Khó Bảo - Ngân Bát

Chương 22: Nợ phong lưu




Dịch: Ba Khúc Gỗ

Biên tập: Thư Ngố

__________________________

Nghiêm túc mà nói, hồi còn học cấp ba ở thị trấn cũng có rất nhiều người thích Thang Chi Niệm.

Ngoại hình của cô vốn xinh xắn, tỷ lệ khuôn mặt cân đối, đôi mắt to tròn, mũi thẳng tắp, khá nổi bật giữa đám đông.

Sau đợt huấn luyện quân sự vào năm lớp 10, một số học sinh lớp cao hơn ở trường đã có ý với Thang Chi Niệm. Khi đi ngang thì huýt sáo với cô, hoặc cố tình thì thầm sau lưng cô. Nếu mạnh dạn hơn sẽ trực tiếp hỏi thẳng thông tin liên hệ của cô, bất chấp thời gian hay địa điểm, trong đám đông sẽ có những tiếng la ó hóng hớt.

Thang Chi Niệm vẫn luôn rất tỉnh táo, cô mới mười lăm tuổi mà yêu đương cái gì? Chăm chỉ học tập mới là ưu tiên hàng đầu.

Có thể cách giải quyết quá quyết đoán khiến đối phương không hài lòng, cuối cùng lại mang tiếng là thanh cao chảnh chọe. Sau đó còn có một số lời đồn ngày càng quá đáng, kéo cả gia cảnh xuất thân của cô vào, cuối cùng cô lại bị mang tiếng không đứng đắn.

Thang Chi Niệm quá bức bối, chạy đi tìm cô giáo Trần trút bầu tâm sự.

May mắn thay, giáo viên mà cô gặp trong đời là người vừa tốt bụng vừa kiên nhẫn, luôn chỉ dẫn cho cô.

Chẳng lẽ Thang Chi Niệm thực sự chưa từng rung động sao? Không hoàn toàn là vậy.

Lớp phó học tập cùng lớp là một bạn nam tên Quách Chấn, ngoại hình bình thường, tính cách hướng nội, hiếm khi chủ động nói chuyện với Thang Chi Niệm. Nhưng điểm số của bạn đó lại cao nhất lớp. Khi gặp phải một số câu hỏi mà các bạn khác không trả lời được, Thang Chi Niệm sẽ tìm đến Quách Chấn.

Quách Chấn không những hiểu được câu hỏi mà còn kiên nhẫn tỉ mỉ giải bài cho Thang Chi Niệm.

Lúc giải đề, Quách Chấn lập luận rõ ràng, rất tập trung và nói rành mạch. Giây phút đó, Thang Chi Niệm cảm thấy trên người Quách Chấn đang tỏa sáng.

Thực tế, Quách Chấn quả thực rất giỏi, mẹ cậu ấy là giáo viên trường cấp ba chuyên của huyện, còn bố cậu ấy là giám đốc văn phòng chính quyền thị trấn. Cậu được giáo dục tốt và khiêm tốn, trưởng thành trầm ổn hơn các bạn cùng lứa rất nhiều.

Thang Chi Niệm nhớ rất rõ hôm đó trời mưa rất to, cô quên mang ô, trú dưới mái hiên của tòa giảng đường, Quách Chấn cầm ô chạy đến đưa ô cho cô.

Có lẽ vì hôm đó mưa quá lớn, dẫn đến tầm nhìn và tâm trạng bị mơ hồ, Quách Chấn đột nhiên nói với Thang Chi Niệm “Tớ thích cậu” và đưa cho cô một bức thư tình.

Thang Chi Niệm bỗng phát hiện ra vầng sáng ban đầu bao quanh Quách Chấn đã biến mất.

Với những bài học kinh nghiệm trong quá khứ, Thang Chi Niệm từ chối Quách Chấn cũng không còn vô tình như vậy nữa. Cô nói với cậu ấy rằng bây giờ chúng ta vẫn còn nhỏ, đợi sau khi tốt nghiệp cấp ba, vào được trường đại học lý tưởng của mình, đến lúc đó nếu cậu vẫn thích tớ thì tớ sẽ thử chấp nhận cậu.

Quách Chấn không phải kiểu bám riết không buông, hiểu những lo lắng của Thang Chi Niệm, đáp lại cô là “nói phải giữ lời”.

Sau trận mưa lớn đó, cho dù Thang Chi Niệm gặp đề bài không giải được, cô cũng sẽ không tìm Quách Chấn nữa, cố gắng giữ khoảng cách, tránh giao tiếp bằng ánh mắt.

Không ai có thể đoán trước được những thay đổi trong tương lai.

Đợi sau này họ học ở những trường đại học khác nhau, Quách Chấn tiếp xúc nhiều cô gái hơn, tự khắc sẽ quên cô thôi.

Khi tin tức Thang Chi Niệm chuẩn bị chuyển đến thành phố Hằng Dự được lan truyền, Quách Chấn rốt cuộc nhịn không được hỏi thẳng cô tại sao: Chẳng phải nói sẽ thi trường đại học lý tưởng sao? Sao cậu lại nuốt lời?

Thang Chi Niệm thực sự không còn cách nào khác, đành phải giả vờ đau khổ, yếu đuối bất lực: Cậu cũng biết hoàn cảnh gia đình tớ mà, những chuyện này không phải một đứa trẻ như tớ có thể quyết định.

Rất nhiều học sinh trong lớp đều biết về hoàn cảnh gia đình của Thang Chi Niệm. Bố cô mất sớm vì nợ nần nên t.ự t.ử, mẹ cô đi tỉnh khác làm việc, chỉ có bà ngoại và cô nương tựa vào nhau.

Quách Chấn hoàn toàn bị sự yếu đuối giả vờ của Thang Chi Niệm đánh lừa, còn an ủi ngược lại cô: Không sao, tớ không trách cậu. Cậu ở bên ngoài nhớ tự chăm sóc tốt bản thân, cố lên, chúng ta phải cố gắng vì lý tưởng của mình.

Đúng là một chàng trai tốt.

Tiếc là Thang Chi Niệm thật sự chưa bao giờ nghĩ đến việc ở bên cậu ấy, cô đã lừa cậu ấy.

“Giỏi lắm Thang Chi Niệm, tuổi còn nhỏ như vậy đã bắt chước người ta nợ tình rồi ha.” Sắc mặt Cận Vu Thân có chút khó coi, hai tay khoanh lại, trông rất chảnh.

Thang Chi Niệm nghe ra được vẻ mỉa mai trong giọng điệu của Cận Vu Thân, nhưng cô không quan tâm.

Cận Vu Thân thản nhiên hỏi: “Giờ cậu còn giữ phương thức liên lạc của người đó không?”

Thang Chi Niệm nói: “Có chứ, trong Wechat.”

Ngày Thang Chi Niệm vừa đến Hằng Dự đã đăng một tin mới lên WeChat, Quách Chấn đã bình luận bên dưới bài đăng: Cố lên.

“Nếu cậu ta tiếp tục bám lấy cậu thì sao?”

“Không đâu.” Thang Chi Niệm rất chắc chắn: “Quách Chấn không phải loại người như vậy.”

Cận Vu Thân khẽ hừ một tiếng, không nói gì nữa.

Cuối cùng, Cận Vu Thân giao bức thư tình mà cậu lười từ chối cho Thang Chi Niệm, bắt cô đóng vai kẻ xấu.

Cậu cố tình sáp lại gần, bắt chước đám người Tạ Bành Việt xưng hô dị hợm gọi cô là Thang Thang.

Thang Chi Niệm nổi hết da gà.

Đường nét trên khuôn mặt của Cận Vu Thân rất sắc nét, ỷ vào gương mặt yêu nghiệt này của mình, nếu cậu rắp tâm muốn quyến rũ người khác, phần lớn đều không thành vấn đề.

“Thang Thang, tớ tin cậu làm được mà.” Giọng trầm thấp, nhướng mày kiểu nửa cười nửa không, vỗ nhẹ vào vai cô.

Lòng bàn tay của cậu lớn, lực cũng không nhẹ lắm, vai của Thang Chi Niệm bị cậu vỗ đến lún xuống hai phân.

Tuy nhiên, Cận Vu Thân cũng không để Thang Chi Niệm đi một chuyến vô ích, con người cậu rất hào phóng, có trả tiền cho cô. Cậu nói nếu vấn đề này được giải quyết êm xui, sẽ xem xét việc tăng phí chạy vặt về sau cho cô.

Thang Chi Niệm dao động rồi. Không cần phải nói, chỉ riêng số tiền kiếm được từ chỗ Cận Vu Thân trong mấy ngày qua cũng đủ trang trải chi phí sinh hoạt của cô trong vài tháng rồi. Một công việc tốt như vậy, đối với người đang thiếu tiền như Thang Chi Niệm, quả là một chiếc bánh từ trên trời rơi xuống.

Bức thư tình được viết bởi Kim Hỷ Nhi, tên tiếng Anh là Xena.

Lần trước đưa thư tình cho Cận Vu Thân cũng là cô gái này.

Thang Chi Niệm dự định sau giờ học mới đi tìm Kim Hỷ Nhi, tốt nhất là lúc vắng người.

Chiều nay tan học, ngày mai là ngày nghỉ lễ Quốc Khánh rồi, nếu hôm nay không làm cho xong chuyện này, không biết phải kéo thêm bao lâu nữa.

Trước khi tan học, Chu Hiểu Dao còn đặc biệt nhắc nhở Thang Chi Niệm: “Thang Thang, lần trước đã hẹn cùng nhau đi kịch sân khấu, cậu đừng quên nha.”

“Không quên đâu.”

Trong khoảng thời gian này, Thang Chi Niệm chạy vặt cho Cận Vu Thân cũng tiết kiệm được một ít tiền, đi ra ngoài chơi hẳn là không có vấn đề gì lớn.

Cũng phải ra thế giới bên ngoài xem thử, nên cô làm việc chăm chỉ kiếm tiền, chính là để tiêu xài mà.

Tất nhiên, không có tiền thì cũng có kế hoạch của không tiền.

Kỳ nghỉ Quốc Khánh kéo dài bảy ngày, Chu Hiểu Dao hỏi Thang Chi Niệm muốn đi ngày nào.

Thang Chi Niệm: “Mấy ngày đầu nghỉ lễ chắc sẽ đông khách du lịch, chúng ta đi mấy ngày sau nha.”

“Được, vậy kỳ nghỉ này cậu có kế hoạch gì?”

“Học bài hoặc là đọc sách gì đó.”

Cô giáo Trần đã gửi cho cô một vài cuốn sách cũ, một trong số đó có “Cam không phải là trái cây duy nhất” (Oranges Are Not the Only Fruit), khiến cô rất thích thú, dự định sẽ đọc nó trong kỳ nghỉ này.

Thang Chi Niệm không phải là người đọc nhanh, khi gặp phải những trích dẫn cộng hưởng với tâm hồn mình, cô sẽ ghi chép lại, hoặc là học thuộc, nên hơi mất thời gian.

“Thang Thang, cậu cừ thật.”

“Chúng ta đều rất cừ mà.”

Chu Hiểu Dao thực ra cũng phải ở nhà học hành, mẹ cô ấy rất nghiêm khắc trong việc học của cô ấy, cho dù Hằng Dự không giao bài tập về nhà, mẹ cô ấy cũng sẽ tự bố trí thêm bài tập cho cô ấy.

Trong kỳ nghỉ Quốc khánh, nhiều học sinh đều lên kế hoạch đi tham quan các tỉnh thành khác hoặc khu vực Đông Nam Á lân cận, các hoạt động của Chu Hiểu Dao chỉ giới hạn ở thành phố Hằng Dự.

Tiếng chuông tan học vang lên, Thang Chi Niệm lập tức ra khỏi phòng học, chạy về phía lớp YP5 (G10) bên cạnh.

Thang Chi Niệm từng gặp Kim Hỷ Nhi nên nhận ra cô ấy.

Chờ Kim Hỷ Nhi bước ra khỏi lớp học, cô đến ngăn lại.

Kim Hỷ Nhi cũng nhận ra Thang Chi Niệm, có chút phòng bị nhìn cô: “Có chuyện gì sao?”

“Có chuyện, có thể tìm một nơi vắng người nói vài câu không?”

Kim Hỷ Nhi suy nghĩ một lúc, rồi dẫn Thang Chi Niệm đến một góc vắng người ở gần đó.

“Chị nói đi.”

Ánh nắng xuyên qua tấm kính rọi vào người Kim Hỷ Nhi, làn da cô ấy trắng nõn và dường như được chiếu bởi một lớp ánh sáng dịu nhẹ.

Một cô gái quá là dễ thương, với khuôn mặt búp bê, mái tóc dài ngang tai, những đường nét trên khuôn mặt thanh tú.

Thang Chi Niệm một lần nữa xác nhận xung quanh không có ai khác, lấy từ trong cặp ra hai bức thư, đưa cho Kim Hỷ Nhi.

Kim Hỷ Nhi vừa thấy hai bức thư này, liền hiểu lý do Thang Chi Niệm tìm đến.

Tuy nhiên, Thang Chi Niệm vẫn phải giải thích rõ thân phận của mình: “Tôi chỉ đến chạy vặt cho Cận Vu Thân, cậu ấy đã trả tiền cho tôi.”

“Zak... anh ấy đã đọc thư chưa?” Kim Hỷ Nhi cúi đầu, tóc bên tai rủ xuống che mất nửa khuôn mặt, giọng nói dường như đang run rẩy.

Thang Chi Niệm không nhẫn tâm, nhưng vẫn thành thật lắc đầu.

Kim Hỷ Nhi hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn Thang Chi Niệm, kiên quyết nói: “Tôi thích Zak.”

Thang Chi Niệm thở dài.

Kim Hỷ Nhi: “Thực ra hai bức thư này cũng không phải thư tỏ tình, nói là thư cảm ơn của tôi thì đúng hơn.”

Thư cảm ơn?

“Có lẽ Zak đã quên tôi từ lâu rồi, nhưng tôi không thể quên, khi tôi bất lực, chán nản và bị bắt nạt, anh ấy là người duy nhất đứng ra. Khi đó, anh ấy như mặt trời, che khuất tất cả mây đen vây xung quanh tôi.”

Một buổi chiều tối cách đây một năm, Kim Hỷ Nhi đã hoàn thành môn học tự chọn ở trường, chuẩn bị về nhà thì bị các học sinh khóa trên gây khó dễ.

Một số đàn anh nhìn thấy vẻ ngoài dễ thương của Kim Hỷ Nhi, muốn trêu chọc cô. Nhưng con người cô ấy hơi cứng nhắc, chưa nói được mấy câu đã bắt đầu gồng lên, thậm chí còn khóc nữa.

Đúng lúc hôm đó Cận Vu Thân đang chơi bóng rổ ở trường. Cậu vừa tắm xong đi ra thì gặp phải Kim Hỷ Nhi đang bị bắt nạt.

Hai chàng trai vây quanh một cô gái nói những câu nghe không lọt tai.

Cận Vu Thân lạnh mặt, ném thẳng quả bóng rổ trong tay sang đó, đập chính xác vào đầu một người trong số họ.

Tiếng động khá lớn.

Kim Hỷ Nhi sợ đến mức bật khóc.

Hai người bị hành động của Cận Vu Thân làm cho kinh ngạc, nhất thời không có phản bác gì.

Cận Vu Thân biếng nhác ngoắc tay với họ, “Chuyền bóng lại cho tôi.”

Giây tiếp theo, vẻ mặt chán ghét nói: “Thôi bỏ đi, quả bóng này dính phân rồi, không lấy được, bẩn tay.”

Đối phương cuối cùng cũng phản ứng: “Mẹ kiếp! Zak, cậu thật sự tưởng mình là ông Trời hả?”

“Ông Trời có không làm được thì tôi cũng phải làm. Chỉ là thấy ngứa mắt bản mặt của mấy người thôi.”

Cận Vu Thân tiện tay ném chiếc ba lô màu đen đeo trên người xuống đất, chậm rãi tháo đồng hồ trên cổ tay xuống, thả lỏng cơ bắp: “Cũng không biết hậu quả của việc đánh nhau ở trường Quốc tế Hằng Dự là gì, hay là thử xem sao?”

Hai đàn anh khóa trên đấu với một mình Cận Vu Thân, nhìn thế nào thì họ vẫn chiếm thế thượng phong.

Nhưng hôm đó Cận Vu Thân rất điên, nhào thẳng lên cho một cước, đá mạnh vào bụng một người trong số họ, khiến kẻ đó ngã xuống đất.

Người còn lại nhìn thấy ánh mắt sát khí của Cận Vu Thân, không khỏi tò mò hỏi: “Sao hả? Động vào bạn gái mày hả? Sao tức giận vậy?”

Cận Vu Thân tức cười: “Làm người đi, hai thằng con trai đi bắt nạt một đứa con gái?”

“Đã bắt nạt chưa? Con mắt nào của mày nhìn thấy?”

“Sao hả? Tưởng ông đây mù à?”

Cận Vu Thân bước lên lại đạp thêm một phát, tặng thêm một đấm, vóc dáng cậu cao lớn, có thừa sức lực.

Hai kẻ đó thấy đánh không lại, xách mông bỏ chạy, Cận Vu Thân cũng không hơi đâu đuổi theo.

Kim Hỷ Nhi ở bên cạnh sợ đến mức mềm nhũn người, ngồi xổm dưới đất khóc.

Cận Vu Thân không quen nhìn con gái khóc, cũng không thể nói là cậu mềm lòng, chỉ đơn giản cảm thấy tiếng khóc quá nhức đầu.

Kim Hỷ Nhi khóc nấc từng cơn, gương mặt đỏ lừ, sợ đến mức đổ đầy mồ hôi hòa vào nước mắt, tóc trên trán xõa xuống mặt.

Cận Vu Thân từ đầu đến cuối cũng không nhìn rõ Kim Hỷ Nhi trông như thế nào.

Tình cờ có một cô gái đi ngang qua, Cận Vu Thân gọi người đó đến: “Mau đến an ủi đi, không thấy con gái người ta khóc thảm vậy hả?”

Người được gọi là Cervine, bạn cùng lớp cậu.

Cervine nhìn Cận Vu Thân với ánh mắt kỳ lạ: “Zak, đây là nợ phong lưu mà cậu gây ra hả?”

“Hàn đại tiểu thư, cậu làm ơn đi. Phiền chết được.”

Cận Vu Thân để lại mớ hỗn độn Kim Hỷ Nhi cho Cervine rồi rời đi, chỉ còn thấy một bóng dáng lạnh lùng, tự cao tự đại.

Chuyện quá khứ này Cận Vu Thân không hề để tâm, nhưng đối với Kim Hỷ Nhi mà nói, có lẽ cả đời này cô ấy cũng không thể quên được.

Một năm sau đó, Kim Hỷ Nhi luôn vô thức chú ý đến động thái của Cận Vu Thân, lén lút ngắm cậu chơi bóng rổ, âm thầm quan sát mọi ngóc ngách trong khuôn viên trường mà cậu từng đi qua.

Cô ấy rất muốn nói với cậu tiếng cảm ơn, nhưng không cách nào lấy được dũng khí.

Nhưng càng không dám thì hạt giống đã nảy mầm trong lòng cô lại càng háo hức, càng lúc càng lớn lên, như muốn thoát ra khỏi trái tim nhỏ bé ấy.

Sau cùng, cô lấy hết can đảm đặt bút lên giấy, vứt hết tờ giấy này đến tờ giấy khác.

Cuối cùng cô cũng viết được một bức thư ưng ý, viết tất cả những điều cô không dám nói vào trong thư.

Cô vẫn còn có chút tham lam, lén viết cả tình cảm của mình dành cho cậu vào thư.

Nhưng cậu thậm chí còn không đọc thư của cô.

Đôi mắt Kim Hỷ Nhi đỏ hoe, cô cảm ơn Thang Chi Niệm: “Xin lỗi đã gây phiền phức cho chị.”

Trong lòng Thang Chi Niệm tựa hồ bị cái gì đó cấu nhẹ, khẽ lắc đầu: “Không có đâu.”

Kim Hỷ Nhi nghiêng người, lau đi nước mắt ở khóe mi. Khi cô ấy quay người lại là vẻ mặt tươi cười nhìn Thang Chi Niệm: “Tạm biệt chị.”

Thang Chi Niệm không nhịn được gọi Kim Hỷ Nhi lại: “Em còn trẻ, sau này nhất định sẽ gặp được một chàng trai tốt hơn.”

Kim Hỷ Nhi mỉm cười: “Vâng!”

Một ngày nào đó, tất cả chúng ta sẽ gặp được một nửa tốt nhất của cuộc đời mình.

Cho dù không có, thì chúng ta vẫn có thể một mình tỏa sáng.! 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.