Khiêm Vương Sát Phi

Chương 54: Ghen tị không cam lòng




Sắc mặt Cung Mạch Khiêm vẫn duy trì ôn hòa như trước, chỉ là con ngươi đen thâm u đã sớm mất đi độ ấm vốn có, Ngôn Thiên Nhu sao… Đôi mắt thâm sắc nhìn thấy Vân Y Tử lơ đãng làm động tác rất nhỏ thì hiện lên một tia ánh sáng, khóe môi lập tức nhếch lên, hiện lên ý cười tà mị.

Còn Cung Thần Diễm đối với việc Vân Y Tử trợn tròn mắt nói dối thì bội phục đến cực điểm, lời ca ngợi này quả thực là hi vọng lớn nhất!

Phong Nhiễm Tuyệt yên lặng ngồi ở chỗ kia âm thầm cảm thán nói thầm, may quá y không uống trà, bằng không đã phun hết! Vân Khinh định lực cũng thật tốt, nghe được lời nói kinh người vẫn có thể bình tĩnh uống trà như vậy? Định lực này cũng không phải lớn bình thường đâu! Người cường hãn tìm một nửa quả nhiên cũng cường hãn như vậy!

“A… Có thể đem đồ ăn lên chưa ạ?” Một tiểu nhị trên tay bưng một mâm đồ ăn hương thơm tỏa ra bốn phía đứng ở cửa hỏi. Hắn đã ỏ bên ngoài một lúc, nhưng không khí bên trong thật sự là… Rất quỷ dị.

“A! Rốt cục có thể ăn rồi! Nhanh chút đem lại đây đi! Mau bưng lên!” Vân Y Tử đang đánh giá Ngôn Thiên Nhu nghe được có thể ăn lập tức hai mắt tỏa sáng, hưng phấn ồn ào lên.

Tiểu nhị kia nghe được tiếng nói bên trong, biết người bên trong cho phép bưng đồ ăn vào, chỉ chốc lát trên bàn đã bày tất cả đồ ăn đầy màu sắc và hương vị, tiểu nhị bưng đồ ăn xong liền nhanh chóng rời khỏi… Tiếp đãi một phòng toàn người hoàng tộc rất áp lực nha! Có cảm giác hô hấp không thông, không khí bên ngoài vẫn tốt hơn!

“Nhị hoàng tẩu không cần khách khí, ngồi xuống cùng nhau dùng bữa đi.” Cung Thần Diễm cười khách khí nói với Ngôn Thiên Nhu còn đang đứng.

“A, ha ha… Được rồi, vậy đa tạ Ngũ hoàng đệ chiêu đãi, về sau có thời gian đến quý phủ nhà ta chơi nha, Diệc Diệp nhìn thấy các ngươi đến khẳng định sẽ rất cao hứng.”

“Được, có thời gian chúng ta sẽ đi, chỉ cần đến lúc đó Nhị hoàng huynh đừng chê chúng ta phiền là được.” Cung Thần Diễm thực sảng khoái trả lời, chỉ có Cung Mạch Khiêm bọn họ nghe ra thâm ý trong đó. Nhưng mà, chỉ cần bọn họ biết là tốt rồi, người thông minh không cần nhiều lời cũng hiểu được…

“Làm sao lại thế chứ, chúng ta hoan nghênh còn không kịp.” Ngôn Thiên Nhu cười duyên nói, cho dù Cung Mạch Khiêm ở trong này thì như thế nào? Một hoàng tử không quyền không thế có thể so với Diệc Diệp sao? Hừ! Chỉ cần là người thông minh sẽ biết nên lựa chọn như thế nào! Là chọn Cung Mạch Khiêm không quyền không thế hay là chọn Cung Diệc Diệp vừa có quyền lại có thế. Hy vọng Ngũ hoàng tử này có thể đánh bóng hai mắt của mình, thấy rõ ràng rốt cuộc ai là gỗ mục, ai mới là trân châu!

Ngôn Thiên Nhu cuối đầu xuống giống như đang ăn đồ ăn trong bát, khóe miệng gợi lên độ cong thản nhiên, đôi mắt đẹp hiện lên một tia kiêu ngạo đắc ý không che lấp được.

“Nào, món này hương vị rất được, nếm thử …” Tiếng nói ôn nhu đột ngột vang lên, đánh vỡ không khí nằng đề trong nhã gian.

Chỉ thấy sắc mặt Cung Mạch Khiêm tuấn dật ôn hòa đem một miếng cá đã được hắn xử lý tốt để vào trong bát của Vân Khinh, trong mắt không dấu được nhu tình làm cho nữ nhân nhìn thấy đều nhịn không được muốn trầm mê trong ôn nhu mị tình của hắn, hãm sâu trong đó, không thể tự kềm chế.

Vân Khinh thản nhiên lên tiếng cũng không quên ‘lễ thượng vãng lai’ một phen, gắp một ít đồ ăn Cung Mạch Khiêm thích ăn để vào trong bát của hắn.

Tuy rằng động tác này ở trong Vương phủ đều là động tác rất bình thường, Phong Nhiễm Tuyệt bọn họ đã sớm thành thói quen, nhưng ở trong mắt Ngôn Thiên Nhu thì lại rất chói mắt.

Nhìn một màn ân ái ấm áp trước mắt, Ngôn Thiên Nhu hận đến nghiến răng nghiến lợi, mấy sợi tóc rủ xuống hai bên sườn trán đã chặn hết tầm mắt của người khác, chỉ có nàng ta biết lúc này trong mắt nàng phẫn hận cỡ nào! Không cam lòng cỡ nào!

Vì sao?! Vì sao lại như vậy?! Vì sao lại có kết quả này! Các nàng hao hết tâm tư thiết kế không phải là muốn cho nàng ta thống khổ, muốn cho nàng ta bất lực, muốn cho nàng ta cho dù không chết cũng sẽ sống không bằng chết sao? Nhưng một màn chói mắt trước mắt này nói cho nàng cái gì? Sát tinh chết tiệt này cũng không quá bi thảm như các nàng tưởng tượng, hơn nữa còn giống như sống rất tốt?!

Vì sao lại có kết quả như vậy?! Nàng không cam lòng! Nàng không cam lòng! Dựa vào cái gì sát tinh chết tiệt này không làm gì cũng có thể hưởng thụ hết thảy? Nàng và mẫu thân hao hết tâm tư thiết hạ mưu kế nhưng không được kết quả như các nàng muốn, ngược lại còn giúp nàng ta?!

Làm sao có thể! Sát tinh này không có tư cách có được hạnh phúc! Nàng có tư cách gì! Không! Không được! Nàng nhất định không thể để sát tinh này thực hiện được! Nàng, Ngôn Thiên Nhu sẽ để cho nàng ta không được hạnh phúc! Nàng muốn thấy nàng ta thống khổ! Nhìn nàng ta sống không bằng chết!

Ngôn Thiên Nhu hận nghiến răng nghiến lợi cúi đầu xuống, nàng hận Vân Khinh đến mức làm cho dung nhan xinh đẹp của nàng vặn vẹo, cầm chiếc đũa trong tay bởi vì trong lòng không cam lòng đầy hận ý nên không tự giác mà dùng sức làm cho ngón tay đều trắng bệch.

Những người khác bất động thanh sắc ăn đồ ăn trên bàn, bọn họ tin tưởng năng lực của Cung Mạch Khiêm, có con hồ ly này bên cạnh, Vân Khinh sẽ không có gì, hơn nữa, Ngôn Thiên Nhu cũng quá xem nhẹ Vân Khinh, chỉ sợ nàng ta cũng không biết Cung chủ Ngục Cung tương xứng với U Minh Cung làm người ta nghe tên đã sợ mất mật chính là Vân Khinh rồi.

Hừ! Chỉ bằng một chút trí tuệ của nàng ta mà cũng vọng tưởng có thể hãm hại Vân Khinh sao? Quả thực là si tâm vọng tưởng! Càng đừng nói còn có một lão hồ ly trấn thủ ở trong này, bạn tốt yêu Vân Khinh hơn mạng làm sao có thể để cho mèo con của hắn bị một chút thương tổn?

Cung Mạch Khiêm vẫn gắp đồ ăn cho Vân Khinh, khóe mắt nhìn thấy tầm mắt của Ngôn Thiên Nhu bên kia, bất động thanh sắc đem động tác rất nhỏ của nàng thu hết vào đáy mắt, con ngươi đen như trân châu hiện lên một tia u quang sáng bóng.

Nữ nhân này… Xúc phạm đến mèo con còn mong tồn tại sao? Ha ha… Nếu làm mèo con của hắn bị thương tổn, như vậy kết cục của nữ nhân này cũng đã định rồi… Hắn làm sao có thể cho phép người khác có cơ hội làm mèo con bị thương tổn chứ? Cho dù là một phần vạn cũng không được! Bởi vì hắn không cho phép!

……

Dùng xong thiện, Ngôn Thiên Nhu liền tìm một lý do mang theo nô tỳ của mình rời khỏi ‘Đệ Nhất Lâu’, nàng không trực tiếp về Diệp phủ, cũng không có tâm tư gì đi dạo phố mua này nọ, mà trực tiếp đi về hướng phủ Thừa tướng.

Nàng muốn nhanh nói cho mẫu thân về chuyện của Vân Khinh, nàng phải cùng mẫu thân thương lượng tốt, vì về sau có thể hưởng thụ càng nhiều vinh hoa phú quý, vì nam nhân nàng yêu, nàng nhất định phải tìm hết mọi biện pháp kéo Cung Thần Diễm về cùng một chuyến tuyến với Diệc Diệp, về phần Cung Mạch Khiêm vô dụng kia thì… Nghĩ biện pháp trừ bỏ! Còn Vân Khinh nàng cũng phải tìm một cơ hội thừa cơ loại bỏ!

Người nào uy hiếp đến ngôi vị hoàng đế của Diệc Diệp, Ngôn Thiên Nhu nàng đều phải giúp Diệc Diệp trừ bỏ! Còn sát tinh chết tiệt kia??? Chỉ cần cản trở nàng và Diệc Diệp, tất cả nàng đều phải trừ bỏ! Cho dù là không từ thủ đoạn, mất đi lương tri nàng cũng đều phải nghĩ hết mọi biện pháp giệt cỏ tận gốc!

Trong xe ngựa Ngôn Thiên Nhu suy nghĩ sâu xa, mắt đẹp hiện lên một tia âm ngoan, dung nhan xinh đẹp cũng bởi vì lệ khí âm ngoan trong mắt mà bị phá phá hư sạch sẽ, dung nhan vặn vẹo đến biến dạng, đáy lòng tham lam dần dần ăn mòn tư tưởng của nàng, ăn mòn lương tri của nàng…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.