Cả một đêm thăng trầm, Lục Chẩm Thu cầm chữ ký, nhìn về phía Cận Thủy Lan trước mặt, đột nhiên có một khắc hoài nghi là chính mình đang nằm mơ, mơ thấy thần tượng thời niên thiếu, mơ thấy đứng cùng sân khấu với thần tượng, mơ thấy nhiều lời khen ngợi như vậy, nhưng nàng chưa bao giờ mơ thấy Cận Thủy Lan sẽ thổ lộ với nàng.
Ở trong lòng nàng, Cận Thủy Lan là người ưu tú nhất mà nàng gặp được, bất kể là viết văn hay là làm người, cô đều hoàn mỹ đến không thể bắt bẻ, nếu như không phải vì thuê phòng, nàng nghĩ cả đời này nàng cũng sẽ không cùng người ưu tú như vậy có liên quan.
Lục Chẩm Thu trầm mặc vài giây: "Cận lão sư......"
Cận Thủy Lan như cũ nhìn nàng, bất động thanh sắc, cách đó không xa đột nhiên pháo hoa oanh toạc, phanh một tiếng, sáng rọi loá mắt, hai người bị pháo hoa bao phủ, quanh thân phát ra vầng sáng, Cận Thủy Lan nói: "Lên xe trước đi."
Lục Chẩm Thu gật đầu, đi theo phía sau cô lên xe, tấm bưu thiếp kia nàng nắm trong tay, sau khi lên xe nhìn Cận Thủy Lan vài lần, nhưng suy nghĩ quá loạn, cũng không biết nên nói như thế nào.
Cận Thủy Lan biết tâm tình của nàng còn chưa ổn định, sau khi hai người về đến nhà cô nói: "Uống một ly không?"
Mao Mao chen tới, dựa vào bên cạnh Lục Chẩm Thu, nàng gật đầu: "Được."
Hai người ngồi trên ban công, cửa kính ngăn trở gió lạnh, hết thảy chậm rãi có xu hướng bình tĩnh, Lục Chẩm Thu quay đầu nhìn lên, Cận Thủy Lan đứng trước tủ lạnh, cầm hai lon bia, Mao Mao hưng phấn lắc lư cái đuôi, mông vặn vẹo, vừa buồn cười vừa khôi hài.
Chuyển đến đây ở, Mao Mao dường như luôn là vui vẻ như vậy.
Sau đó Cận Thủy Lan từ tủ lạnh không biết cầm cái gì đưa cho Mao Mao, Mao Mao gặm cắn, tầm mắt bị che khuất, nàng nhìn không thấy, nhưng Mao Mao không có cùng tới đây.
"Cô cho Mao Mao cái gì vậy?" Đợi đến khi Cận Thủy Lan đến gần, Lục Chẩm Thu hỏi, Cận Thủy Lan quay đầu nhìn về phía Mao Mao nói: "Đồ ăn vặt."
Sợ nàng lo lắng, lại giải thích: "Sẽ không ảnh hưởng đến việc ăn uống của nó."
Lục Chẩm Thu ừm một tiếng thực nhẹ, muốn tiếp nhận bia của Cận Thủy Lan, Cận Thủy Lan một tay đặt trên nút lon, nhẹ nhàng kéo, hơi bia bật ra, Lục Chẩm Thu nói: "Cận lão sư còn có thể một tay khui bia?"
Cận Thủy Lan cười với nàng: "Nhìn soái không?"
Còn có câu hỏi ngây thơ như vậy sao? Một chút cũng không giống Cận Thủy Lan.
Lục Chẩm Thu gật đầu: "Soái!"
Cận Thủy Lan đem bia đưa cho nàng, sau đó ngồi bên cạnh nàng, trên trời không có một ngôi sao, Lục Chẩm Thu nhấp khẩu bia nói: "Ba tôi là một con ma cờ bạc."
"Trước kia tôi ghét nhất là buổi tối, bởi vì buổi tối ông ấy luôn về nhà tìm mẹ tôi đòi tiền."
Tuy rằng bọn họ đã ly hôn, nhưng người đàn ông kia lại không có ý định buông tha cho mẹ nàng, ban ngày mẹ nàng đến sạp hàng để bán, nàng cũng đang đi học, người đàn ông kia không tìm được mẹ con nàng, chỉ có thể buổi tối đến ngồi xổm trước cửa, đôi khi nàng về nhà sẽ bị dọa đến nhảy dựng, dẫn tới nàng mỗi lần đều vô cùng sợ hãi về nhà, sợ đi qua cửa nhà, sợ có người đột nhiên nhảy ra tới.
Cận Thủy Lan không nói chuyện, chỉ là ngồi bên cạnh nàng, Lục Chẩm Thu tiếp tục nói: "Ông ấy thích đánh bạc, thiếu nợ, không có tiền liền sẽ tới tìm chúng tôi, nếu không có tiền liền sẽ cùng mẹ tôi cãi nhau."
Cho nên nàng từ nhỏ đến lớn đặc biệt sợ hãi âm thanh bén nhọn.
Bất tri bất giác hơn phân nửa ly bia đều bị nàng uống hết, âm thanh của Lục Chẩm Thu hơi thấp, nàng tiếp tục nói: "Sau đó mẹ tôi và tôi thay đổi chỗ ở, mỗi ngày trôi qua vẫn luôn lo lắng đề phòng, nghe nói ông ấy kết hôn chúng tôi mới yên tâm."
Cận Thủy Lan cũng nhấp khẩu rượu, trầm mặc.
Lục Chẩm Thu quay đầu nói: "Cận lão sư, đây là quá khứ của tôi, chúng ta là người của hai thế giới khác nhau......"
Cận Thủy Lan ngắt lời nàng: "Nếu tôi không ngại thì sao?"
Lục Chẩm Thu trầm mặc: "Nhưng ba mẹ cô cũng không ngại sao? Nếu chúng ta ở bên nhau, cô sẽ nói với bọn họ về ba mẹ của tôi chứ?"
Cận Thủy Lan gật đầu: "Tôi sẽ nói."
"Vậy cô sẽ nói như thế nào?" Âm thanh của Lục Chẩm Thu thực nhẹ, tựa hồ lầm bầm lầu bầu: "Cô sẽ nói, mẹ tôi không cần tôi, hay ba tôi là con ma cờ bạc?"
"Bọn họ có thể tiếp thu sao?"
Tuy rằng thời gian nàng và ba mẹ của Cận Thủy Lan ở chung cũng không dài, nhưng có thể nhìn ra hai vị đều là người rất có tu dưỡng, có điều kiện và bối cảnh gia đình rất tốt.
Lúc trước cùng Đường Nghênh Hạ ở bên nhau, Đường Nghênh Hạ nói tình huống trong nhà cô ta chưa chắc so với nàng tốt hơn.
Tuy rằng nàng không có hiểu biết sâu sắc, nhưng cũng biết bảy tám phần.
Nhưng Cận Thủy Lan thì khác.
Lục Chẩm Thu uống xong một lon bia, buông xuống, lấy bưu thiếp từ trong túi ra, nhẹ nhàng một tờ giấy, lại nặng như núi Thái Sơn, phía trên mang theo tình cảm của Cận Thủy Lan, bất kể là bưu thiếp, hay là tình cảm của Cận Thủy Lan, đều là thứ nàng không dám hy vọng xa vời.
Nàng quay đầu đưa cho Cận Thủy Lan.
Cận Thủy Lan không tiếp nhận, chỉ bưng ly bia lên nhấp một ngụm, Lục Chẩm Thu đem bưu thiếp đặt lên bàn, đứng dậy rời đi.
Phía sau truyền đến tiếng đóng cửa, Cận Thủy Lan xoay người, nhìn thấy Lục Chẩm Thu vào phòng vệ sinh, cô thở dài, cầm tấm bưu thiếp từ trên bàn, ngửa đầu uống thêm một ngụm bia.
Lục Chẩm Thu rửa mặt xong ra tới, Cận Thủy Lan còn ngồi trên ban công, bóng dáng đơn bạc lại mảnh khảnh, một tay xách theo bia dựa vào cạnh ghế, ngón tay thon dài hữu lực, khớp xương rõ ràng.
Không có khí thế cao ngạo sắc bén thường ngày.
Hiện tại Cận Thủy Lan có chút suy sụp.
Quen biết lâu như vậy, hình như lần đầu tiên nàng nhìn thấy bộ dáng này của Cận Thủy Lan.
Lục Chẩm Thu ngực đột nhiên nảy lên đau đớn, nàng cắn môi dời đi tầm mắt, quay đầu vào trong phòng, điện thoại thỉnh thoảng chấn động, vài nhóm nói chuyện đều tag nàng, Lục Chẩm Thu nằm sấp trên giường không nhúc nhích, Mao Mao dựa vào, li.ếm li.ếm mặt nàng, Lục Chẩm Thu ôm Mao Mao cùng nhau nằm trên giường, chấn động đột nhiên đổi thành tiếng chuông, nàng có vài giây không phản ứng, tiếng chuông vang lên một hồi lâu mới tiếp điện thoại.
Đó là một dãy số xa lạ.
Nàng theo bản năng nhíu mày, hoài nghi có phải Đường Nghênh Hạ hay không.
"Xin chào, cho hỏi là Lục tiểu thư sao? Tôi là người đại diện của Giải trí Cá Voi......" Người ở đầu dây bên kia mở miệng giới thiệu bản thân, Lục Chẩm Thu tựa lưng vào giường, thì ra là người của công ty giải trí hỏi nàng có muốn xuất đạo hay không.
Xuất đạo? Lục Chẩm Thu căn bản không nghĩ tới, nàng khéo léo từ chối: "Cảm ơn, tôi không có ý định này."
"Tại sao?" Người ở đầu bên kia không hiểu: "Điều kiện của Lục tiểu thư tốt như vậy, vừa xinh đẹp lại hát hay, chỉ cần hợp tác với chúng tôi, cô rất nhanh có thể nổi tiếng!"
"Công ty chúng tôi đào tạo rất nhiều nghệ sĩ, nếu Lục tiểu thư không tin có thể đến công ty xem thử."
Sự nhiệt tình của đối phương khiến Lục Chẩm Thu có chút chống đỡ không nổi, nàng nói: "Thật sự không cần, cảm ơn anh đã thưởng thức, tôi không có ý định gia nhập làng giải trí, cảm ơn anh rất nhiều."
"Vậy được rồi." Đối phương tiếc nuối nói: "Vậy nếu Lục tiểu thư thay đổi tâm ý, có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào."
Lục Chẩm Thu cúp điện thoại.
Nàng cúi đầu nhìn điện thoại, vì cái gì cự tuyệt người khác nàng có thể dứt khoát quyết đoán, đối mặt với Cận Thủy Lan lại làm không được? Điện thoại vẫn còn chấn động, nàng nhìn màn hình, Hoa Lạc liên tục gửi tin nhắn cho nàng.
[ Cậu đâu rồi? ]
[ Ôi chao, cùng Cận lão sư đội mũ đôi? ]
[ Thu Thu cậu hot rồi! Cậu và Cận lão sư cùng nhau lên hot search! ]
Cái gì?
Lục Chẩm Thu nhíu mày, nhấn vào liên kết Hoa Lạc gửi tới, là Weibo của một blogger chuyên đọc sách, Weibo đầu tiên chính là: [Đây là Cận lão sư sao?]
Là cảnh quay trong buổi biểu diễn, thời điểm Trương Hinh điểm danh nàng, ống kính lia đến các nàng, nàng và Cận Thủy Lan bị chụp đến vô cùng rõ ràng, đặc biệt là mũ của các nàng, rất nổi bật.
[ Thật sự là Cận lão sư! ]
[ Cận lão sư và Thu Thu? ]
[ Một Chẩm Thu Thủy hắc hắc, hắc hắc, hắc hắc hắc hắc. ]
[ Tôi biết ngay hai người có gì đó! Một Chẩm Thu Thủy muôn năm! ]
[ Tôi nghe nói Kỷ lão sư cũng đi, có phải cả đoàn làm phim đều đi không? Nhưng hai người bọn họ đội mũ đôi, thật muốn chèo thuyền nha! ]
Lục Chẩm Thu rời khỏi Weibo, thấy vài nhóm cũng đang tag nàng, còn có nhóm của Kỷ Tử Bạc.
Kỷ Tử Bạc: [ Rất nhiều người đến hỏi, Cận lão sư có phải ở cùng một chỗ với Thu Thu hay không? ]
Tiểu Lục: [ Tôi cũng không thấy Cận lão sư! Trái tim tan vỡ rồi! ]
Kỷ Tử Bạc mỉm cười, muốn tag hai vị hỏi tình hình một chút, lại sợ quấy rầy thế giới riêng của các nàng, không biết Cận Thủy Lan hiện tại tiến triển như thế nào, có bắt được Lục Chẩm Thu hay không.
Cô đang do dự có nên gửi tin nhắn cho Cận Thủy Lan hay không, liền nhìn thấy liên kết của Cận Thủy Lan gửi tới.
Kỷ Tử Bạc: [ Cậu cũng thấy? Bây giờ trong giới đang nói về hai người! Nhiều người đến hỏi tôi, tôi không biết nên trả lời như thế nào. ]
Cận Thủy Lan: [ Nói đoàn làm phim tụ tập, cùng đi xem buổi biểu diễn. ]
Kỷ Tử Bạc: [????? ]
Kỷ Tử Bạc: [ Không lầm chứ? Lúc này cậu không thuận thế thổ lộ một chút sao? ]
Cận Thủy Lan nhìn điện thoại, ngón tay ma sát bên cạnh, một lúc lâu không trả lời.
Kỷ Tử Bạc: [ Thổ lộ, thất bại? ]
Kỷ Tử Bạc cười gượng: [ Cũng đúng, Thu Thu vừa mới chia tay, dù sao cũng phải cho cô ấy một chút thời gian. ]
Cô cấp Cận Thủy Lan một cái bậc thang, Cận Thủy Lan trả lời một dấu chấm câu liền để điện thoại sang một bên, cô cầm bưu thiếp lên, bên tay phải có bốn năm lon bia trống rỗng.
Trương Hinh chữ viết rồng bay phượng múa, vừa viết vừa nói với cô: "Tôi nhận được điện thoại của đạo diễn Trương, rất khó bây giờ còn có người đề cử tôi hát ca khúc chủ đề."
Cô cười: "Là bởi vì bản thân cô có năng lực."
"Mấy năm rồi tôi không ở trong giới, bây giờ là thiên hạ của người trẻ tuổi, vẫn là cám ơn cô đã đề cử tôi, vị vừa mới lên sân khấu kia, là bạn của cô sao?" Trương Hinh cười hỏi.
Cô suy nghĩ một chút nói: "Đó là người tôi thích."
Trương Hinh nghiêng đầu nhìn cô, nhướng mày, gật gật đầu, cuối cùng đưa bưu thiếp cho cô, thái độ nghiêm túc nói: "Cố lên."
Cận Thủy Lan cầm bưu thiếp khẽ thở dài.
Cô quay đầu nhìn cửa phòng của Lục Chẩm Thu, bất quá hai phút sau, cô đã đứng ở cửa, Cận Thủy Lan giơ tay muốn gõ cửa, ngón tay cuộn tròn nhiều lần cũng không gõ xuống, cuối cùng kêu: "Thu Thu."
Lục Chẩm Thu nằm trên giường, nghe thấy ở cửa có âm thanh nàng ngẩn ra, quay đầu nhìn, Mao Mao cũng ngẩng đầu, nàng vỗ đầu Mao Mao, để cho nó không nhúc nhích, tự mình đứng dậy xuống giường, do dự hai giây đi về phía cửa.
Trong phòng bật một ngọn đèn đầu giường, kéo thân ảnh nàng ra thật dài, chiếu xuống mép cửa, Cận Thủy Lan cúi đầu, nhìn thấy bóng dáng qua khe cửa, bên tai nghe thấy âm thanh chuyển động của then cửa.
Cận Thủy Lan trước một bước nắm lấy then cửa, nói: "Đừng mở cửa."
Bộ dạng này của cô, không muốn để cho Lục Chẩm Thu nhìn thấy.
3
Toàn thân mùi rượu, suy sút như thế, không hề có niềm tin, một chút đều không giống cô.
Lục Chẩm Thu nắm lấy then cửa, lòng bàn tay siết chặt, khiến ngón tay nàng phát đau, đau đớn thẩm thấu vào trong cơ thể, ngực cũng hiện lên từng đợt cảm giác đau đớn.
Cận Thủy Lan đứng ở cửa một lúc lâu, cồn tê liệt thần kinh, cô có hai giây choáng váng, muốn nói gì đó lại không thành câu, cuối cùng trán chống lên cửa, nói:"Thu Thu, ngủ ngon."