Khó Có Thể Khống Chế - Nam Yên Bắc Vũ

Chương 8: Chủ nợ




Dì Trầm rời đi sau khi làm bữa tối.

Trình Ngôn đã trở về từ công ty từ lâu rồi, đang ngồi ở bàn ăn, muốn đợi Trì Dư trở về để ăn cơm tối cùng nhau. Lần thứ chín anh nâng cổ tay nhìn đồng hồ, đã bảy giờ. Trình Ngôn bất giác cau mày, người bị cảm lạnh sao lại chạy lung tung như thế.

“Cạch” Vừa đóng cửa lại, Trì Dư hô lên: “Tôi về rồi.”

Trình Ngôn quay lại, nhìn thấy bóng người đang đứng ở cửa thay giày, khóe miệng không khỏi nhếch lên: “Cô về rồi.”

Trì Dư bước đến bàn ăn, nhìn thấy bát đĩa trên bàn trước mặt Trình Ngôn, hỏi: “Anh chưa ăn sao?”

“Chờ cô.”

Trì Dư cảm thấy trong lòng đau thắt lại, đưa tay lên xoa xoa, bình tĩnh trả lời: “Ồ, tôi ăn rồi.”

Vẻ mặt Trình Ngôn chợt lạnh đi, tâm trạng tốt ban đầu đã biến mất, anh hỏi: “Ăn ở đâu? Với ai?”

“Tôi cùng đi ăn với chị Hoa. Nhân tiện, tôi đã tìm được việc làm, có khả năng trả lại tiền cho anh rồi.” Trì Dư nhìn bát đĩa trên bàn, nói: “Mấy món ăn có vẻ nguội rồi. Tôi giúp anh đem ra lò vi sóng để hâm nóng.”

“Lương của cô như thế nào? “

Trì Dư nói: “Hai nghìn ba trăm tệ mỗi tháng, nhưng đừng lo, tôi đã xin với chị Hoa là sẽ ứng trước hai tháng lương, tôi sẽ có thể trả lại tiền cho anh đúng hạn.”

Trình Ngôn hừ lạnh: “Ngày thường hai mươi vạn cũng không đủ để cho cô tiêu xài, tại sao bây giờ cô lại chịu đi làm dù lương tháng có hai nghìn ba trăm tệ? Sao cô không muốn đi làm ở công ty tôi?”

Trì Dư đặt bát đĩa đồ ăn vừa được hâm nóng bằng lò vi sóng lên bàn, nói: “Đi làm ở công ty của anh có chút không ổn.”

Trợ lý chủ tịch, vị trí này hoàn toàn là dành cho nữ chính, cô không thể phá vỡ các quy tắc như một nữ phụ được. Hơn nữa, nam chính phải tỏ tình với nữ chính, vì thế cô không thể không đi được.

Trình Ngôn lạnh lùng nhìn những món ăn nóng hổi trên bàn, đứng dậy rời đi.

“Này, anh không ăn à? Tôi đã hâm lại đồ ăn cho rồi, sao anh lại không ăn?”

Trình Ngôn tức giận nói: “Không cần, tôi ăn no rồi.”

Trì Dư gãi đầu, từ giọng điệu đó cô biết rằng anh đang có tâm trạng không tốt. Không biết cô đã chọc giận gì anh nữa.

Được lấy lại tiền của mình mà không vui à?

Trình Ngôn đột nhiên dừng chân, quay đầu hỏi: “Nhân tiện, cô nghĩ chỉ bốn nghìn sáu trăm tệ là đủ?”

Trì Dư: “?”

“Đồ cho vay nặng lãi!”

Tên thương nhân gian xảo!

Sáng hôm sau, Trì Dư ngủ dậy muộn.

Cô vội vàng tắm rửa, cầm theo một miếng bánh mì rồi chạy ra cửa, đúng lúc Trình Ngôn đang chuẩn bị lái xe đến công ty.

Cô gõ vào cửa kính xe và nói: “Này, anh có thể đưa tôi đến cửa hàng hoa được không? Bây giờ mà chờ xe bus thì muộn mất.”

Nghe đến cửa hàng hoa, Trình Ngôn rất tức giận.

Anh liếc nhìn Trì Dư, đạp ga, phóng đi.

Trì Dư che miệng khó chịu ho khan, chính là bởi vì cô bị cảm nên càng ngày càng dễ ho?

Nhìn thấy chiếc xe khuất dần ở góc đường, Trì Dư không ngờ Trình Ngôn lại là một kẻ nhỏ nhen như vậy, đành phải chấp nhận số phận mà bắt xe bus.

Trước khi đến trạm xe bus thì chiếc xe quen thuộc đã quay về chỗ Trì Dư.

“Lên xe đi.”

Cửa kính xe hạ xuống, lộ ra dáng vẻ nghiêm nghị của Trình Ngôn.

“Cám ơn, cám ơn.” Trì Dư cảm kích, vươn tay kéo cửa sau.

Ừm? Không thể kéo nó ra.

“Trình Ngôn, cửa sau của xe anh bị khóa, anh mở ra đi.”

Trình Ngôn không nói lời nào, khoanh hai tay lại, hít một hơi thật sâu, lạnh lùng nhìn bóng dáng cô trong gương chiếu hậu.

Trì Dư kéo tay cầm mấy lần, nhưng vẫn không mở được.

“Trình Ngôn?”

Trình Ngôn không kìm được, hét lên với giọng điệu tức giận: “Trì Dư, cô bị bệnh à? Cô coi mình là bà chủ?”

Nhắc mới nhớ, ngồi ở ghế sau quả thực không thích hợp. Trì Dư ngượng ngùng buông tay nắm cửa sau, mở cửa chỗ ghế lái phụ ra.

Trì Dư ngồi ở ghế phụ, ngượng ngùng cười cười, thắt dây an toàn, nói: “Chỉ cần đưa tôi đến chỗ giao đường lớn trung tâm với phố Nam Môn là được, có một tiệm hoa tên là “Bất Tạ”, đó chính là nơi tôi làm việc.”

Trình Ngôn không nói gì, dửng dưng nhìn con đường phía trước.

Sự im lặng trong xe khiến người ta xấu hổ vô cùng. Ít nhất thì nó cũng khiến Trì Dư xấu hổ.

Cô hạ cửa kính xe xuống một nửa, để gió thổi hơi nóng phả vào mặt, đưa tay lên xoa xoa lồng ngực ngột ngạt.

“Tối nay tan làm sớm một chút, tôi đi đón cô.” Trình Ngôn đột nhiên nói.

Trì Dư sửng sốt một chút: “Hả? Có chuyện gì sao?”

Đôi mắt đẹp của Trình Ngôn nhanh chóng chớp hai lần, trên mặt thoáng hiện lên một chút hồng hồng đáng ngờ.

“…Tôi chuẩn bị xong rồi.”

Chuẩn bị xong rồi?

Phải mất một lúc Trì Dư mới phản ứng lại, có lẽ là anh định tỏ tình với Tô Giản! Anh nói với cô là để cô làm nhân chứng cho, dù sao thì cũng là do cô đã giúp tạo điều kiện thuận lợi cho cuộc tình này. Anh chàng nam chính này cũng khá tốt tính.

Trong lòng Trì Dư nhói đau, cô càng xoa càng đau, vẫn mỉm cười nói: “Đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ làm nhân chứng thật nghiêm túc mà!”

Khóe miệng Trình Ngôn hiện lên một nụ cười, trên khuôn mặt lạnh lùng đã lâu cuối cùng đã có một chút màu sắc ấm áp. Anh không ngờ rằng cô lại coi trọng ngày đặc biệt này như vậy, một ngày quan trọng như vậy, cô chính thức trở thành bạn gái của anh, cô đương nhiên cần phải làm chứng thật nghiêm túc. Nếu sau này cô dám quên ngày kỉ niệm của mối quan hệ này, anh sẽ không bao giờ bỏ qua cho cô.

Đến cửa hàng hoa “Bất Tạ”, Trì Dư xuống xe, đóng cửa lại, chỉ thấy Trình Ngôn cũng đi xuống xe.

“Anh có muốn mua hoa không?” Trì Dư hỏi, nghĩ rằng anh muốn mua hoa cho Tô Giản.

“Để tôi xem.” Trình Ngôn nhìn quanh cửa hàng hoa. Ánh nắng ban mai chiếu vào người, đổ bóng thon dài xuống mặt đất.

Chị Hoa đang mang những bông hoa trong nhà ra phơi nắng, khi nhìn thấy một người đàn ông quyến rũ như Trình Ngôn bước vào cửa hàng của chị, chị vui mừng khôn xiết và nói: “Anh muốn mua hoa gì sao?”

“Trì Dư, tôi thấy trong này có nhiều hoa không bán được, đã héo rồi, cửa hàng như vậy có thể kiếm tiền được không? Thật sự có thể trả tiền cho tôi được không?” Trình Ngôn chân thành nhìn vào mắt Trì Dư.

Vẻ mặt chị Hoa lập tức tối sầm lại.

Trì Dư sắp khóc rồi, sao anh lại đến phá công việc làm ăn của tôi, anh có bệnh à!

Cô kéo tay áo của Trình Ngôn đến cạnh xe: “Anh Trình, anh bận trăm công nghìn việc, mau đến công ty đi, cửa hàng của chúng tôi không thể tiếp đón một vị Phật lớn như anh được.”

Trình Ngôn cúi đầu nhìn nhìn cô với ánh mắt thương hại: “Cô rất thích làm việc ở đây sao?”

“Ừ, tôi thích. Anh về nhanh đi, đừng làm hỏng việc của tôi ở đây.” Trì Dư cố gắng đẩy Trình Ngôn vào trong xe.

Trình Ngôn khẽ thở dài và thỏa hiệp: “Vì cô thích, tôi sẽ không ép cô. Tối nay tôi sẽ đến đón cô sớm, nhỡ kỹ đấy.”

“Được, được,”

Trình Ngôn nhìn cô một cái thật sâu, đưa tay xoa đầu của cô một cái, cuối cùng mới mỉm cười lên xe rời đi.

Cuối cùng sau khi tiễn Trình Ngôn đi, Trì Dư thở phào nhẹ nhõm. Cô xoa ngực, ho khan vài tiếng, vừa bước được một bước, hai chân trở nên yếu ớt, suýt chút nữa ngã xuống.

Trì Dư có chút hoảng hốt, xem ra đã đến lúc phải đi khám bệnh rồi.

Chị Hoa bước tới chỗ Trì Dư, bâng quơ hỏi: “Bạn trai của em à?”

Cô vội vàng xua tay: “Chị Hoa, chị thích gọi ai là bạn trai của em cũng được, nhưng không được gọi anh ta.”

Chị Hoa khẽ cau mày: “Không thể nào. Chị nghĩ anh ta thích em rất nhiều.”

Trì Dư đeo tạp dề vào chuẩn bị làm việc, cô nói: “Chắc chị nhìn nhầm rồi. Tối nay anh ta định tỏ tình với cô gái mà anh ta thích.”

Chị Hoa mơ màng: “Chị sai thật sao?”

“Chị sai thật rồi.” Trì Dư khẳng định.

“Vậy thì mối quan hệ của hai người là gì?”

“Anh ta là chủ nợ của em.”

Cửa hàng hoa “Bất Tạ” kinh doanh tương đối vắng vẻ, chị Hoa cũng bảo tuyển thêm người cũng tốt, cùng nhau tán gẫu cho đỡ buồn chán.

Trì Dư hỏi: “Chị Hoa, Diệp Từ là bác sĩ khoa nào vậy?”

“Ngoại khoa, khoa tim mạch. Có chuyện gì vậy?”

Trì Dư nói: “Gần đây em cảm thấy ngày càng yếu đi, có thời gian rảnh thì em muốn đến bệnh viện xem sao.”

Chị Hoa cầm bình tưới nước, phun lên hoa: “Vậy chị sẽ nhờ Diệp Từ sắp xếp giúp em, có vấn đề gì về cơ thể em có thể hỏi Diệp Từ. Đừng khách sáo.”

“Cảm ơn chị Hoa.”

“Có gì đâu.”

Đang nói thì Diệp Từ bước ra khỏi phòng, ngáp một cái như thể vừa mới ngủ dậy.

Chị Hoa nói: “Em có ở nhà à?”

Diệp Cẩn rót cho mình một cốc nước: “Tối hôm qua em trực ca đêm, sáng nay em mới về, bây giờ đói nên dậy.”

Chị Hoa chỉ tay vào bếp, nói: “Trong nồi có cháo, còn xào ba đĩa rau xanh cho em rồi.”

Diệp Từ bối rối: “Sao tự nhiên chị lại muốn xào rau xanh cho em, lại còn ba đĩa?”

“Trì Dư nói em thích màu xanh lá cây. “

Trì Dư nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Diệp Từ, không nói nên lời.

“Ha ha, tôi chỉ nói vậy cho vui thôi.”

Trì Dư nhìn vào đôi mắt nghiêm túc của Diệp Từ, lặng lẽ gật đầu với anh ta, không biết nên nói gì.

Cầm đá đập vào chân mình rồi.

Diệp Từ ngáp dài, đang bước vào nhà thì điện thoại trong túi đột nhiên vang lên.

Trong phòng chỉ có ba người, Trì Dư có thể nghe rõ nội dung cuộc gọi.

“Này, Diệp Từ, cậu đến bệnh viện đi, không đủ nhân viên.”

“Sao vậy?” Diệp Từ uể oải hỏi.

“Bệnh viện vừa đưa một người phụ nữ bị ngất đến, khoảng bốn mươi tuổi, là công nhân vệ sinh của toà nhà Tả Tự. Cậu mau đến xem đi, sáng nay đã có một vụ tai nạn xe hơi xảy ra trên đường Hối Trung, thực sự không có đủ nhân lực.”

Diệp Từ không quan tâm đến chuyện ăn uống nữa, vừa xỏ giày vừa hỏi: “Tên bệnh nhân và bệnh sử đã rõ ràng chưa?”

“Theo đồng nghiệp nói, bà ấy đang uống thuốc chữa bệnh tim, tên là…”

“À, tên là Triệu Liên, Liên trong hoa sen.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.