Dù trước đây chưa từng gặp mặt nhưng cùng có một sư phụ khiến người lạnh lùng như Hoa Tập Nguyệt cũng tươi cười mãi, chứ đừng nói người phong độ như Xích Hằng Vũ.
Vì thời cơ chưa chín muồi nên Hoa Tập Nguyệt và Xích Hằng Vũ cũng không nói rõ thân phận với những người khác trong Tần gia. Vì thế họ chỉ nói chuyện một lát, động viên vài câu rồi rời đi.
Tần Vô Song được biết lý do hai sư huynh đến cũng rất ngạc nhiên. Như vậy là Đại sư huynh chuẩn bị động thủ với Kim Ô Thú rồi.
- Kim Ô Thú có thực lực như vậy đến diễu võ dương oai trước sơn môn Tần gia nhưng ta lại không làm được gì.
Nghĩ lại chuyện này, Tần Vô Song vô cùng bực bội.
Tần Vô Song chưa được chứng kiến thần thông của Thiên Thần Đạo, nhưng thủ đoạn mà Đại sư huynh Lý Bố Y giết Tân Thiên Vấn trên Hiên Viên Đài thì cũng lĩnh giáo được chút ít.
Còn Kim Ô Thú là Chân Thần Đạo đỉnh phong, vừa rồi Tần Vô Song mới coi như đã được chứng kiến rồi, quả nhiên là thủ đoạn có thể san bằng núi non.
- Kim Ô Thú vì Thần Tú Cung, đối với ta rất thù địch. Ta không thể cứ nhẫn nhịn mãi. Thần Khí Chi Môn sắp mở rồi, nguy hiểm trùng trùng, Đại sư huynh cũng nói rồi, trong Thần Khí Chi Môn sẽ không có bất cứ sự chiếu cố nào với ta. Nói như vậy, cơ hội của mọi người trong Thần Khí Chi Môn là ngang nhau. Chỉ cần ta không cẩn thận chút thôi là sẽ gặp vô số nguy cơ!
Nghĩ vậy, bỗng trong đầu Tần Vô Song lóe lên một ý nghĩ:
- Không được, chuyến đi Thần Khí Chi Môn lần này tương lai thế nào khó đoán, nhất định mình phải khám phá Đệ thất hoàn của Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận. Sư phụ đã để lại di ngôn, chỉ cần là Chân Thần Đạo một kiếp là có thể đi. Nay mình là Chân Thần Đạo bốn kiếp, đi Thần Khí Mê Cung, đối diện với các cường giả chí tôn kia có thể nói là chẳng có chút ưu thế nào. Chi bằng đi xem sư phụ để lại ở Đệ thất hoàn những cơ ngộ gì. Dù được bao nhiêu thì cũng phải chuẩn bị một chút, đến Thần Khí Mê Cung sẽ được đảm bảo hơn.
Tần Vô Song là người quả đoan, dám nghĩ dám làm, sau khi có chủ ý lập tức quay lại Chính Khí Đường, mọi người vẫn đang ở đó, thấy Tần Vô Song về đều mừng rỡ.
- Chư vị, không cần lo lắng. Kim Ô Thú đã bị thương bỏ đi rồi!
Tần Vô Song cười thản nhiên để làm giảm đi ảnh hưởng tâm lý mà Kim Ô Thú gây ra cho mọi người.
Nghe tin Kim Ô Thú bị thương bỏ đi, mọi người rõ ràng thoải mái hơn hẳn.
Bao Bao cười:
- Giờ mọi người đã yên tâm rồi chứ? Ta đã nói rồi mà, căn bản không cần Lão Đại ra tay. Cấm chế của Giới Tử Động Phủ đã khiến Kim Ô Thú bị thương mà bỏ chạy rồi. Đấy là nó còn may mắn chưa bị siêu cấp cấm chế tấn công, nếu không đến cơ hội chạy tháo thân cũng không có.
Bao Bao nói vậy cũng không phải khoác lác, Cô Đơn ở bên cạnh gật đầu lia lịa.
Tần Vô Song hiển nhiên là không muốn nhùng nhằng mãi ở chuyện này, cười nói:
- Chư vị, Kim Ô Thú đến xâm phạm cũng cho ta một vài gợi ý. Hiện nay còn ba tháng nữa mới đến ngày mở Thần Khí Chi Môn, ta phải ra ngoài một chuyến.
- Lão Đại định đến đó sao?
Tần Vô Song gật đầu:
- Đúng!
Mọi người nghe họ nói chuyện như thế trong lòng đều hiểu họ đang nói đến trận pháp Thái cổ.
Bao Bao nhướng mày, kêu lên:
- Ta cũng đi!
- Lão Đại, lần này không được thiếu ta đó.
Cô Đơn cũng hăng hái.
Hỏa Lân địa vị thấp hơn Cô Đơn và Bao Bao, tuy không nói gì nhưng vẻ mặt cũng đã thể hiện rất rõ ý định muốn đi.
Tần Vô Song lắc đầu:
- Lần này chỉ Bao Bao đi thôi. Không phải ta thiên vị mà là Đệ thất hoàn của trận pháp, ngay Bao Bao đi cũng rất nguy hiểm. Nhất định phải có thực lực Chân Thần Đạo mới có thể đi được. Trong các ngươi hiện nay chỉ Bao Bao có thực lực Chân Thần Đạo mà thôi.
Bao Bao vô cùng hứng khởi, mặt mày tươi rói.
Tần Vô Song nghiêm mặt nói:
- Bao Bao, ngươi có thể đi, nhưng ta phải cảnh cáo trước lần này mọi chuyện ngươi phải nghe theo ta, không được tự ý hành động, nếu không cấm chế mà bắn ngươi, căn bản không thể chống lại được đâu.
Bao Bao lè lưỡi:
- Được rồi Lão Đại, ta nghe huynh hết mà.
Cô Đơn và Hỏa Lân nhìn nhau cười bất lực.
Chuyện này cũng chẳng thể làm gì khác, thật sự là Lão Đại không thiên vị, tu vi không đến Chân Thần Đạo mà đi thì chỉ có chết.
Tần Vô Song nói:
- Cô Đơn, Hỏa Lân, hai ngươi ở Vấn Đỉnh Sơn phải an phận không được phép làm loạn, nhất định phải nghe lời Nhị Chưởng môn và Tam Chưởng môn, biết chưa?
Cô Đơn và Hỏa Lân đều rất nghe lời Tần Vô Song, nghe hắn dặn dò vậy đương nhiên không dám làm trái, đều gật đầu nhận lời.
Sau khi dặn dò xong xuôi, Tần Vô Song quay về nói với Mộ Dung Nhạn vài câu rồi lên đường.
Bao Bao tu luyện ở Vấn Đỉnh Sơn lâu như vậy cũng thấy bức bối, nay có cơ hội thả lỏng đương nhiên là vô cùng phấn khởi.
Dọc đường Tần Vô Song cũng không bị Kim Ô Thú gây khó dễ gì, chưa đến một ngày sau là đến sơn động có Đệ tứ hoàn ở Quy Vương Sơn.
Qua Truyền Tống Trận đó đến Đệ ngũ hoàn ở Vô Tận Đông Hải, rồi Đệ lục hoàn ở Thiên Hỏa Nam Cương.
Sau khi đến Đệ lục hoàn, Tần Vô Song dẫn Bao Bao đến trước thạch đài Truyền Tống Trận. Bao Bao cười hề hề, hỏi:
- Lão Đại, ta chưa đến hai kiếp, Truyền Tống Trận này sẽ không nuốt chửng ta chứ?
- Ngươi yên tâm đi!
Thanh Vân cười:
- Đừng phân tâm, ta khởi động trận pháp đây.
Trình tự này Bao Bao đã cùng Tần Vô Song trải qua rất nhiều lần nên cũng rất dễ dàng.
Không hổ là Đệ thất hoàn, Bao Bao vào Truyền Tống Trận là lập tức cảm nhận được một áp lực vô cùng mạnh mẽ, hoàn toàn khác những lần trước, cảm giác như có hai ngọn núi không ngừng ép xuống, Bao Bao chỉ thấy cơ thể tê dại cả đi.
Cũng may là quá trình này không kéo dài quá lâu.
Uỳnh một tiếng, Truyền Tống Trận ngừng vận hành, một đạo thần quang lóe lên rồi vụt biến mất, hiện ra một cái thạch đài khổng lồ, khung cảnh xung quanh hoàn toàn khác xa với Đệ lục hoàn.
Cảm giác đầu tiên của Tần Vô Song là: rộng lớn. Đệ lục hoàn tuy đã rất rộng rồi nhưng quy mô Đệ thất hoàn phải hơn cả chục lần.
Một đại sảnh rộng lớn, giống như một cung điện hùng vĩ, nguy nga với rất nhiều hàng cột trụ lớn.
Mặt đất giống như bạch ngọc dường như ngưng tụ một quầng sáng trắng, đặt chân lên có cảm giác như nổi bồng bềnh.
Tần Vô Song cảm giác được rằng, mảnh đất này mỗi tấc đất đều tràn đầy những luồng linh lực lớn lao, chỉ cần cảm nhận một chút là thấy được nguồn linh lực dồi dào.
Bao Bao theo sau Tần Vô Song, vào bên trong cung điện, cổ họng cũng thấy khô khốc, cẩn thận nói:
- Lão Đại, ở đây linh lực thật dồi dào. Nếu tu luyện ở đây thì tiến triển chắc chắn sẽ rất nhanh!
Tần Vô Song đương nhiên cũng hiểu điều đó, gật đầu nói:
- Trận pháp Đệ thất hoàn là trung tâm của Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận, linh lực dồi dào cũng là đương nhiên.
Trước đó Tần Vô Song đã biết Đệ thất hoàn là trung tâm, là nơi kết tinh tinh hoa của cả trận pháp. Sáu hoàn trước có vẻ rất kỳ diệu nhưng nói trắng ra cũng chỉ làm cảnh, chuẩn bị cho Đệ thất hoàn mà thôi. So sánh với Đệ thất hoàn thì chúng căn bản chẳng đáng nhắc đến!
Dù đã có chuẩn bị về tâm lý nhưng khi đến địa giới của Đệ thất hoàn, Tần Vô Song vẫn cảm thấy tim đập nhanh không thể khống chế.
Cuối cùng cũng đến khu vực trung tâm của trận pháp, cuối cùng cũng vén được lớp màn che phủ trận pháp rồi.
Đi hết một vòng khu vực trận pháp Tần Vô Song mới quay lại thạch đài, hắn biết thạch đài chính là trung tâm của mỗi hoàn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Truyền vào đó sức mạnh Thần đạo để kích hoạt trận pháp Đệ thất hoàn.
Sau khi Tần Vô Song truyền sức mạnh Thần đạo vào, giống như một cây đuốc thắp sáng lên cả ngọn đèn trận pháp.
Cả không gian lập tức sáng bừng lên ánh sáng ngũ sắc, những hình khắc trên các cây cột trụ dường như sinh động hẳn lên, dường như chi cần một nét bút chấm mắt nữa là có thể hồi sinh.
Bao Bao bị cảnh tượng trước mắt thuyết phục hoàn toàn, tặc tặc lưỡi không dám lên tiếng. Nhìn cảnh tượng trước mắt mà mồm miệng khô rang, cảm giác như đang nằm mơ.
- Ha ha, chào mừng ngươi, kẻ may mắn. Đương nhiên, đến đây thì có lẽ ta nên gọi ngươi là tiểu đồ nhi mới đúng. Đầu tiên, nhất thiết phải nói với ngươi một câu chúc mừng. Đến bước này không hề dễ dàng gì, nhưng ngươi đã đến thì có nghĩa là ở Đại lục Thiên Huyền ngươi đã tạo nên được rất nhiều thành tựu tuyệt vời, thậm chí đã có được một sự nghiệp kinh thiên động địa. Nhưng mà, đó không phải lý do để ngươi kiêu ngạo, vì trận pháp Đệ thất hoàn này mới là điểm khởi đầu thật sự trên con đường cường giả của ngươi!
Đây mới là điểm khởi đầu thật sự?
Bao Bao nghe mà choáng váng, bao nhiêu khó khăn vất vả trong tu luyện trước đây đến điểm khởi đầu cũng chưa tới? Tần Vô Song thì nét mặt trịnh trọng, giống như một tín đồ thụ giới đang lắng nghe lời dạy bảo của trưởng giả.
- Đến Đệ thất hoàn, điều đầu tiên ngươi cần biết không phải ở đây ta sẽ cho ngươi kỳ ngộ gì, cũng không phải chỉ để tâm sẽ có được bảo vật gì. Đến đây, người trước tiên phải hiểu được người đã bố trí nên trận pháp này. Nếu ngươi đồng ý ta có thể đối đãi với ngươi như sư phụ, vậy thì ngươi nhất định phải lên thạch đài, hướng về phía Nam làm lễ bái sư, bái ta ba lạy chín khấu đầu!
Tuy chưa từng gặp mặt nhưng sự dìu dắt, cải tạo của chủ nhân Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận với Tần Vô Song không ai có thể so sánh được. Vì thế, gọi người này một tiếng sư phụ cũng là chuyện đương nhiên.
Tần Vô Song không chút do dự, cung kính làm theo, ba lạy chín khấu đầu, hoàn thành lễ bái sư.
- Hà hà, rất tốt. Ngươi không giở trò lươn lẹo với ta, đây là chuyện tốt. Chứng minh rằng đồ đệ mà ta thu nhận tâm thuật chính pháo chứ không phải loại gian xảo. Ngươi biết không? Nếu vừa rồi ngươi không hành lễ báo sư hoặc làm qua loa cho qua chuyện thì ngươi sẽ bị đá thẳng ra khỏi trận pháp, mãi mãi không thể vào lại nữa.