Khó Có Thể Khống Chế - Nam Yên Bắc Vũ

Chương 35: Kết thúc - HOÀN CHÍNH VĂN




Sau khi Tôn Đường rời đi, Trình Ngôn chuẩn bị bắt đầu nấu cơm.

Anh lấy từ trong túi ra hai cái bánh bao đưa cho Trì Dư: “Nấu cơm xong xuôi còn phải mất một lúc nữa, em ăn tạm bánh bao trước đi.”

Trì Dư nhận lấy, bánh bao vẫn còn nóng. Cô cắn một miếng, là bánh nhân đậu.

Trình Ngôn sắp xếp đồ ăn bên cạnh, ngẩng đầu thấy bên môi Trì Dư còn dính bánh nhân đậu. Anh mấp máy môi, không có ý định nói cho cô biết.

“Lại đây giúp anh một tay.”

Trì Dư thong thả bước đến, hai ba nhát đã đưa hết bánh bao còn thừa vào trong miệng. Cô vỗ vỗ tay, nói mơ hồ không rõ: “Giúp thế nào?”

Trình Ngôn lặng lẽ bật cười, nhìn cô bước lại gần bồn rửa, một phát đã bắt được cánh tay của Trì Dư rồi kéo cô vào trong ngực.

“Hôn một cái là được.”

Một bàn tay dính nước ôm lấy eo của Trì Dư làm đuôi áo hơi dính nước, một tay khác thì nắm lấy cằm Trì Dư khiến cô phải ngẩng đầu lên tiếp nhận nụ hôn của mình.

Bánh đậu bên môi bị đầu lưỡi cuốn vào trong miệng.

Ngọt ngào.

Trình Ngôn làm xong đồ ăn thì bê lên bàn, Trì Dư đứng bên cạnh bàn nhìn nhìn rồi trực tiếp vươn tay ra cầm lấy một số xương sườn bỏ vào trong miệng.

Trình Ngôn vừa bày bát đũa, vừa bất đắc dĩ nói: “Đã rửa tay chưa?”

Trì Dư nhận đũa: “Rửa rồi rửa rồi.”

Món ăn trên bàn rất phong phú, Trì Dư đã thưởng thức qua tài nấu ăn của Trình Ngôn, cộng thêm tối qua vận động mãnh liệt nên lúc này đang vùi đầu vào ăn.

Trình Ngôn đột nhiên nói: “Cơm nước xong xuôi chúng ta đi đến nhà em để gặp bố mẹ em đi.”

Ánh mắt Trì Dư hơi dừng lại, cảm thấy có chút bất ngờ, cơm trong miệng chưa nhai được mấy miếng đã nuốt xuống.

“…Không vội.”

“…Em không muốn để anh đi gặp họ à?”

Trì Dư lắc đầu.

“Vậy thì vì sao?”

Trì Dư đối diện với ánh mắt của Trình Ngôn, lông mi nhẹ nhàng rung động hai lần, sau đó hỏi ngược lại: “Anh còn bắt buộc phải rời đi nữa không?”

Trình Ngôn nhìn vào mắt Trì Dư, đấy lòng co lại, anh đưa tay ra nhẹ nhàng vén tóc mai lộn xộn bên tai cô.

“Sẽ không đâu. Lần này anh thật sự sẽ không rời khỏi em.”

Lòng bàn tay ấm áp cọ qua gò má của cô, Trì Dư cảm thấy có một chút ngứa ngáy tê dại. Cô nhìn thấy bóng dáng của mình trong mắt Trình Ngôn, chần chừ một lúc, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Anh có thể nói cho em biết từ sau khi em rời đi anh đã trải qua những gì? Vì sao mà sách đốt rồi nhưng anh vẫn có thể trở về? Vì sao ở thế giới này anh vẫn có thể biến thành con của nhà họ Trình?… Vì sao anh xác định là mình sẽ không rời đi nữa?”

Từng vấn đề được đưa ra khiến cho Trình Ngôn thất thần trong nháy mắt. Im lặng ngắn ngủi giống như là đang nổi lên sóng lớn mãnh liệt.

Cuối cùng, Trình Ngôn chỉ hơi mím môi, im lặng cười cười: “Bởi vì người anh yêu là em. Em mới là nữ chính thực sự trong sinh mệnh của anh. Mà đương nhiên là anh sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh nữ chính.”

Mấy câu hỏi nghiêm túc lại bị hai ba câu nói nhẹ nhàng cho qua, thấy anh không chịu nói thật, Trì Dư lườm sang rồi tức giận vuốt ve tay của Trình Ngôn.

Trình Ngôn lại nắm chặt lấy tay cô rồi đặt trên đùi vuốt ve: “Được rồi, em không muốn anh gặp phụ huynh sớm thì không gặp… Ăn cơm đi, sắp nguội cả rồi.”

Trì Dư quay đầu, Trình Ngôn giật mình phát hiện ra lúc này trong mắt cô đã chứa đầy nước mắt, anh còn chưa kịp dỗ, nước mắt đã rơi xuống cuồn cuộn.

“Em thật sự sợ anh lại bắt buộc phải rời đi một lần nữa…”

“Không đâu không đâu.” Trình Ngôn hơi cúi người hôn lên nước mắt trên mặt Trì Dư, sau đó ôm cô vào trong ngực.

“Tin tưởng anh có được không? Lần này anh sẽ không rời khỏi em nữa.”

Cơm nước xong xuôi, Trì Dư đi sang một bên gọi điện thoại cho mẹ Trì.

“Mẹ, tối nay mẹ đừng ra ngoài đánh mạt chược, con dẫn anh ấy về cho hai người xem.”

Trong điện thoại truyền đến tiếng mẹ Trì bên kia hừ một tiếng: “Cuối cùng cũng quyết định để mẹ với bố con nhìn thấy người rồi à? Không phải hôm qua còn cãi nhau sao, hôm nay đã tốt đẹp rồi à?”

Trì Dư không hiểu thế nào: “Hôm qua? Con với anh ấy cãi nhau?”

“Con còn giả ngu à? Hôm qua lúc mẹ gọi điện bảo con về nhà ăn cơm, con lại bảo con mệt muốn về chung cư ngủ, thế nhưng thật ra là cãi nhau với nó đúng không? Đừng tưởng lúc đó mẹ không nghe thấy giọng con nghẹn ngào.”

Trì Dư hơi kinh ngạc: “… Mẹ cũng biết sao?”

“Con là miếng thịt rớt xuống từ trên người mẹ, tưởng là mẹ không hiểu con à? Nhìn thấy dáng vẻ sau khi về nhà của con, mẹ đoán ngay là con chia tay hoặc thất tình. Mỗi lần con bảo muốn đi ngủ, thật ra là đều trốn trong chăn khóc. Hết lần này đến lần khác ông bố đầu gỗ của con lại nhắc đến là có bạn trai thì dẫn về nhà gặp một lần… ài!”

Đáy lòng Trì Dư không ngừng chua xót, không nhịn được mẹ hô vào trong điện thoại một tiếng: “Mẹ…”

Lần này giọng cô nghẹn ngào, cho dù là ai thì cũng nghe ra.

“Được rồi được rồi. Tối nay dẫn nó về cho bố mẹ nhìn một chút coi, nhìn xem là người con trai nào đã khiến con gái mẹ mê mẩn đến mức này.”

“Anh ấy à…” Trì Dư hít hít mũi, nghĩ xem nên hình dung về Trình Ngôn thế nào để nói với mẹ Trì: “Anh ấy… giống như là nam chính bên trong tiểu thuyết trước đây con hay đọc.”

Trong điện thoại truyền đến tiếng cười của mẹ Trì: “Lại nói, ngược lại là mẹ nhớ ra con có một khoảng thời gian ôm một quyển tiểu thuyết mê mẩn đọc cả ngày, rồi nói là sau này gả cho người đàn ông giống như nam chính trong đó… Nam chính quyển truyện kia tên là gì nhỉ… Cái gì Ngôn… không nhớ nữa. Dù sao lúc ấy mẹ bị con chọc giận không nhẹ. Rõ ràng là thời điểm mấu chốt của những năm cấp ba, vậy mà mỗi ngày đều đọc tiểu thuyết không đứng đắn!”

Trì Dư mím môi, im lặng nở nụ cười, sau đó chậm rãi nói: “Đúng rồi ạ… Đúng là giống với… nam chính… trong quyển sách kia.”

“Mẹ tin con, mắt chọn người của con không kém.”

Trì Dư nói chuyện điện thoại xong nhìn ra ngoài cửa sổ đến ngẩn người.

Trình Ngôn thu dọn xong thì đi đến bên cạnh Trì Dư rồi đưa tay xoa mũi cô.

“Em đã nói chuyện với mẹ rồi, tối nay sẽ dẫn anh đến nhà em.”

Trình Ngôn vươn tay nắm lấy eo Trì Dư: “Được.”

Trì Dư cũng ôm lấy Trình Ngôn, một bên mặt ghé vào lồng ngực rắn chắc của anh, cảm thấy đầy cảm giác an toàn.

Tai cô nghe thấy âm thanh truyền đến từ trong ngực anh: “Vừa rồi em lại ngẩn người gì đó?”

Trì Dư nhẹ nhàng dụi dụi: “Nhớ đến lần đầu tiên anh làm cơm cho em… Ài, anh có nhớ lần đầu tiên anh tự mình làm cơm cho em đã nấu những gì không?”

Trình Ngôn cong môi, dán lên đỉnh đầu của Trì Dư: “Mì thịt bò.”

Sao anh có thể không nhớ cho được.

Trì Dư chậc chậc lưỡi: “Em đột nhiên rất muốn ăn mì thịt bò anh làm.”

“Không phải mới ăn no sao?”

“Vậy mai anh làm cho em nhé.”

“Được.” Trình Ngôn vươn tay lên sờ tóc Trì Dư: “Sau này bất kể là cơm trưa hay cơm tối, anh đều làm cho em.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.