Nhượng Nhượng rất thục nữ múc một muỗng cháo hải sản, chủ yếu là sợ mùi vị, cô có đầy đủ lý do tin tưởng, tổng giám đốc Lục rất có thể cho quá nhiều muối, hoặc là đem đường đổ vào khi thả muối.
Bởi vì Nhượng Nhượng cảm thấy nồi cháo của Lục Phóng sao mà tốt như vậy, chẳng phải quá hoàn mỹ sao? Thứ gì đó quá hoàn mỹ đều rất tà ác.
Vẻ mặt Nhượng Nhượng trở nên cứng ngắc, chính là cái cảm giác chợt ăn được mỹ vị cao cấp nhưng lại không muốn biểu hiện ra, cho nên cô nhẫn nại rất khổ cực.
“Thế nào, ăn không ngon sao?” Lục Phóng nhìn Nhượng Nhượng, liền lấy cái muỗng trong tay cô ăn một miếng, sau đó nhăn mặt cau mày. “Ừ, tôm không tính là tươi.” Lục Phóng đứng dậy bưng lên nồi cháo, làm bộ vứt sạch.
“A, anh có biết hiện tại lương thực đang tăng giá không hả? Anh có biết phải dùng tiền mới mua được gạo không? Anh có biết có bao nhiêu trẻ em châu Phi phải nhịn đói?” Nhượng Nhượng vừa che chở nồi cháo, vừa khiển trách Lục Phóng, thật dễ dàng để lấy ra một cái lý do, vả lại có thể lên tới độ cao quốc tế. Không trách được chị Quả Quả lại thích dùng câu song song như vậy, rất có khí thế.
Căn cứ vào việc đoạt lại bữa cơm này, nên Nhượng Nhượng ăn say sưa ngon lành, không hề bị gò bó giống như vừa nãy. “Anh nói tôm không tươi, chính là anh chớ ăn.” Nhượng Nhượng cà lăm không rõ, nóng nảy nhìn Lục Phóng đã ăn đến bát thứ ba. Đồ trong bát cô vẫn còn chưa ăn xong, liền vội vàng xới thêm.
“Em đã ăn xong đâu, sao lại xới thêm bát thứ ba?” Lục Phóng nhìn Nhượng Nhượng, không hiểu.
Nhượng Nhượng xác định mình đang đỏ mặt, “Em đây là muốn cái nồi nhanh hết, để anh dễ dàng mang đi rửa nồi.”
Lục Phóng hôn khóe môi Nhượng Nhượng, “Ừ, em thật biết săn sóc anh.”
Thời điểm Nhượng Nhượng không biết nên làm sao đáp lại, Lục Phóng liền thu hồi lại thân thể bắt đầu húp cháo. Cô làm bộ như chưa từng có chuyện xảy ra, tiếp tục ăn cơm. Chỉ là hành động thân mật của Lục phóng vừa rồi làm cô rợn cả tóc gáy. Về chuyện chàng trai và cô gái cùng lên thuyền, có thể đổ cho là do quá kích động, thế nhưng một cử chỉ hôn nho nhỏ thôi, so với việc cùng lên thuyền thì nỗi khiếp sợ lại lớn hơn.
Đó là tâm lý thân mật, không giống với thân mật trên sinh lý.
Chỉ là Nhượng Nhượng có một đặc điểm, chính là không vì chuyện xảy ra mà không lo lắng, cho nên cô tiếp tục nghiêm túc cố gắng ăn cơm, đồ giành được mới là đồ ăn ngon, Nhượng Nhượng hài lòng vỗ bụng mình, bên mắt thấy dáng vẻ Lục Phóng đang thu bát, dáng vẻ rất tự nhiên.
Đến bây giờ Nhượng Nhượng vẫn không nghĩ tới, mình và Lục Phóng có thể có cuộc sống như thế. Sau khi cơm nước xong, tựa như anh đang dắt chó đi dạo vậy, trườn mình. Tiểu khu an ninh, Nhượng Nhượng đều không thể nào để quen biết, nhân viên an ninh kia liền chủ động chào hỏi Lục Phóng, “Lục tiên sinh cùng phu nhân đi tản bộ à?”
Ban đêm, Nhượng Nhượng nhìn tạp chí, còn anh thì xem văn kiện, bốn phía tĩnh lặng giống như không khí ngưng tụ thành khí lạnh trong suốt, bọn họ không đối thoại, nhưng lại giống như vợ chồng đã kết hôn bảy đến tám năm rồi.
Bất quá chỉ có Lục Phóng là kiên trì.
“Em không muốn.” Nhượng Nhượng che chở cái mông, người này cũng quá tiết kiệm, mua dầu oliu liền kiên trì nhất định dùng, nhất định phải xoa bóp cho Nhượng Nhượng. Lý do là, cái mông vểnh lên dù đứng hay ngồi thì mới có xúc cảm.
Nhượng Nhượng không có thói quen khi tắm YY với cơ thể, quan hệ vợ chồng của bọn họ giống như không thích hợp để hành động thân mật như vậy. Hơn nữa, Nhượng Nhượng cảm thấy đàn ông bình thường đều không biến thái như vậy, thật ra thì tối muộn sau khi Lục Phóng xoa bóp cho cô xong, cũng không tiến thêm một bước, điều này làm Nhượng Nhượng cảm thấy không bình thường, người đàn ông này thỉnh thoảng làm một chính nhân quân tử giống Liễu Hạ Huệ, thỉnh thoảng lại giống như người lữ hành đói khát trên sa mạc.
Thời điểm Lục Phóng đang dịu dàng hầu hạ Nhượng Nhượng, cô giả lơ đãng hỏi một câu, “Có phải đàn ông nào cũng thích dáng người của Phạn Đảo Ái hay không?”
Lục Phóng không mặn không nhạt nói, “Không biết.”
“Thế Võ Đằng Lan thì sao?” Tục ngữ không phải đã nói rồi sao, là người thì không thể không biết Võ Đằng Lan.
Tay Lục Phóng không dừng lại chút nào, “Không biết.”
Đây cũng quá thuần khiết đi, đến Nhượng Nhượng cũng biết đến tên tuổi của hai người này. “Trương Mạn Ngọc chắc anh cũng biết?”
“Em đã từng xem qua nó?” Tay Lục phóng dừng lại, lông mày chớp lên tia nghi ngờ.
Nhượng Nhượng chợt chống thân thể lên, trợn to hai mắt, nhìn, bộ dáng bị ta tóm được. Cô còn chưa kịp phát biểu Lục Phóng là sắc quỷ thì đã bị anh hỏi trước, người này da mặt dầy không tưởng tượng nổi, không chút lúng túng sau khi người khác phát hiện anh nói dối.
“Em xem qua tác phẩm Phạn Đảo Ái?”
Câu nói đầu tiên đem ngọn lửa trong lòng Nhượng Nhượng tưới tắt. Nói cô chưa có xem qua đi, giống như đang cố gắng giả bộ thuần khiến, đều gần tuổi băm rồi làm sao nói thế được, nhưng thật sự cô chưa có xem qua, kỷ lục cao nhất chính là cô lén lén lút lút cùng với bạn cùng phòng xem qua phim “Vô sắc” mà thôi. “Không có.” Âm thanh Nhượng Nhượng phát ra mà chính cô nghe cũng có chút chột dạ. Thật ra khi cùng Tiêu Hàng lui tới hàng ngày, anh đã từng ám chỉ công khai muốn mời Nhượng Nhượng cùng nhau ở nhà xem DVD, cái đĩa thuộc loại tăng giá kia làm Nhượng Nhượng chạy trối chết.
“Đúng lúc, anh cũng chưa có xem qua, mỗi lần đi mua luôn có chút ngượng ngùng, không bằng chúng ta cùng đi mua đi, người ta thấy chúng ta là vợ chồng đi mua nên cũng sẽ không suy nghĩ nhiều.” Lục Phóng chợt dồi dào hứng thú.
Nhượng Nhượng cảm thấy không bằng tìm Thiên lôi đánh chết anh, Lục Phóng mà chưa xem qua cái loại phim đấy, cô tuyệt đối không tin, đáng tiếc người này còn ở trước mắt cô giả bộ thuần khiết, chết cũng không nhận, làm cho người ta bắt cô cũng không có cách nào. Thuyết phục liền động, Lục Phóng tuyệt đối là phái hành động. Bắt Nhượng Nhượng phải đi ra ngoài.
“Không, em không....”
Người khác vốn là không nghe lời cự tuyệt, nhưng hôm nay lại rất dễ nói chuyện, quay đầu lại cười cười với Nhượng Nhượng, nói: “Cũng đúng, bản thân mình cũng có thể diễn mà, không phải sao.”
"Hắc —— hắc —— hắc ——" Nhượng Nhượng cười lúng túng nhưng cũng rất ai oán.
Chỉ là, đạo cao một thước, Nhượng Nhượng một chút cũng không phải là đối thủ của Lục Phóng, bị buộc làm diễn viên cả buổi tối, lại còn bị xé nát một cái quần ngủ. Có một số việc chính là ăn vào tận trong tủy mới biết được vị, hai người liên tục phát sinh làm áo ngủ của Nhượng Nhượng cũng đặc biệt mau hỏng. Cho nên ngay cả Tiêu Tiểu Du bạn thân của Nhượng Nhượng cũng buồn bực.
“Nhượng Nhượng, cậu định đem áo ngủ thành cơm bữa hàng ngày đấy à?” Trong vòng một tháng Tiêu Tiểu Du đã bồi Nhượng Nhượng mua tới năm cái áo ngủ, nói như vậy.
“À, tại áo ngủ này mau hỏng quá.” Nhượng Nhượng đang nói láo.
“Làm ơn đi, mặc dù đây là hàng vỉa hè nhưng dù gì cũng là vải bông kéo sợ, làm sao hỏng dễ dàng như vậy được?” Tiêu Tiểu Du dùng sực kéo áo ngủ Nhượng Nhượng vừa mới mua, áo ngủ vẫn không bị rách.
Nhượng Nhượng chớp chớp mắt, lực đạo của phụ nữ làm sao so được với đàn ông, Tình Văn người ta thích xé quạt, anh ta lại thích xé áo ngủ, xé nhiều như vậy Nhượng Nhượng cũng không thể phản kháng được, phản kháng anh ấy cũng xé thôi.
Thời điểm mỗi lần xé, Nhượng Nhượng cũng khẩn trương, cả người cũng bị buộc chặt, âm thanh vải xé rách thật rất YD, rất YD (ý dâm hoặc duy nghĩ bất chính). Mà khi đó ánh mắt của Lục Phóng cũng thật đáng sợ, quá đáng sợ. Cũng không phải anh tiếp đó sẽ nhào lên mà đáng sợ, đáng sợ chính là anh không nhào lên.
Anh dùng một đôi mắt sói trong đêm tối nhìn chằm chằm vào lưng cô, Nhượng Nhượng rợn cả tóc gáy, không biết lúc nào anh sẽ tiến công. Vẫn treo ngược thần kinh yếu ớt của Nhượng Nhượng tựa giống như “đàn ông tầng trên”, rõ ràng mỗi ngày đều đem một đôi giày ném xuống đất, nhưng anh ta lại cố tình ném mỗi một chiếc, khiến “cô gái tầng dưới” một mực nghĩ khi nào thì chiếc còn lại sẽ rớt xuống.
Mỗi ngày Nhượng Nhượng đều phải gánh vác tâm thế, cái “giày” kia của Lục Phóng khi nào rớt xuống.
Tiêu Tiểu Du nhìn Nhượng Nhượng đang ép giá mua ba áo ngủ ở quán trước, mà lúc này trong tay cô đã có hai cái rồi. “Nhượng Nhượng, cậu có cái gì đó không đúng, thành thật khai báo cho mình gần đây cậu thế nào?” Tiêu Tiểu Du hai tay chống nạnh, nhất định muốn nghe Nhượng Nhượng nói ra.
“Được rồi, tớ thẳng thắn, gần đây tớ mắc phải chứng chỉ mặc được áo ngủ một lần duy nhất, mỗi bộ đồ ngủ tớ chỉ có thể mặc được một lần, mặc nhiều hơn một lần tim tớ sẽ đập gia tốc, đại não thiếu dưỡng khí, toàn thân co quắp.” Nhượng Nhượng là chuyên gia chém gió, nhưng Tiêu Tiểu Du lại đương nhiên tin, đây chính là nguyên nhân Nhượng Nhượng và Tiêu Tiểu Du là bạn bè.
“Đầu năm nay thật là chuyện lạ gì cũng có, tớ đều hiểu biết rõ, gái ế thì tật xấu nhiều lắm, Nhượng Nhượng, Hormone của cậy khẳng định siêu cấp khác thường rồi.” Tiêu Tiểu Du thở dài một tiếng, “Tiêu Hàng đá cậu, cậu cũng không cần phải như vậy chứ?”
Nhượng Nhượng rất phối hợp chảy xuống “nước mắt cá sấu”, lừa Tiêu Tiểu Du đồng tình thêm một bữa tối, thật ra cô cũng rất cần thông cảm, chỉ là không phải là vì gái ế mà thôi, mặc dù nguyên nhân không giống nhau, nhưng kết quả đều cần được thông cảm.
Vì Lục Phóng xỏ mũi, đã mấy lần cô đi làm muộn, đón nhận tưng đấy lần Cherry trách cứ, hiện tại đã không còn hơi sức để mắng cô, tiền lương của Nhượng Nhượng cứ bị trừ dần, chỉ chốc lát là cô đành phải dựa vào sự bố thí của Lục Phóng để sống qua ngày.
Cho nên Nhượng Nhượng quyết định chủ động một lần. Khi Lục Phóng xé nát áo ngủ, xoa bóp cái mông của cô, Nhượng Nhượng tắt đèn, bò lên người Lục Phóng, mạnh mẽ —— hôn —— anh.
“Em uống rượu?” Lục Phóng hơi thở không yên hôn trả, nhưng cũng không gây trở ngại khoảng cách khi anh nói chuyện.
“Sau này chúng ta làm buổi tối thật tốt có được không?” Nhượng Nhượng vì thêm can đảm, uống một chút rượu, nếu không khẳng định cô sẽ không nói ra những lời như thế. Dĩ nhiên căn cứ vào DVD lúc trước, cô say rượu sẽ có thể biểu hiện của nữ vương, cho nên cô hy vọng có thể tàn bạo với người kia.
Lục Phóng không đáp lời, bởi vì miệng anh còn bề bộn nhiều việc, cho nên Nhượng Nhượng đợi đến khi anh chấp nhận.
“Em muốn thử cái loại tư thế đó sau khi uống say.” Trong bóng đêm Nhượng Nhượng lớn mật hơn rất nhiều, bởi vì anh sẽ không nhìn thấy cô đỏ mặt.
Dĩ nhiên Nhượng Nhượng cũng chuẩn bị xong dây lưng cho Lục Phóng, đáng tiếc anh lại dùng dây kia trói hai tay cô lại, mà không phải cô trói anh. Đây chẳng lẽ là chân tướng cả đêm kia sao?
Sáng sớm hôm sau Nhượng Nhượng vẫn đến muộn. Bởi vì sự thật là Lục Phóng đã chấp nhận làm buổi tối, nhưng không có nói sáng sớm không có làm. Cô nhìn thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc chậm rãi khép lại.
Thật ra cô rất muốn vọt vào, như vậy cô cũng sẽ không tới muộn. Thế nhưng thằng nhãi này mỗi lần đến tính toán thời gian đều đặc biệt chính xác, thời điểm cô và anh đến công ty không sớm cũng không muộn làm người ta không thể nghi ngờ.
Thật ra cô muốn xông tới cùng anh đi một chiếc thang máy, nhưng cô luôn không có lá gan đó, cô không cách nào chịu được kết quả sau khi công bố quan hệ. Bở vì cô cảm giác mình danh không chính mà ngôn cũng không thuận.