Sau một đêm xuân, sáng hôm sau khi tỉnh dậy, hắn thấy nàng đang nằm trong vòng tay hắn, hắn khẽ đặt nụ hôn dịu dàng lên trán nàng:
"Tiểu Ngọc, ta..." lời xin lỗi muốn nói lại nuốt xuống
Nàng cựa quậy, vươn vai dụi mắt, mỉm cười với hắn: "Chàng tỉnh rồi."
"Công chúa, Vương cho gọi người và Tạ Hiên công tử gặp mặt ạ." Lạc Lạc đứng bên ngoài nói vào
"Được rồi. Người đi trước đi, ta tới ngay."
Cả hai sửa soạn lại y phục rồi nắm tay nhau bước đến đại điện, cha mẹ và huynh trưởng của nàng đã đợi từ lâu, thấy cả hai nắm tay nhau bước vào, Hồ vương khẽ ho vài tiếng rồi nói:
"Tối qua hai đứa không xảy ra chuyện gì chứ?"
Nàng nhớ lại đêm qua có chút đỏ mặt vội nói: "Không có gì thưa phụ vương."
Ông tiến lại gần Tạ Hiên rồi nói:
"Ta chỉ có một đứa con gái này thôi, nếu nó đã tin tưởng ngươi đến vậy rồi thì ta cũng sẽ tin tưởng ngươi một lần. Ngươi nhất định phải đối tốt với nó, không được để nó rơi một giọt nước mắt nào người biết không? Nếu để ta biết được ngươi ức hiếp nó, ngươi sẽ biết tay ta..." càng nói giọng ông càng tức giận, thấy vậy mẹ nàng vội tới ngắt lời
"Được rồi, được rồi ý của phụ vương con là sẽ để hai đứa thành thân đó." giọng bà vui vẻ
"Thật sao ạ?" nàng không tin vào tai mình vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên, thấy vậy Sở Phong cười nói
"Không đùa với muội đâu. Phụ vương đã đồng ý rồi."
Nàng và hắn nhìn nhau cười, hắn nắm chặt lấy tay nàng. Thời gian hạnh phúc bên nhau ngắn ngủi, nàng không ngờ bi kịch sắp tới nàng phải trải qua đau khổ đến nhường nào.
"A huynh, huynh phải đi thật sao? Không đợi qua ngày thành hôn của muội rồi đi có được không?"
"Ta đi sẽ về nhanh thôi. Nhất định sẽ về kịp ngày thành hôn của muội."
"Cũng không phải lần đầu huynh trưởng con đến Hoang Vực."
"Nhưng mà phụ vương, con nghe nói gần đây có nhiều yêu quái chết ở đó, cha bảo huynh trưởng đến đó xem xét tình hình có phải nguy hiểm quá không?"
"Nàng yên tâm. Huynh trưởng sẽ không sao đâu. Huynh ấy lợi hại như vậy nhất định sẽ về trước ngày thành hôn của hai chúng ta."
"Được rồi, cũng trễ rồi ta cũng phải lên đường đây."
"Huynh đi đường cẩn thận nhé."
Sau khi tạm biệt huynh trưởng, nàng và hắn đi dạo ra vườn đào
"Còn 5 ngày nữa là đến ngày thành hôn của chúng ta rồi, muội nôn nóng quá."
"Hiên... hay là chúng ta đến nhân gian xem xem loài người thành hôn thế nào đi. Muội nghe nói, hôn lễ ở nhân gian tổ chức rất đẹp, muội muốn được tổ chức giống như vậy."
"Được thôi. Sẵn tiện đi chơi một chút rồi về."
"Được đó... lâu rồi muội không đi chơi." nàng vui vẻ kéo tay hắn rời đi, nụ cười của hắn thu lại, khuôn mặt đầy khó hiểu, dường như hắn đã biết sắp có chuyện xảy ra
Đến nhân gian cả hai chơi rất vui vẻ, cả hai vừa đi dạo vừa nói chuyện vui vẻ, cứ đi mãi bỗng cả hai đến một nơi vắng vẻ, nàng khượng lại hỏi:
"Ở đây là đâu vậy, trông lạ quá. Này đâu phải đường về Duật Vân Cốc."
"Ta cũng không biết."
Bỗng xung quanh có nhiều tiếng động kì lạ, nàng và hắn trở nên cảnh giác, không biết từ đâu nhiều người của Yển Nguyệt phái xuất hiện bao vây lấy họ. Nàng muốn chiến đấu thì có một lực nào đó đánh vào cổ nàng khiến nàng bất tỉnh. Nàng chỉ kịp nghe ai đó khẽ nói nhỏ "Ta xin lỗi." rồi nàng ngất đi. Hắn vội đỡ lấy nàng, ánh mắt lạnh lùng nhìn xung quanh.
Không lâu sau, nàng tỉnh dậy thấy mình đang bị trói chặt trên trục gỗ hình dáng như cây thánh giá, sợi xích trói nàng là đồ vật của Tiên môn khiến nàng không tài nào sử dụng được linh lực. Nàng tìm kiếm xung quanh không thấy bóng dáng của Tạ Hiên khiến nàng vô cùng lo lắng, đan xen chút sợ hãi trong ngục tối ẩm mốc khó chịu này.
Một bên khác lúc này, Tạ Hiên đang đứng trong đại điện của Yển Nguyệt phái, sư tôn hết lời khen ngợi hắn, nói hắn đã lập được công lớn nhưng hắn không vui chút nào:
"Hiên Nhi, con làm tốt lắm, lần này con đã lập công rất lớn. Con có tìm được tung tích của Nhật Nguyệt kiếm không?"
"Đệ tử vô năng, chỉ biết nó đã được phong ấn ở Duật Vân Cốc chứ không biết nó ở đâu."
"Duật Vân Cốc? Ý con là Vạn Yêu Cốc."
"Đúng vậy..."
"Lần này đệ hy sinh bản thân mình vào chung sống với đám yêu quái ghê tởm, thấp hèn đó, thiệt thòi cho đệ rồi."
"Không có gì thưa sư tỷ."
"Nhưng cũng nhờ vậy chúng ta mới bắt được hồ yêu chín đuôi đó, có thể dùng cô ta để trao đổi Nhật Nguyệt kiếm, cha cô ta thương cô ta vậy mà."
"Thanh Chùy cũng nhờ kế hoạch của con bày ra thôi." sư tôn cười không khép được miệng
"Sư phụ quá khen, chỉ cần có thể giúp sư phụ, có chút mưu kế thì đã gì so với sự hi sinh của Tạ Hiên sư đệ chứ."
"Đúng rồi, hồ yêu giao cho con xử lý nhất định phải để cô ta khai ra Nhật Nguyệt kiếm được phong ấn ở đâu?"
"Dạ con biết rồi." Thanh Chùy cúi đầu cười đáp
"Sư phụ, nàng ấy vô tội, con đã từng gặng hỏi nàng ấy, nàng ấy thật sự không biết nó được phong ấn ở đâu. Xin người hãy tha cho nàng ấy một mạng có được không?"
"Con là đang cầu xin thay cho hồ yêu đó. Không lẽ con đã rung động với cô ta sao?" sư tôn nhíu mày, giọng nghiêm nghị nói
"Thực ra nàng ấy rất tốt bụng, rất thuần khiết. Nàng dùng trái tim trong veo không tì vết để nhìn thế giới này, nàng ấy rất lương thiện, chưa từng hại bất kì ai. Càng đáng quý hơn là nàng biết cách dùng trái tim chân thành để đối đãi người khác. Nàng cũng không kiên cường bằng bất cứ người nào, cũng không dũng cảm bằng bất cứ ai, nàng chỉ nhìn mọi việc bằng ánh mắt lương thiện. Cho nên, con không thể kiềm chế được mà yêu nàng, vì nàng con có thể đánh đổi tất cả... Trước giờ con chưa từng cầu xin người cái gì, chỉ mong nàng ấy có thể yên ổn rời đi, sư phụ muốn đánh muốn phạt gì tùy người con chấp nhận chịu mọi hình phạt, con cầu xin người tha cho Tiểu Ngọc một mạng, con cầu xin người." vừa nói hắn vừa dập đầu xuống nền đất lạnh lẽo
Sư tôn vẻ mặt càng trở nên khó coi, giận giữ hét lớn: "Con đã vi phạm quy định của Yển Nguyệt phái, dám yêu đương với yêu quái, như vậy ta có thể đánh chết con."
"Xin sư phụ bớt giận, chắc là đệ ấy bị hồ yêu kia mê hoặc thôi, việc này để con xử lý. Các sư đệ khác còn không mau dìu sư huynh vào phòng. Nhốt lại không được để đệ ấy chạy thoát biết chưa."
Xong việc Thanh Chùy đi đến ngục đang giam Sở Ngọc, vẻ mặt cô ta lạnh lùng nhìn nàng. Nàng nhìn nữ nhân có khí chất thanh cao tao nhã trước mặt:
"Ngươi là hồ yêu chín đuôi, cũng xinh đẹp đấy, có thể quyến rũ được cả sư đệ của ta."
"Ngươi đang nói là Tạ Hiên sao?"
"Chỉ vì một hồ yêu thấp hèn mà đệ ấy phản bội lại Yển Nguyệt phái." nữ nhân kia lên tiếng giọng không giận mà uy khiến nàng có chút lo sợ, nhưng chỉ cần nghe đến hắn dù có chút run sợ nhưng nàng vẫn mạnh mẽ nói
"Tạ Hiên chàng ấy đang ở đâu? Các ngươi đừng làm hại chàng ấy."
"Còn hơi lo cho người khác, ngươi nên lo cho bản thân trước đi." nói rồi cô ta biến ra một cây roi điện
"Roi điện này đã đánh chết bao yêu quái ngươi biết không? Để ta cho ngươi nếm thử."
Cô ta dùng toàn bộ sức mạnh vào từng đòn roi, từng đòn roi in sâu vào da thịt nàng, từng cảm giác đau đớn, nóng rát lan tỏa khắp cơ thể nàng, nàng kêu lên từng tiếng.
"Ngươi mau nói Nhật Nguyệt kiếm ở đâu?"
"Ta... ta... không... biết..." toàn thân nàng đau nhức, giọng nói trở nên yếu ớt
"Dù ngươi có hỏi ta bao nhiêu lần ta sẽ đều trả lời như vậy." từng tiếng kêu thảm thiết vang vọng, không chống đỡ nổi nữa nàng ngất lịm đi
Lúc này cô ta mới dừng lại, Thanh Chùy đã yêu Tạ Hiên từ lâu, nếu kế hoạch thành công ả ta có thể xin sư phụ ban hôn cho hai người, nhưng không ngờ lần này khi hắn quay về lại nói rằng hắn yêu nàng khiến ả ta vô cùng tức giận bèn tới đây để trút giận lên người nàng. Người nàng chằng chịt vết thương rướm máu, mặt nàng tái xanh, hơi thở yếu ớt không còn sức sống. Sau khi thẩm vấn nàng, sư tôn cho gọi Thanh Chùy vào gặp:
"Sao rồi hồ yêu đã khai ra hết chưa?"
"Con đã làm mọi cách nhưng cô ta vẫn cứng miệng."
"Vậy con có cách gì không?" sư tôn nóng lòng nói
"Cách thì có. Nhưng người hứa sau khi mọi chuyện đã thành người phải ban hôn cho con và Tạ Hiên sư đệ."
"Được." sau khi nghe được đáp án mình mong muốn cô ta bèn ghé tai nói nhỏ với sư tôn, cả hai lộ rõ vẻ mặt mưu mô, gian ác
"Con chưa bao giờ làm ta thất vọng, Thanh Chùy à."
"Sư phụ quá khen. Đều do người dạy dỗ tốt."