Khiêm Vương Sát Phi

Chương 47: Đại hôn, hâm mộ không?




Hôm nay trong phố lớn ngõ nhỏ đều tấp nập người qua kẻ lại, tiếng cười nói ồn ào, nơi nơi ngập tiếng chiêng trống rầm trời, tiếng hoan hô náo nhiệt, vì sao lại có tiệc vui lớn như vậy? Là vì hôm nay là đại hôn của Ngôn tiểu thư của phủ thừa tướng cùng đương kim Nhị hoàng tử. Hai người một là con trai của đương kim hoàng thượng, một là nữ nhi của thừa tướng đương triều, ngày đại hôn của hai người sao có thể không long trọng, không náo nhiệt đây?

Chỉ thấy dân chúng đứng đầy hai bên đường xem náo nhiệt, mỗi người đều cố dướn người cho thật cao để muốn nhìn động tĩnh ở cuối đường kia.

Chỉ chốc lát, tiếng nhỏ giọng lạt ma, tiếng toả còi, tiếng khua chiêng gõ trống chậm rãi truyền đến càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, một đội ngũ đón dâu thật dài đang nâng kiệu hoa đỏ thẫm đi dọc theo đường lớn.

Người trên đường đang xem náo nhiệt nhìn không được mà bàn tán xôn xao, “Ngôn Thiên Nhu này thật đúng là có phúc, có thể gả cho đương kim Nhị hoàng tử.”

“Cũng đúng thôi, người ta gả là hoàng tử mà, không lo ăn cũng chẳng lo mặc, đâu giống tiểu dân chúng ta.” Sáng sớm ngủ trễ một chút liền kiếm ít đi vài đồng, aizzz, người nghèo thực khổ a.

“Vậy cũng không đúng, chúng ta sao có tư cách so sánh với người của hoàng thất hay tướng phủ chứ, aizzz, thực hâm mộ.”

“Đúng vậy, mệnh tiểu thư nhà giàu của người ta thật tốt, có thể gả cho hoàng tử, đâu giống bá tánh bình dân, ngay cả gặp mặt muốn liếc mắt một cái đều khó khăn.”

“Ai za, chúng ta cũng không cần nói mấy thứ không tưởng này, chậc chậc chậc…đội ngũ này sao lại dài như vậy, lớn như vậy a…”

“Đương nhiên, đây là đại diện cho thể diện của hoàng gia, sao có thể keo kiệt.”

“Nhắc đến mới nói, Nhị hoàng tử cũng là người có phúc, nghe nói Ngôn tiểu thư cực kì xinh đẹp, chậc chậc châc, cái đó gọi là gì nha? Bế bế…” Trong đó có một người ca ngợi nói, kết quả nhất thời lại không nhớ được cái từ kia.

“Cái gì vậy? Đó là bế nguyệt tu hoa, chim sa cá lặn.” Một người khác ghét bỏ sửa lại.

“A, đúng là cái từ này.” Người kia nói xong người nọ liền kích động hét lớn.

“Chậc chậc chậc, nam tuấn nữ mĩ quả nhiên là trai tài gái sắc, cỡ nào đăng đối bích nhân, nhưng hình như cũng chỉ là một sườn phi?”

“Sườn phi thì sao? Nữ nhân khác muốn còn không có cơ hội này đâu, hơn nữa sườn phi cũng không phải không lên được chính phi, còn sợ cái gì?” Người kia nghe được người bên cạnh nói bằng giọng mũi đây khinh thường.

“Ừ, có đạo lý, có đạo lý.” Người xung quanh nghe hắn nói cũng gật đầu đồng ý, sau đó tiếp tục nhìn đội ngũ rước dâu khổng lồ kia, trong mắt cực kì hâm mộ, nếu lúc bọn họ đón dâu có thể có được một phần như vậy liền thấy tự hào vô cùng.

Kiệu hoa đỏ thẫm không nhanh không chậm cứ thế mà đi, Ngôn Thiên Nhu ngồi trong kiệu hoa nghe tiếng bàn tán bên ngoài, tâm tình vốn buồn bực cùng phẫn nộ cũng tốt lên một chút. Đúng vậy, bất kể thế nào nàng đều phải gả cho hắn, nàng nhất định sẽ không để cho nữ nhân khác cướp hắn đi.

Vốn nàng còn vì việc mình xuất giá mà chuẩn bị mọi thứ, không nghĩ tới lại chỉ là một sườn phi. Hiện tại nghe được tiếng bàn tán này mới khiến cho lửa giận ngập trời từ từ hạ xuống. Sườn phi thì sao? Bằng vào dung mạo của nàng lại không đạt được tâm một nam nhân sao? Hừ, nếu có người muốn cướp Diệc Diệp, vậy đừng trách nàng tâm ngoan thủ lạt. Đối với loại nữ nhân này, Ngôn Thiên Nhu nàng chắc chắn sẽ không bỏ qua, chính phi chỉ có thể là Ngôn Thiên Nhu nàng.

Nghĩ thông suốt rồi, Ngôn Thiên Nhu liền an tâm ngồi trong kiệu hoa chờ kiệu hoa đến phủ của Cung Diệc Diệp. Đội ngũ thật dài đứng ngoài cửa phủ Cung Diệc Diệp, chỉ thấy Cung Diệc Diệp mặc quần áo tân lang đỏ thẫm đứng sẵn ở cửa chờ, y phục được thêu may tinh xảo khiến hắn càng thêm tuấn mỹ, dung mạo mang theo một tia tà khí càng thêm xuất sắc.

Tóc đen như mực được búi gọn, da thịt trắng nõn, ngũ quan tuấn mĩ, hoa đào xinh đẹp mang theo một tia tà khí câu nhân, trên mặt là nụ cười vui sướng của tân lang.

Nữ tử ở đây nhìn thấy phong thái mê người của hắn càng thêm hâm mộ Ngôn Thiên Nhu, có cha quyền khuynh thiên hạ đúng là không giống với người thường, gả cho nam nhân cũng xuất sắc như vậy, trước không nói thân phận hoàng tử tôn quý, chỉ tính dung mạo tuấn mỹ này thôi, nếu được gả cho nam nhân như thế, vậy nhân sinh của nàng liền không còn tiếc nuối gì thêm.

Cung Diệc Diệp đi đến trước kiệu hoa, dựa theo quy củ đá một cái, sau đó vươn tay thon dài vào trong kiệu hoa đón Ngôn Thiên Nhu. Ngôn Thiên Nhu xuyên qua hỉ khăn nhìn thấy bàn tay to rộng của Cung Diệc Diệp, có một loại hạnh phúc cùng vui sướng, nàng rột cuộc cũng gả cho hắn, gả cho nam nhân nàng ái mộ.

Ngôn Thiên Nhu mang theo tươi cười hạnh phúc vươn tay để lên tay Cung Diệc Diệp, ở trong ánh mắt ghen tỵ của mọi người, theo hắn bước từng bước vào cửa phủ.

Trong Diệp phủ sớm đã tấp nập khách nhân, đại hôn của hoàng tử cùng nữ nhi thừa tướng sao có thể không tới, hai nhà kết thông gia, thế lực càng thêm mạnh. Bọn họ ở trong triều lăn lộn lâu như vậy cũng muốn kiếm một ngọn núi vững chắc để dựa vào, bằng không sao có thể tồn tại ở cái nơi người người ăn tươi nuốt sống nhau này. Đương nhiên có thể tạo quan hệ liền tạo quan hệ, không có liền nghĩ biện pháp bắc cầu qua.

Tiến hành xong một loạt thủ tục rườm tà, Ngôn Thiên Nhu được hỉ nương đưa vào động phòng, Cung Diệc Diệp lưu lại trong đại sảnh tiếp đón khách nhân.

“Mèo còn, nàng cảm thấy thế nào? Hâm mộ không?” Cung Mạch Khiêm ngồi ở một chỗ khuất không thể nhìn thấy đang nhìn nhìn Cung Diệc Diệp bên kia, sau đó nhẹ giọng hỏi Vân Khinh, thanh âm trầm thấp dễ nghe như có ma lực mang theo dụ hoặc vô cùng.

“Hâm mộ cái gì?” Vân Khinh ăn đồ ăn Cung Mạch Khiêm gắp cho nàng, lạnh nhạt hỏi lại.

“…….” Hâm mộ trong ngày đại hôn của bọn họ có một đội ngũ đón dâu thật dài tới phủ thừa tướng đón dâu mà hắn cái gì cũng không có. Hâm mộ ngày đại hôn của bọn họ long trọng như vậy mà hắn cái gì cũng không thể cho. Đây là thứ quan trọng nhất trong đời nữ nhân, không phải sao? Mà khi hắn đại hôn cái gì cũng không thể cho nàng, hắn hiện tại có thể cho nàng chỉ có một trái tim yêu nàng chân thành.

Cung Mạch Khiêm thâm tình nhìn Vân Khinh, trong mắt cất chứa ý xin lỗi cùng tự trách, ngoài ra còn có chút kiên định. Hiện tại hắn không thể, nhưng tương lai hắn nhất định cho nàng một cái thịnh thế đại hôn. Nhất định!

“Ừm, đồ ăn này rất ngon, chàng nếm thử xem.” Nói xong liền gắp một ít thức ăn để vào trong bát Cung Mạch Khiêm, nhàn nhạt nói môi câu, không biết là nàng đang thì thào tự nói hay trả lời vấn đề của Cung Mạch Khiêm.

Cung Mạch Khiêm nhìn nàng gặp đồ ăn cho mình liền cười khẽ, con ngươi ôn hoà mang theo phong tình vô hạn, tuy nhiên khách nhân ở cùng bàn với bọn họ đều bị Cung Diệc Diệp hấp dẫn, đương nhiên không chú ý tới bộ dáng lúc này của Cung Mạch Khiêm.

Vân Khinh có chút ngây ngốc nhìn hắn không giống bình thường, có thể thấy tâm tình của hắn lúc này thực vui sướng, dường như mình cũng bị hắn ảnh hưởng, tâm tình cũng trở nên vui vẻ. Nhìn hắn như vậy, trong tâm bình thản của nàng không hiểu sao cũng nổi lên gợn sóng …


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.