Theo Cận Vu Thân nghĩ, sự lựa chọn của cậu tất nhiên là tốt nhất.
Princeton hoặc Stanford.
Tạ Bành Việt nheo mắt: “Đó không phải là trường đại học mà cậu muốn vào sao?”
Cận Vu Thân: “Có vấn đề?”
Chu Hiểu Dao cảm thấy yêu cầu của Cận Vu Thân quá cao, quay sang chân thành hỏi Thang Chi Niệm: “Cậu định chọn trường Ivy League? Hay là Top 30? Top 50?”
Diệp Khai Sướng bên cạnh xen vào một câu: “Lucia nói đúng, điểm chuẩn của các trường ở các cấp độ khác nhau có sự chênh lệch rất lớn. Cậu phải có mục tiêu rõ ràng làm tiền đề, sau đó đưa ra kế hoạch hợp lý.”
Tạ Bành Việt nói: “Nếu chọn, đương nhiên là chọn cái tốt nhất rồi! Thang Thang nhà ta đâu phải không có thực lực.”
Anh ấy đã nhận được offer từ Đại học Yale từ sớm, thuộc kiểu nói thì dễ làm thì chưa chắc.
Chu Hiểu Dao hỏi: “Thang Thang, cậu cảm thấy thế nào?”
Thang Chi Niệm não tê liệt ngơ ngác ngồi ở trên ghế, cầm chặt bút đen, nhìn những người thay mình vạch kế hoạch, vừa chột dạ vừa áy náy.
Nếu bây giờ cô tuyên bố rằng mình không có kế hoạch đi du học, tình hình sẽ thay đổi như thế nào?
Chắc chắn sẽ làm mọi người ngạc nhiên tột độ quá.
Quá nhiều luồng ý kiến, Cận Vu Thân như thể ban hành một thánh chỉ, không cho chen vào: “Cứ chọn Stanford đi.”
Thang Chi Niệm còn chưa kịp trả lời, Tạ Bành Việt đã nói: “Stanford được đó, Thang Thang cố lên.”
Chu Hiểu Dao: “Nếu chọn Stanford thì bây giờ cậu phải chuẩn bị cho kỳ thi TOEFL nha.”
Diệp Khai Sướng: “Kỳ thi TOEFL thực ra không khó, thuộc nhiều từ, làm bài tập nghe và bài viết chuyên sâu, nếu nhanh thì hai tháng chắc sẽ không có vấn đề gì.”
Tạ Bành Việt: “Vậy thì Zak phải dạy kèm cho Thang Thang nhiều hơn, nhưng nếu Thang Thang muốn, anh cũng có thể dạy kèm cho em.”
Cận Vu Thân nhìn chằm chằm Tạ Bành Việt, lông mày hơi nhíu lại, nhưng không rõ ràng. Mọi người đều biết rằng Tạ Bành Việt và Thang Chi Niệm rất thân thiết, dù gì Thang Chi Niệm cũng là ca sĩ chính của ban nhạc. Nhưng vào lúc nào đó, cũng có người nghi ngờ mối quan hệ giữa hai người họ không hề đơn giản.
Nhiệt tình khó chối từ, Thang Chi Niệm chỉ đành cười cười lắc đầu nói không cần đâu.
Không thể phủ nhận rằng họ rất nhiệt tình.
Dường như mọi người đều đang nghĩ cho Thang Chi Niệm, nhưng thực ra họ lại không hề hỏi qua ý kiến của cô. Họ không hề có ác ý gì, mà chỉ có định kiến rằng Thang Chi Niệm là một cô bé quê mùa, chưa từng khám phá nhiều thế giới, không có chính kiến, cũng không biết lập kế hoạch cho tương lai của mình như thế nào.
Họ đều hy vọng Thang Chi Niệm sẽ có một tương lai tươi sáng.
Người hành động nhiều nhất có lẽ là Cận Vu Thân, cậu đã đơn phương vạch ra một loạt kế hoạch và sắp xếp cho Thang Chi Niệm: chuẩn bị cho kỳ thi TOEFL đầu tiên, đồng thời dạy kèm IB, dạy kèm tiểu luận mở rộng, luyện thi bổ sung…
Hiển nhiên, Cận Vu Thân có ý tưởng và kế hoạch rõ ràng, cũng không phải kiểu bất cần như bề ngoài. Sau một thời gian dài tiếp xúc, Thang Chi Niệm cũng phát hiện ra, sự lười biếng của Cận Vu Thân chỉ là bề ngoài mà thôi. Cậu không muốn làm bài tập về nhà không phải vì không làm được, mà vì cho rằng không cần thiết phải làm, vì cậu đã biết cả rồi. Nhiều lần cậu lật xem bài tập về nhà của Thang Chi Niệm, có thể kiểm tra chính xác chỗ cô mắc lỗi và đánh dấu nổi bật lên bằng bút đỏ. Thỉnh thoảng nổi hứng, cậu sẽ đưa ra các bước giải đề khác cho cô.
Nếu Cận Vu Thân muốn làm điều gì đó, khả năng hành động và thực thi sẽ mạnh hơn người thường.
Trên thực tế, Cận Vu Thân đã chuẩn bị xong mọi thứ từ năm ngoái. Cậu dự định sẽ tham gia kỳ thi vào mùa hè này. Nếu kết quả kỳ thi thuận lợi, cậu nhận được offer từ trường đại học yêu thích của mình, thì cậu cũng sẽ giống như Tạ Bành Việt, cả năm học giáo trình DP2 sẽ không còn bất kỳ áp lực nào.
Thang Chi Niệm hoàn toàn như vịt bị kẹp cổ treo lên kệ vậy.
Trong khi cô đang suy nghĩ làm sao thành thật về kế hoạch học lên cao với Cận Vu Thân, thì Cận gia lại xảy ra một chuyện lớn.
Bước sang tháng Ba, thành phố Hằng Dự “đón chào” mùa nồm.
Nhiệt độ tăng cao khiến mọi người mất cảnh giác, mọi thứ dường như chưa kịp chuẩn bị cho làn sóng nhiệt độ dữ dội này. Hơi ẩm thấm ra khỏi những bức tường khô cằn, khắp nơi đều ẩm ướt.
Căn nhà Cận gia cũng dường như đắm chìm trong sương mù, rơi vào bầu không khí ẩm ướt và mù mịt, hơi thở dường như cũng có thể vắt ra nước, khiến người ta không thể thở được.
Chuyện lăng nhăng bên ngoài của Cận Hoành Tuấn bị Diệp Như Chi phát hiện.
Nói chính xác thì, chính “tiểu tam” bên ngoài kia tìm đến Diệp Như Chi.
Người phụ nữ xinh đẹp chưa đầy 30 tuổi, dắt theo một cô bé 5 tuổi, bạo dạn hiên ngang xuất hiện trước mặt Diệp Như Chi, nói rằng đây là con của Cận Hoành Tuấn.
Trước đó, Diệp Như Chi sớm đã biết cuộc hôn nhân của mình đang bước vào thời kỳ mai một. Nó giống như một quả bóng bay căng phồng, khi đạt tới một điểm giới hạn nhất định, có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Diệp Như Chi suy nghĩ hồi lâu, rồi trịnh trọng mời Cận Hoành Tuấn về nhà, khi người đó xuất hiện, bà mỉm cười chào hỏi, sau đó dùng bảng vẽ đập vào đầu ông ta, để lại hai chữ rõ ràng: “Súc sinh!”
Hành động này quá ác liệt, Cận Hoành Tuấn vốn luôn khôn ngoan, hiếm khi bị đơ người tại chỗ.
Diệp Như Chi ngày hôm đó ăn diện rất tinh tế, bà tạo kiểu cho mái tóc ngắn, trang điểm nhẹ và mặc một chiếc váy đỏ đặt may.
Nếu không phải bị bảng vẽ đánh cho choáng váng, Cận Hoành Tuấn còn tưởng rằng Diệp Như Chi có chuyện vui gì đó ăn mừng cùng mình.
“Thì là sự kiện vui vẻ còn gì?” Diệp Như Chi bước chậm rãi đến quầy rót một ly rượu vang đỏ, những ngón tay thon dài nâng ly rượu, quay người đi về phía Cận Hoành Tuấn, nửa cười nửa không: “Con gái của anh ở bên ngoài cũng đã lớn vậy rồi, đáng chúc mừng chứ.”
Cận Hoành Tuấn đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng, như thể vừa mới từ một bữa tiệc nào đó về, trên người nồng nặc mùi thuốc lá và rượu, ông ta đưa tay xoa xoa thái dương, nhưng không hề tức giận với Diệp Như Chi, bước đến dựa vào ghế sofa.
Thái độ cặn bã điển hình, lười không muốn nói thêm gì nữa.
Dù tình cảm của hai vợ chồng không còn như xưa, nhưng dù sao họ cũng đã quen nhau nhiều năm như vậy, nên không cần phải ầm ĩ làm gì.
Cận Hoành Tuấn biết mình đã làm gì, cũng đã đoán được một kết quả nào đó. Ông ta không nghĩ mình đã làm gì sai, bản chất của đàn ông là như thế này, vì kết hôn mà kìm nén bản tính thật, thì cũng có lúc bộc phát thôi.
Hơn nữa, ông ta đã cho Diệp Như Chi sự giàu có và tự do, bà mới có thể làm bất cứ điều gì mình muốn mà không cần về nhà trong vài tháng.
“Nói đi, cô muốn làm gì?”
“Tôi muốn làm gì?”
Diệp Như Chi cầm ly rượu vang đỏ bước đến trước mặt Cận Hoành Tuấn, mang đôi giày cao gót, từ trên cao nhìn xuống, hất thẳng ly rượu vào mặt ông ta.
Rượu vang đỏ tía chảy xuống khuôn mặt sạch sẽ góc cạnh của Cận Hoành Tuấn, thấm đẫm chiếc áo sơ mi trắng, nhuộm đỏ một mảng.
Điều thú vị là ông ta không hề bị nhếch nhác vì ly rượu, mà thay vào đó, khuôn mặt quá ưu việt của ông ta lại tạo thêm cảm giác biếng nhác ngông cuồng.
Ngay cả một người tính khí tốt như Cận Hoành Tuấn cũng không khỏi chửi rủa: “Fuck!”
Diệp Như Chi cởi giày cao gót, dùng gót nhọn đánh Cận Hoành Tuấn.
Trên má bị đau nhức, Cận Hoành Tuấn nhịn không được nữa, hai tay túm lấy Diệp Như Chi nói: “Cô quậy đủ chưa?”
Diệp Như Chi nói: “Ai quậy hả? Chỉ đơn giản muốn đánh cặn bã.”
Khuôn mặt của Cận Hoành Tuấn vô tình bị trầy xước hiện một vệt máu, ông ta lè lưỡi liếm má mình, dùng ngón tay cái nhẹ nhàng xoa dịu vết thương, để lại một vết đỏ.
Ngày mai có một cuộc họp quan trọng, ông ta xuất hiện với bộ dạng này khó tránh sẽ gây ra những lời dị nghị không cần thiết.
“Diệp Như Chi, cô gọi một cuộc điện thoại, tôi cố tình chạy từ phía Tây thành phố về, cô lại đối xử với tôi như thế này hả?” Cận Hoành Tuấn gật gật đầu, buông tay ra, tựa lưng vào ghế sô pha: “Được thôi, cô cứ tiếp tục đi, trong nhà có camera, vết thương trên người tôi, kết tội cô bạo lực gia đình chắc không khó.”
Diệp Như Chi cười: “Anh đúng là đồ chó, còn dám cắn trả sao?”
“Bà xã, chúng ta là vợ chồng, đừng nói nặng lời như vậy.” Cận Hoành Tuấn nói xong hét lên gọi người làm bằng giọng điệu vừa hung dữ vừa đáng ghét: “Mấy người cút đi đâu rồi! Lấy hộp y tế ra!”
Người làm nhanh chóng cầm hộp y tế đi tới, rụt rè sợ sệt.
Cận Hoành Tuấn tự xử lý vết thương trên mặt, khử trùng bằng iốt rồi dán băng cá nhân lên. Ông ta là một người thực tế và ích kỷ, không chịu đựng bất kỳ tổn hại hoặc mất mát nào cho bản thân.
Diệp Như Chi cũng lười nói thêm gì với người trước mặt, chỉ để lại hai chữ: “Ly hôn.”
Cận Hoành Tuấn ngược lại không chịu: “Cô và cô ấy nước sông không phạm nước giếng, sự tồn tại của cô ấy không hề ảnh hưởng chút nào đến cô. Sau này tôi sẽ để lại tài sản của Cận gia cho Zak. Cô cần gì làm đến mức này?”
“Xin anh làm rõ vấn đề, là người bên ngoài kia của anh chạy đến trước mặt tôi, tôi là người nhu nhược dễ bị người khác thao túng hả?”
Cận Hoành Tuấn nghe vậy im lặng, sắc mặt tối sầm: “Vậy là do cô ấy không hiểu chuyện. Tôi thay mặt cô ấy xin lỗi cô.”
“Hadley, hình như anh chưa hiểu ra vấn đề. Anh có thể không yêu tôi, cũng có thể ly hôn rồi tìm lại thanh xuân của mình. Nhưng tại sao vẫn đang trong cuộc hôn nhân lại làm ra những chuyện khiến tôi ghê tởm đến vậy?” Diệp Như Chi vuốt lại mái tóc, vẻ mặt thờ ơ: “Anh không cần phải đồng ý, nhưng tôi vẫn sẽ đệ đơn ly hôn.”
Cận Hoành Tuấn đứng dậy, nắm lấy cổ tay Diệp Như Chi, kéo về phía mình, hai người mặt đối mặt.
Diệp Như Chi đi chân trần chỉ đành bị ép ngẩng đầu lên.
Hai người họ không hề thua kém về khí thế, cũng không thua kém người kia về động lượng, đối đầu gay gắt.
“Cô điên rồi hả?” Cận Hoành Tuấn nghiến răng nghiến lợi, quai hàm thẳng tắp. Cơ bắp ở cẳng tay của ông ta rất cân đối, các đường gân nổi lên, rõ ràng là đang dùng sức.
Diệp Như Chi cười: “Cái này còn tùy anh định nghĩa thế nào. Đứng ở góc độ của tôi, tôi rất sáng suốt, nhưng đối với anh thì rõ ràng là không. Anh cần danh tiếng của mình, cần địa vị tài sản của mình, anh không muốn để bản thân có bất kỳ vết nhơ nào. Nhưng xin lỗi, anh đã không còn là Hadley mà tôi biết trước kia nữa.”
“Diệp Như Chi, cô đã 40 tuổi rồi, xin đừng quá ngây thơ. Tôi, Cận Hoành Tuấn, sẽ luôn là Cận Hoành Tuấn đó, tôi của 20 năm trước là tôi, tôi của 20 năm sau vẫn là tôi.”
“Đúng, chúng ta đều là người trưởng thành rồi, vậy nên xin anh hãy chịu trách nhiệm về việc mình đã làm.”
Diệp Như Chi thái độ rất kiên quyết, ly hôn là điều chắc chắn rồi.
*
Cận Vu Thân chưa bao giờ có ý định tham gia vào cuộc chiến giữa bố mẹ mình.
Nhưng nếu Diệp Như Chi muốn ly hôn, thì người làm con như cậu tất sẽ dốc sức hỗ trợ mẹ mình.
Mấy năm trước Cận Vu Thân đã biết được việc Cận Hoành Tuấn ngoại tình thông qua một thám tử tư, với những bằng chứng trong tay, việc Diệp Như Chi thắng kiện là điều hiển nhiên.
Nhưng đối với một gia tộc lớn mà nói, một vụ kiện ly hôn thường cũng như là một vụ kiện kinh tế. Cận Hoành Tuấn rõ ràng không muốn để Diệp Như Chi lấy đi tài sản thuộc về ông ta. Vụ kiện này ông ta chắc chắn sẽ mời đội ngũ luật sư giỏi nhất đến để tranh được lợi ích nhiều nhất về phần mình.
Tin tức về vụ kiện ly hôn của vợ chồng Cận Hoành Tuấn được lan truyền nhanh chóng.
Động tĩnh lần này, thậm chí còn ảnh hưởng đến cổ phiếu của tập đoàn Cận thị, có thể nói là rút dây động rừng.
Ly hôn ngày nay không phải là chuyện hiếm có gì, nhưng Diệp Như Chi lại công khai chuyện Cận Hoành Tuấn ngoại tình và có con riêng, trở thành một trò cười cho mọi người.
Không ngờ vợ chồng ân ái đẹp đôi nhất khiến người người ghen tị trong giới, giờ đây lại đi đến bước đường này, khiến người ta phải thở dài.
Thang Chi Niệm cũng biết được điều này từ lời bàn tán của các bạn cùng lớp.
Thời gian gần đây, tin đồn trong trường đều xoay quanh bố mẹ của Cận Vu Thân.
Bản thân Cận Vu Thân cũng thường xuyên cúp học mà không báo trước.
Vào lúc này, Thang Chi Niệm không dám nhắc tới chuyện không có ý định đi du học gì đó trước mặt Cận Vu Thân.
Thang Nguyên cũng căn dặn Thang Chi Niệm hạn chế đi lại ở Cận gia.
Cận gia bây giờ đã đủ hỗn loạn rồi.
“Zak hôm nay lại không đến lớp?” Diệp Khai Sướng cau mày, hỏi Thang Chi Niệm, “Cậu có biết cậu ấy đang làm gì không?”
Thang Chi Niệm lắc đầu.
Mùa đông năm ngoái Cận Vu Thân cũng thường xuyên không đến lớp, lúc đó Diệp Khai Sướng cũng không quan tâm như bây giờ.
Chu Hiểu Dao nháy mắt ra hiệu với Thang Chi Niệm, đợi Diệp Khai Sướng ra ngoài gọi điện thoại, nhỏ giọng hỏi: “Cận gia bây giờ thế nào rồi? Nghe nói bố mẹ Zak còn động cả đao kiếm nữa, có thật không vậy?”
“Không thể nào đâu.” Thành thật mà nói, Thang Chi Niệm còn không biết nhiều bằng các bạn cùng lớp ở trường.
“Tớ có một người họ hàng xa làm việc tại tập đoàn Cận thị, thấy bố của Zak bị thương.”
Thang Chi Niệm vẻ mặt kinh ngạc: “Sao vậy?”
“Cậu hỏi tớ, tớ biết hỏi ai.” Chu Hiểu Dao thức tỉnh Thang Chi Niệm, “Cậu là người sống ở Cận gia đó, hẳn là có tình báo đầu tiên chứ!”
“Tớ thực sự không biết.” Cô luôn ở trong phòng của mình, bên ngoài trời có sập xuống cô cũng chưa chắc biết.
“Thôi được.”
Sau đó, Thang Chi Niệm tình cờ biết được cha mẹ Diệp Khai Sướng đã ly hôn từ khi cậu còn rất nhỏ.
Ly hôn thời điểm đó không có thời kỳ bình tĩnh, nếu hai bên đã thống nhất, cầm theo giấy đăng ký kết hôn và sổ hộ khẩu đến Cục Dân chính để lấy giấy chứng nhận ly hôn ngay trong ngày hôm đó. Nhưng vụ kiện ly hôn của Diệp gia khi đó kéo dài gần một năm, vì lúc đó Diệp Khai Sướng còn nhỏ, bố mẹ cậu ấy vì tranh giành quyền nuôi con. Vụ kiện đã bị kháng cáo rồi lại kháng cáo.
Cuối cùng, Diệp Khai Sướng được phán quyết theo bố.
Bây giờ mẹ của Diệp Khai Sướng đã tái hôn, có một đứa con riêng, bà không còn quan tâm Diệp Khai Sướng như trước nữa.
Về phần bố của Diệp Khai Sướng, tất nhiên cũng đã tái hôn và có con riêng, chỉ vào những ngày quan trọng như lễ Tết, ông sẽ quan tâm cậu một chút.
Hai người từng tranh giành quyền nuôi dưỡng Diệp Khai Sướng đến mức một mất một còn, rốt cuộc là để trút giận? Hay là thực sự muốn đứa con này? Không ai tìm hiểu nữa.
Điều tương tự cũng xảy ra với Hàn Oánh. Thân là công chúa nhỏ của SWAN, bố mẹ Hàn Oánh ly hôn khi cô ấy mới 10 tuổi. Nhưng dù bố mẹ cô ấy đã ly hôn nhưng cô vẫn được hai bên yêu thương cưng chiều. Theo quan điểm của Hàn Oánh, việc bố mẹ ly hôn không hẳn là điều xấu. Nếu đôi bên không còn tình yêu thì chia tay trong êm đẹp là kết quả tốt nhất.
Cái gọi là hào môn sâu như biển, nhưng thực chất chỉ là đánh cược giữa lợi ích của các bên.
Có lẽ vụ ly hôn của bố mẹ Diệp Khai Sướng là cảm nhận trực quan nhất, nên cậu ấy có chút lo lắng về tình trạng hiện tại của Cận Vu Thân.
Cận Vu Thân rất ít khi nhắc chuyện gia đình, bề ngoài cậu có vẻ điềm tĩnh và thoải mái, nhưng thực chất cậu là người rất coi trọng tình cảm.
Diệp Khai Sướng ra khỏi lớp học và gọi cho Cận Vu Thân, với giọng điệu hết sức quan tâm: “Này, cậu không sao chứ?”
Cận Vu Thân dường như vừa mới tỉnh dậy, giọng điệu vừa khàn vừa vô tội: “Tôi thì có gì được?”
“Không có gì sao cậu không đến lớp?”
“Làm biếng không được hả?”
“Nhà cậu đã gây náo loạn khắp thành phố rồi, cậu còn nói cậu làm biếng? Ai tin?”
Cận Vu Thân bất đắc dĩ thở dài, trong giọng điệu mang theo ý cười: “Cảm ơn đã quan tâm nha người anh em.”
Nhưng thực sự không có gì xảy ra thật.
Cận Vu Thân chưa tỉnh hẳn, rất khát nước, cậu bước xuống giường, tình cờ nhìn thấy mặt trời bên ngoài đã lên cao. Ánh nắng chiếu vào phòng, một cảm giác li ti mỏng manh trôi nổi trong không gian.
Chân trần, cả người trông biếng nhác, tóc hơi bù xù, chính gương mặt không góc chết kia, trông như một đại ma vương ngang tàng.
Nghe Diệp Khai Sướng nói nhảm ở đầu bên kia, Cận Vu Thân cười, ngẩng đầu uống nửa chai nước rồi nói: “Có tin tôi ở nhà lén ‘luyện công’, diệt sạch các cậu không.”
“Biến đi.”
“Nhưng tôi thực sự đang ở nhà làm chút việc.”
“Lại làm gì nữa?”
“Lần trước chẳng phải đã nói với cậu rồi sao, tôi muốn mở một công ty.”
“Cha nội ơi! Cậu phải nói sớm chứ.”
Cận Vu Thân ở đầu bên kia ý cười càng sâu hơn: “Đừng vậy, tuổi tôi còn nhỏ vậy gánh không nổi đứa cháu lớn như cậu đâu.”
*
Thực ra Thang Chi Niệm cũng nghĩ đến việc hỏi Cận Vu Thân những chuyện liên quan, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, cô cảm thấy đây không phải là chuyện mà người ngoài nên hỏi.
Cận Vu Thân không đề cập đến thì cô cũng không nên lo chuyện bao đồng. Cô ngoan ngoãn hoàn thành nhiệm vụ do cậu giao phó, bây giờ tập trung vào bài kiểm tra của tiêu chuẩn hóa ngôn ngữ đầu vào.
Bài kiểm tra tiêu chuẩn hóa ngôn ngữ đầu vào là bài kiểm tra TOEFL.
Đăng ký thi TOEFL không khó, có thể đăng ký thi vào thời điểm tương ứng vào mỗi tháng trong năm. Nhưng trước khi thi, phải nắm chắc kiến thức, nếu không sẽ lãng phí phí đăng ký.
Tháng Năm, là thời hạn Cận Vu Thân đặt ra cho Thang Chi Niệm.
Thang Chi Niệm đã có tiến bộ đáng kể trong việc học tiếng Anh trong nửa năm qua, lợi dụng hai tháng này để luyện tập chạy nước rút, tin rằng vấn đề không lớn lắm.
Thang Chi Niệm cũng muốn thử xem nỗ lực của mình trong nửa năm qua có kết quả hay không. Đạt được thành tích TOEFL dù có đi du học hay không thì nó cũng là một minh chứng.
Sau khi mùa nồm ẩm ướt qua đi, thành phố Hằng Dự chào đón mùa xuân, đúng nghĩa xuân về hoa nở.
Vào cuối tháng Ba, đầu tháng Tư, hoa đủ màu sắc nở rộ khắp các con phố, ngõ hẻm ở Hằng Dự. Thang Chi Niệm thích hoa, thích hoa anh đào nở sớm cách đó vài trăm mét khi xe buýt đi ngang qua, hoa anh đào màu trắng hồng phủ đầy cả cây, dọc khắp nguyên con đường, nhìn vào là màu sắc của sự thuần khiết, mỗi lần đi ngang là một lần tận hưởng.
Quốc tế Hằng Dự có một bức tường thác Thất Lý Hương, mỗi năm vào thời điểm này, những bông hoa trắng rơi leo theo dây thừng đi xuống, quấn quýt lẫn nhau, các đóa hoa xếp chồng chất, tạo thành một thác hoa màu trắng, đẹp đến nao lòng.
Thang Chi Niệm chỉ mới nghe bài hát “Thất Lý Hương”, và đây là lần đầu tiên thực sự nhìn thấy bông hoa Thất lý Hương.
Ngoài vẻ ngoài đẹp đẽ, Thất Lý Hương đúng như tên gọi của nó, hương thơm ngọt ngào của nó có thể được ngửi thấy từ khoảng cách rất xa, giống như sự biểu hiện cụ thể của hơi thở mùa xuân.
Những bông hoa trắng kết hợp với ánh nắng rực rỡ tạo nên khung cảnh mùa xuân sống động.
Có lẽ các “cựu học sinh” của trường Quốc tế Hằng Dự từ lâu đã quen với sự tồn tại của biển hoa này, nên họ không có nhiều cảm xúc lắm, ngoài việc chụp ảnh check in.
Nhưng mỗi lần Thang Chi Niệm đi ngang qua, đều sẽ bị ngạc nhiên bởi hiệu ứng hình ảnh do biển hoa mang lại.
Điều làm Thang Chi Niệm kinh ngạc nhất, là vào một buổi sáng nọ, cô nhìn thấy Cận Vu Thân dưới biển hoa này.
Sáng hôm đó, Thang Chi Niệm bắt xe buýt đến trường đã muộn, trên đường chính của trường cũng không có học sinh nào cả. Cô thở hổn hển từ cổng trường bước vào, chắc chắn phải đi ngang qua bức tường Thất Lý Hương này, lúc ngửi thấy mùi hoa thơm, cô đồng thời nhìn thấy Cận Vu Thân đang đứng dưới biển hoa.
Rõ ràng đã muộn nhưng Cận Vu Thân cũng không vội đi vào lớp, vẫn dáng vẻ nhàn nhã đó.
Vùng Thất Lý Hương này đã nở rộ từ lâu, nhưng đây là lần đầu tiên trong năm nay Cận Vu Thân mới nhìn thấy nó. Cậu khẽ nheo mắt mang theo sự thán phục nhìn biển hoa từ ánh nắng vàng chói rọi xuống, vẻ mặt lười biếng, như chú mèo lớn đang gật gù trong sắc xuân.
Cành hoa thấp lướt qua bờ vai rộng của cậu, cậu đưa tay hái một bông hoa xuống, đưa lên mũi khẽ ngửi.
Kẻ này đúng là một tên trộm hái hoa đích thực mà.
Nhìn thấy hoa cứ phải ngứa tay hái xuống, đây là một thói quen xấu.
Từ xa, Thang Chi Niệm gọi cậu.
“Cận Vu Thân.”
Cận Vu Thân nghe gọi thì quay đầu lại, trên tay vẫn đang cầm đóa hoa, kiểu không muốn vứt nó đi.
Bởi vì nhà trường đã thông báo hôm nay phải mặc đồng phục đồng nhất, hiếm khi thấy cậu mặc đồng phục xuân thu của Hằng Dự, áo sơ mi trắng phối với bộ vest xanh đậm giản dị, không có cà vạt, cổ áo lỏng lẻo cởi ra vài cúc.
Nhìn thấy là Thang Chi Niệm, khóe môi Cận Vu Thân nhếch lên: “Cậu bị ngốc hả? Đi sớm hơn tôi, nhưng lại đến trễ hơn tôi.”
Thang Chi Niệm chạy về phía cậu: “Tôi còn tưởng hôm nay cậu lại không đến lớp.”
“Tôi không đến lớp thì cậu nhờ chú Lý đưa cậu đến trường được mà.”
Thôi thì hơn.
“Sao cậu còn chưa vào lớp?” Thang Chi Niệm đi tới trước mặt Cận Vu Thân, cẩn thận quan sát biểu cảm của cậu.
Có vẻ tâm trạng không tệ lắm.
Hai người đứng dưới gốc cây, mặc đồng phục học sinh đồng nhất, một kiểu dáng nam, một kiểu dáng nữ, tràn ngập hơi thở thanh xuân, thoạt nhìn trông giống mặc đồ đôi.
Cận Vu Thân nhướng mày: “Ngắm hoa.”
Cậu vừa nói vừa thản nhiên cắm đóa hoa vào túi áo trước ngực, nhấc chân: “Đi thôi, vào lớp.”
Những bông hoa mới nở được vài ngày đã có dấu hiệu héo úa, trên mặt đất lác đác một vài cánh hoa màu trắng.
Thang Chi Niệm tụt lại hai bước, trong lòng đột nhiên nảy ra một ý nghĩ tinh nghịch, kiễng chân lên hái một bông hoa nhỏ màu trắng, gọi Cận Vu Thân.
Cậu dừng bước: “Sao vậy?”
Thang Chi Niệm đi tới trước mặt cậu, lại kiễng chân lên lần nữa, cài bông hoa vào tai cậu.
Đây là sự trả lại cho lần trước cậu cài Vicki Wood lên đầu cô, huề nhau nha.
“Quào! Đẹp trai quá!” Cô cười toe toét.
“Đẹp chỗ nào?” Cậu đột nhiên tiến lại gần, nắm lấy cổ tay cô, không cho cô cơ hội trốn thoát.
Khoảng cách thật gần, mũi tràn ngập hương thơm nồng nàn của hoa Thất Lý Hương, còn có mùi hương quen thuộc trên người cậu.
Bản chất của trò đùa xảy ra biến hóa, không khí mập mờ giữa hai người dần dần lên men. Tim Thang Chi Niệm đột nhiên đập hơi nhanh, cô nín thở, mắt cũng không dám chớp.
Cận Vu Thân nhướng mày nhìn cô, vẻ mặt ngỗ ngược dở hơi. Đường cong của khóe miệng cậu ngày càng rộng hơn, để phù hợp với chiều cao của cô, cậu nghiêng đầu, nhìn cô với ánh mắt tà ác.
“Nói đi.”
Thang Chi Niệm không nói được lời nào, toàn thân đều rất căng thẳng.
Cận Vu Thân không tiếp tục làm khó cô nữa, buông tay, một mình bước về phía trước.
“Lần sau khen tôi đàng hoàng chút nha. Nếu không cậu sẽ đẹp mặt đó.”
Tai cậu vẫn đeo bông hoa Thất Lý Hương màu trắng mà cô cài cho, cùng với khuôn mặt thanh tú, nhìn lăng nhăng biếng nhác.
Không ai biết rằng Cận Vu Thân vào thời điểm đó cũng không khá hơn Thang Chi Niệm là bao.
Trái tim thiếu niên đang bùng cháy.