Khiêm Vương Sát Phi

Chương 46: Rời đi




Vân Y Tử nghe được lời của Phong Nhiễm Tuyệt sau đó ngừng kêu rên, trừng mắt nhìn Phong Nhiễm Tuyệt rồi nhìn qua Cung Mạch Khiêm, cuối cùng đem tầm mắt đặt trên người Vân Khinh, khùng khùng điên điên đi qua gấp rút hỏi:“Oa nhi! Ngươi thật sự là người của hắn?”

Ở trong lòng Cung Mạch Khiêm Vân Khinh hơi ngước mắt lên, lẳng lặng nhìn Vân Y Tử đang tò mò không thôi, thản nhiên nói: “Không…” Có thể nói tất cả đều là…

Nghe được từ đầu tiên Vân Khinh mở miệng nói, Cung Mạch Khiêm nghĩ nàng muốn phủ nhận, lập tức siết thật chặt cánh tay, đánh gãy lời của nàng, cúi đầu nói với nàng: “Mèo con, nên làm chúng ta cũng làm, chẳng lẽ nàng không muốn chịu trách nhiệm sao? Nàng là ghét bỏ ta già? Cho nên muốn …” Lời nói tiếp tục cũng không nói ra, nhưng mà đây chính là hiệu quả mà Cung Mạch Khiêm muốn, vế trước đều là ‘sự thật’, vế sau thì tùy bọn họ suy nghĩ.

Nghe được lời nói của Cung Mạch Khiêm, những người liên quan đều suy nghĩ hỗn độn.

Nên, nên làm đều làm? Khi nào thì? Thì nhanh như vậy…? Phong Nhiễm Tuyệt rất tò mò nhìn bạn tốt, có chút không thể tin được tốc độ của bạn tốt có thể với Vân Khinh lại nhanh như vậy… Hắn không phải đã nói muốn từ từ sao?

Lão, già sao?! Chủ tử nhà bọn họ xác định người hắn đang nói chính là hắn sao? Già? Hai mươi tuổi đã kêu già?! Vậy ba mươi tuổi gọi là gì? Chủ tử nếu so với Vương phi thì chỉ hơn năm tuổi mà thôi, vậy mà kêu lão?! Chủ tử nhà bọn họ cũng thật là… Nói dối mà mặt không đổi sắc, số một số một, quá cường đại! Mạc Ngôn nhịn không được khóe miệng run rẩy, hành động nhanh như lửa của chủ tử nhà bọn họ chủ tử đúng là vô địch, vì để cho Vương phi thừa nhận nàng là người của hắn mà có thể bất chấp dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.

“Chúng ta còn không có…” Ít nhất hiện tại nàng là hoàn bích, cho nên không thể xem như người của hắn.

“Phu nhân là nói vi phu, có thể có quyền lợi của vi phu sao?” Cung Mạch Khiêm lại đánh gãy lời Vân Khinh. Không muốn thừa nhận sao? Không sao, hắn có phương pháp để nàng phải thừa nhận, quyền lợi làm phu quân, đem nàng ‘ăn’ vậy nàng không phải là người của hắn sao? Kết quả đều giống nhau, đương nhiên, hắn thích nhất vẫn là vế sau, dù sao trước mặt nhiều người nàng chính miệng thừa nhận, vậy thì về sau chỉ có thể danh phù kỳ thực nha. (danh xứng với thực – ý là thật sự là người của Khiêm ca đó).

“… Ta là người của hắn.” Nghe được lời nói thâm ý của Cung Mạch Khiêm, Vân Khinh bất đắc dĩ, thật sự là hắn nói đúng, con đường tiến thoái đều là cạm bẫy của hắn đành phải lựa chọn cài này ‘nhường’ một chút, cái kia ‘nhịn’ một chút, dù sao nàng thừa nhận cũng không tổn thất gì, hơn nữa nàng đúng thật là Vương phi của hắn, cũng có thể nói là người của hắn đi.

Nghe được chính miệng Vân Khinh thừa nhận nàng là người của hắn, trong lòng Cung Mạch Khiêm sinh ra một chút thỏa mãn,‘Ta là người của hắn’ những lời này hắn rất thích nha. Người của hắn, ha ha… Mèo con nha, nàng cho là có thể chạy mất như vậy sao? Tuy rằng nàng lựa chọn con đường phía trước, nhưng cuối cùng vẫn sẽ trở thành nữ nhân của hắn, chẳng qua là hắn muốn thời gian càng lâu một chút, ha ha… Mặc kệ như thế nào hắn đều là người thắng cuối cùng nha! Mèo con nàng chạy thoát không được đâu.

Cung Mạch Khiêm cười khẽ nhìn Vân Khinh đang trong lòng hắn, đôi mắt tối tăm chợt lóe lên một tia ánh sáng rồi biến mất, nhanh đến mất làm cho người ta không thể bắt giữ.

“Òa òa…”

“Lão gia tử ngài làm sao rồi?” Nhìn thấy sắc mặt trong nháy mắt trở nên u oán của Vân Y Tử, Phong Nhiễm Tuyệt không bình tĩnh, không phải đã giải thích hiểu lầm rồi sao? Như thế nào lại càng ai oán?!

“Hu hu… Ta bị ghét bỏ! Ông trời nhất định là ghét bỏ ta già, không còn phong lưu phóng khoáng như trước kia, anh tuấn tiêu sái…[ tỉnh lượt n các từ ca ngợi… ý của tác giả] cho nên mới để cho đồ nhi gặp oa nhi trước so với ta, bởi vì hiện tại hắn trẻ hơn ta, tuấn dật hơn ta, so với ta… Cho nên oa nhi liền đi cùng hắn, vứt bỏ lão nhân ta!…” Vân Y Tử khóc kể nói.

…… Lời nói này! Sao nghe không thích hợp như vậy?! Cái gì đi cùng Khiêm, vứt bỏ lão? Vân Khinh người ta vốn vẫn đi cùng Khiêm, hiện tại Phong Nhiễm Tuyệt cái gì cũng không nói! Không biết nói gì…

“Sư phụ…”

“Không phải! Hu hu… Ta không phải sư phụ ngươi! Ta là lão nhân số khổ, òa òa…” Vân Y Tử một mình ở đây hối hận, nghĩ đến Tiểu Kim bảo bối phải rời khỏi lão, trong lòng liền nhịn không được mà thương tâm. Bảo bối của lão! Tiểu Kim của lão!…

“Được rồi, con còn muốn nói với sư phụ ngài khi nào con có thời gian sẽ cùng Vân Khinh đi đến thăm người, nhưng nếu đã như vậy thì cũng không cần nữa, quên đi.” Cung Mạch Khiêm có chút cảm thán nói.

“Ha ha! Muốn muốn! Ai nha! Đồ nhi ngoan của ta! Đồ đệ ngoan! Sư phụ biết ngươi hiếu thuận nhất, đối với sư phụ tốt nhất! Ai nói ngươi không phải đồ đệ của ta? Ta liều mạng với người đó!” Nghe được lời nói của Cung Mạch Khiêm, Vân Y Tử lập tức tươi cười vẻ mặt nịnh nọt, khùng khùng điên điên đi đến trước mặt khen Cung Mạch Khiêm. Nói xong lời cuối cùng còn làm dáng vẻ tìm người liều mạng thật là buồn cười, sắc mặt biến đổi nhanh như vậy quả thật là không có người nào địch lại!

“Lão gia tử, vừa mới chính mồm người nói, nói ngươi không phải sư phụ của Khiêm.” Ở một bên đối với sắc mặt biến đổi nhanh như vậy của Vân Y Tử, Phong Nhiễm Tuyệt chậc chậc sợ hãi than, nhịn không được trêu chọc Vân Y Tử.

“Phải không? Có sao? Ai nha… Người già trí nhớ không tốt! Ai biết ngươi có gạt lão nhân ta hay không! Dù sao ta bảo chưa nói, chính là chưa nói!” Vân Y Tử nghe được lời nói của Phong Nhiễm Tuyệt, nhìn thấy đồ đệ nhà mình nhíu mày với mình, hình như là muốn lão giải thích, cho nên lập tức ăn vạ, khăng khăng không thừa nhận lão vừa mới câu nói kia.

Nhìn Vân Y Tử ăn vạ như vậy, bọn họ cũng đã sớm thành thói quen.

“A! Có!” Đột nhiên Vân Y Tử kinh hô một tiếng.

“Có cái gì?” Phong Nhiễm Tuyệt vẻ mặt không giải thích được nhìn Vân Y Tử đang hưng phấn hỏi, ở trong lòng âm thầm may mắn lúc này y không uống trà, bằng không cổ họng của y lại sặc một lần nữa.

“Ta quyết định hiện tại sẽ không về Y Cốc, ta đi theo các ngươi!” vẻ mặt Vân Y Tử hưng phấn nói, ở trong lòng cảm thấy hết sức vui vẻ về ý kiến của mình, ừ, như vậy lão sẽ không phải không nhìn thấy Tiểu Kim bảo bối của lão. Nghĩ đến đây Vân Y Tử không khỏi âm thầm đắc ý, lão thật sự quá thông minh!

“……” Được rồi… Y đối với lời nói của lão gia tử cũng bất đắc dĩ, hoàn toàn là lão ngoan đồng, tính tình trẻ con chưa lớn! Ở trong lòng Phong Nhiễm Tuyệt cảm than, nhớ tới lời nói lúc nãy định nói lại bị lão gia tử đánh gãy, nhìn bạn tốt nói: “Ngươi tính khi nào thì rời đi?”

“Đại hội võ lâm không phải đã xong sao?” Cung Mạch Khiêm nhíu mày trả lời. Ý là nếu Đại hội võ lâm đã xong, thì bọn họ còn ở chỗ này làm gì? Đương nhiên, hôm nay phải trở về.

Rời kinh thành đi lâu như vậy khó tránh bọn họ sẽ nghi ngờ, dù sao vị trí kia cũng chưa xác định là ai, cho nên ai cũng có cơ hội có thể ngồi trên vị trí vô cùng vinh quang kia, mà hoàng hậu rất cẩn thận đối với hắn, nhiều năm như vậy cho dù hắn vẫn là một hoàng tử không quyền vô thế, nhưng bà vẫn không hề buông lỏng cảnh giác với hắn, đơn giản vì hắn là con của nữ nhân kia …


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.