sáng luân phiên thay đổi mà trở nên mơ hồ không rõ.

Nghiêm Nghĩa Tuyên nghĩ tới hành động hôm nay của hắn, không cái nào không chủ động, không cái nào không biểu hiện địa vị dẫn đường của mình. Nghiêm Nghĩa Tuyên có chút nghiền ngẫm mà nói: "Ông chủ Kỷ cũng không thua kém chút nào a. Hành động hôm nay của cậu, tôi có thể lý giải là đang lấy lòng tôi không?"

Kỷ Linh đón ánh mắt anh ta, cười hỏi lại: "Anh nói đi?"

Nghiêm Nghĩa Tuyên giơ tay, nắm cằm Kỷ Linh, híp mắt nói: "Dám trêu chọc kim chủ, cậu không biết hậu quả sao?"

Kỷ Linh cũng hành động, cầm ngược lại cánh tay Nghiêm Nghĩa Tuyên, nói: "Ở trong rạp chiếu phim tối tăm xem phim điện ảnh tình yêu, sẽ phát sinh cái gì, Nghiêm thiếu gia anh chẳng lẽ cũng không biết sao?"

Nghiêm Nghĩa Tuyên nhướn mày.

Không rõ là ai chủ động trước, môi hai người tự nhiên mà dán vào nhau, dây dưa lẫn nhau, ai cũng không chịu thoái nhượng.

Phim điện ảnh vẫn đang được chiếu, nhưng âm thanh môi răng tương giao lại phảng phất đinh tai nhức óc, tràn ngập trong đầu óc hai người.

Nghiêm Nghĩa Tuyên vốn nâng cằm Kỷ Linh, lại bị Kỷ Linh tay cầm cánh tay đè ở bên cạnh, Kỷ Linh thuận thế xoay thân mà lên, đem Nghiêm Nghĩa Tuyên vây giữa thân thể của mình cùng tay vịn chỗ ngồi.

"Này." Nghiêm Nghĩa Tuyên ở trong lòng kéo vang cảnh báo, anh ta nghiêng đầu, không vui mà đánh gãy Kỷ Linh.

Kỷ Linh lại mắt điếc tai ngơ, tiếp tục hôn khóe môi anh ta, gương mặt, cơ hồ muốn trượt xuống cổ.

Tay Nghiêm Nghĩa Tuyên bị hắn nắm, cảm giác sức lực người này giống như biến lớn.

"Kỷ Linh." Nghiêm Nghĩa Tuyên kêu tên của hắn, ngữ điệu đã trầm đến cực điểm.

Kỷ Linh rốt cuộc ngẩng đầu lên, giữa ánh sáng mờ mờ ám ám, ánh mắt hắn tựa hồ có một tia điên cuồng, hắn nói: "Nghiêm thiếu gia luôn yêu cầu tôi phải dựa theo anh mà bước đi, nhưng anh có nghĩ tới hay không, tôi cũng là một người đàn ông."

Nghiêm Nghĩa Tuyên không nói gì, chỉ nhìn hắn.

Hai người nhìn nhau thật lâu sau, hỗn độn trong mắt Kỷ Linh rốt cuộc rút đi, khôi phục thanh triệt sáng ngời, hắn lúc này mới đứng thẳng người, ngồi về trên ghế của mình.

Bộ điện ảnh đã tới đoạn kết, nam chính đang tiến hành lời thổ lộ cuối cùng, Kỷ Linh nhẹ nhàng nói: "Xem nốt kết cục đi."

Khi ca khúc cuối phim được vang lên, ánh đèn phòng chiếu phim bật sáng lên.

Nghiêm Nghĩa Tuyên không khỏe mà nheo đôi mắt lại, bên kia Kỷ Linh duỗi cái eo lười.

Ánh đèn tựa như là ma pháp, làm cho những thứ ẩn tàng trong bóng đêm lặng lẽ hiện ra, Kỷ Linh dương dương tự đắc mà đứng lên, đối với Nghiêm Nghĩa Tuyên nói: "Nói chút cảm tưởng đi, Nghiêm thiếu gia, bộ phim này thế nào?"

Nghiêm Nghĩa Tuyên hiếm khi theo lời hắn, nói: "Khả năng thích hợp ru ngủ."

Kỷ Linh lại cười, nụ cười thế nhưng có một tia ôn nhu khó phát hiện.

Hai người cùng nhau đi ra ngoài, Kỷ Linh lại lần nữa mời Nghiêm Nghĩa Tuyên lên xe, hỏi anh ta: "Phải đi về sao?"

Nghiêm Nghĩa Tuyên nghe ra lời hắn có ý khác, hỏi lại: "Cậu còn muốn đi đâu?"

Kỷ Linh cười nói: "Nghiêm thiếu gia không phải vẫn thích đi uống một chén linh tinh?"

Nghiêm Nghĩa Tuyên nhàn nhạt nói: "Uống rượu dễ hỏng việc."

"Câu này không giống như lời Nghiêm thiếu gia sẽ nói lắm." Kỷ Linh nói: "Nghiêm thiếu gia muốn đi về đâu? Vẫn là cái chung cư lần trước kia sao?"

Nghiêm Nghĩa Tuyên đưa ra đáp án khẳng định.

Kỷ Linh lái xe chạy đến cửa tiểu khu, không đi vào, Nghiêm Nghĩa Tuyên tự mình xuống xe, Kỷ Linh cũng đi theo từ ghế lái xuống.

"Không mời tôi đi vào sao?" Hôm nay Kỷ Linh tích cực đến đáng sợ.

Nghiêm Nghĩa Tuyên đứng ở ven đường, nói trắng ra: "Mời cậu cậu sẽ chịu để tôi thượng sao?"

Kỷ Linh cười mà không nói.

Nghiêm Nghĩa Tuyên hừ một tiếng, nói: "Cảm ơn hôm nay đã khoản đãi, ông chủ Kỷ."

Kỷ Linh biết anh ta đây là có ý muốn chào, nhưng Kỷ Linh chỉ đứng yên, ngược lại đột ngột nói: "Tôi có thể trả anh tiền."

Nghiêm Nghĩa Tuyên sửng sốt, không nghĩ tới Kỷ Linh sẽ đưa ra chuyện này vào lúc này.

"Anh còn nhớ rõ chứ, lúc tôi tìm anh vay tiền mua công ty, tôi nói nếu trả không được tôi mang đầu tới gặp, kỳ thật tôi đã có thể hoàn lại sớm hơn." Kỷ Linh nói.

Kỳ thật tài chính của công ty có thể quay vòng từ lâu, nhưng là Kỷ Linh muốn dùng tiền của chính mình hoàn lại cho Nghiêm Nghĩa Tuyên, cho nên hắn không mua xe cũng không mua nhà.

Kỷ Linh cảm thấy mình vẫn luôn chỉ là một thứ bé nhỏ với người có địa vị cao, tuy nhiên hắn lại đối với Nghiêm Nghĩa Tuyên phân chia thật sự rõ ràng.

Hắn muốn đem quan hệ với Nghiêm Nghĩa Tuyên tận lực khống chế ở mức ngang nhau, cho nên hắn không muốn tiếp nhận bất luận đồ đạc vật chất nào của Nghiêm Nghĩa Tuyên.

Nghiêm Nghĩa Tuyên đắm chìm dưới ánh sáng đèn đường, nhìn Kỷ Linh, trên khuôn mặt anh tuấn không có biểu tình gì.

Anh ta nói: "Trách sao hôm nay cậu có những hành động như vậy." Nghiêm Nghĩa Tuyên tạm dừng một chút, tiếp tục nói: "Sau khi trả lại tiền cho tôi, chúng ta liền thanh toán xong?"

Trong mắt Nghiêm Nghĩa Tuyên dần dần có tức giận: "Cậu lại muốn chạy trốn khỏi tôi?"

Kỷ Linh cảm thấy không thể tưởng tượng.

Trong thế giới người này, chẳng lẽ chỉ có đưa và nhận, trốn cùng đuổi, chỉ có kim chủ cùng bao dưỡng, không có quan hệ khác?

Anh ta cho rằng sau khi hoàn tiền, bọn họ sẽ thanh toán xong?

Kỷ Linh giải thích nói: "Không phải, sau khi tôi trả lại tiền cho anh xong, chúng ta còn có thể là..."

Kỷ Linh nói, tự mình cũng mê mang một chút, giữa bọn họ là quan hệ gì?

Nghiêm Nghĩa Tuyên trào phúng hỏi: "Là cái gì? Là bằng hữu?"

Nghiêm Nghĩa Tuyên hơi hơi ngửa cằm, trên mặt treo nụ cười châm chọc, tiến lên một bước bức bách Kỷ Linh nói: "Cậu muốn cùng tôi làm bằng hữu sao?"

Sắc mặt Kỷ Linh cũng trầm xuống dưới.

Kỷ Linh hiểu ý của Nghiêm Nghĩa Tuyên, hắn còn không xứng.

Tư thái này của Nghiêm Nghĩa Tuyên Kỷ Linh mới gặp qua trước đó không lâu, anh ta cùng Nghiêm Nghĩa Lễ lúc ấy giống nhau như đúc.

Đó là ngạo mạn trời sinh của thượng vị giả.

Nghiêm Nghĩa Tuyên tiếp tục tiến lên phía trước, gần sát Kỷ Linh, đột nhiên giơ tay vỗ vỗ cổ áo Kỷ Linh, ái muội mà nói: "Giữa bằng hữu sẽ có hôn môi sao?"

Tiếp theo Nghiêm Nghĩa Tuyên nhéo cổ áo Kỷ Linh kéo hắn lại gần, nhìn đôi mắt hắn nói: "Tôi cũng không thiếu bằng hữu."

Nói xong anh ta đẩy Kỷ Linh ra, Kỷ Linh trọng tâm không vững lui về đằng sau vài bước.

"Ngày mai để Mạc Ngữ Lam liên hệ với trợ lý tài vụ của tôi đi." Nghiêm Nghĩa Tuyên lạnh nhạt mà bỏ xuống những lời này, xoay người tiến vào tiểu khu.

Ngay cả tiền cũng bảo hắn xử lý gián tiếp, Kỷ Linh bất đắc dĩ lắc lắc đầu, tự mình ngồi vào xe, lái rời đi.

Hắn vẫn luôn nỗ lực đem mình từ trong quan hệ kim chủ cùng bao dưỡng giải phóng ra, tuy rằng kỳ thật bọn họ cũng không phát sinh cái gì.

Nhưng Nghiêm Nghĩa Tuyên lại hoàn toàn ngược lại, mỗi một lần đều muốn củng cố loại quan hệ này.

Ở trong mắt anh ta, không có mối liên hệ với tiền, giữa bọn họ cái gì cũng không phải.

Nghĩ đến đây, Kỷ Linh cũng mê hoặc lên, sau khi không còn liên hệ tiền nong nữa, giữa bọn họ sẽ là cái gì?

Hoặc là nói, chính mình muốn cho bọn họ biến thành kiểu gì.

Kỷ Linh hôm nay hẹn Nghiêm Nghĩa Tuyên, kỳ thật còn có ý thử điểm mấu chốt.

Nghiêm Nghĩa Tuyên đến tột cùng có thể dung túng hắn tới mức nào.

Kỷ Linh nhớ tới nụ hôn kia ở rạp chiếu phim.

Kết quả còn đi sâu hơn dự định của Kỷ Linh.

Bộ điện ảnh thuận lợi hạ màn, Kỷ Linh đúng hẹn bắt được hoa hồng, đồng thời đội ngũ của hắn cũng trở nên nổi tiếng, càng nhiều chế tác lớn tới tìm hắn bàn chuyện hợp tác.

Thậm chí có bên giải trí truyền thông nguyện ý cùng hắn ký kết hợp đồng dịch vụ thuê theo tháng, để công ty hắn phụ trách quảng cáo các tiết mục trong tháng.

Từ góc độ của Kỷ Linh, hắn cũng dựa vào danh tiếng mời chào đến không ít người mới, rốt cuộc tạo được thành tích mới là đào góc tường người ta.

Hắn phân chia người trong đội ngũ tách thành mấy tổ, cho bọn họ tự mình đi triển khai dự án.

Mà bản thân hắn có nhiều tính toán hơn.

Tựa như Nghiêm Nghĩa Tuyên nói, hắn đang thường xuyên tiếp xúc với Diệp Văn Tâm, hy vọng thông qua bà thu được thêm nguồn tài chính duy trì.

Nói đến Nghiêm Nghĩa Tuyên, ngày hôm sau Kỷ Linh thật sự thông qua Mạc Ngữ Lam, đem số tiền lúc trước hắn mượn tới mua công ty trả lại cho Nghiêm Nghĩa Tuyên.

Sau đó bọn họ liền không hề liên hệ qua.

Kỷ Linh biết mình lại chọc Nghiêm Nghĩa Tuyên tức giận, chỉ là Nghiêm Nghĩa Tuyên tạm thời chưa biết lấy danh nghĩa gì tới chế tài hắn.

Nghiêm Nghĩa Tuyên thiếu gia khéo giả bộ, nhất định xuất binh phải có danh nghĩa.

Phảng phất như nếu không phải là kim chủ của hắn, Nghiêm Nghĩa Tuyên sẽ không hành động.

——————————

Tác giả có lời muốn nói:

Oa, ta chính là một tay tìm đường chết thiện nghệ, nhưng ta ngăn không được ông chủ Kỷ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.