Editor: Tiểu Cân.
Một ngày. Khanh Nhượng Nhượng đang ở dưới tầng hầm lục lại đống đồ cũ, chuẩn bị lấy ra để quyên góp, lại thấy con trai mình lon ta lon ton chạy tới, trong tay còn cầm một vật, nhìn quen quen.
“Mẹ, đây là cái gì?”
Khanh Nhượng Nhượng cầm lên nhìn chăm chú, đây chính là một cái bikini họa tiết da báo.
“Lục Phóng, đây là cái gì?”
Khanh Nhượng Nhượng hùng hổ đi tới trước mặt Lục Phóng.
Lục Phóng liếc mắt một cái: “Em tìm được cái này ở chỗ nào thế?”
“Tầng hầm.”
“Chúng ta đã từng làm dưới tầng hầm?” Lục Phóng nhướng mày, tựa hồ đang nhớ lại, không nhớ rõ đã từng chiến đấu dưới tầng hầm chưa nữa.
“Anh đừng có mà giả vờ, đây là anh trộm của em thì có, làm lúc đấy em buồn vô cùng tại sao nó lại không cánh mà bay chứ, Lục Phóng anh là tên ăn trộm.”
Khanh Nhượng Nhượng cưỡi lên người Lục Phóng, bóp cổ anh ta.
“Có thể là gió thổi qua đấy.”
“Anh còn nói, anh có biết đây là em tốn nửa tháng tiền lương để mua không.” Khanh Nhượng Nhượng rất bực mình, lúc đó cô đau lòng biết bao nhiêu, vậy mà một lần mặc cũng không có.
“Chỉ là đáng tiếc một chút, nếu không bây giờ em mặc thử đi? Anh nhớ rõ em mặc lên nhìn rất đẹp.”
“Sao anh biết em mặc lên nhìn rất đẹp?” Khanh Nhượng Nhượng hé mắt, bắt được trọng điểm.
“A, hay là buổi tối anh dẫn em và Tiểu Lộ Tử đi ăn lẩu?”
Lục Phóng chuyển đề tài.
Tiểu Lộ Tử lon ta lon ton tiến lên: “Được ạ, Tiểu Lộ Tử thích ăn lẩu.” Sau đó cầm một vật đưa cho Khanh Nhượng Nhượng như hiến một vật báu, đó là một đĩa CD.
Lúc Lục Phóng nhìn thấy vật đó, sắc mặt liền thay đổi.
Khanh Nhượng Nhượng nhanh tay cướp được máy vi tính trước mặt, trong đó là cảnh cô đang ở nhà thử bikini da báo kia: “Lục Phóng - - -“
“ Anh vậy mà theo dõi em?” Khanh Nhượng Nhượng rống giận
PHIÊN NGOẠI 2
Lại một ngày
Khanh Nhượng Nhượng dang nắm tay bé nhỏ của Tiểu Lộ Tử dạo phố.
“Tiểu Lộ Lộ, cái váy kia đẹp quá đi à.” Khanh Nhượng Nhượng nịnh nọt hôn lên má Tiểu Lộ Tử.
Tiểu Lộ Tử không nói lời nào, móc ra thẻ tín dụng.
“Cám ơn! Cám ơn! Con thật đúng là con ruột của mẹ.” Khanh Nhượng Nhượng lại hôn hôn lên má Tiểu Lộ Tử, vui vẻ quẹt thẻ.
“Khanh Nhượng Nhượng, cậu có biết xấu hổ không vậy, ai lại đi dùng tiền của con trai mình đi mua quần áo.”
Tiêu Tiểu Du khinh bỉ Khanh Nhượng Nhượng.
“Cậu thì biết cái gì, tiểu tử này giàu đến chảy mỡ, tớ lại nghèo rớt mồng tơi.” Khanh Nhượng Nhượng cũng rất bất mãn.
“Mẹ, điện thoại của ba, nói nhà chúng ta bị trộm rồi.”
Tiểu Lộ Tử đưa di động cho Khanh Nhượng Nhượng.
“Anh nói cái gì cơ?” Khanh Nhượng Nhượng kinh hãi, nhận lấy điện thoại, đùng đùng hỏi.
“Mất cái gì?”
“Chỉ là mất chút tiền mặt.”
Giọng Lục Phóng nói như không hề gì từ đầu bên kia điện thoại truyền tới. So với Khanh Nhượng Nhượng đang hoảng hốt lo sợ, hắn lại rất trấn tĩnh.
“Này, anh xem bao lì xì giấy sau ảnh cưới của chúng ta còn ở đó hay không?” Khanh Nhượng Nhượng gấp gáp.
Sau một lúc lâu, giọng nói của Lục Phóng lần nữa truyền đến: “Không thấy.”
“Cái gì? Còn trong tủ quần áo của Tiểu Lộ Tử hàng thứ hai đôi giày thứ tư bao giấy dầu trong đó nữa?”
Sau một lúc lâu, giọng nói của Lục Phóng lần nữa truyền đến:
“Không thấy.”
“Cái gì, vậy.......” Khanh Nhượng Nhượng nói một hơi rất nhiều chỗ nữa.
Đến cuối cùng, Khanh Nhượng Nhượng oa một tiếng khóc lên.
“Khanh Nhượng Nhượng, rốt cuộc cậu mất bao nhiêu tiền vậy?” Tiêu Tiểu Du cũng bắt đầu vì Khanh Nhượng Nhượng mà gấp gáp.
“1605 đồng.” Khanh Nhượng Nhượng đỏ mắt nói.
Tiêu Tiểu Du lại bắt đầu chuẩn bị khinh thường Khanh Nhượng Nhượng, Khanh Nhượng Nhượng lườm cô một cái: “Đây là từ sau khi Tiểu Lộ Tử ra đời, tớ từng chút từng chút tích cóp được, cậu không biết tớ vì khoản tiền này, đổ đi không biết bao nhiêu xì dầu.”
Mỗi lần mua xì dầu Khanh Nhượng Nhượng đều ăn bớt.
“Tiểu Lộ Tử cho mẹ hai đồng, mua một ly kem đi.” Khanh Nhượng Nhượng lau nước mắt, nịnh nọt nhìn Tiểu Lộ Tử.
“Không được, ba nói không thể đưa mẹ tiền mặt.” Tiểu Lộ Tử lắc đầu.
“Tại sao không thể đưa tiền mặt?” Tiêu Tiểu Du tò mò.
“Bởi vì ba con nói như vậy mẹ sẽ bỏ trốn.”
“Ha, ha, ha, xem ra vẫn là ác giả ác báo.” Tiêu Tiểu Du một chút cũng không đồng tình với Khanh Nhượng Nhượng.
Tới lúc Khanh Nhượng Nhượng và Tiểu Lộ Tử về đến nhà, Lục Phóng đang ngồi trong phòng đợi bọn họ. Trên bàn trước mặt hắn, để mấy cái phong bì, Khanh Nhượng Nhượng nhìn một cái lập tức nhận ra.
“Không phải anh nói trong nhà bị trộm à?” Khanh Nhượng Nhượng bước một bước dài tiến lên.
“Em thật có năng lực nha, Khanh Nhượng Nhượng, chả trách xì dầu trong nhà nhanh hết như vậy, thì ra em đổ xuống cống, mượn việc đi mua xì dầu tham ô công khoản?” Lục Phóng không cảm thấy có chút áy náy nào vì nói dối.
“Anh không phải người, hèn hẹ, hạ lưu vô sỉ, Lục ăn trộm, anh không sợ bị sét đánh sao?”
Khanh Nhượng Nhượng thấy Lục Phóng cất tiền của mình vào túi, lập tức sụp đổ.
“Tiểu Lộ Tử, tới đây, tối nay ba mời con đi ăn khuya.” Lục Phóng ôm Tiểu Lục Tử rời đi, không thèm để ý tới chứng cuồng loạn của Khanh Nhượng Nhượng.
“Em cũng muốn ăn khuya.”
Khanh Nhượng Nhượng vừa cuồng loạn vừa kêu gào.
Sau đó Lục Phóng ngoắc ngoắc tay với cô, cô lập tức khoái trá đi theo. Hết cách rồi, muốn sống thì phải ăn cơm đúng không?