Khó Chơi - Ngư Sương

Chương 5: Gặp được




Hợp đồng chuẩn bị rất nhanh, bất quá Lục Chẩm Thu vốn ôm ý định muốn thuê càng sớm càng tốt, hoàn cảnh nơi này tốt, giá cả lại ưu đãi, Hoa Lạc nói: "Kẻ ngốc mới không thuê! Điều kiện tốt như vậy, cậu không động tâm sao?"

Không động tâm là giả, nhưng cái giá này, thấp đến thái quá, Lục Chẩm Thu không muốn Cận Thủy Lan thiệt thòi quá nhiều: "Cận lão sư."

Cận Thủy Lan đang sửa sang lại hợp đồng thuê nhà, nghe thấy tiếng kêu của nàng, theo bản năng nhíu mày, nghiêng đầu, dùng thần thái nghiêm túc để che dấu sự hoảng loạn cùng khẩn trương trước khi ký hợp đồng, nhưng Lục Chẩm Thu hiểu sai ý, cho rằng cô cảm thấy mình phiền phức, nàng há miệng, còn chưa nói chuyện đã bị sặc, ho khan hai tiếng.

Thấy gương mặt trắng nõn của nàng bởi vì ho khan mà nhiễm đỏ, Cận Thủy Lan mới hỏi: "Làm sao vậy?"

Lục Chẩm Thu cân nhắc từ ngữ: "Cận lão sư, tôi cảm thấy điều kiện nơi này của cô đặc biệt tốt..."

Cận Thủy Lan siết chặt hợp đồng bên cạnh, khớp xương trắng bệch, Lục Chẩm Thu tiếp tục nói: "Cho nên tôi nghĩ, tiền thuê nhà tôi có thể trả thêm một chút, như vậy cô không đến mức quá thiệt thòi."

Tuy rằng Cận Thủy Lan nói nể mặt người quen giảm giá cho bọn họ, nhưng hiện tại chính là quá thấp!

Cận Thủy Lan nghe xong lời nói của nàng, thần thái hơi thả lỏng, cô khẽ gật đầu: "Tiền thuê nhà rẻ như vậy, kỳ thật là có nguyên nhân."

Lục Chẩm Thu và Hoa Lạc liếc nhìn nhau một cái, đáy mắt có kinh ngạc, Lục Chẩm Thu hỏi: "Nguyên nhân gì?"

Cận Thủy Lan đem toàn bộ hợp đồng chuẩn bị xong, chỉ một bên sô pha: "Ngồi xuống nói."

Hai người ngồi trên sô pha, Cận Thủy Lan ngồi đối diện các nàng, đưa hợp đồng thuê nhà qua, mở miệng nói: "Kỳ thật vị khách thuê nhà kia..." Cô dừng một chút, nhìn về phía Lục Chẩm Thu, thẳng thắn: "Chính là tôi."

Hoa Lạc trừng mắt, miệng há to, đều có thể nhét vào một quả trứng, cô ấy kinh ngạc: "Cận lão sư cô!"

Cận Thủy Lan, nhìn về phía Hoa Lạc, hỏi: "Hoa Lạc cô viết văn không có thời điểm áp lực đặc biệt lớn sao?"

Hoa Lạc bị hỏi liền ngẩn ra, sau đó gật đầu: "Có."

Cô ấy có một khoảng thời gian áp lực lớn đến mức phải đến bệnh viện đăng ký tìm bác sĩ điều tiết, không ngờ Cận Thủy Lan trâu bò như vậy cũng có vấn đề tương tự, Hoa Lạc đồng cảm: "Vậy Cận lão sư đến bệnh viện thử chưa?"

Cận Thủy Lan gật đầu: "Có, bác sĩ đề nghị tôi có thời gian thì nên nuôi dưỡng một con mèo hoặc chó, phân tán áp lực và sự chú ý khi viết văn, nhưng tôi chưa bao giờ nuôi, không hiểu lắm, nghe Lục tiểu thư có nuôi chó, tôi liền muốn xem Lục tiểu thư chăm sóc chó như thế nào, thuận tiện học tập."

Hoa Lạc bừng tỉnh đại ngộ!

Cô ấy lập tức nói với Cận Thủy Lan: "Khó trách Cận lão sư vẫn luôn không trả lời tin nhắn của tôi, sau đó thấy tôi nói Thu Thu có nuôi chó mới nói chúng tôi đến xem!"

Hoá ra là như thế!

Lục Chẩm Thu còn lọt trong sương mù, Hoa Lạc đành phải giải thích với nàng, ngay từ đầu Cận lão sư không nghĩ cho thuê, nhưng sau khi nghe nói nàng nuôi chó mới sửa miệng, điều này cũng giải thích vì sao tiền thuê nhà thấp như vậy, Cận lão sư căn bản không thiếu tiền, nếu không phải bởi vì Lục Chẩm Thu nuôi chó, nói không chừng cũng không thuê được!

Người là kỳ quái lại mâu thuẫn, một giây trước Lục Chẩm Thu còn bởi vì tiền thuê nhà quá thấp cảm thấy có lỗi mà lo sợ bất an, hiện tại biết nguyên nhân lại sợ Cận Thủy Lan thay đổi tâm ý vội vàng cầm hợp đồng, Cận Thủy Lan đúng lúc đưa cho nàng bút máy, nói: "Nếu không còn vấn đề, có thể ký tên."

Lục Chẩm Thu nhìn kỹ một lần, hợp đồng rất ok, nàng đương nhiên không có vấn đề gì, khó có được chủ nhà có thể tiếp nhận việc nàng nuôi chó, hơn nữa điều kiện còn tốt như vậy, nằm mơ cũng không dám nghĩ, Lục Chẩm Thu không do dự, trực tiếp ký tên mình.

Hợp đồng chia làm hai bản, Lục Chẩm Thu và Cận Thủy Lan mỗi người giữ một bản, sau khi ký xong Lục Chẩm Thu thanh toán tiền thuê nhà, Cận Thủy Lan hỏi: "Khi nào dọn vào ở?"

Cô cúi đầu ở trên điện thoại đánh chữ, không ai phát hiện khi cô hỏi câu này thì tay dừng lại hai giây, Lục Chẩm Thu nói: "Hôm nay, có thể chứ?"

Cận Thủy Lan nói: "Đương nhiên có thể."

Cô đặt điện thoại xuống: "Hôm nay tôi nghỉ ngơi, cần giúp đỡ, có thể gọi tôi."

Ánh mắt Hoa Lạc sáng lên: "Thật sao? Vậy có thể làm phiền Cận lão sư đưa chúng tôi trở về thu dọn đồ đạc không?"

Cận Thủy Lan cười: "Được, tôi tranh thủ đi vệ sinh, hai người chờ tôi một lát."

Hoa Lạc ai ai ai kêu, cực kỳ hưng phấn, sau khi cô rời đi Lục Chẩm Thu kéo tay Hoa Lạc: "Có phải chúng ta làm phiền cô ấy quá rồi không?"

"Sẽ không, phỏng chừng Cận lão sư cũng muốn đi ra ngoài một chút để thay đổi tâm tình."

Lục Chẩm Thu sau đó nghĩ đến Cận Thủy Lan nói áp lực quá lớn, cũng có thể lý giải một chút, không mở miệng nữa, chờ Cận Thủy Lan từ vệ sinh ra tới ba người cùng nhau xuống lầu.

Vẫn là Cận Thủy Lan lái xe, Lục Chẩm Thu ngồi ở ghế phụ, Cận Thủy Lan nói: "Tôi không biết đường lắm, muốn quẹo thì nói tôi."

Lục Chẩm Thu gật đầu: "Vâng, được."

Cứ như vậy lời nói của nàng không khỏi nhiều hơn một chút, mỗi lần chỉ đường, Cận Thủy Lan sẽ đúng lúc đáp lời, một đường xuống dưới, Lục Chẩm Thu có sự hiểu biết đại khái về tình hình cơ bản của Cận Thủy Lan, mẹ là giáo sư đại học, ba có một công ty nhỏ, đầu năm nay hai vợ chồng về hưu, đi ra ngoài du lịch, trước mắt công ty mời người quản lý chuyên nghiệp, Cận Thủy Lan ngẫu nhiên sẽ đến mở họp.

Lục Chẩm Thu tựa hồ có thể hiểu được cô vì cái gì áp lực lớn.

Cận Thủy Lan đỗ xe ở dưới lầu, theo Lục Chẩm Thu và Hoa Lạc lên lầu, nơi này là khu chung cư cũ, thang máy không lớn lắm, các nàng tiến vào sau lại có một nhà ba người vào, Cận Thủy Lan hướng bên cạnh Lục Chẩm Thu dịch một chút, cúi đầu, hương thơm của sợi tóc Lục Chẩm Thu dường như có như không, nàng có mái tóc xoăn dài, đuôi tóc đến phía dưới eo, hai người đến gần nhau, Cận Thủy Lan giơ tay lên làm bộ sửa sang lại quần áo thì có chút sợi tóc quét qua cánh tay cô, ngứa ngáy.

Rất nhanh, thang máy tới rồi, Lục Chẩm Thu dẫn đầu đi xuống, Hoa Lạc quay đầu: "Cận lão sư, tới rồi."

Cận Thủy Lan cũng đi theo ra khỏi thang máy.

Sau khi cánh cửa mở ra, cô không trực tiếp đi vào, mà là đứng ở cửa hỏi: "Có cần phải đổi giày không?"

Lục Chẩm Thu lắc đầu: "Không sao, đợi lát nữa tôi còn muốn quét dọn một lần nữa."

Cận Thủy Lan nhíu mày, ngược lại không nói gì, Lục Chẩm Thu buông túi xách đi đến cửa một phòng trong đó, mở cửa hô: "Mao Mao."

Một con lông vàng từ bên trong nhảy ra, hai chân trước chồm lên trên người Lục Chẩm Thu, còn dùng đầu cọ vào quần áo của nàng, Lục Chẩm Thu xoa đầu lông vàng nói: "Cận lão sư, chính là chú chó này, cô đừng nhìn nó to lớn, nó rất ngoan ngoãn, còn có thể nghe hiểu tiếng người."

Hoa Lạc đi qua cũng nói: "Đúng vậy, Mao Mão rất thông minh!"

Cô ấy dứt lời còn nói với Mao Mao: "Mao Mao, ngồi xuống!"

Lông vàng nhìn trái nhìn phải, ngồi xổm trên mặt đất, le lưỡi nhìn Hoa Lạc và Lục Chẩm Thu, không kêu cũng không nháo, quả thật ngoan ngoãn đến cực điểm, Hoa Lạc đi qua ngồi xổm xuống ôm thân thể của nó, cuối cùng nói với Cận Thủy Lan: "Cận lão sư, cô có muốn thử xem không?"

Cận Thủy Lan gật đầu, hỏi: "Nó tên là Mao Mao?"

Lục Chẩm Thu nói: "Ừm." Nói xong nàng cúi người cùng Mao Mao nhỏ giọng thì thầm hai câu, Cận Thủy Lan cũng không biết nàng nói cái gì, chỉ thấy được Lục Chẩm Thu cùng chó nói xong dẫn chó qua: "Cô có thể sờ nó."

Khi nó đứng lên một thân hình cao lớn lộ ra, lông vừa dài vừa nhiều, há miệng, thoạt nhìn thật sự làm cho người kinh sợ, Cận Thủy Lan trầm mặc hai giây mới đi tới trước mặt Mao Mao, kêu tên nó một tiếng, vươn tay vừa định đặt trên đầu của nó, Mao Mao đột nhiên ngẩng đầu, tư thế của Cận Thủy Lan lập tức dừng lại, Lục Chẩm Thu mím môi, kéo tay Cận Thủy Lan đặt lên đầu Mao Mao.

Lông tóc thập phần mềm mại, ngoài dự liệu của Cận Thủy Lan, không chỉ mềm mại mà còn rất mượt mà, Mao Mao thuận theo bàn tay đang đặt trên đầu nó, vươn đầu lưỡi liếm lòng bàn tay của Cận Thủy Lan, lòng bàn tay ướt át, mu bàn tay nơi vừa mới bị Lục Chẩm Thu chạm qua lại rất khô ráo, nóng lên.

Cô gật đầu, thu hồi tay, từ từ cuộn tròn, nói: "Thật sự rất nghe lời."

Lục Chẩm Thu thấy cô không bài xích mới yên lòng, nàng nói: "Vậy tôi vào thu dọn, lập tức xong ngay."

Đồ đạc của nàng không nhiều lắm, lúc đầu đã biết nơi này sẽ không ở lâu, cho nên chỉ từ trong rương hành lý lấy ra vài bộ quần áo để thay đổi, thu dọn rất thuận tiện, không đến một giờ, nàng đã đem rương hành lý dọn xong, Hoa Lạc nói: "Tôi giúp cậu đem đồ đạc của Mao Mao xuống dưới trước."

Đồ đạc của Lục Chẩm Thu không nhiều, nhưng Mao Mao lại tương đối nhiều, Cận Thủy Lan vừa định xách lên túi thức ăn cho chó, Lục Chẩm Thu liền nói: "Để tôi, để tôi! Cận lão sư, cô cứ ngồi......"

Lời còn chưa nói hết, Cận Thủy Lan từ trên tay nàng xách thức ăn cho chó mang đi, 10 kg, hai tay Lục Chẩm Thu xách đều cảm thấy cố hết sức, Cận Thủy Lan cư nhiên một tay xách lên thân thể cũng không hoảng, Hoa Lạc nhìn thấy ngây người, cô ấy hỏi: "Cận lão sư, không nặng sao?"

Cận Thủy Lan nói: "Còn tốt, trước kia tôi từng theo chị họ của tôi luyện qua một ít."

Hoa Lạc khó hiểu: "Chị họ của cô làm gì?"

Cận Thủy Lan nghiêng đầu: "Cử tạ."

Hoa Lạc:...

Thất kính, lực cổ tay này, khiến Hoa Lạc hâm mộ đến hỏng rồi, có Cận Thủy Lan hỗ trợ, tựa hồ hết thảy đều nhanh hơn tiến độ, trước khi rời khỏi Lục Chẩm Thu cùng Hoa Lạc quét dọn vệ sinh, lần này Cận Thủy Lan không hỗ trợ, cô chỉ liếc mắt nhìn vị trí phòng sách, phòng sách mở ra một nửa, trên giá sách rất nhiều ghi chú, đều là của Đường Nghênh Hạ.

Cô trầm lặng nói, "Tôi lên xe trước chờ hai người."

Lục Chẩm Thu cảm ơn sau đó nhìn Cận Thủy Lan đi vào thang máy, nàng hỏi Hoa Lạc: "Có muốn để Cận lão sư về trước hay không?"

"Không cần." Hoa Lạc nói: "Đều qua buổi trưa, đợi lát nữa chúng ta mời Cận lão sư ăn một bữa cơm."

Lục Chẩm Thu gật đầu: "Cũng đúng, đây là chuyện nên làm."

Cận Thủy Lan xuống dưới lầu, không lên xe, mà đứng ở dưới lầu nhìn lên trên, bên người thỉnh thoảng bay tới hương hoa quế, hương vị nồng đậm, đứng vài phút sau cô ngồi vào trong xe, mở điện thoại lên, thấy cách đây nửa giờ trước Đường Nghênh Hạ vừa mới đăng Weibo mới, nội dung Weibo là một ảnh chụp chung của cô ấy cùng Lộc Ngôn, còn có hai nhãn dán cụng ly.

Tiện tay mở bình luận, đều đang hỏi cô ấy có phải muốn hợp tác cùng Lộc Ngôn hay không, người đọc rõ ràng kích động, chỉ có Cận Thủy Lan lạnh nhạt nhìn qua hai lần, sau đó tắt điện thoại.

Lục Chẩm Thu và Hoa Lạc quét dọn xong xuống lầu, đưa ra chuyện muốn mời Cận Thủy Lan ăn cơm, Cận Thủy Lan liền gật đầu: "Được."

Một buổi trưa ở chung, Hoa Lạc cũng không còn sợ cô như vậy, cô ấy nói: "Vậy Cận lão sư thích ăn món gì? Đáng tiếc thời gian đã quá muộn, nếu sớm một chút, chúng ta có thể mua đồ ăn về để nấu cơm, tay nghề của Thu Thu đặc biệt tốt!"

Cận Thủy Lan nhìn Lục Chẩm Thu, nói: "Không sao, sau này sẽ có cơ hội ăn cơm Lục tiểu thư nấu."

Lục Chẩm Thu cười: "Cận lão sư không cần gọi tôi là Lục tiểu thư, gọi tên tôi đi, nếu Cận lão sư không chê, sau này tôi nấu cơm sẽ nhiều hơn một chút."

Cận Thủy Lan nói: "Đương nhiên không chê."

Hoa Lạc nhìn hai người giao tiếp vui vẻ tâm tình càng tốt, cô vỗ bụng nói: "Vậy chúng ta đi nơi nào ăn cơm?"

Cận Thủy Lan rũ mắt nói: "Tôi biết có một nhà hàng gọi là Hoài Dương, đồ ăn ở đó cũng không tệ, hai người có muốn đến không?"

Hoa Lạc gật đầu: "Tôi không có vấn đề."

Lục Chẩm Thu cũng nói: "Có thể."

Cận Thủy Lan đồng ý, dẫn các nàng đến phòng ở trước đem tất cả hành lý bỏ xuống, Mao Mao đến hoàn cảnh mới còn có chút không quen, Lục Chẩm Thu nhốt nó ở trong phòng, cuối cùng ba người lại lên xe lái về hướng nhà hàng Hoài Dương mà Cận Thủy Lan nói.

Nhà hàng Hoài Dương nằm ở trung tâm thành phố, từ bên ngoài nhìn vị trí rất lớn, Lục Chẩm Thu sau khi xuống xe liếc mắt nhìn một cái, sau đó sững sốt, bàn sát cửa sổ gần bãi đỗ xe, người ngồi ở đó chính là Đường Nghênh Hạ.

Ngồi bên cạnh Đường Nghênh Hạ chính là Dư Ôn, Dư Ôn nghiêng người, đầu dựa trên vai Đường Nghênh Hạ, cả người cũng ngã vào lòng Đường Nghênh Hạ.

*****

Cận Thủy Lan: Ăn một bữa cơm còn có thể đụng tới bạn gái cũ, thật là trùng hợp.

Hoa Lạc:......


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.