Khó Có Thể Khống Chế - Nam Yên Bắc Vũ

Chương 5: Bị cảm




Trì Dư tỉnh lại đầu cô đau như búa bổ, khi cô hình rõ cách bài trí trong căn phòng cô đang ở và cái gạt tàn thuốc trên tủ đầu giường, cô cảm thấy mình không nên tỉnh lại.

Vừa định xuống giường chuồn đi thì nghe thấy có tiếng bước chân vọng đến càng lúc càng tới gần, Trì Dư vội vàng nằm xuống tiếp tục giả vờ ngủ.

Trình Ngôn đi vào phòng, liếc mắt nhìn người đang nằm trên giường lập tức biết rõ cô đang giả vờ ngủ. Bởi vì anh đã quen thuộc với dáng vẻ ngủ say của cô.

Trình Ngôn đi vào phòng thay đồ, tìm quần áo thay vào, chuẩn bị đến công ty. Nhưng nhìn lại người còn đang giả ngủ trên giường của anh, cảm thấy hôm nay mình có thể đi muộn hơn một chút.

Trì Dư nhắm mắt nằm trên giường rất lâu vẫn không nghe thấy động tĩnh gì, cô cho rằng Trình Ngôn đã ra khỏi phòng. Kết quả cô vừa mới mở mắt, một khuôn mặt điển trai gần ngay trong gang tấc, đặc biệt là đôi mắt dài hẹp như cười như không nhìn chằm chằm cô.

Thật muốn dọa chết người mà!

Mấy loại cảm xúc như lúng túng, hoảng sợ, xấu hổ, mất mặt và phẫn nộ đan xen hiện trên khuôn mặt của Trì Dư, cuối cùng cô đành cười chừ hai tiếng: “Ha ha… Chào buổi sáng.”

Trình Ngôn khoanh tay, nhẹ nhàng đáp: “Chào buổi sáng.”

“Ha… Tối hôm qua uống nhiều quá, sáng sớm tỉnh lại đầu lại đau, bây giờ tôi thật muốn ăn cháo do dì Thẩm nấu, tôi đi xuống xem dì Thẩm đã nấu cháo xong chưa.” Trì Dư vừa nói vừa nhanh chóng rời khỏi giường và chuẩn bị chạy trốn.

“Chẳng lẽ cô đã quên tối hôm qua chúng ta đã phát sinh chuyện gì rồi sao?”

Trì Dư chết đứng tại chỗ, cô chậm rãi xoay người lại: “Chúng ta đã không phát sinh chuyện gì cả…”

Trình Ngôn từng bước đến gần cô: “Có thể là do cô đã say, có muốn tôi giúp cô nhớ lại không?”

Trì Dư nhìn anh bằng vẻ mặt trông còn khó coi hơn cả khóc.

“Tối hôm qua cô uống say xong đến gần phòng tôi, nói tôi đẹp trai, ôm tôi, còn chủ động hôn tôi. Cô cũng biết mà, tối hôm qua tôi cũng uống chút rượu, huống hồ là do cô chủ động như vậy, vậy nên chúng ta liền…”

Tối hôm qua Trì Dư đã quá say, không biết những điều Trình Ngôn nói có thật không, nếu đúng là sự thật thì cô đúng là tạo nghiệp rồi.

Trì Dư khoanh hai tay che trước ngực, trúc trắc nói: “Anh… Anh đừng nói bậy! Áo quần tôi vẫn đang còn nguyên đây, trông vẫn rất ngay ngắn, nhất định là anh gạt tôi.”

Trình Ngôn bật cười: “Không thể là do tôi mặc lại giúp cô sao? Hôm nay cô thức dậy từ giường của tôi đó.”

“Thế nhưng…” Trì Dư vẫn không thể tin được.

“Nhưng cái gì?”

Nhưng điều này không phù hợp với nhân vật như một con thú trên giường là anh. Trong nguyên tác đã viết khi anh và Tô Giản xxoo, anh luôn xé rách quần áo của cô ấy, vừa thô bạo vừa như dã thú, hầu như không có bộ quần áo nào còn nguyên vẹn.

“Anh đang gạt tôi.”

“Cô đang phủi trách nhiệm sao?” Trình Ngôn nhìn Trì Dư, ánh mắt quá nghiêm túc khiến Trì Dư phải tin vào điều đó.

Trì Dư gần như sắp bật khóc.

Nhìn thấy cô bài xích việc phát sinh quan hệ với mình, lòng Trình Ngôn vô cớ buồn bực và quyết định không trêu chọc cô nữa.

“Tối hôm qua cô đã nôn, không cẩn thận làm dơ áo quần, cô thì lại ngủ thiếp đi, tôi giúp cô cởi lớp quần áo bên ngoài ra và đặt cô ngủ ở chỗ này.”

“Vậy còn anh… Anh ngủ ở đâu?”

“Sô pha.”

Nghe Trình Ngôn nhẹ nhàng nói ra hai từ “Sô pha.” Trì Dư nặng nề thở ra một hơi, nhưng người liên quan thì lại bỏ đi như không có chuyện gì xảy ra.

Chết tiệt, Trì Dư dựng thẳng ngón giữa thon đẹp của mình sau lưng Trình Ngôn.

Tối hôm qua đã xảy ra chút ngoài ý muốn, Trì Dư không ngờ tới tửu lượng của Tô Giản quá tốt. Có điều không sao, cô còn có kế hoạch khác.

Muốn cho nam chính thích nữ chính, ngoài tạo cơ hội cho bọn họ ở bên nhau, mà còn cần nam chính nhận ra tấm lòng của mình. Trong đó, ghen tuông chính là cách tốt nhất để người ta nhận rõ tình cảm của mình.

Hôm qua nhìn thấy Đinh Dịch Thần khiến cho Trì Dư liên tưởng đến một tình tiết trong nguyên tác.

Tô Giản và Đinh Dịch Thần cùng đón xe buýt về nhà, Đinh Dịch Thần vẫn luôn nghĩ cách chọc Tô Giản vui vẻ. Cũng thật tình cờ, Trình Tổng lái xe thể thao chạy bên cạnh xe buýt, bắt gặp Tô Giản vui vẻ trò chuyện với một người đàn ông, bình dấm chua trong lòng anh lập tức đổ vỡ, chặn xe buýt lại, chở Tô Giản về biệt thự rồi xxoo với cô ấy, sau đó Trình Ngôn không để Tô Giản bắt xe buýt đi học nữa mà sắp xếp một tài xế đưa đón cô ấy, đương nhiên thỉnh thoảng chủ tịch Trình sẽ đích thân đến đón cô ấy.

Cũng từ sự kiện ghen tuông này, Trình Ngôn phát hiện mình thích Tô Giản, và bắt đầu ra sức gây ấn tượng với nữ chính, làm cô ấy thích mình, câu chuyện cũng chuyển sang hướng ngọt sủng từ đây.

Nhưng làm sao mới có thể để Trình Ngôn bắt gặp Tô Giản và Đinh Dịch Thần cùng nhau về nhà đây?

Khi Trì Dư đi xuống lầu, nhìn thấy Trình Ngôn đang từ tốn ngồi ở bàn ăn dùng bữa sáng, vào giờ này anh không phải nên đến công ty rồi sao?

Trình Ngôn lạnh nhạt liếc cô một cái: “Hôm nay dì Trầm nấu cháo.”

“Hả? Ha… Haha, có cháo thật tốt, tôi thích ăn cháo do dì Trầm nấu.”

Dì Trầm mỉm cười múc cho Trì Dư một bát cháo.

“Hôm qua cô Tô đột nhiên mượn tiền của tôi, cô gặp khó khăn gì sao? Ba nghìn tệ đủ chưa? Tôi có thể cho cô Tô mượn thêm một ít nữa.”

Trì Dư lập tức xúc động. Ô ô, dì Trầm thật là tốt, nhưng càng tốt hơn nếu hôm qua dì sớm nói điều này.

Trình Ngôn ngồi đối diện với Trì Dư nhướng mày nói: “Mượn tiền?”

“Đúng vậy, hôm qua sau khi cậu đi làm, cô Tô tìm tôi mượn tiền, sau khi quay về tôi nghĩ lại, cảm thấy nếu gặp phải chuyện khẩn cấp thì ba nghìn tệ chắc chắn không đủ dùng.”

Trình Ngôn cúi thấp đầu, khóe miệng mang theo ý cười, cầm muống trong tay nhẹ nhàng khuấy đảo cháo trong chén.

“Cô định mượn trong bao lâu mới trả lại?”

Trì Dư lập tức nghẹn lời, lúng túng liếc nhìn dì Trầm: “Ách… giải quyết xong việc, tôi nhất định sẽ trả dì Trầm.”

Dì Trầm mỉm cười khoát tay: “Không có gì, không cần vội. Không trả cũng không sao mà.”

“Vay tiền trả tiền cần phải tính lãi…”

“Không…” Dì Trầm rất ‘vô tình’ liếc thấy ánh mắt của Trình Ngôn, lại lập tức rất ‘tự nhiên’ thay đổi thái độ, gật đầu: “Ừ, cần phải tính lợi tức, một xu cũng không được thiếu!”

Trì Dư: “?” Dì Trầm lúc nãy bà còn nói với tôi không trả cũng không sao mà!

Đúng thật là nhà tư bản đại gian ác.

Trình Ngôn giống như không nhìn thấy ánh mắt như muốn đem anh đi dìm lồng heo của Trì Dư, tiếp tục nói: “Theo như tôi biết, Tô tiểu thư có hai trăm nghìn tệ mỗi tháng còn chê không đủ tiêu, sao bây giờ chỉ mượn ba nghìn tệ lại thấy đủ rồi sao? Ngoài trừ tiền của chú Tô nạp vào thẻ cho cô, Tô tiểu thư cũng không có nguồn thu nhập nào khác… hơn nữa, bây giờ chú Tô hình như đã treo thẻ của cô rồi, xin hỏi Tô tiểu thư định lấy gì trả cho dì Thẩm đây?”

Từng lời từng chữ của Trình Ngôn mạnh mẽ chạm vào chỗ đau trong lòng của Trì Dư, cô giãy giụa nói: “Tôi sẽ có biện pháp giải quyết!”

“Đến công ty tôi làm việc đi.”

Trì Dư cũng không kịp nhai, ‘Ừng ực’ nuốt xuống một ngụm cháo. Cô nghi ngờ rằng mình đã nghe nhầm.

“Mức lương hàng tháng dựa vào mức lương cơ bản của nhân viên chính thức công ty chúng tôi, cộng thêm phần trăm tiền thành tích sẽ thanh toán cho cô, không cần thời gian thực tập. Cân nhắc đến việc cô chưa có kinh nghiệm làm việc, có thể bắt đầu từ việc làm trợ lý cho tôi trước, tôi có thể đích thân hướng dẫn cô.” Trình Ngôn ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt sững sờ của Trì Dư, anh ngẩn người, chẳng lẽ lời anh nói còn chưa đủ rõ ràng sao?

Trì Dư cảm thấy bản thân mình nghe muốn phát ngốc luôn rồi.

Nam chính anh tỉnh lại đi, đây không phải là lời anh nên nói với nữ phụ a!!! Những lời này của anh cần phải nói cho nữ chính nghe chứ!

“Tôi không muốn.”

Trình Ngôn mỉm cười, không vội vàng: “Không sao, tôi có thể cho cô thêm thời gian suy nghĩ, tiền gốc ba nghìn tệ của dì Thẩm cộng thêm tiền lãi tôi sẽ trả hết giúp cô trước. Một tháng sau, nếu cô vẫn chưa trả được tiền cho tôi thì chỉ có thể làm theo cách tôi nói.”

“Tôi sẽ trả lại cho anh!”

“Được, tôi chống mắt chờ xem.”

Trình Ngôn cầm áo khoác chuẩn bị đi ra ngoài, Trì Dư đột nhiên nghĩ đến điều gì đó liền gọi anh lại.

“Đợi chút!”

“… Đồng ý đi làm rồi sao?”

“Không đồng ý.”

Trình Ngôn nhếch miệng cười, tiếp tục đi về phía cửa.

Trì Dư cản trước mặt anh, Trình Ngôn ung dung nhìn cô.

“Có chuyện gì sao?”

“Muộn như vậy mới đi làm…”

“Toàn bộ Trình thị đều là của tôi, tôi muốn lúc nào đến đều được.”

Trì Dư cười nhạt, đều là do tác giả nguyên tác ban cho anh mà thôi.

“Muộn vậy rồi mới đi có thể làm được gì chứ? Không bằng… không bằng chúng ta đi hóng gió đi?”

Trình Ngôn kinh ngạc nhướng mày: “Cô muốn đi hóng gió cùng tôi?”

“Đúng vậy, không… không được sao?” Trì Dư nghênh đón ánh mắt của Trình Ngôn.

Trình Ngôn kìm lại nụ cười nơi khóe miệng, không nhịn được đưa tay xoa xoa đầu của Trì Dư.

“Cô đi thay quần áo trước đi, tôi lái xe ra khỏi gara, đợi cô ở cổng chính.”

Trì Dư có chút kinh ngạc, Trình Ngôn dễ nói chuyện đến vậy sao?

Trình Ngôn lái chiếc xe mui trần ra.

Cơn gió tùy ý thổi bay mái tóc của Trì Dư, cùng với nụ cười rạng rỡ của cô đã thu hút toàn bộ ánh mắt của Trình Ngôn. Phảng phất có một dòng thủy triều ẩn ẩn phun trào trong tim anh, nó làm anh nhớ lại nụ hôn say xỉn đêm qua.

“Khụ khụ khụ…” Trì Dư đột nhiên che miệng ho lên, vẻ mặt khó chịu.

Trình Ngôn vội vàng đóng mui xe lại, bên trong xe chỉ còn bóng râm, ngay cả gió cũng không thể tùy tiện thổi loạn vào bọn họ nữa.

Trì Dư dần dần bình phục lại, đưa tay lau đi nước mắt rơi ra nơi khóe mắt vì ho khan, coi như không có chuyện gì: “Sao anh lại kéo mui xe lên vậy?” Như vậy thì làm sao thuận tiện nhìn thấy Tô Giản và Đinh Dịch Thần vui vẻ nói chuyện đây.

Trình Ngôn nhìn thằng con đường phía trước, nhàn nhạt nói: “Tôi lạnh.”

Trì Dư không cách nào phản bác được, cơn gió đầu thu thực sự có chút lạnh. Cô nhìn ra ngoài cửa xe, suy nghĩ phải làm sao để Trình Ngôn đi ngang qua trường học, cũng trùng hợp để Trình Ngôn bắt gặp bọn họ cùng nhau tan học đây.

“Đúng rồi, Trình Ngôn, tôi vẫn chưa biết thời trung học anh học ở trường nào đấy?”

Trình Ngôn khẽ mím môi: “Tôi học tại lớp thiếu niên Đại học A.”

Trì Dư: “…” Thật quên mất anh ta là nhân vật được trời ưu ái, ngại quá làm phiền rồi.

Trì Dư không cảm xúc ‘Wow’ lên một tiếng: “Tôi học cấp hai ở thành phố A, thật là nhớ khoảng thời gian trung học đó, chúng ta đến đó xem đi.” Nhìn xem cảnh tượng nữ chính của anh ở cùng với nam phụ, tiếp đó sẽ thẳng thắn nhận rõ tâm ý của mình.

Đôi mắt Trình Ngôn lóe lên vài tia sáng, trong tư liệu về Tô gia do Lâm Trí gửi cho anh có nhắc đến việc Trì Dư tốt nghiệp cấp hai và cấp ba ở thành phố A, anh bắt đầu tò mò về cái nơi Trì Dư đã trải qua trong thời gian ba năm đó sẽ có hình dáng như thế nào, có phải là có bạn học nam yêu thầm cô… có từng yêu đương với người khác không…

Trì Dư lại ho vài tiếng, nhỏ giọng lầu bầu một câu: “Không phải bị cảm rồi chứ…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.