Khiêm Vương Sát Phi

Chương 52: A! Đây không phải Nhị hoàng tẩu sao?




Cung Thần Diễm biết mình đã gợi lên khẩu vị của lão nhân gia, trong lòng không khỏi cảm thán một câu: May lão gia tử cũng rất thích ăn, bằng không để lão kêu rên suốt nửa ngày thì… Quả thực là ma âm, tạp âm ô nhiễm. “Vậy chúng ta mau vào đi thôi.” Cung Mạch Khiêm ôn hòa nói.

“A! Diễm gia! Ngài tới rồi! Mời các vị vào trong, mời vào trong!” Ở bên trong, tiểu nhị bận rộn không ngừng liếc mắt thấy mấy người Cung Thần Diễm từ cửa chính đi vào bên trong liền lập tức chạy đến nhiệt tình hô, dáng vẻ tỏ ra quen thuộc đối với Cung Thần Diễm làm cho người ta vừa thấy có thể đoán được Cung Thần Diễm khẳng định là lão khách hàng ở nơi này.

“Diễm gia có phải đi Ý Xuân cư?” Tiểu nhị tên Tiểu Thạch sắc mặt tự nhiên hỏi. Bởi vì trước kia một mình hắn đến đây đều ở cố định tại nhã gian của Ý Xuân cư.

“Ừ, vẫn là nhã gian đó, đi chuẩn bị một mâm đồ ăn ngon nhất của lâu rồi đem lên đây!” Cung Thần Diễm gật gật đầu, lập tức phân phó.

“Dạ! Được ạ! Các ngài mời vào bên trong ngồi, mời…” Nói xong liền dẫn mấy người đi vào trong nhã gian ở ngoài cửa ghi Ý Xuân cư, thuần thục lau bàn, sau đó liền cười hì hì nói:“Mong các vị chờ chút, Tiểu Thạch sẽ đi chuẩn bị cho các vị.” Rồi sau đó liền rời khỏi nhã gian còn thuận tay đóng cửa lại.

“Thế nào, lão gia tử? Khung cảnh và trang hoàng ở đây đều không tồi chứ?” Cung Thần Diễm nhíu mí hỏi Vân Y Tử, trên mặt lộ vẻ kiêu ngạo.

Vân Y Tử đánh giá trang trí xung quanh nhã gian, phòng này được xây bằng gỗ mộc tản ra mùi thơm tự nhiên, ánh lên màu đen sáng bóng vừa thấy là biết gỗ mộc thượng đẳng, sa trướng sắc màu ấm áp tự nhiên rủ xuống đất, gian nhã gian này được trang hoàng lịch sự tao nhã, làm cho người ta cảm thấy thật ấm áp, có thể thấy được vị chủ nhân của ‘Đệ Nhất Lâu’ tốn không ít tâm tư.

Vân Y Tử vừa lòng gật gật đầu, nhưng lại nói với Cung Thần Diễm: “Tiểu tử, ngươi kích động cái gì? Kiêu ngạo cái gì? Nơi này cũng không phải ngươi mở! Hừ hừ!” Đừng tưởng rằng lão đã quên chuyện của Tiểu Kim, lão còn chưa kịp hỏi vì sao Tiểu Kim không thể chơi với lão đã bị xú tiểu tử này ‘Tha’ lại đây rồi.

“Khụ khụ… Đúng, khụ khụ… Ít nhất thì, là ta phát hiện nha!” Cung Thần Diễm vừa uống một miệng trà nghe thấy lời nói của Vân Y Tử, một miệng trà trong miệng vừa uống liền nghẹn lại nuốt không được nhổ cũng không xong. Kết quả chính là hoa hoa lệ lệ bị sặc, hắn gấp gáp giúp mình thuận khí, nhưng cũng không quên phản bác Vân Y Tử.

Mẹ của ta a! Hên là miệng trà vừa rồi hắn không uống nhiều lắm, bằng không thì toi rồi! Cung Thần Diễm vỗ vỗ ngực của mình, ở trong lòng còn sợ hãi nghĩ.

Nhìn một màn này Phong Nhiễm Tuyệt cúi đầu im lặng uống chén trà của hắn, kỳ thật chỉ cần nhìn kỹ có thể phát hiện nước trà kia căn bản là không ở trong miệng hắn, cánh môi tiếp xúc đến chén trà hướng hai bên nhếch lên một độ cong rất lớn, mí mắt nhìn xuống che khuất con ngươi tràn đầy ý cười của hắn, đúng vậy! Hắn đang cười! Hơn nữa là cười trộm!

Ha ha… Rốt cục có người đồng bệnh tương liên với hắn rồi, hiện tại hắn cuối cùng đã biết, thời điểm nếu có lão gia tử bên người trăm ngàn lần không thể uống nước, đặc biệt là thời điểm lão gia tử muốn mở miệng nói chuyện, bằng không không phải ngươi bị người khác phun thì chính là bản thân bị lời nói của lão làm cho sặc sụa! Cường đại, quá cường đại! Lão gia tử thật lợi hại, có thể không động thủ chỉ động khẩu mà vẫn diệt người được!

‘Lời nói kinh người’ quả thực đã được lão phát huy đến đỉnh điểm, phát huy đến cực hạn nha! Phong Nhiễm Tuyệt yên lặng ‘uống trà’, kỳ thật hắn đã sớm lâm vào suy nghĩ của mình, trong lòng cười nghiêng ngả!

Đúng lúc này, một trận âm thanh ồn ào truyền đến. Dần dần mở rộng, làm cho mấy người Cung Thần Diễm trong nhã gian đều có thể nghe rành mạch, nghe âm thanh của nữ tử kia thực đúng là cả vú lấp miệng em.

“Cái gì? Không có nhã gian? Không được! Hoàng tử phi nhà chúng ta thật vất vả mới đến một lần như thế nào lại không có chỗ?!” Bên trong đại sảnh ‘Đệ Nhất Lâu’ một nữ tử dáng vẻ nô tỳ mặc váy màu xanh lục ở nơi đó cao giọng nói, trên mặt lộ vẻ không thể tin, tuyệt không tin lời nói của tiểu nhị.

Sao mà khéo thế?! Tiểu thư nhà nàng, á không phải! Hiện tại hẳn là nên đổi, nên kêu là Hoàng tử phi. Hoàng tử phi của các nàng thật vất vả mới tới nơi này một lần thế nhưng lại không có chỗ?! Chuyện có khéo như vậy ư! Hơn nữa, tiểu nhị này có chút nhãn lực hay không vậy?! Hoàng tử phi của các nàng là nữ nhi bảo bối của Thừa tướng đương triều, là Nhị hoàng tử phi do đương kim hoàng thượng ban hôn!

Khách nhân có thế lực như vậy có ai dám đắc tội? Không biết chạy nhanh đến tiếp đón nịnh bợ cho tốt, Hoàng tử phi có nhiều nhất chính là tiền! Có bạc cũng không biết kiếm! Nữ tì áo xanh nhìn vẻ mặt khó xử của tiểu nhị trong mắt lóe khinh bỉ rất mãnh liệt.

“Làm sao vậy làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì? Tiểu Hỉ là người mới, nếu có chỗ nào làm không đúng mong vị cô nương này đại nhân đại lượng, đừng so đo với những người như chúng ta. Thông cảm, thông cảm!” Một chuỗi âm thanh xin lỗi hòa hoãn từ xa truyền đến, chỉ thấy một nam tiểu nhị diện mạo thanh tú, thoạt nhìn thực thông minh đang bước nhanh tới.

Ở trong phòng bếp Tiểu Thạch đang chuẩn bị đồ ăn cho Cung Thần Diễm nghe được ồn ào trong đại sảnh thì buồn bực nên mới đi ra, liền thấy Tiểu Hỉ vừa mới đến không bao lâu vẻ mặt xấu hổ đứng ở nơi đó, nữ tử áo xanh thì đang hung tợn trừng mắt nhìn hắn, một nử tử khác ăn mặc ngăn nắp lượng lệ ở một bên trầm mặc không lên tiếng, nhưng đôi mắt đầy lửa giận rõ ràng.

Xem cách ăn mặc của nàng cũng biết nàng là chủ tử, hơn nữa có gia thế tốt, rất có thân phận, hắn nhất thời nghĩ không ra, hình như mình đã từng nhìn thấy nàng ở nơi nào đó rồi thì phải?

Suy nghĩ một chút vẫn không nhớ ra, Tiểu Thạch cũng không suy nghĩ nữa, mỗi ngày hắn phải tiếp đãi rất nhiều khách nhân, nữ tử này có thể là đã từng tới nơi này, nhưng mà mặc kệ nó, bọn họ là dân chúng chỉ cầu bình an là tốt rồi, cố gắng kiếm tiền còn có thể lấy được thê tử cũng không biết chừng, về phần chuyện phiền toái thì đương nhiên là có thể trốn liền trốn, người có thế lực đương nhiên là không thể đắc tội.

“Ngươi… là tiểu nhị nơi này?” Nữ tử xinh đẹp từ nãy vẫn không lên tiếng nhìn Tiểu Thạch mở miệng hỏi, một thân quý khí rất là bức người.

“Đúng đúng đúng! Tiểu nhân tên là Tiểu Thạch, cô nương có chuyện gì có thể nói với tiểu nhân, Tiểu Hỉ vừa đến không lâu cho nên có rất nhiều việc còn không quen thuộc, mong cô nương thứ lỗi.”

“Bản phi hiếm khi đến ‘Đệ Nhất Lâu’, không cho bản phi mặt mũi sao? Không còn chỗ cho bản phi?! Chẳng lẽ bản phi không đáng giá được ‘Đệ Nhất Lâu’của các ngươi chiêu đãi sao?! Hả?” Hoàng tử phi xinh đẹp cất giọng tràn ngập quý khí cùng uy nghiêm.

“Không phải, không phải! Hoàng tử phi ngài đại giá quang lâm tự nhiên là vẻ vang cho ‘Đệ Nhất Lâu’ của kẻ hèn này a, vinh hạnh, rất vinh hạnh! Nhưng… Hôm nay ‘Đệ Nhất Lâu’ chúng ta thật sự là…” Hắn nhìn người trước mắt sắp xếp thông tin một chút, nữ tử quý khí này là ai! A, Đây không phải là Ngôn Thiên Nhu, Nhị tiểu thư của Thừa tướng được hoàng thượng tự mình tứ hôn cho Nhị hoàng tử sao?!

“Nhưng cái gì?! Hôm nay bản phi muốn dùng bữa ở ‘Đệ Nhất Lâu’ của các ngươi! Ngươi mau đi an bài đi.” Không đợi Tiểu Thạch nói xong, Ngôn Thiên Nhu sớm đã không kiên nhẫn lập tức đánh gãy lời nói của Tiểu Thạch, cả vú lấp miệng em phân phó, ngữ khí cường ngạnh không cho người ta cự tuyệt.

“A! Đây không phải Nhị hoàng tẩu sao? Không nghĩ đến hôm nay Nhị hoàng tẩu cũng đến ‘Đệ Nhất Lâu’ a?” Ngay lúc Tiểu Thạch tự hỏi phải trả lời Ngôn Thiên Nhu như thế nào thì một giọng nói kinh ngạc từ trên lầu truyền xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.