"Anh không phải là heo cảm cúm chứ?" Nhượng Nhượng sợ hãi nhìn Lục Phóng trông có vẻ ốm yếu đang đứng ở cửa, vội vàng lấy ra nhiệt kế , nếu nhiệt độ của anh ngoài dự liệu sẽ không cho anh vào phòng.
Lục Phóng là người ra sao chứ, không để ý đến Nhượng Nhượng đang phản kháng, liều mạng in dấu hôn lên môi cô, hiển nhiên là muốn đem khuẩn bệnh lây cho Nhượng Nhượng.
"Anh thật quá ác độc?" Sau đó Nhượng Nhượng cảm thán, nhìn Lục Phóng nhiệt độ coi như bình thường, chỉ là cảm mạo bình thường mới yên tâm. Đáng tiếc yên tâm này của cô đã buông xuống quá sớm.
"Anh cần một ít thực vật xanh để sản sinh ra dưỡng khí trong lành!" Lục Phóng mà sinh bệnh thì còn khó chiều hơn đứa bé ba tuổi, quả thật Nhượng Nhượng rất muốn đá chân anh, nhưng khi nhìn chóp mũi ửng hồng của anh, cô quyết định đè xuống không nhắc tới.
"Không khí ở đây đều trong lòng, đều là cây cối xung quanh vừa mới thả ra." Nhượng Nhượng kiên nhẫn lừa gạt Lục Phóng, quỷ mới biết có phải trong lành hay không.
Lục Phóng dù bị bệnh, nhưng thông minh vẫn không thay đổi, "Vậy em mở cửa sổ ra đi, anh bị kìm nén đến khó chịu."
"Không được, không khí lạnh đi vào anh lại càng hỏng bét, em đi mua cho anh chậu hoa có được hay không?" Nhượng Nhượng không thể không thỏa hiệp. Chỉ là nếu cô thỏa hiệp lần đầu tiên thì sẽ phải thỏa hiệp lần thứ hai.
"Âm thanh người dẫn trong TV thật khó nghe, không bằng Nhượng Nhượng đọc cho anh mấy bài thơ?" Lời Lục Phóng nói ra nghe không giống thỉnh cầu ngược lại giống như đang ra lệnh.
Xem ra anh đang muốn khen mình có chất giọng hay, Nhượng Nhượng không so đo với Lục Phóng. Huống chi người bị bệnh luôn có thời điểm, cô còn phải trông cậy vào Lục Phóng khi cô bị bệnh, như vậy có thể hành hạ Lục Phóng thật tốt.
Lục Phóng bị bệnh, Nhượng Nhượng từ đánh răng rửa mặt, đến nấu cháo hải sản thịt heo xông khói, cuối cùng là quét dọn gian phòng;
Lục Phóng bị bệnh, Nhượng Nhượng tựa bên cửa sổ thưởng thức bóng đêm, nhìn chòm sao cầu nguyện, hi vọng anh nhanh khỏi, đem mấy cái đống bừa bãi này dọn dẹp đi.
Lục Phóng bị bệnh, nhưng chưa từng quên mỗi đêm xoa nắn cho Nhượng Nhượng, cô không thể không nói, "Anh đã bệnh thành ra như vậy rồi, sắc tâm còn không chết à?" Lục Phóng trả lời là, khi bọn họ kết hôn trong lời thề có nói qua, muốn cùng chung họa phúc. Ngã bệnh hiển nhiên là một loại họa.
Chỉ là thân thể Nhượng Nhượng càng bị chà đạp thì lại càng khỏe mạnh, lại càng không bị Lục Phóng lây bệnh, chỗ xấu của việc anh bị bệnh là hơi kém đem Nhượng Nhượng mệt mỏi rã rời, và chỗ tốt là, người này lấy việc công làm việc tư, cư nhiên buộc Nhượng Nhượng gọi điện thoại cho Cheery xin nghỉ bệnh, hơn nữa còn thần thông quảng đại lấy được tờ giấy chứng minh ở chỗ thầy thuốc Trương.
"Em không phải không biết nấu cơm à?" Lục Phóng ăn cháo Nhượng Nhượng nấu cảm thán. "Mặc dù hơi khó ăn một chút , nhưng cũng không độc chết người."
Nhượng Nhượng không có thời gian để ý đến anh, vì anh, cô đã làm trễ nải việc tập luyện rồi, đây là vì chuẩn bị cho dạ tiệc lễ Giáng sinh năm nay,tập đoàn lớn như A&E đương nhiên sẽ sính ngoại coi trọng những ngày này. Phòng thiết kế đá quý của Nhượng Nhượng năm nay muốn xếp hạng biểu diễn một vở kịch tại buổi dạ hội tối đêm Giáng sinh. Vì Nhượng Nhượng bị bắt nạt vì là người mới, cho nên cô bị buộc vào vai nữ chính “bị cuồng ngược”, đơn giản vì không ai chịu được làm nữ chính đẹp nhưng não tàn này.
Không biết cái người đáng chết nào chỉ đạo vở kịch này, lại còn lấy nội dung trong “Đồ chơi của tổng giám đốc” ra, Nhượng Nhượng cảm thấy thù hận cô em ngu ngốc của minh.
"Nhìn kịch bản nghiêm túc như vậy à? Có muốn anh giúp em một tay tập luyện hay không?" Lục Phóng không bị bệnh nên không đi làm, cho nên thoạt nhìn rất rảnh rỗi, nhàn đến mốc meo.
Mặt Nhượng Nhượng đỏ lên, chủ yếu là do tựa đề kịch bản
Lục Phóng liếc nhìn kịch bản một cái, "Nếu như anh mà là quan toà, anh sẽ phán quyết giam cầm em cả đời, giam cầm ở —— trong lòng của anh!" Lục Phóng thâm tình khẩn thiết nhìn Nhượng Nhượng nói.
Trong nháy mắt Nhượng Nhượng liền bối rối, trong giọng nói nghiêm túc của anh, trong ánh mắt nồng đậm không tan được tình yêu mà bối rối, chỉ tiếc tất cả thoáng qua liền biến mất. "Cái câu này có phải hơi có chút sến hay không?"
Lúc này Nhượng Nhượng mới phản ứng được , Lục Phóng thấy được lời kịch trong kịch bản trên mình,người này nhập tâm diễn cũng không khỏi quá nhanh chứ?
"Anh diễn còn tốt hơn Châu Nhuận Phát đấy!" Nhượng Nhượng cảm thán, may mà vừa rồi cô không luống cuống, cô cứ cho là đầu óc Lục Phóng mắc lỗi, mượn cơ hội thổ lộ, hại tâm cô nhảy tưng tưng.
"Chậc chậc, thật đáng tiếc, anh nên đóng vai tổng giám đốc này." Lục Phóng rút kịch bản từ trong tay Nhượng Nhượng.
Mặt Nhượng Nhượng càng đỏ hơn, đoạt lấy kịch bản, không để cho anh tiếp tục nhạo báng.
"Nhượng Nhượng, em diễn gì trong đây? Có phải cái đó sắc dụ tổng giám đốc hay không, hãm hại tiểu yêu tinh phải không, cuối cùng làm bia đỡ đạn thê thảm cho nữ phụ đúng không?"
Nhượng Nhượng hận không thể đưa về một Lục Phóng ốm yếu ngày hôm qua, cô không ưa nổi anh vui vẻ ngày hôm nay như vậy.
Nhắc tới ba chữ tiểu yêu tinh kia, ngay cả đầu ngón chân Nhượng Nhượng cũng có thể biến đỏ.
Đêm đó Lục Phóng mướn một bộ 007 về xem, phim mỹ nội dung có hơi cởi mở một chút, Nhượng Nhượng một mặt nhìn trong phim 007 đang hôn lên phần lưng nữ chính, từng chút từng chút hướng lên, một mặt liên lạc trong thực tế ngón tay của Lục Phóng đang trượt đều trên sống lưng cô, như có như không, giống như đang đánh đàn dương cẩm, liền tay chân có chút luống cuống.
Cô lấy cớ đi rót nước để rời khỏi cái ổ thị phi mập mờ này, vậy mà vừa mới xoay người, liền nghe được Lục Phóng nói: "Ướt." Vẻ mặt rất mập mờ, giọng điệu trầm thấp khàn khàn dưới ánh đèn lờ mờ làm mỗi người đều biết hướng đối phương đang hướng nghĩ đến cái kia.
Hơn nữa Nhượng Nhượng một chút cũng không biết mình là thế nào, xem một bộ phim bình thường cũng sẽ nhạy cảm như vậy, cô vừa nghe thấy lời nói của Lục Phóng, lông tơ toàn thân cũng dựng đứng lên, theo bản năng thu hẹp hai chân.
"Anh là nói em làm ướt sàn nhà." Lục Phóng hướng về phía Nhượng Nhượng, từ phía sau lưng ôm lấy cô. Nhượng nhượng cúi đầu xem xét, quả nhiên là do cô rót nước không cẩn thận làm ướt sàn nhà. Cô thầm nghĩ mình quá nhạy cảm, còn tưởng rằng Lục Phóng là đang nói đến cái đó.
"Tiểu yêu tinh." Thời điểm Nhượng Nhượng có một chút buông lỏng, Lục phóng nhè nhẹ cắn lỗ tai của cô, nhỏ giọng nói.
Nhượng Nhượng lập tức biết người đàn ông này tuyệt đối là cố ý. Dù sao đêm đó Nhượng Nhượng đêm đó cũng chẳng có trái cây tốt để ăn.
Từ đó về sau, Nhượng Nhượng đổi từ phim Mỹ chuyển sang xem phim Hàn, không thể không nói phim Hàn vẫn có chỗ thích hợp , muốn tìm đôi nam nữ chính hôn trực tiếp qua ống kinh rất khó khăn, cho nên mỗi lần Nhượng Nhượng bức bách anh theo cô, mặc kệ anh đang lật báo hay lật tài liệu, đều cùng cô ngồi trước màn hình ti vi là tốt rồi.
Trong màn hình là 《 nhìn lại nhìn 》, vừa đến cảnh mẹ nam chính không cho anh cùng cô gái tên Ngân Châu kết hôn, hai người bị bức đến nửa chết nửa sống , nhưng Ngân Châu kiên trì không chịu kết hôn nếu bố mẹ hai bên vẫn chưa đồng ý.
"Phải phí phạm phim ảnh như vậy sao? Hai người cũng không phải là không có tiền để kết hôn." Gần đây Lục Phóng bị Nhượng Nhượng ép xem 150 tập phim Hàn này đến khổ sở.
"Nhưng cha mẹ hai bên không đồng ý."
"Là bọn họ kết hôn chứ không phải cha mẹ họ kết hôn." Lục Phóng xoa trán, vừa nhìn tài liệu.
"Nhưng kết hôn không phải là chuyện hai người, mà là chuyện giữa hai gia đình." Nhượng Nhượng một chút vẫn không cảm thấy Ngân Châu có lỗi, nếu như hai bên cha mẹ không đồng ý, tình cảm mặn nồng phải nhạt dần, còn dư lại cũng chỉ là một đôi vợ chồng bất hoà, hồi tưởng lại ban đầu cha mẹ phản đối, sợ rằng càng thêm quyết tâm cảm thấy mình đã sai lầm.
"Em cảm thấy cha mẹ đồng ý hay không, đối với hai người kết hôn ảnh hưởng rất lớn?" Lục Phóng buông xuống tài liệu, như có điều suy nghĩ.
"Đó là đương nhiên." Nhượng Nhượng cảm thấy có phải Lục Phóng từ không gian khác tới hay không, bây giờ mặc dù không có chuyện ép gả hôn nhân, nhưng dầu gì để cha mẹ nắm giữ vẫn tốt hơn.
Lục Phóng không nói chuyện nữa, không nhìn tài liệu, ngược lại an tĩnh bồi Nhượng Nhượng xem kịch vui. Mấy ngày kế tiếp cũng giống như thế, thời điểm Ngân Châu bị mẹ chồng nhục nhã, Nhượng Nhượng khóc bù lu bù loa, Lục Phóng một bên phụ trách lần lượt khăn giấy.
Đến cảnh Ngân Châu đội mưa đứng trước cửa nhà nam chính, Nhượng Nhượng càng khóc đến đau lòng, thời điểm mẹ chồng Ngân Châu dẫn theo một vị tiểu thư xuất thân danh giá ra mắt với nam chính nhằm nhục nhã Ngân Châu, Nhượng Nhượng luôn có cảm giác đồng cảm bi thương kia.
"Ngân Châu sao phải chịu khổ như vậy?" Lục Phóng cất tiếng hỏi thăm.
"Dĩ nhiên,như vậy mới hiện rõ sự đáng quý hơn, đáng yêu hơn." Nhượng Nhượng đỏ mắt kiên định nói.
Lục Phóng gật đầu một cái, cùng Nhượng Nhượng như đi vào cõi thần tiên. Chỉ là anh đang nghĩ nếu tương lai cha mẹ vợ phản đối thì làm thế nào? Cô lại nghĩ thời điểm nàng dâu xấu xí thấy cha mẹ chồng sẽ như thế nào, có thể giống như trong phim truyền hình diễn bị khi dễ cùng nhục nhã như vậy hay không. Chỉ là Nhượng Nhượng một chút vẫn đang lo lắng, chính cha mẹ cô nếu như phát hiện chuyện cô kết hôn tiền trảm hậu tấu thì sẽ thế nào? Cô có rất nhiều việc phiền lòng.
Chỉ là việc phiền lòng về việc phiền lòng, cảm thấy thời điểm nửa năm sau, luôn là thời gian có nhiều ngày lễ nhất trong năm, ví dụ như lễ Giáng Sinh, tiết nguyên đán, cũng như sinh nhật của cô.
Nhượng Nhượng không rõ ràng liệu lắm Lục Phóng có biết sinh nhật của mình là ngày kia hay không, cô vốn là người đại nhân đại lượng mà, vì sợ người khác bởi vì không biết mà phạm phải tội nghiệt không thể tha thứ, cho nên cô có cảm giác phải nhắc nhở vị hôn phu kia của mình.
Sáng sớm Nhượng Nhượng rời giường liền bắt đầu ầm ầm ĩ ĩ, "Thẻ căn cước của em đâu? Thẻ căn cước của em đâu? Hôm nay em muốn đi ngân hàng để gửi tiền về cho mẹ." Sau đó Nhượng Nhượng len lén liếc Lục Phóng một cái, anh vẫn thờ ơ ơ hờ, vì vậy cô nói thêm một câu nữa cho có lệ, "Anh giúp em tìm một chút đi!"
"Thẻ căn cước của em không phải luôn luôn đặt ở túi nhỏ bên trong túi sao?" Lục Phóng đặt đôi tay ra sau ót, rất thích nhìn dáng vẻ Nhượng Nhượng gấp đến độ vui sướng.
"Làm sao anh biết?" Nhượng Nhượng trừng mắt, chuyện riêng tư như vậy, cô không thể không bò lên giường, "Anh kiểm tra túi xách của em sao?" Giọng điệu của cô có vị nguy hiểm.
"Không có, anh chỉ xem mỗi lần em từ chỗ nào lấy ra mà thôi."Lục Phóng không có chút vẻ mặt chột dạ nào, Nhượng Nhượng cũng không tiện hoài nghi nữa, có lúc thời điểm nói láo đến cấp độ nhất định, giả cũng giống như thật, làm người khác cũng không thể hoài nghi.
"Em phải đi ngân hàng?" Lục Phóng giống như hứng thú, "Giúp anh gửi thêm ít tiền đi, mẹ em chính là mẹ anh, ta cũng phải tận một phần hiếu tâm đúng không?"
Nhượng Nhượng hôn “bẹp” một tiếng lên gò má Lục Phóng, không ngờ người này còn có bậc này ừm...
Thân thể Lục Phóng cứng đờ, "Nếu như mà anh giúp em nhiều hơn nữa, có thể mỗi lần hôn anh thêm mấy cái được không?"
Nhượng Nhượng phi anh một cái, "Nghĩ hay quá nhỉ." Sau đó nhận lấy chi phiếu cùng CMND từ Phục Phóng đưa tới, "Mật mã tài khoản của anh là bao nhiêu?" Nhượng Nhượng nhân cơ hội đoạt mật mã.
"Sinh nhật của em." Lục Phóng đáp lại rất kiên quyết.
Nhượng Nhượng âm thầm vui mừng, có lẽ trò chơi hôn nhân này cũng không phải chuyện xấu, thì ra anh đã biết sinh nhật mình, đều do mình lòng dạ nhỏ nhen. Thời điểm cô nghiêng mắt xuống thẻ căn cước của Lục Phóng, cô không khỏi thất kinh, "Đến tột cùng là sinh nhật của anh hay là sinh nhật của em?"
"Chúng ta đều cùng một ngày không phải sao?" Lục Phóng đáp lại vẻ rất bất đắc dĩ.
Lòng Nhượng Nhượng tràn đầy oán hận, trên thẻ căn cước kia viết rất rõ sinh nhật của cô và anh đều cùng một ngày, chỉ khác nhau về năm mà thôi. Nếu đổi lại là thường ngày, cô không chỉ kích động mà còn cảm than thật có duyên, hôm nay thì không thể được. Thứ nhất là cô vĩnh viễn sẽ không biết, Lục Phóng đến tột cùng là muốn dùng mật mã ngày sinh của cô, hay là dùng ngày của chính anh? Thứ hai sinh nhật cô làm sao cùng anh phân rõ ràng được, như vậy cô lại không có cách nào danh nghĩa sinh nhật mà uy hiếp anh rất nhiều chuyện rồi.
Hơn nữa người này nếu không đụng tới thì anh sẽ không tiết lộ ngày sinh của mình, đây thật là hèn hạ hạ lưu vô sỉ.
"Nhượng Nhượng, em muốn chúng ta trải qua sinh nhật như thế nào?" Lục Phóng đặt cằm lên bả vai Nhượng Nhượng, theo nhịp vận động của xe bus, ở bên người cô mài tới mài lui, cô không hiểu tại sao Lục Phóng mê luyến xe buýt như vậy, đã mê luyến thì không bất kể trình độ nào.
Nhượng Nhượng tức giận để ý đến anh, đã thành "Sinh nhật chúng ta " rồi, chốt lại cũng là chuyện của chính cô, "Ai đi đường nấy."
Lục để không trả lời, không nhỏ giọng dịu dàng như trong lòng Nhượng Nhượng đang mong đợi, anh chỉ "Ừ" một tiếng, thật chẳng lẽ tính toán ai đi đường nấy? Nhượng Nhượng cảm thấy thật buồn bực.
Đến thời điểm trước ngày sinh nhật một ngày, quả nhiên Lục Phóng không có bất kỳ bày tỏ nào, Nhượng Nhượng chỉ thấy anh đang trong nhà dọn dẹp hành lý, "Anh phải đi công tác?"
Lục Phóng không quay đầu lại, "Không phải, đi du lịch mấy ngày."
Nhượng Nhượng trong nội tâm hồi hộp liền hạ xuống, cái này có rõ ràng anh đang đi du lịch hưởng sinh nhật hay không, trong lòng Nhượng Nhượng trôi nổi tầng uất ức, chỉ là cô đang che đậy rất tốt."Có muốn em giúp anh dọn dẹp một tay hay không?" Âm thanh của cô rất vững vàng làm cô rất hài lòng.
"Không cần, sáng sớm ngày mai anh đi máy bay, còn có thời gian từ từ dọn dẹp." Lục Phóng đặt đồ xuống, đi tới bên người Nhượng Nhượng, hôn lên trán cô một cái, "Thế nào, em định sinh nhật ngày mai thế nào?"
Đây có lẽ đang mời gọi chứ? Nhượng Nhượng thầm nghĩ. Chỉ là việc giữ mặt mũi như thế nào cũng không bỏ được , "Dĩ nhiên, hẹn Tiểu Du, ngày mai vừa lúc là Chủ nhật, cho nên tiết mục rất phong phú." Nét mặt Nhượng Nhượng tươi cười như hoa.
Lục Phóng cũng cười như trăng sáng, "Vậy thì tốt."
Một đêm không lời.
Sáng sớm Lục Phóng đã thức dậy từ rất sớm, Nhượng Nhượng biết anh đang cố ý hạ thấp âm thanh, nhưng làm sao cô có thể ngủ được, đây chính là sinh nhật thứ nhất sau khi kết hôn của cô, không nghĩ tới phải uất ức như vậy.
Có đôi lời lời chí lý nói như vậy "Khi thất tình sẽ nghĩ về lúc đang yêu." Hiện tại Nhượng Nhượng có thể đem nó đổi thành, "Kết hôn sinh nhật một mình thì suy nghĩ về sinh nhật khi chưa yêu." Nếu như tin chắc danh ngôn này, có thể đã cứu vãn rất nhiều hôn nhân.
Lời này ban đầu khi Nhượng Nhượng đang tuổi dậy thì đã ghi lại vô số lần trên laptop của mình, cảm thấy đây chính là đạo lý thiên hạ đệ nhất, chỉ là cho tới bây giờ cô thấy làm khó hơn so với nghĩ nhiều. Ngẫm lại nếu không có Lục Phóng, sinh nhật của mình sẽ trôi qua thế nào đây? Lại một thân một mình, khi trước còn có Tiêu Hàng, chẳng qua hiện nay có thể bỏ qua không tính, thời điểm cô đi cùng Tiêu Hàng, cũng chỉ qua một sinh nhật, hơn nữa còn là vào một ngày trước hôm sinh nhật, bởi vì ngày thứ hai Tiêu Hàng phải bồi khách hàng, lúc ấy hắn mời Nhượng Nhượng tới nhà hàng C khá nổi danh để thưởng thức một bữa tối lãng mạn, đáng tiếc Nhượng Nhượng lại cảm thấy thịt bò ở đó quá già, cũng chẳng có gì ấn tượng mấy. Sau đó, cô cũng không tức giận khi đến ngày sinh nhật cô Tiêu Hàng không có ở bên cạnh, khi đó Tiêu Hàng còn khen cô là một hiền thê, biết lấy đại cục làm trọng.
Nhưng là hôm nay đổi lại là Lục Phóng, tâm tình Nhượng Nhượng không thể buông xuống để giữ lấy sự bình thản, chỉ cảm thấy không cam lòng, anh tại sao có thể vô tình như vậy, coi hôn nhân của bọn họ căn bản không phải được tạo thành trên tình cảm hay sao, anh ít nhất cũng phải có đạo nghĩa nói với cô một câu chứ? Nhớ tới trước kia, Nhượng Nhượng thiếu chút nữa nghĩ rằng Lục Phóng không phải là không có tình cảm với mình, hôm nay nhớ tới, có lẽ tất cả thật sự là một trò chơi, mỗi người chơi đều rất vui vẻ, nhưng không ai có tình cảm thật.
Nhượng Nhượng nằm lỳ ở trên giường không nhúc nhích, đợi đến khi Lục Phóng chạy đến trước mặt cô, hôn cô một cái rồi nói lời tạm biết, đến tận khi nghe thấy âm thanh đóng cửa, cô mới dám mở mắt, mắt vừa mở lệ không cầm được đã tuôn tràn lan. Vốn là Nhượng Nhượng có thể chịu đựng, nhưng đến cuối cùng cảm giác mình tại sao nước mắt mình đè nén như vậy nhưng không dám lên tiếng, liền từ từ khóc lên, đem uất ức mấy tháng theo nước mắt rơi xuống, từ khi Tiêu Hàng rời khỏi, đến cuộc hôn nhân hồ đồ này, rồi đến Lục Phóng tuyệt tình, toàn bộ đều theo nước mắt trào ra.
Thời điểm Nhượng Nhương đang úp mặt vào gối khóc đến vui sướng, chợt cảm giác có người từ phía sau lưng ôm lấy mình, sợ tới mức giật mình một cái lập tức ngồi ngay ngắn người lại, quay đầu không phải là người khác, chính là Lục Phóng.
"Anh —— không phải đi rồi chứ?" Thanh âm Nhượng Nhượng vẫn còn nức nở, mặt lại không kìm được đỏ lên, thậm chí có một chút thẹn quá thành giận, chuẩn bị nổi giận.
"Không phải em nói ai đi đường nấy sao, thế nào mà lại khóc đến đau lòng như vậy?" Lục Phóng ôm chặt Nhượng Nhượng vào trong ngực, xoa nhẹ lưng cô.
Nhượng Nhượng nhân cơ hội lau hết nước mắt nước nước mũi vào áo T shirt của Lục Phóng, "Em không phải đang đau lòng, đây là tập tục của nhà em, ngày sinh nhật phải đem tất cả uất ức trước đó khóc trôi đi, tuổi mới có thể gặp được may mắn." Nhượng Nhượng nói láo càng ngày càng chuyên nghiệp rồi, hoàn toàn không cần kịch bản.
Lục Phóng không nói gì, chỉ lấy điện thoại từ trong túi ra.
"Anh định gọi cho ai?" Nhượng Nhượng có chút tò mò.
"Gọi điện hỏi mẹ em xem vào ngày sinh nhật của cha , ông có phải rất muốn khóc hay không? Khó có thể tưởng tượng nổi." Lục Phóng vừa lắc đầu vừa gọi điện thoại.
Nhượng Nhượng lập tức giật lại điện thoại, người này định làm cha mẹ cô thêm náo nhiệt chắc, lại hèn hạ như vậy, "Sinh nhật ba em không cần anh quan tâm.” Cục tức trong lòng Nhượng Nhượng trôi rất nhanh, bởi vì Lục Phóng không hề đi khiến cô âm thầm vui sướng, chỉ là cái máy này của cô không thể hạ xuống ngay được, cái cần ở đây là Lục Phóng phải mang thang bắc lên.
"Vậy em có muốn anh quan tâm đến sinh nhật của em không?" Tính khí Lục Phóng hôm nay lại rất tốt.
Nhượng Nhượng quay đầu, "Anh lo tốt cho sinh nhật của anh là được."
"Được rồi, vậy hôm nay không chỉ là sinh nhật của anh mà còn là sinh nhật của chúng ta được chưa?" Giọng điệu Lục Phóng ra vẻ bất đắc dĩ.
Nhượng Nhượng đưa lưng về phía Lục Phóng, nụ cười kia đã sớm không nhịn được nâng lên, rõ ràng vẫn giận dỗi, lại không nhịn được cười."Không phải sáng sớm hôm nay anh phải bay sao? Tại sao còn chưa đi?"
"Em không đi sao anh dám đi?" Lục Phóng hôm nay cực kỳ nhẫn nại, Nhượng Nhượng cảm thấy nếu là gặp gỡ thường ngày, người này sớm đã trưng sắc mặt ra cho cô nhìn rồi.
Nhượng Nhượng chu miệng lên, "Anh cũng mua cho em vé máy bay à?" Chứng tỏ anh là cố tình đùa giỡn cô.
Lục để sờ sờ trán, "Hành lý ngày hôm qua anh đã chuẩn bị xong cho em rồi."
Nhìn thấy thành ý của Lục Phóng, Nhượng Nhượng cảm thấy hạ thấp xuống cũng không phải là không được
Khi máy bay tiến vào tầng bình lưu, Nhượng Nhượng nằm trên ghế sa lon dò xét, lấy đá chườm lên đôi mắt sưng đỏ vì khóc, hưởng thụ không gian cá nhân trên bầu trời Newyork, Nhượng Nhượng không thể không cảm than có tiền thật là tốt.
Khi máy bay to đổi thành máy bay trực thăng bay đến dãy núi Rocky phụ cận Canada, nhìn xuống hồ nước sáng trong vắt giống nước mắt Sơn Thần, Nhượng Nhượng chỉ có thể cảm thán, dùng tiền mua lãng mạn quả thật làm người ta rung động, trừ người có ý chí đặc biệt kiên định, không ai ngăn nổi này một địa điểm lãng mạn hấp dẫn này cùng với một người lãng mạn có tiền.
Bên cạnh hồ là một hàng nhà gỗ nhỏ, giống như khách sạn gia đình, được bố trí được vô cùng ấm áp lãng mạn, ban đêm tuyết rơi, trong phòng có thêm lò sưởi, bởi vì có lạnh lẽo làm nổi bật, cho nên có vẻ cực kỳ ấm áp. Nơi này mặc dù buổi tối tuyết rơi, lúc ban ngày sáng sủa không mây, mặt hồ cũng không kết băng, còn có thể câu cá. Bốn bề là mây núi cao dựng đứng, đỉnh núi có tuyết đọng. Núi có tuyết trắng, có mùa đông khắc nghiệt, cũng có hồ nước xanh rực rỡ, đối lập mãnh liệt mang đến mỹ cảm mãnh liệt.
Nhượng Nhượng ngay cả hô hấp cũng không muốn bỏ, cảm giác không khí nơi này quá mức ngát quá mức trân quý. Thời điểm Lục Phóng ở bên hồ câu cá, Nhượng Nhượng đang làm yoga, thời điểm anh câu lên một con cá lớn, cô hân hoan vỗ tay, đổi lấy hắn tự mình xuống bếp làm cá.
Nhượng Nhượng thấy anh đem dao từ trong tủ lạnh lấy ra, lạnh lẽo chói mắt, lại nhìn anh đem cá vừa câu cắt thành từng lát mỏng manh, hương vị của cá mới ngọt ngào làm cao, có thể nói đây là kỹ thuật xắt rau tinh xảo.
"Có phải anh cũng giống như các công tử con nhà giàu khác bị gia đình ép buộc thừa kế sản nghiệp? Thật ra ước mơ thật sự của anh là làm đầu bếp đúng không?" Nhượng Nhượng chống cằm, thưởng thức kỹ thuật xắt của Lục Phóng.
Lục Phóng liếc xéo Nhượng Nhượng một cái, cảm thấy cô đã xem tiểu thuyết quá nhiều, "Không phải, lúc đi học phải tự lo cuộc sống của chính mình, không có thời gian ra ngoài ăn cơm."
Lời ngầm rất rõ ràng, vì anh không muốn ra ngoài ăn cơm, liền quyết định nâng cao tay nghề của mình thành đầu bếp năm sao hay sao? Nhượng Nhượng cảm thấy ông trời quá bất công, có vài người cho dù làm cái gì đều xuất sắc như vậy, buôn bán, đầu bếp đều có thể làm xuất sắc, có vài người thì vĩnh viễn không có tiếng tăm gì.
Trí tưởng tượng của Nhượng Nhượng phong phú, "Vậy anh không phải là muốn làm bác sĩ ngoại khoa đấy chứ?" Cô cảm thán nếu có thể bị một đôi tay mổ ngực rạch bụng như vậy, khi nhớ tới cũng chưa chắc không phải một chuyện tốt , ít nhất anh đã từng vuốt ve qua thân thể người.
"Vậy em có muốn ăn hay không?" Lục Phóng đặt dao xuống.
Quả nhiên, Nhượng Nhượng cũng biết ngày hôm qua hắn tốt với mình chẳng qua là đặc quyền ngày sinh nhật, hôm nay mới hỏi hắn đôi câu y như rằng lại mất kiên nhẫn, thật sự là người không thể có cảm tình mà.
"Ăn, nghe nói ăn nhiều cá, bổ não, sẽ khiến người ta thông minh hơn." Nhượng Nhượng sợ Lục Phóng sẽ tước đoạt quyền lợi của cô, nhìn con cá sáng nay đã biết là rất ngon.
"Nếu như ăn nhiều cá mà có thể thông minh lên, như vậy em phải ăn ít nhất hai con cá Kình ngư đấy."
Người này nói chuyện quá cay nghiệt, Nhượng Nhượng không thèm chấp nhặt với hắn. Chỉ là đến tối cô lại giận đến mức hộc máu, Nhượng Nhượng thân là phái nữ, cô không thể hiểu đàn ông vì cái gì mà cứ thích sờ ngực phụ nữ như vậy. Đương nhiên Lục Phóng không phải là ngoại lệ.
"Sờ cái gì mà sờ, chẳng lẽ anh không có sao?" Nhượng Nhượng vốn đang tức giận vì Lục Phóng nói đầu óc cô không tốt, mặc dù cô không phải tốt nghiệp đại học G, nhưng dù gì đại học của cô cũng là một đại học có tên tuổi đấy.
"Anh chỉ kiểm tra thôi mà, mọi người đều nói ngực lớn nhưng không có đầu óc, chỉ có ai ngực lớn mới ngốc nghếch, nhưng cũng không biết ngực em có phải là lớn không?" Đây gọi là đã chiếm được hời rồi mà còn kén chủ nhân.
"Nhỏ mà anh còn sờ?" Nhượng Nhượng gạt tay Lục Phóng ra, không ngờ thường ngày anh xem ra lạnh lùng xa cách, có phong độ của quý tộc Anh Quốc, ra vẻ tổng giám đốc Lục đạo mạo, giờ lại như vậy, thật không chịu nổi.
"Anh chính là thích cảm giác như có như không này." Lục Phóng cảm thán.
Nhượng Nhượng “Phụt!” một cái, "Cái gì gọi là như có như không?" Bộ ngực của phụ nữ hơn hẳn của cánh đàn ông đấy. Chỉ có khi ngồi dậy mới bày được tư thế hoàn mỹ của bộ ngực, thời điểm nằm xuống mà không lõm mới thật đáng kinh ngạc.
"Là anh nhầm, không phải như có như không, là mềm mại không xương.” Từ phía sau Lục Phóng ôm lấy Nhượng Nhượng "Anh không thể đắc tội với cái bánh sinh nhật của anh được.”
"Bánh sinh nhật nào?" Nhượng Nhượng một chút không hiểu.
"Em tước đoạt sinh nhật của anh, cũng không thể tước đoạt bánh sinh nhật của anh nữa chứ?" Không biết từ nơi nào Lục Phóng lấy ra được một cây nến sinh nhật, bắt Nhượng Nhượng ngậm vào trong miệng, đảm đương bánh sinh nhật.
Nhượng Nhượng không thể không biến thành mềm mại không xương.
Nói Nhượng Nhượng mềm mại không xương chẳng qua là cô tự đặt cho mình, mà Đổng Minh Minh mềm mại không xương là do tất cả mọi người đều gật đầu công nhận. Nhượng Nhượng y hệt như một dân thường nhỏ bé, mặc dù thích minh tinh nhưng chưa từng nghĩ tới sẽ cuồng nhiệt đuổi theo, cho nên đương nhiên không ngờ tới có một ngày mình được nhìn thấy trực tiếp siêu minh tinh ngoài đời này.
Nhắc đến Đổng Minh Minh, giờ đã là siêu sao châu Á, gần đây còn nhận đóng một bộ phim hành động Hollywood , chính là thời điểm nổi nhanh như cồn. Muốn gặp vị này, so với lên trời còn khó hơn, có người ra giá mấy trăm vạn để được cùng người đẹp ăn cơm, vị này còn bĩu môi từ chối. Nhượng Nhượng đặc biết hâm mộ cô ấy, cảm thấy cô ấy thật đặc biệt, hơn nữa người này đã đẹp rồi, lại diễn rất đạt, chẳng trách ban đầu cô che giấu lương tâm mình, bỏ ra mười tệ ủng hộ Đổng Minh Minh là phu nhân tương lai của tổng giám đốc Lục, sau khi Lục Phóng cưới, tin cũng không có truyền ra, bỏ ra cũng chẳng mất gì.
Chỉ là tối nay có người lại sôi trào, đây là lễ dạ tiệc Nô- en tập đoàn A&E, được cử hành ở khách sạn năm sao trong thành phố C, dạ tiệc được bố trí xa hoa, mất tới vài chục vạn, mời Diễm Hỏa biểu diễn, ngoài ra thu hút sự chú ý của người khác còn là Đổng Minh Minh "hạ phàm" . Nhất là khi cô ấy mềm mại không xương dựa vào người Lục Phóng, càng thêm mưu sát vô số phim ảnh.
"Nhượng Nhượng, cô nói có phải Đổng Minh Minh sẽ thắng cược không?” Hòa Đa dùng bả vai khích khích Nhượng Nhượng.
"Ha ha, Đúng vậy đúng vậy, ta còn 10 tệ đặt cược trông vào cô ấy đấy." Nhượng Nhượng vẫn còn nhớ thương 10 tệ này, hơn nữa cô còn rất chột dạ.
"Nhượng Nhượng, hình dáng của tôi trông giống tổng giám đốc chứ?" Hòa Đa nhìn lại bộ đồ mình đang mặc —— một bộ tây trang Armani, lại nhìn Lục Phóng một chút, sau đó hỏi Nhượng Nhượng.
Nhượng Nhượng chăm chú nhìn Hòa Đa, tây trang thẳng thớm, ưỡn ngực thót bụng, so với vẻ đẹp trung tính ngày thường thì quả thật manly không ít, thật ra thì vóc người Hòa Đa rất cao to, diện mạo khá đẹp, chỉ là do hắn so với Lục Phóng xem ra vẫn còn thiếu chút gì đó, mặc dù hôm nay hắn muốn thể hiện tốt trong dạ tiệc này, khắp nơi đều có kẻ bắt chước Lục Phóng, nhưng hàng chính phẩm so với hàng nhái thì đương nhiên khác nhau. Nhượng Nhượng nghĩ Lục Phóng nếu không cần bộ mặt trêu hoa ghẹo nguyệt kia, chỉ cần vào khí độ và phong phạm cũng có thể trở thành thịnh hành rồi.
"Được rồi, nhìn cái gì vậy, nhìn đi nhìn lại cô thì cũng chẳng làm cho ngực cô to lên được, eo người ta mềm mại như vậy, cô nên đối mặt với thực tế đi, coi như heo mẹ leo cây thì vẫn là heo mẹ thôi, không thể thay đổi thành Điêu Thuyền đâu.” Hòa Đa bất mãn nhìn Nhượng Nhượng đang thần người.
Nhượng Nhượng đang bởi vì Lục Phóng vẫn chưa đẩy Đổng Minh Minh mềm mại không xương ra khỏi người, vốn đáy lòng cô không biết đang có tư vị gì, vào lúc này lại bị Hòa Đa nói đúng thực tên, vô luận nói như thế nào thì cô vẫn là heo cái, nghiêm trọng đả kích tự tin của cô, vốn cho rằng người với người đừng nói đến điểm đau của nhau, "Hòa Đa, có phải cậu rất hồi hộp hay không, để tôi kể chuyện cười cho cậu nghe nhé?" Mắt Nhượng Nhượng đã cười thành hình trăng lưỡi liềm rồi, Hòa Đa không nghi ngờ gì.
"Có ba người nọ đang nói khoác với nhau về vũ khí của mình. Người đầu tiên, nhảy ra, nói: Nhìn sung máy của tôi đi! Nói xong cũng cạch cạch cạch cạch. . . . . . Rầu rĩ. . . . . . Bắn càn quét , Hai người khác nói: cắt ~ có gì đặc biệt hơn người chứ. Người thứ hai, nhảy ra, nói: " xem súng BB của tôi!" Nói xong cũng bi~u. bi~u. bi~u bắn . Hai người kia lại hứ một tiếng, lúc này, người thứ ba nhảy ra, nói: nhìn ~ đi ~nhé ~, xem ẻo lả của tôi nào . . . . . . ." Nhượng Nhượng ôm bụng cười nói.
Lại thành công đem Lan Hoa Chỉ tức giận của Hòa Đa ra ngoài.
Hôm nay Hòa Đa và Nhượng Nhượng là nhân vật nam nữ chính của vở kịch “Đồ chơi của tổng giám đốc”, đây là tiết mục của phòng thiết kế đá quý, Nhượng Nhượng nghĩ đây chẳng qua là trò nịnh bợ của trưởng phòng với Lục Phóng mà thôi, đặc biệt chọn vở kịch này, bởi vì mọi người trong công ty đều biết, tổng giám đốc Lục rất thích đọc quyển này.
Cho nên dù phòng kiến trúc nhảy Hip-hop đến bốc lửa, phòng Kế hoạch múa đến tiên nữ cũng muốn hạ phàm, cũng không thể chiến thắng được Hòa Đa và Nhượng Nhượng diễn vở kịch “Đồ chơi của tổng giám đốc”, vở diễn đêm đó được trao giải đặc biệt. Người trao thưởng chính là Lục Phóng và Đổng Minh Minh.
Hòa Đa rất cảm động động, vô luận là Đổng Minh Minh trao thưởng, hay Lục Phóng ban thưởng, anh đều rất cảm động. Mà Nhượng Nhượng ở bên cạnh bĩu môi coi thường anh dễ kích động, giống như cô đang rất bình tĩnh vậy.
Thời điểm Đổng Minh Minh trao hoa đến tay Hòa Đa, anh lập tức dang tay định ôm cô trong ngực, nghênh đón mỹ nhân vào ngực. Mà Nhượng Nhượng bình tĩnh nhận phong bì tiền thưởng của cả phòng từ tay Lục Phóng, tay phải đưa ra, cô chỉ cho rằng tay mình bị Lục Phóng nắm chặt mà thôi.
Vậy mà lại bị người trước mắt âm thầm dùng sức nhẹ nhàng một cái, giống như là cô đang mượn cái bắt tay này mà bổ nhào vào ngực người ta ấy, Nhượng Nhượng hai mắt trợn tròn, rõ ràng bởi vì tức giận mà đôi mắt to sáng ngời, ngày sau nhất định sẽ bị những ký giả kia thêm dầu thêm mỡ nói thành đắm đuối đưa tình, hôm nay coi như cô đã hiểu ánh mắt cũng có thể nói lên chuyện để mọi người hiểu.
Lại nói thời điểm Nhượng Nhượng ngã vào lòng Lục Phóng và được anh ôm lấy, hiện trường không hẹn cùng vang đều lên tiếng tách tách cùng nhịp đèn flash.
Trên trang đầu tạp chí giải trí ngày hôm sau, Đổng Minh Minh không được đặt ở đầu trang, ngược lại là tấm hình đi vào lịch sử, với tựa đề là"Đồ chơi của tổng giám đốc" . Nhượng Nhượng khóc không ra nước mắt, này, đừng có cắt bớt thành đồ chơi như vậy chứ, cô không phải đồ chơi của tổng giám đốc, chẳng qua là diễn nữ chính đồ chơi của tổng giám đốc thôi mà. Ký giả này chính là muốn dùng từ đặc biệt nhất để đi vào lòng người mà
Sau đó, Tiêu Tiểu Du từng phê bình qua, "Không phải chứ, nhìn vẻ mặt kia của cậu, tình nguyện không mang theo chống cự, xa cách mang theo triền miên, bảo cậu không phải đồ chơi của tổng giám đốc cũng hơi khó đấy."
Vì vậy, Nhượng Nhượng không thể không tìm tới Lục Phóng để xử lý chuyện này, cô cho rằng nhân vật phong vân như anh sẽ không muốn đem chuyện này ra ngoài ánh sáng, Lưu Đức Hoa có thể bảo vệ Chu Lệ Thiến, Nhượng Nhượng nàng cũng có lồng ngực vĩ đại như vậy, nguyện ý để anh bảo vệ, cả đời đều có thể. Kết quả Lục Phóng nhận lấy tờ báo Nhượng Nhượng đưa qua, liếc nhìn một chút, nói, "Hình lấy được cũng không tệ lắm, khó có lần em chủ động như vậy, chỉ là giấy báo hình hơi kém chút, chờ tạp chí xuất bản ra, em có thể cắt ảnh ra, về sau cho con chúng ta xem một chút, chứng minh về tuổi trẻ em từng trải qua."
Nhượng Nhượng giận đến hận không thể lăn lộn dưới đất, đáng tiếc họ Lục này hoàn toàn không hiểu thế nào là quyền riêng tư của cô, về sau Nhượng Nhượng cứ mỗi lần gặp một người là lại giải thích, "Tôi không phải đồ chơi của tổng giám đốc, ta chỉ đang diễn đồ chơi của tổng giám đốc mà thôi." Mỗi người đều nhìn nàng với ánh mắt trong suốt, "Biết biết, không cần giải thích." Nửa đoạn sau không nói ra, ý kia chính là hoàn toàn tin tưởng nàng, chỉ cần trông bộ dạng này của nàng, so với trở thành đồ chơi của tổng giám đốc thì còn kém một mảng lớn lắm.
Chuyện như vậy thật sự khó cả đôi đường, người khác hiểu lầm không dễ chịu, nhưng người khác không hiểu lầm bạn...bạn cũng sẽ không dễ chịu, quá đả kích đến tự ái của người mà.
Chỉ là chuyện này không phải chuyện phiền não nhất của cô, cô phiền não nhất là chuyện sắp tới kia. Thời điểm Tiêu Hàng chưa đi, Nhượng Nhượng đã gọi điện xác nhận với mẹ sẽ dẫn con rể về ra mắt vào dịp tết, vốn tưởng rằng con vịt đã đun sôi, nhưng hắn vẫn bay mất. Vì không muốn để mẹ cô ngày ngày thầm thì bên tai, Nhượng Nhượng một chút cũng không kể cho mẹ mình chuyện đã thay đổi, việc này bây giờ càng khó khăn hơn.
Nhượng Nhượng không xác định được người như Lục Phóng có thích ứng được trấn nhỏ sinh hoạt đơn sơ như nhà cô không, bởi vì tiết mục lễ mừng năm mới của bọn họ hoặc là ở lặn nước ở đảo Fiji, hoặc là thưởng thức âm nhạc trên phi thuyền bên bờ biển Caribee, hoặc là ở nhà thờ đức bà Paris cầu phúc, huống chi, Nhượng Nhượng thật sự cảm thấy ngượng ngùng khi dẫn Lục Phóng về nhà, ngộ nhỡ về sau hai người chia tay, mẹ cô nhất định sẽ nói “Mẹ đã sớm biết đàn ông có tiền là không thể nhờ vả mà”. Hơn nữa coi như tất cả vấn đề được giải quyết, cô và Lục Phóng sẽ đến nhà anh mừng năm mới, còn nhà cô thì sao? Nhượng Nhượng là con gái một, dĩ nhiên không thể không về nhà mẹ đẻ để mừng năm mới.
"Ai, thời gian này hằng năm tớ đều cảm thấy buồn phiền, tớ muốn về mừng lễ năm mới ở nhà quá, anh ta là con một, tớ cũng là con một, tại sao năm mới lại về nhà anh ta mà không phải nhà tớ?" Tiêu Tiểu Du cũng có khổ não như vậy.
Nhượng Nhượng gật đầu liên tục, đây không phải là lần đầu tiên, hàng năm đều có thể nhìn thấy Tiêu Tiểu Du cùng bạn trai ai cũng đỏ tới tận mang tai tháng 12, vì vấn đề về nhà ai vào lễ mừng năm mới này, mặc kệ kết cuối cùng là nữ từ nam hay nam từ nữ, trong lòng mỗi người đều không thoải mái, cho nên cứ đầu năm là thời gian Tiêu Tiểu Du đổi bạn trai hoàng kim của cô ấy.
"Các cậu định về nhà ai mừng năm mới?" Tiêu Tiểu Du bắt đầu quan tâm Nhượng Nhượng, "Nhất định là trở về nhà anh ta hả?"
Nhượng Nhượng không lên tiếng, đến nay cô và Lục Phóng vẫn chưa nghị sự chuyện này. Cô đoán không được ý tứ của Lục Phóng, cô phải cam chịu về nhà anh ăn tết, hay căn bản anh không tính sẽ cùng cô về nhà mừng năm mới, hoàn toàn không có ý tứ dẫn cô về ra mắt người lớn?
Nhượng Nhượng có tâm bệnh, nhìn vào mấy biểu hiện mấy tháng này của Lục Phóng, thật xin lỗi anh khi phải dùng cái từ biết tron biết méo để hình dung về con người này, lúc thì quan tâm săn sóc cô, khi lại ngược cô, cho dù lòng Nhượng Nhượng mang thành kiến, khắp nơi bới móc, không thừa nhận cũng không được, đây là người họa thủy.
Chẳng qua là do Lục Phóng không hề kể một chút nào về người nhà hay bạn bè của anh, chưa bao giờ anh chủ động mời Nhượng Nhượng ra ngoài gặp mặt bạn bè anh hay có ý tứ để “nàng dâu xấu” như cô gặp mặt cha mẹ chồng.
Điều này khiến Nhượng Nhượng vô cùng buồn bực và kì lạ, mặc dù cô vẫn kiểu cách không để cho Lục Phóng công khai quan hệ của bọn họ, nhưng sự thật là hai người đã kết hôn, Tiêu Tiểu Du cũng biết quan hệ của bọn họ, đây hết thảy đều ám chỉ tất cả đều không giống nhau không phải sao? Huống chi lấy năng lực của Lục Phóng, cô không để cho anh công bố, chẳng lẽ anh thật sự không nói sao?
Hôm nay Nhượng Nhượng mới tỉnh táo lại, thì ra mình là người thích cứng không thích mềm.
"Cậu thứ nghĩ xem chúng tớ nên về nhà ai mừng năm mới đây? Cha mẹ tớ mong tớ cả năm trời rồi." Tiêu Tiểu Du vẫn còn tức giận.
"Đương nhiên chính là nhà cậu." Nhượng Nhượng căn cứ vào phái nữ mà suy nghĩ, đương nhiên không thể để khuỷa tay rẽ ra ngoài được.
"Đóa hoa của cậu có nói đến nhà ai mừng năm mới không?" Tiêu Tiểu Du dù tức giận cũng không quên tò mò.
"Chưa nói." Nhượng Nhượng khó khăn nói.
"Ha ha, không có việc gì, đoán chừng hiện tại thảo luận còn quá sớm, anh ta là người bận rộn, sao có thể giống chúng ta, rảnh rỗi đi phiền não chuyện nhỏ như thế này chứ." Tiêu Tiểu Du nghĩ một đằng nói một lẻo an ủi Nhượng Nhượng, bởi vì hiện giờ cũng không thể coi là quá sớm, nếu còn tính cả thời gian chuẩn bị quà về thăm người nhà, thời gian vẫn có chút khẩn trương. Ví dụ như hôm nay cô kéo Nhượng Nhượng đi mua áo âm làm quà tết tặng mẹ mình chẳng hạn.
Nhượng Nhượng cũng thuận đường mua luôn cho cha mẹ mình mỗi người một cửa, vừa vào cửa Lục Phóng đã hỏi cô, cô thuận tiện đáp lại mua cho cha mẹ mình.
Anh chỉ nhìn cô, không nói gì thêm.
Chuyện này vẫn giữ trong lòng Nhượng Nhượng, kìm nén đến khó chịu, không thể không uyển chuyển thỉnh giáo kiến thức uyên bác của chị Quả Quả và cậu Hòa Đa, chuyện xưa đại khái ước chừng chính là tranh chấp giữa Tiêu Tiểu Du và bạn trai.
"Không thành công sao được, quả thật là ngớ ngẩn mà, không trở về nhà thăm cha mẹ vợ, chuyện như vậy cũng làm được?" Chị Quả Quả chém đinh chặt sắt nói. Bao nhiêu lần cô vì chuyện này mà bị đối tượng hẹn hò từ chối.
"Vậy nếu người nam không hề nói một chữ hay có ý tứ muốn dẫn hai người về nhà mình mừng năm mới thì sao ạ?" Nhượng Nhượng làm nền rất lâu, tự nhiên “lơ đãng” hỏi chuyện mình đang quan tâm.
"Là anh ta đang trong tình thế khó xử?" Quả Quả không dám chắc hỏi lại.
"Có thể có có ý gì, nhất định là không muốn chứ sao.” Hòa Đa thay mặt đàn ông trả lời, "Gặp gỡ loại này sớm rút lui thì tốt hơn, rõ ràng người nam này đúng là vui đùa một chút thôi mà."
Nhượng Nhượng càng ngày càng buồn bực. Chuyện này kéo dài đến hai chin tháng chạp Lục Phóng cũng không có đề cập gì, Nhượng Nhượng cảm giác mình coi như đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, cho nên tan việc chạy thẳng tới bến xe, nghĩ thầm sẽ tính sổ sau với anh.
Buổi tối vừa về đến nhà, cha mẹ vừa mở cửa, một mùi thơm thức ăn bay tới, Nhượng Nhượng cảm thấy bít tết cùng Rafael của Lục Phóng như một chuyện xưa rất lâu rồi, cảm thấy mơ hồ không xác định.
Nước mắt thi nhau rơi xuống, cũng không biết là vì được gặp cha mẹ mà trong lòng cảm thấy vui sướng, hay bởi vì người khác mà thương tâm. Tất cả nói, không thể dựa vào đàn ông được.