Khó Chơi - Ngư Sương

Chương 67: Khẩn trương




Lục Chẩm Thu và Cận Thủy Lan bốn mắt nhìn nhau, một người ngồi xổm trong thang máy sờ sờ Mao Mao, một người nắm dây thừng đứng ở bên ngoài, thang máy bởi vì có dây thừng nên không khép lại được, phát ra tiếng chuông tích tích cảnh báo, Lục Chẩm Thu im lặng mấy giây, hỏi: "Cận lão sư tối qua đi ra ngoài sao?"

"Buổi sáng đi ra ngoài." Cận Thủy Lan vừa nói vừa từ bên trong đi ra, cô nói: "Vào đi."

Lục Chẩm Thu hơi gật đầu.

Hai người thay đổi vị trí, Lục Chẩm Thu đứng trong thang máy, Cận Thủy Lan mở miệng: "Đúng rồi Thu Thu, trong khoảng thời gian này tôi sẽ dọn ra ngoài, em không cần nấu cơm nhiều."

Lục Chẩm Thu giật mình: "Cô muốn dọn ra ngoài?"

Cận Thủy Lan cười: "Ừm, có chút việc."

Lục Chẩm Thu không hỏi xảy ra chuyện gì, cửa thang máy khép lại, khe cửa càng ngày càng hẹp, nàng và Cận Thủy Lan nhìn nhau vài giây, Mao Mao thấy cánh cửa đang đóng lại liền kêu gâu gâu, Lục Chẩm Thu kéo dây thừng của nó, kêu: "Mao Mao."

Mao Mao ngoan ngoãn, ngồi bên cạnh nàng.

Xuống dưới lầu đối mặt chính là gió lạnh, Lục Chẩm Thu khép chặt quần áo gọi taxi, tài xế nhìn thấy Mao Mao liền hoảng sợ, liên tục nói thú cưng không thể lên xe, cuối cùng lại tìm hai tài xế mới đồng ý đưa nàng đến cửa hàng thú cưng.

Hoa Lạc đứng trước cửa hàng thú cưng, còn Bạch Miêu đứng bên cạnh, Bạch Miêu dùng khăn lông quấn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt, Hoa Lạc nói: "Bạch lão sư, cô muốn nuôi giống mèo gì? Tôi có một chút kiến thức về mèo."

Bạch Miêu nói: "Trước nhìn xem, hợp mắt là được."

Hoa Lạc ừm một tiếng, lúc Tiểu Ngư đến không có đi qua, nhìn thấy bóng dáng của Lục Chẩm Thu mới vẫy tay: "Thu Thu."

Lục Chẩm Thu quay đầu lại, nhìn thấy Tiểu Ngư đi tới, tay nàng bị Tiểu Ngư kéo, nghe được cô nói: "Thấy hai người bên kia không?"

Là Hoa Lạc và Bạch Miêu.

Lục Chẩm Thu hỏi: "Làm sao vậy?"

Tiểu Ngư nói thầm: "Cậu không cảm thấy bọn họ quá thân thiết sao? Hôm qua còn đi xem phim cùng nhau, cảm giác có gì đó mờ ám."

Cô nói xong lo lắng: "Nhưng tính cách của Bạch lão sư như vậy, không biết có thể chống lại tính tình la lối khóc lóc của mẹ Hoa Lạc hay không."

Tính cách của mẹ Hoa Lạc, mỗi lần Tiểu Ngư nhắc tới đều nổi da gà, khó chịu không nhịn được.

Lục Chẩm Thu nhìn hai người, không nói gì, Hoa Lạc nhìn thấy thân ảnh của hai người liền kêu: "Ở đây nè!"

Tiểu Ngư đi qua, cười chào hỏi: "Chào buổi sáng Bạch lão sư."

Lục Chẩm Thu cũng cúi đầu: "Bạch lão sư, chào buổi sáng."

Bạch Miêu ẩn đằng sau khăn quàng cổ với khuôn mặt ửng đỏ, tuy rằng đã gặp bọn họ hai lần, nhưng không phải rất quen thuộc, cô nói: "Chào buổi sáng." Nói xong kỳ quái hỏi: "Cận Thủy Lan không có tới sao?"

Hoa Lạc và Tiểu Ngư nhìn về phía Lục Chẩm Thu, Lục Chẩm Thu bị bọn họ nhìn liền phát ngốc, lắc đầu: "Không có."

"Tôi còn tưởng rằng cậu ấy sẽ đưa cô tới đây." Bạch Miêu nói xong, Hoa Lạc không nhịn được mỉm cười, ánh mắt nhìn Lục Chẩm Thu tràn ngập ái muội, Lục Chẩm Thu đột nhiên nghĩ đến lời của Cận Thủy Lan nói sáng nay.

Cô nói sẽ dọn ra ngoài.

Là bởi vì chuyện tối qua sao?

Hay là......

Tiểu Ngư nói: "Đi vào trong rồi nói, bên ngoài lạnh muốn chết."

Đoàn người đi vào cửa hàng thú cưng, diện tích cửa hàng rất lớn, một bên là chó, một bên là mèo, được ngăn cách với nhau, Lục Chẩm Thu đi vào nhìn thấy chủ tiệm đang cho mèo ăn, nàng kêu: "Tề tiểu thư."

Tề Nhạc quay đầu: "Chẩm Thu?"

Sau đó cô nói: "Mang chó đến sao?"

Lục Chẩm Thu ừm một tiếng, Mao Mao dựa vào bên cạnh nàng, chó mèo bốn phía nhìn thấy nó liền nhe răng trợn mắt, Mao Mao dường như không thích nơi này, nức nở ngồi xổm bên chân nàng, một bước cũng không đi, Tề Nhạc nói: "Lá gan còn rất nhỏ." Cô đi đến cạnh Mao Mao nói: "Mày chính là lông vàng sao!"

Mao Mao liếc nhìn cô một cái, cổ họng phát ra âm thanh, Lục Chẩm Thu giữ chặt nó, Tề Nhạc hỏi: "Đây là bạn của cô sao?"

Lục Chẩm Thu gật đầu, nàng từng trò chuyện qua WeChat với Tề Nhạc, biết tình huống gởi nuôi ở đây, thủ tục đầy đủ hết, Tề Nhạc cũng rất biết chăm sóc, cho nên trước tiên mang Mao Mao đến xem tình huống, Hoa Lạc nói:"Bên này là mèo sao? Chúng tôi có thể mua không?"

Tề Nhạc nói: "Bên này đều có thể mua." Cô chỉ vào cái lồng sắt ở trên: "Phía trên thì được gởi nuôi."

Đầy hai hàng, mười con, các loại mèo đều có, màu xanh, màu trắng, tam thể, còn có một con mèo vàng, vừa lớn vừa mập, ngồi bên cạnh nhìn mấy người xa lạ, không giống những con mèo khác nhe răng trợn mắt, nó một bộ biểu tình dửng dưng nhìn thiên hạ, Hoa Lạc nói: "Con này đẹp mắt, rất có khí thế."

Bạch Miêu tỏ vẻ tán đồng, Lục Chẩm Thu hỏi: "Bạch lão sư muốn mua mèo à?"

"Trước nhìn xem." Bạch Miêu nói: "Hợp mắt thì mua."

Hoa Lạc đợi cô nói xong liền dẫn cô vào bên trong, phía trong là một tổ mèo con mới sinh, màu sắc thuần khiết, cực kỳ xinh đẹp, Tiểu Ngư nhìn hai người bên kia tương tác dứt khoát cũng không đi góp vui, liền đứng ở chỗ Lục Chẩm Thu, nghe Tề Nhạc nói: "Tôi dẫn cô đi xem bên trong?"

Bên phải ở phía trong chính là nơi nuôi chó, mỗi con đều ở trong lồng, có con nằm sấp, có con đang ngồi, Lục Chẩm Thu dắt Mao Mao đi qua, Tề Nhạc nói:"Đưa nó đến lồng sắt kia đi."

Tiểu Ngư tò mò hỏi: "Ban ngày cô có dắt chó đi dạo không?"

Tề Nhạc cười: "Không, có một khu vực cho bọn nó tự do hoạt động."

Rất nhỏ, hơn nữa mỗi lần chỉ có thể đi ra ngoài một chút, bởi vì không thể để hai con đồng thời tự do hoạt động, phòng ngừa cắn xé lẫn nhau, Tiểu Ngư cau mày cùng Lục Chẩm Thu nói: "Mao Mao có thể sẽ không quen?"

Không quen khẳng định là có.

Lục Chẩm Thu đột nhiên nhớ tới Mao Mao đi nhà mới cũng có chút không quen, nhưng đi chỗ Cận Thủy Lan lại rất nhanh có thể thích ứng, giống như là nhà mình, vừa vui vẻ lại tự do, cho dù không dẫn nó ra ngoài tản bộ, chỉ ở trong nhà nó cũng rất thoải mái.

Thần sắc của nàng hiếm khi thấy được rối rắm, Tiểu Ngư nói: "Được rồi, để chúng tôi suy xét lại một chút."

Tề Nhạc cười gật đầu: "Không thành vấn đề."

Hoa Lạc ở bên kia gọi bà chủ, Tề Nhạc đi qua, Tiểu Ngư hỏi Lục Chẩm Thu: "Mao Mao đến đây có được tự do hay không, cậu nhờ Cận lão sư hỗ trợ chiếu cố một chút thử xem, hơn nữa không phải cậu nói Cận lão sư rất thích Mao Mao sao?"

Lục Chẩm Thu á khẩu.

Nếu như trước kia hết thảy không phát sinh, nàng có lẽ sẽ nhờ Cận Thủy Lan hỗ trợ, nhưng các nàng hiện tại như vậy, nàng làm sao có thể phiền toái Cận Thủy Lan?

Tiểu Ngư nhìn thấy biểu tình của nàng, tiến lại gần hỏi: "Thu Thu, cậu cùng Cận lão sư......"

"Thu Thu, con này có đẹp không?" Giọng Hoa Lạc cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người, Lục Chẩm Thu nhìn qua, Hoa Lạc đang ôm một con mèo, nàng nhìn không ra chủng loại, đi qua mới nghe Tề Nhạc giới thiệu: "Mèo anh lông ngắn, rất dễ nuôi, không kén ăn, chỉ là có chút hiếu động."

Hoa Lạc hỏi Lục Chẩm Thu: "Đáng yêu không?"

Lục Chẩm Thu gật đầu: "Rất đáng yêu."

Mèo anh lông ngắn bị Hoa Lạc ôm ở trên tay, liếm liếm lòng bàn tay cô, vẻ mặt Hoa Lạc đều trở nên mềm mại, Bạch Miêu nhìn cô hỏi: "Cô thích con này sao?"

Hoa Lạc hỏi ngược lại: "Bạch lão sư thích không?"

Bạch Miêu nói: "Rất thích, bất quá tôi chưa từng nuôi động vật, cô không phải trước kia cũng nuôi mèo sao? Trở về cô dạy cho tôi."

Lục Chẩm Thu nghe những lời này, ngoài ý muốn cảm thấy quen thuộc.

Hoa Lạc gật đầu: "Không thành vấn đề!"

Bọn họ tạm thời đặt con mèo ở đây, còn muốn đi mua quà không tiện mang theo liền để ở cửa hàng thú cưng, trên đường Hoa Lạc nói với Bạch Miêu còn muốn mua đồ vật, thấy Bạch Miêu chọn lựa tương đối chậm, cô trực tiếp lấy điện thoại của Bạch Miêu chọn giúp, Bạch Miêu nghiêng đầu nhìn hành động của Hoa Lạc, khuôn mặt ẩn phía sau khăn quàng cổ ửng đỏ, hai má nóng lên, một đường đi Hoa Lạc toái toái niệm niệm: "Thật sự nuôi mèo rất tốt, cô ở một mình, đặc biệt cần có mèo làm bạn, một người ở nhà ngột ngạt lâu ngày sẽ sinh bệnh, Cận lão sư lần trước cũng đã sinh bệnh."

Bạch Miêu ghé mắt: "Cận Thủy Lan?"

Người nọ còn sẽ sinh bệnh?

Cô không đem người khác tra tấn ra bệnh liền tạ trời tạ đất.

Hoa Lạc không nghi ngờ nói: "Đúng vậy, bác sĩ đề nghị cô ấy nên nuôi chó để phân tán sự chú ý, cho nên mới đồng ý cho Thu Thu mang Mao Mao vào ở."

Cô nói xong nhìn về phía Lục Chẩm Thu: "Nếu cậu đưa Mao Mao tới đây nửa tháng, vậy Cận lão sư chẳng phải sẽ nửa tháng không nhìn thấy Mao Mao sao? Cậu thật tàn nhẫn."

Lục Chẩm Thu:......

Tàn nhẫn cái gì, Cận Thủy Lan còn đang muốn dọn ra ngoài.

Nàng nhẹ nhàng nhíu mày, Tiểu Ngư nói: "Không phải còn chưa đưa tới đây sao, đi thôi, chúng ta trước tiên đi mua quà."

Hoa Lạc gật đầu, cùng Tiểu Ngư nói: "Này, cuối tuần có rảnh không? Đi ăn tối với tôi."

"Lại là xem mắt?" Tiểu Ngư giật giật khóe miệng, Bạch Miêu nghiêng đầu nhìn, Hoa Lạc che miệng Tiểu Ngư: "Nhỏ giọng một chút!"

Tiểu Ngư gật đầu: "Sao không để Bạch lão sư đi cùng cậu?"

Hoa Lạc vẻ mặt kinh hãi: "Nói gì vậy! Bạch lão sư chính là nữ thần của tôi, cho tôi mượn mười lá gan tôi cũng không dám!"

Tiểu Ngư nhìn thần sắc nghiêm túc của cô, mặt đều nghẹn đỏ.

Lục Chẩm Thu nghi hoặc: "Không phải cậu nói mẹ cậu không cần cậu đi xem mắt nữa rồi sao?"

Mới qua bao lâu, sao lại tới nữa? Hoa Lạc thở dài: "Mẹ tôi bây giờ giới thiệu cho tôi chính là phụ nữ."

"Phụ nữ?!" Tiểu Ngư và Lục Chẩm Thu hai mắt nhìn nhau, Tiểu Ngư hỏi: "Mẹ cậu nghĩ thông suốt rồi sao?"

Hoa Lạc nhún vai: "Nghĩ thông suốt cái rắm, bà ấy vì sợ tôi mỗi ngày ở bên ngoài hoa thiên tửu địa, làm loạn, còn cho rằng tôi thiếu tiền cho vay nặng lãi, sợ ngày nào đó người cũng không còn, cho nên hiện tại không vội sửa xu hướng giới tính của tôi, liền muốn cho tôi lạc đường biết quay trở về."

Cũng không biết là chuyện tốt hay là chuyện xấu.

Bất quá làm cho cô câm nín chính là, xem mắt lại tới nữa, cho nên mới xin Tiểu Ngư giúp đỡ, Tiểu Ngư bị hành động của mẹ cô làm cho dở khóc dở cười, thẳng thừng hô trâu bò, cô nói: "Từ từ, đây không phải là chuyển biến tốt sao?"

So với trước kia mẹ Hoa Lạc vừa nghe đến hai chữ bạn gái liền mắc bệnh tim, hiện tại có thể chủ động giới thiệu bạn gái cho cô, thay đổi biết bao nhiêu!

Tiểu Ngư có dự cảm, ngày lành của Hoa Lạc đã sắp tới.

Hoa Lạc cười hì hì: "Mong được như lời của cậu!"

Bạch Miêu ở một bên liếc nhìn Hoa Lạc vài cái, cuối cùng cái gì cũng không nói, bốn người các nàng cùng nhau đi mua sắm, Hoa Lạc và Tiểu Ngư muốn mua trang sức cho Cận Thủy Lan.

Lục Chẩm Thu nói: "Không cần, Cận lão sư không phải rất thích đeo trang sức."

Tiểu Ngư gật đầu: "Còn nước hoa thì sao?"

Lục Chẩm Thu nói: "Cô ấy có thương hiệu thường dùng, là độc nhất vô nhị."

Tiểu Ngư lại hỏi: "Còn hương liệu thế nào?"

Hoa Lạc gật đầu: "Cái này có thể, bất quá chúng ta cũng không biết cô ấy thích mùi vị gì."

Lục Chẩm Thu nói: "Mùi hoa là được, cô ấy thích hương thơm của hoa."

Tiểu Ngư và Hoa Lạc đồng thời quay đầu, Tiểu Ngư mỉm cười: "Cậu rất hiểu cô ấy?"

Hoa Lạc cũng chen qua tới: "Sao cậu lại hiểu Cận lão sư như vậy?"

Lục Chẩm Thu bị hai người chế nhạo sắc mặt khẽ biến, nàng giải thích: "Trước đây tôi đã xem qua tư liệu của Cận lão sư."

"Chỉ là xem qua tư liệu, để bụng như vậy sao?"

Hoa Lạc ủy khuất: "Chính xác, chúng ta chị em lâu như vậy, cậu nói xem, cậu có biết tôi thích mùi vị gì không?"

"Tôi......" Lục Chẩm Thu suy nghĩ một hồi, hình như nàng thật sự không biết Hoa Lạc thích mùi vị gì, ngẫm lại, nước hoa và hương liệu cũng không có trên tư liệu, mà là bình thường nàng chú ý tới.

Hoa Lạc cười: "Chọc cậu thôi! Cậu cũng không phải bạn gái tôi, làm sao có thể chú ý đến sở thích của tôi."

Lục Chẩm Thu hơi giật mình.

Nàng cũng không phải bạn gái của Cận Thủy Lan, sao lại chú ý đến cô nhiều như vậy?

Lục Chẩm Thu cúi đầu, chuông điện thoại của Bạch Miêu bên cạnh đột nhiên vang lên, cô lấy điện thoại từ trong túi ra, Hoa Lạc hỏi: "Ai vậy?"

Bạch Miêu nói: "Cận Thủy Lan."

Cô nói xong liền trả lời điện thoại: "Ừm, ở bên ngoài, hôm nay? Rồi nói sau, nếu không cậu tới đây, chúng ta cùng nhau ăn cơm trưa."

Đầu dây bên kia không biết nói gì đó.

Lục Chẩm Thu rũ mắt xuống, che giấu cảm giác phức tạp đột nhiên dâng lên trong lòng, nàng cư nhiên bởi vì đầu dây bên kia trả lời, bất giác khẩn trương.

*****

Cận Thủy Lan: Thu Thu nhớ tôi sao?

Lục Chẩm Thu: Là mọi người nhớ chị.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.