Khiêm Vương Sát Phi

Chương 97: Không phải chìa khóa mở bảo tàng?!




Nhìn theo hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy dưới gốc cây hoa đào phía xa kia bày một chiếc đàn cổ, nhưng lại không thấy có người nào, chỉ có tiếng nhạc từ từ vang lên trong không trung.

Nghe làn điệu thanh linh êm ái kia, con người dần dần chìm đắm trong tiếng đàn, tiếng đàn như vẽ ra một cảnh sắc duy mĩ, núi cao, nước chảy, cây xanh, hoa cỏ, hơi thở mùa xuân tràn ngập khắp nơi, gió nhẹ đưa hương, mọi người giống như lạc vào tiên cảnh, làm cho bọn họ cảm thấy thể xác và tinh thần vô cùng thư sướng, vui vẻ thoải mái.

Tiếp đó, tiếng đàn du dương uyển chuyển chậm rãi thay đổi, mang theo âm hưởng hào hùng, khí thế cuồn cuộn, những dòng nước nhẹ nhàng trôi bông biến thành con sông mênh mông chảy siết, tâm tình người nghe giống như bị tiếng đàn cuốn hút cũng theo nó biến hóa không ngừng.

“Không tốt! Tiếng đàn này có vấn đề!” Phong Nhiễm Tuyệt phản ứng lại hô lớn.

Mọi người nhìn cây đàn cổ bày dưới gốc đào kia, trong đầu liền hiểu ra một vấn đề: Người bày trận này muốn kẻ sấm trận (kẻ xông vào trận) dùng âm để phá giải tiếng đàn đang mê hoặc lòng người kia!

Ngay khi bọn họ hiểu được vì sao nơi này lại vô duyên vô cớ bày một cây đàn cổ thì tiếng đàn bỗng thay đổi, tiếng đàn vừa chuyển, lập tức trở nên cực kỳ bén nhọn tràn ngập sát khí, đánh sâu vào trong lòng của từng người ở đây. Tiếng đàn lên cao, mãnh liệt, rồi lại mênh mông, rồi lại mang đầy sát khí, tinh thần bọn họ cũng tùy theo đó mà căng lên, dần dần giống như bị mất kiểm soát, tâm, đã khó có thể bình tĩnh được.

Cung Mạch Khiêm híp mắt lại nhìn chằm chằm cây đàn cổ không chớp, ánh mắt thâm u, tiếng đàn đang vang vọng trong không trung này cực kỳ có ma lực, nếu cứ tiếp tục xông tới như vậy, chỉ sợ mọi người đều sẽ mất đi tâm trí, nói không chừng còn có thể bị tiếng đàn khống chế, tâm tư người bày trận thật là kín kẽ, vòng vòng đan xem, một ải lại tiếp một ải.

Tiếng đàn không ngừng cấp tốc chuyển điệu, khí thế cuồn cuộn như sóng biển bất ngờ ập tới, làm cho cảm xúc của bọn họ dâng lên, làm thế nào cũng không thể ức chế được.

Tang tình tang! Tranh! Tang tang! Xoẹt!

Đinh! Đang đang… Tranh đang…

Phút chốc, một loạt âm thanh tươi vui chậm rãi vang lên, dịu đi khí thế mãnh liệt của đối phương, dần dần nhu hòa, trấn an, bình tĩnh …

Tiếng đàn trong trẻo nhẹ nhàng vỗ về tâm hồn mỗi người, sát khí cũng dần nhạt đi, không ngừng biến đổi kỳ ảo.

Mọi người nâng mắt nhìn lại, chỉ thấy dưới gốc cây hoa đào có một vị nữ tử dung mạo tinh tế hoàn mỹ nhưng không dung tục mà thanh nhã đang ngồi trước đàn cổ, mắt đẹp lộ ra vẻ lạnh nhạt, cả người mờ ảo mang đậm khí chất tiên nhân. Vẻ mặt nàng hờ hững, dáng vẻ thản nhiên giống như không hề bị tiếng đàn của đối phương ảnh hưởng. Gió nhẹ nhẹ thổi đưa cánh hoa xinh đẹp bay lên phiêu lãng trong không trung, làm cho một màn mỹ nhân gảy đàn này tăng thêm vài phần phong tình, Đẹp! Đẹp đến mức làm cho người ta hoàn toàn quên mất bản thân, như si như say, giống như thật sự lạc mình trong tiên cảnh vậy.

Tiếng đàn tinh tang, róc rách như nước chảy, tuyệt vời mà hài hòa.

Mọi người đều nghe đến ngây ngốc mà quên đi tất cả mọi thứ xung quanh, tất cả đều ngây người ngắm nhìn Vân Khinh đang đánh đàn, say mê lắng nghe làn điệu trong trẻo vui tươi kia.

Tiếng đàn của đối phương như bị kéo theo tiếng đàn của Vân Khinh, cũng theo âm điệu của nàng mà uyển chuyển du dương, không biết từ khi nào, tiếng đàn đã dịu xuống cuối cùng chỉ còn lại một âm kết, dư âm ngân nga vạng vọng mãi trong rừng đào thật lâu không tiêu tán, thật làm cho người ta thỏa mãn.

Mọi người phục hồi tinh thần lại, Vân Khinh vẫn giữ nét mặt lạnh nhạt như trước, đứng lên đi tới trước mặt Cung Mạch Khiêm.

“Không nghĩ tới phu nhân còn có thể đánh đàn nha, không hổ là nữ nhân của ta!” Cung Mạch Khiêm tươi cười nhìn Vân Khinh đang đi đến trước mặt hắn, hàng mi hơi nhướn, giọng nói tràn ngập sung sướng và kiêu ngạo vì Vân Khinh.

Đối với việc Vân Khinh biết đánh đàn, hắn cũng không biết, trước kia cũng chưa từng thấy nàng đàn, không nghĩ tới hôm nay lâm trận tại rừng đào này lại được thấy một màn duy mĩ như vậy.

Mèo con của hắn không chỉ biết đàn thôi đâu mà cầm kĩ còn trác tuyệt đến thế, tao nhã tuyệt diễm như vậy, lại chính là bảo bối độc nhất vô nhị của Cung Mạch Khiêm hắn! Một dòng cảm xúc tự hào mãnh liệt dâng đầy trong lòng hắn, trong trái tim hắn, khiến hắn không hề che giấu ngậm lấy đôi môi anh đào của Vân Khinh hôn sâu.

Ngầm tuyên thệ, Vân Khinh là của hắn!

Vân Khinh biểu hiện ra một mặt phong hoa tuyệt đại như vậy rất dễ hấp dẫn nhiều ong bướm nha, hắn không cho phép mèo con của hắn bị những người khác nhìn trộm, Vân Khinh chỉ có thể là của một mình Cung Mạch Khiêm hắn! Kiếp này cả kiếp sau! Vĩnh viễn đều như vậy!

Cứ nghĩ đến việc sẽ có người nhìn trộm mèo con là trong lòng hắn liền dâng lên một trận khó chịu, aizzz… Rất hoàn mỹ cũng là một loại tội lỗi nha, làm sao bây giờ, thật là mâu thuẫn. Hắn vừa muốn làm cho tất cả mọi người trên thế gian đều nhìn thấy sự tao nhã đẹp đẽ của mèo con, nhưng cũng vừa hận không thể đem mèo con bỏ túi giấu đi, không cho bất luận kẻ nào nhìn trộm, vẻ đẹp của nàng chỉ có thể để mình hắn ngắm.

Suy đi nghĩ lại, hắn tuyệt đối sẽ không làm theo suy nghĩ ích kỉ đó, hắn không muốn trói buộc mèo con, hắn muốn mèo con mỗi giờ, mỗi phút, mỗi giây đều thật là vui vẻ như vậy, tự do tự tại như vậy. Chỉ cần nàng vui vẻ, hắn cũng sẽ vui vẻ, những chuyện vụn vặt đều cứ để hắn lo liệu là tốt rồi, nàng, chỉ cần phụ trách việc hưởng thụ mỗi ngày, tâm tình thoải mái vui sướng là được.

Nghe Cung Mạch Khiêm nói, trên khuôn mặt thanh nhã của Vân Khinh khẽ nở một nụ cười tươi tắn làm cho người ta hồn xiêu phách lạc, thần sắc lạnh nhạt hờ hững trong mắt rút đi, dâng lên nhè nhẹ ngọt ngào, làm cho mấy người đứng đó đều ngây người, mãi cho đến khi nhìn thấy Cung Mạch Khiêm hôn môi Vân Khinh mới phản ứng lại, nhưng nét mặt mỗi người đều không giống nhau.

“Chủ tử……” Thanh Y hồi thần lại khẽ gọi, vốn dĩ một ván này nàng có thể phá giải, kiếp trước nàng vốn sinh ra trong một thế gia danh môn nổi tiếng về âm công bí truyền, chỉ không ngờ lại bị… Nay nút thắt trong lòng nàng đã được gỡ bỏ, vậy đàn kia …

“Không sao, ngươi cần nghỉ ngơi.” Vân Khinh biết Thanh Y muốn nói cái gì, nên chỉ bình thản nhìn nàng nói. Nàng biết Thanh Y có thể phá giải trận pháp này, nhưng lúc trước ở ảo cảnh, Thanh Y thoát ra trễ hơn nàng, tinh thần tiêu hao không ít, cần nghỉ ngơi nhiều hơn, cho nên nàng mới tự mình đi lên đánh đàn, cũng may tay nghề không bị lạ lẫm. Trước kia khi nàng còn ở địa phủ, chỉ khi suy nghĩ đến chuyện khúc mắc trong lòng nàng mới đánh đàn, đây là lần đầu tiên nàng đánh đàn sau khi đi đến thế giời này.

“……” Thanh Y nhìn Vân Khinh, đôi mắt luôn luôn lạnh lùng giờ lại lấp lánh nhiều cảm xúc, chủ tử của nàng chính là người lúc nào cũng luôn lạnh nhạt hờ hững như vậy, nhưng thật ra lại lặng lẽ quan tâm những người mà trong lòng nàng coi trọng.

“Đi.” Nam tử giống như tuyết liên dẫn đầu bước đi, trên người hắn vẫn tản ra khí chất lãnh đạm hờ hững, giống như không có gì có thể khiến cho cảm xúc của hắn dao động. Nhưng chính ở một giây trước khi hắn bước đi, thời điểm tầm mắt hắn đảo qua Vân Khinh, đáy mắt khẽ xẹt qua một tia khác thường nhanh đến mức làm cho người ta không kịp phát hiện.

“Nếu trận pháp nơi này đã bị phá giải, như vậy chúng ta khởi hành đi thôi.” Nói xong Cung Mạch Khiêm liền nắm chặt tay Vân Khinh đi về phía một con đường nhỏ uốn lượn, con đường nhỏ đó lúc bọn họ đến đây không thấy có, là sau khi Vân Khinh đàn xong cầm khúc kia, những cây đào tự động dịch chuyển tạo thành con đường nhỏ này, con đường này chính là con đường dẫn đến chủ điện Ẩn môn.

Phong Nhiễm Tuyệt và Thanh Y cũng theo sát phía sau, chỉ còn lại Mục Thế Thiên đang đứng tại chỗ nhìn theo bóng dáng Vân Khinh, đôi mắt khí phách hiện lên một tia thâm trầm, hai bàn tay đang giấu trong ống tay áo siết chặt, sau đó lại khôi phục dáng vẻ lúc trước, trầm mặc không nói, tiếp tục đi theo.

“A? Nhanh như vậy đã thông qua?” Trong đại điện Ẩn môn, một giọng nói đầy kinh ngạc vang lên, giật mình nhìn thẳng vào tên thủ hạ đến bẩm báo.

“Dạ, bọn họ đang trên đường đến đây.” Trong điện, một người cung kính hồi bẩm.

“Ai nha ai nha! Thật đúng là không tầm thường! Có thể phá giải trận pháp trong thời gian ngắn ngủi như vậy.” Ngồi ở trên đại điện, lảo giả có diện mạo giống như Phật Di Lặc lên tiếng khen ngợi, sung sướng cười híp mắt.

“Xem ra, Phệ Hồng Huyết Ngọc đã đến lúc rời đi rồi.” Một vị lão giả khác lại cảm thán nói một câu.

“Nên đến tất sẽ đến, ngươi đi nghênh đón bọn họ, dẫn bọn họ đến đại điện đi.” Lão giả có bề ngoài tiên phong đạo cốt, khí chất tiên nhân ý vị thâm trường nói, sau đó phân phó thủ hạ đến bẩm báo.

“Dạ.” Người nọ cung kính đáp, sau đó liền lui xuống.

……

Ai nha! Như thế nào đại gia ta nhìn nơi này lại cảm thấy càng nhìn càng quen mắt vậy nhỉ?! Cảm giác giống như trước kia ta đã từng tới nơi này. Chớ không phải đại gia ta trước kia đã từng là người nơi này đó chứ?!

Tịch lượn lờ ở trên không nhìn ngắm cảnh sắc xung quanh, trong đầu hiện lên một ít hình ảnh mơ hồ, đối nơi này nó lại có loại cảm giác rất quen thuộc, nhưng suy nghĩ mãi vẫn không thể nghĩ ra nó và nơi này rốt cuộc quan hệ gì.

Cung Mạch Khiêm nghe thấy Tịch nói vậy thì hơi nhíu mày, trong lòng đoán rằng có thể Tịch là một người nào đó trong Ẩn môn, nếu không thì chắc chắn cũng có mối quan hệ sâu sa nào đó với Ẩn môn.

Ẩn môn thuộc loại môn phái lánh đời tự nhiên sẽ không cho người lạ tùy tiện ra vào, hơn nữa bên ngoài đều có tầng tầng lớp lớp kỳ trận vây khốn người từ ngoài đến, cho nên Tịch chỉ có thể có quan hệ với Ẩn môn nên mới cảm thấy quen thuộc với nơi này.

Mọi người vẫn đi dọc theo đường nhỏ, đến một đoạn bỗng thấy có một người đang đứng cách đó không xa, người nọ giống như đã sớm đứng ở chỗ đó chờ bọn họ, nhìn thấy bọn họ liền cất bước đi tới.

“Mọi người mời đi theo ta, các vị trưởng lão đã sớm chờ mọi người ở trong đại điện.” Người nọ đi đến trước mặt mấy người Cung Mạch Khiêm, nhìn thấy sáu người nam tuấn, nữ mĩ phong thái lỗi lạc, trong mắt không khỏi hiện lên một tia kinh diễm, nhưng biến mất rất nhanh, bình tĩnh không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.

Sáu người được người nọ dẫn tới đại điện Ẩn môn, chỉ thấy có ba vị lão giả đang ngồi phía trên đại điện, trên người bọn họ đều toát lên vẻ hờ hững không tranh sự đời.

“Chúc mừng các vị có thể xông qua cạm bẫy, trận pháp mà Ẩn môn bố trí, bình yên vô sự đi vào bên trong Ẩn môn, lão phu tên họ, Danh Du, là Đại trưởng lão của Ẩn môn.” Vị lão gia nhìn qua rất có khí chất tiên nhân cất giọng hòa khí nói với sáu người mới bước vào đại điện.

“Ha ha! Không tồi không tồi!Có thể nhanh như vậy liền xông qua hết trận pháp, nói vậy thân phận các vị nhất định đều bất phàm rồi, hắc hắc… Ta là Nhị trưởng lão – Di Nhạc.” Lão giả có dáng vẻ như Phật Di Lặc vừa cười nói vừa đánh giá sáu người kia.

“Ta là Tam trưởng lão – Thanh Mục.” Một vị lão giả khác nhìn qua có vẻ trầm mặc ít nói chỉ thản nhiên giới thiệu về mình.

“Các vị, mời ngồi đi. Tin chắc các vị đều là vì Phệ Hồng Huyết Ngọc Ẩn môn đang cất giữ mà đến? Nhưng các vị chắc chưa biết Phệ Hồng Huyết Ngọc kỳ thật không phải giống như lời ngoại giới đồn đại, là chìa khóa để mở một cái bảo tàng nào đó!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.