Thời điểm Khanh Nhượng Nhượng đi vào toilet, trong đầu vẫn còn đang suy tư cái vấn đề này cho nên không có để ý thấy bên cạnh thò ra một cánh tay giữ lấy cô kéo vào trong toilet nam.
Không thể không nói một chút, tập đoàn A&E này thực có chút xa xỉ lãng phí, nghe đâu tòa nhà này trước đây là do ba Lục thiết kế, Khanh Nhượng Nhượng phải thừa nhận, đoán chừng ba Lục đối với toilet hình như có tình ý đặc biệt gì đó cho nên mới đặc biệt chú ý đến vậy, ngay cả tiền tiêu vào toilet này thôi cũng bằng giá của cả một tầng lầu rồi.
Xanh vàng rực rỡ, vừa đi vào toilet mà người ta đều cho rằng mình đang tiến vào đại sảnh một khách sạn năm sao, nhưng cho dù là như vậy, Khanh Nhượng Nhượng cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc chạy vào nhà vệ sinh nam thăm thú một chút.
"Sao anh lại ở đây?" Khanh Nhượng Nhượng có chút khó hiểu nhìn Lục Phóng.
Lục Phóng im lặng không trả lời, cúi đầu xuống, chính xác hôn lên cái miệng nhỏ kia, chuyên tâm thưởng thức bữa ăn của mình. Khanh Nhượng Nhượng luôn không cự tuyệt được anh ta, vì thế cho nên người Trung Quốc mới có câu "Đầu giường đánh nhau cuối giường hòa", phụ nữ, căn bản là không kháng cự được đàn ông cậy mạnh.
Một lúc lâu sau, Khanh Nhượng Nhượng mới được Lục Phóng thả ra, cô vội vàng rời khỏi toilet, thực sự là không còn mặt mũi để làm người, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên. Nếu như muốn nói Lục Phóng thay đổi cái gì thì đó chính là càng trở nên nhiệt tình hơn, chỉ bốn chữ thôi, nhiệt tình như lửa!
Buổi tối Khanh Nhượng Nhượng trở về nhà, trong lòng cảm thấy buồn bực, lúc trước cô và Lục Phóng cũng đã chính thức nói chuyện yêu đương, như vậy tính ra, cô cùng anh ta cũng đã trải qua hai lần đò, vậy mà lại hòa hợp không ngờ.
Lục Phóng lột vỏ cam sành được gửi từ New Zealand về bỏ vào trong tay Khanh Nhượng Nhượng, cô vô thức tách đôi quả cam ra bóc ăn, Lục Phóng ở bên cạnh xắt thức ăn, thỉnh thoảng sẽ quay đầu lại, hơi nghiêng về phía Khanh Nhượng Nhượng, khiến cô theo thói quen lúc trước cứ thế mà đút cam vào miệng Lục Phóng, cho anh ta ăn.
"Cuối cùng là anh đang diễn trò gì đây?" Những lời này Khanh Nhượng Nhượng vốn nên hỏi ngay từ ngày hôm qua rồi, lúc đó còn đặc biệt có khí thế. Vậy mà chỉ mới trôi qua có một ngày thôi, lời nói này đã xuống cấp tới nỗi không có chút ý tứ chất vấn nào, ngược lại, lại giống như đang làm nũng.
"Mẹ anh thích em, anh cũng cảm thấy nếu như người lớn hai bên gia đình đều đã gặp mặt nhau, cũng tán thành rồi, anh lại không hy vọng nhìn thấy bọn họ đau lòng. Hơn nữa, nguyên nhân gây gổ của chúng ta lúc trước không phải là vì cái hôn lễ giả kia sao? Chúng ta biến nó thành sự thật không phải là được rồi sao?"
Có đạo lý, rất có đạo lý, quả nhiên hiểu được cách nắm bắt trọng điểm, ban đầu Khanh Nhượng Nhượng tức giận đó là do rõ ràng Lục Phóng đã biết rõ đây chỉ là kết hôn giả, lại còn chạy theo cô chơi đùa, thế nhưng, tức giận nhất phải nói đến chính là ba từ kết hôn giả này!
"Sắp hết năm rồi em cũng không hy vọng để cho mẹ em đau lòng có đúng hay không?" Lục phóng lên tiếng chặn họng khiến cho lời nói của Khanh Nhượng Nhượng đều bị giữ lại trong cuống họng.
Thật ra bây giờ cách lễ mừng năm mới còn rất xa.
"Chỉ là vì mẹ sao?" Khanh Nhượng Nhượng lẩm nhẩm trong miệng.
"Nếu không em nghĩ tại sao?" Lục Phóng vặn ngược lại.
Khanh Nhượng Nhượng ăn hết một quả cam, cảm thấy trong lòng đều vô cùng chua xót."Tôi đương nhiên không hy vọng mẹ tôi đau lòng."
Khanh Nhượng Nhượng nghĩ tới ngàn vạn đáp án nhưng chỉ không có nghĩ tới đáp án lại như vậy. Có lẽ anh ta nói không sai, chính là vì người lớn hai bên gia đình, thấy dáng vẻ của mẹ Lục, hình như là đã sớm nghe nói về mình, cảm giác hình như bà ấy cũng xem mình như ncon dâu của bà rồi. Mà Mễ Lâm cự tuyệt Lục Phóng, Lục Phóng đau lòng quá độ mới lựa chọn mình, như thế cũng không phải không có khả năng, vì dù sao, tính ra bọn họ cũng sẽ quen thuộc hơn những người xa lạ, phải lấy người xa lạ, không bằng lấy cô, vả lại, cô cũng chưa từng tạo thành tổn thương gì cho anh ta, đúng không, anh ta nói đi là đi, nói ở thì ở, anh ta đi chỗ nào tìm được một người vợ dịu ngoan như cô nữa chứ.
Có đôi khi, nếu như đàn ông không chính miệng nói ra ba chữ kia với phụ nữ, phụ nữ sẽ vĩnh viễn không đoán được người đàn ông ấy yêu cô ấy, bởi vì phụ nữ là những động vất rất đa nghi và hay suy nghĩ nhiều, có đôi khi sẽ nghĩ sai phương hướng, lệch đi rất xa là đằng khác.
"Thế nhưng, lần trước đi chơi thu ấy tôi cũng không có cầu xin anh lấy tôi?" Khanh Nhượng Nhượng vẫn còn đang buồn bực vì chuyện này, coi như anh ta không hy vọng mẹ Lục hao tâm tổn trí, vậy thì cũng tội gì phải công khai quan hệ của bọn họ chứ?
"A, vậy chắc là anh nghe nhầm rồi." Lục Phóng trả lời vô cùng dứt khoát. Người ta thậm chí còn không dùng mấy lời giải thích như xung quanh quá ồn ào gì gì đó. Cái dì gọi là da mặt dày, điển hình chính là ngừi đàn ông này! "Em xác định em không hề nói ra cái yêu cầu đó?" Lục Phóng hơi cau mày, giống như đang suy tư cái gì đó.
"Dĩ nhiên." Khanh Nhượng Nhượng cũng rất khẳng định đáp lại.
"Xem ra rất có thể là anh đã nghe nhầm rồi, ngày mai anh sẽ triệu tập hội nghị ký giả, tuyên bố chuyện đêm hôm đó chỉ là một hiểu lầm." Lục Phóng gật đầu một cái, lại giống như tỏ thành ý bảo đảm sẽ trả lại trong sạch cho Khanh Nhượng Nhượng vậy.
"Không cần, không cần." Khanh Nhượng Nhượng có một chút hoảng sợ, lùi về sau một bước. Chuyện lần trước tạo thành một cái tai họa cô còn nhớ rất rõ ràng. Lúc đó đi thang máy, rõ ràng có thể chờ cô một chút nhưng những người đó vừa thấy cô đã như thấy quỷ, liều mạng nhấn nút đóng thang máy, khiến Khanh Nhượng Nhượng rất buồn bực. Nếu như Lục Phóng lại mở cái hội nghị chiêu đãi ký giả gì đó nữa, nói vậy cũng kgoong phải là chuyện tốt, lúc đó Khanh Nhượng Nhượng cô không biết sẽ còn bị nhục nhã như thế nào nữa. Người khác chắc chắn sẽ nói là Lục Phóng hối hận cho nên mới phải trên bảng quảng cáo tuyên bố vứt bỏ Khanh Nhượng Nhượng , như vậy Khanh Nhượng Nhượng cô thật sự là không còn đất dung thân ở A&E nữa rồi.
"Em chắc chắn chứ? Nhượng Nhượng, anh thực sự không nghĩ ép buộc em." Gương mặt Lục Phóng rất chân thành "Xem ra thật đúng là anh nghe lầm, chúng ta dũng cảm đính chính lại sai lầm của mình, anh sẽ nói rõ là thính lực của mình có vấn đề, em yên tâm đi."
Yên tâm cái quỷ! Trong lúc Khanh Nhượng Nhượng thầm oán không lên tiếng, Lục Phóng lại chen vào một câu "A đúng rồi, mẹ em hỏi chúng ta lúc nào thì kết hôn đó."
"Mẹ tôi, bà gọi điện thoại đến lúc nào vậy?" Khanh Nhượng Nhượng không có nhận được điện thoại của bà a.
"Mấy ngày trước khi anh đi công tác, mẹ em có gọi tới hỏi." Lục Phóng nhún nhún vai trả lời.
"Tại sao mẹ tôi lại có số điện thoại của anh?" Khanh Nhượng Nhượng có chút kinh ngạc.
"Không nên có sao?" Lục Phóng hỏi ngược lại "Hay là nói hội nghị chiêu đãi ký giả kia, em cũng muốn tham gia sao?"
Khanh Nhượng Nhượng không nhịn được chua xót trong lòng "A, tôi nghĩ là tôi nhớ lộn rồi, lúc đầu hình như thực sự là tôi yêu cầu anh lấy tôi ấy."
"Em chắc chắn chứ?" Lục Phóng che dấu ý cười nơi đáy mắt nhìn Khanh Nhượng Nhượng.
"Dĩ nhiên." Khanh Nhượng Nhượng ngoài mặt tươi cười nhưng trong lòng thì rất muốn hung hăng cắn người!
"Nhượng Nhượng, em có nên nhanh chân một chút chạy tới gặp bác sĩ kiểm tra một chút hay không, còn trẻ như vậy mà đã bị bệnh đãng trí của người già rồi?"
"Anh mới bị bệnh đãng trí của người già." Khanh Nhượng Nhượng tức giận rống lên.