Kim Ô Thú kinh ngạc cực độ. Trước khi đến Vấn Đỉnh Sơn nó đã từng nghĩ đến vô số cách để giày vò Tần Vô Song, vô số cách hủy diệt Tần gia, một lòng chỉ nghĩ cách làm thế nào để xả giận, làm thế nào để phát tiết hết mọi ức chế.
Kim Ô Thú đã kìm nén nộ hỏa mấy vạn năm, trong vài nghìn năm ngắn ngủi lại bị cường giả chí tôn Đồ Đằng Tộc vây bắt khắp nơi truy sát, ngọn nộ hỏa ấy kỳ thực đã vô cùng mãnh liệt rồi.
Lần này đánh đến Vấn Đỉnh Sơn muốn diệt sạch Tần gia lập đại uy, nhưng không ngờ lần này lại va đầu vào tường. Trong khi suy nghĩ lại có hai đạo công kích tấn công.
Lúc này nó vẫn chưa vào sâu trong nội bộ Tần gia nên những đòn công kích gặp phải đều là tiểu cấm chế mang tính tượng trưng, thuộc công kích loại Chân Thần Đạo bảy, tám kiếp, sức uy hiếp đến Kim Ô Thú không lớn. Nhưng nếu hoàn toàn không chống đỡ thì nó cũng lãnh đủ.
Lúc này Kim Ô Thú đã hoàn toàn tỉnh táo, dẹp ngay sự coi thường lúc trước, ngọn lửa giận dữ ngày càng cháy dữ dội.
- Tên tiểu tử Tần Vô Song đó huênh hoang như vậy, thì ra có chỗ dựa. Tên nô tài Kiếm Nhiêm thật đáng ghét, tin tình báo của hắn hoàn toàn không đúng về tình huống Tần gia!
Kim Ô Thú nổi điên, cố nhiên là vì cấm chế của Tần gia khiến nó bực mình. Mặt khác, Kiếm Nhiêm báo tin rằng, cấm chế sơn môn của Tần gia cùng lắm chỉ có thể phòng ngự Chân Thần Đạo năm, sáu kiếp, cao hơn nữa thì Tần gia căn bản không có sức chống cự.
Đấy là Kiếm Nhiêm đã nói đề cao hơn rồi. Năm xưa khi Tân Thiên Vấn tấn công, sơn môn Tần gia mới chỉ là Chân Thần Đạo một kiếp, dùng Tịch Diệt Thiên Lê, thiếu chút nữa là có thể phá vỡ đại trận hộ sơn của Tần gia, nhưng khi đó không phải vì thực lực không đủ mà vì Tần Vô Song đã quay về.
Nếu cho Tân Thiên Vấn thêm chút thời gian, có lẽ lần đó Tần gia đã bị Tân Thiên Vấn hủy diệt rồi. Nếu Tần gia bị tiêu diệt thì dù Tần Vô Song có thủ đoạn thần thông đến đâu cũng không thể thắng được trong cuộc tranh giành ngôi vị Thiên Đế.
Kiếm Nhiêm cứ nghĩ đến điều đó là vô cùng hối hận, oán hận Tân Thiên Vấn.
Kim Ô Thú dần từng bước đi vào nội bộ Tần gia. Cấm chế tuy lợi hại nhưng Kim Ô Thú cũng là kẻ có tài, lại có gan. Nó cảm thấy, một mình nó có thể đùa bỡn với sáu đại cường giả chí tôn, chỉ một Tần gia nhỏ nhoi, dù có chút kỳ quái đấy nhưng thế thì sao chứ?
Mang theo nỗi hận trong lòng, Kim Ô Thú rất cố chấp, suốt bảy ngày bảy đêm không ngừng tìm kiếm sơ hở, điểm đột phá.
Chỉ đáng tiếc, Giới Tử Động Phủ do Lý Huyền Phong luyện chế, dù có điểm đột phá thì cấp bậc của Kim Ô Thú hiện nay cũng không thể đột phá nổi.
Đến khi không cẩn thận động phải một đại cấm chế, phát ra đòn công kích Chân Thần Đạo đỉnh phong khiến cho nó bị nội thương, Kim Ô Thú mới bừng tỉnh, e là chuyến đi lần này sẽ chẳng có được lợi ích gì.
Theo quan sát của Kim Ô Thú, những cấm chế tấn công nó tuy mạnh nhưng vẫn chưa phải loại mạnh nhất. Bên trong không gian này, hư hư thực thực, ít nhất cũng phải có hơn trăm công kích cấm chế. Cũng có vài cái ẩn nấp rất kỹ, nhưng cái cảm giác thần bí đến khó thở kia khiến Kim Ô Thú không dám tùy tiện đi vào.
Trước chín đạo siêu cấp cấm chế, Kim Ô Thú chỉ nhìn thấy một không gian đen ngòm thần bí, ngay dũng khí đi vào cũng không có. Bất lực, đành ngoan ngoãn lùi lại.
Tần Vô Song ở bên trong đương nhiên có thể giám sát nhất cử nhất động của Kim Ô Thú. Thấy nó bị thương thì hy vọng nó sẽ bùng phát sự bạo ngược, tiếp tục lao vào.
Nhưng tiếc là Kim Ô Thú vô cùng giảo hoạt, bị thương một chút thối lui không liều xông lên. Điều này khién Tần Vô Song hơi thất vọng.
Nếu Kim Ô Thú cố tình lao vào, bị siêu cấp cấm chế tấn công thì chắc chắn cũng phải ôm hận, dù có may mắn sống sót cũng bị trọng thương.
Đến lúc đó, Tần Vô Song sẽ dẫn các cấm chế khác cùng tấn công, cộng thêm với Thần Tú Cung, không chơi cho nó chết mới lạ. Ai ngờ Kim Ô Thú dính chút đòn đã rụt đầu lại, chẳng giống với vẻ ngoài hung hãn của nó.
Tần Vô Song chế giễu:
- Kim Ô Thú, không phải ngươi muốn giết cả Tần gia ta sao? Sao lại cúp đuôi chạy như thế?
Kim Ô Thú định chửi bới vài câu rồi lùi lại, nhưng không ngờ lại bị Tần Vô Song chọc giận:
- Tiểu tử, có bản lĩnh thì ra đây. Trốn trong nhà co đầu rụt cổ thì có gì giỏi? Ngươi dám ra đây, đại gia ta sẽ cắt đầu ngươi!
Tần Vô Song cười:
- Kim Ô Thú, kế khích tướng đó thật ấu trĩ. Lão là yêu quái sống mấy vạn năm rồi, ta tu luyện mới chỉ mấy chục năm, không tận dụng ưu thế mà dùng điểm yếu để đánh với ngươi, ngươi nghĩ ta ngu như ngươi, bị Xạ Nhật Tiễn bắn sao?
Kim Ô Thú vừa nghe đến Xạ Nhật Tiễn, máu sôi lên:
- Tiểu tử, ngươi dùng Xạ Nhật Tiễn bắn ta xem nào!
Tần Vô Song thản nhiên nói:
- Sớm muộn cũng có ngày đó. Ta không dùng thì thôi, đã dùng Thần Tú Cung, bắn ra Xạ Nhật Tiễn thì đó chính là ngày tận thế của ngươi.
Kim Ô Thú tức muốn nổ phổi, cường giả chí tôn Đồ Đằng Tộc giao chiến với nó cũng không dám nói lớn tiếng như vậy. Thế mà tên tiểu tử Tần Vô Song này lại dám ngông cuồng như thế.
Nộ hỏa trong Kim Ô Thú cháy phừng phừng, nó gầm lên:
- Tần Vô Song, đệ tử Tần gia cả đời này đừng có mà ra khỏi sơn môn! Nếu không, tên nào ra là ta giết, xem Tần gia ngươi có bao nhiêu người để đại gia ta giết!
Kim Ô Thú vận thần thông truyền lời nói đó đi khắp cả Thiên Đế Sơn tạo nên vô số đợt sóng âm.
Sắc trời của cả Thiên Đế Sơn dường như tối sầm lại.
- Tần Vô Song, Tần gia ngươi có sơn môn vững chắc, bản đại gia ta tha cho các ngươi hôm nay. Ta muốn xem xem có phải các tông môn khác ở Hiên Viên Khâu cấm chế sơn môn đều lợi hại như vậy không? Vân gia thế nào? Phiêu Tuyết Lâu thế nào? Kiếm Lam Tông thế nào?
Kim Ô Thú bỗng cười lớn:
- Nghe nói Phiêu Tuyết Lâu là nhà vợ của ngươi. Được, bản đại gia sẽ đến Mộ Dung gia một chuyến, giết sạch bọn chúng, cũng là để cho tám môn Thiên Đế Sơn biết Thiên Đế chẳng qua là hư danh, nhạc phụ của mình gặp chuyện cũng không dám ứng cứu.
Kim Ô Thú quả nhiên xảo quyệt, một chốc đã nắm bắt được yếu huyệt.
Sắc mặt Tần Vô Song hơi thay đổi, hắn biết Kim Ô Thú dám nói dám làm. Mấy chục năm nay, những tông môn nó đến không có nơi nào là sơn môn không bị phá vỡ, sơn môn bị phá vỡ thì sẽ bị tiêu diệt không còn chút dấu tích. Vì thế, nếu Kim Ô Thú mà đánh đến Phiêu Tuyết Lâu thì hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Tần Vô Song định lên tiếng thì trong tầng mây bỗng vang lên giọng nói lạnh lùng:
- Kim Ô nghiệt súc, khẩu khí lớn lắm! Muốn tiêu diệt cả nhà ai?
Giọng nói này dường như cách xa hàng vạn dặm nhưng cũng như ở ngay trước mặt, giống như tiếng sấm giật, đột ngột vang lên, vang vọng từ xa tới gần, tốc độ nhanh khiến người ta không kịp phản ứng.
Nghe thấy giọng nói này, nét mặt Kim Ô Thú hơi thay đổi, trong đầu hiện lên ý nghĩ cổ quái:
- Kẻ này là ai, sao ta chưa từng nghe thấy giọng nói này?
Nó đã đánh nhau với cường giả chí tôn Đồ Đằng Tộc mấy chục năm, giọng nói, tính cách của ai nó cũng rất rõ. Nhưng giọng nói này rõ ràng không phải là bất cứ ai trong số các cường giả chí tôn Đồ Đằng Tộc.
Vậy kẻ đó có thể là ai?
Kim Ô Thú vốn đa nghi, chỉ cần nhận thấy một chút uy hiếp là sẽ vô cùng cảnh giác. Nó biết mình đã kết thù quá nhiều ở Đại lục Thiên Huyền, một khi xuất hiện cường giả, mười thì có đến tám chín người là gây khó dễ với nó.
Không phải Kim Ô Thú không biết suy nghĩ, nó đối địch với Đại lục Thiên Huyền cũng là có nguyên nhân.
Kim Ô Thú mở pháp nhãn, mở rộng ra phạm vi vài nghìn mét, bỗng đồng tử co lại, thấy hai bóng người đang lao vút đến như tia chớp.
Kim Ô Thú giật mình:
- Khí thế mạnh quá! Thiên Thần Đạo cường giả?
Nghĩ đến đó, không cần suy nghĩ gì thêm, Kim Ô Thú lập tức khởi động dị phù, biến mất không tông tích trước sơn môn Vấn Đỉnh Sơn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Tần Vô Song nhìn thấy nhưng không có cơ hội ngăn chặn. Thấy Kim Ô Thú biến mất, nét mặt Tần Vô Song càng nặng nề hơn.
- Giống hệt, quả nhiên là giống hệt. Cách mà Kim Ô Thú biến mất giống hệt Kiếm Nhiêm. Xem ra quả nhiên không phải thủ đoạn của Đại lục Thiên Huyền. Kim Ô Thú chắc chắn là gian tế của dị tộc. Mấy vạn năm trước mà nó đã lẻn vào Đại lục Thiên Huyền rồi?
Khi Tần Vô Song đang suy nghĩ thì hai bóng người kia đáp xuống Vấn Đỉnh Sơn. Một người mặc áo trắng hơn tuyết, lông mày hơi nhíu lại, nhìn đống phế tích Vấn Đỉnh Sơn, thở dài:
- Lão Lục, chúng ta đến chậm một bước rồi.
Người này chính là Lão Ngũ của Thiên Huyền Thất Tử, Hoa Tập Nguyệt. Người có tướng mạo trẻ tuổi bên cạnh chính là Lão Lục Xích Hằng Vũ.
Xích Hằng Vũ nói:
- Ngũ ca, chắc hôm nay không phải ngày chết của Kim Ô Thú.
- Lão Lục, thủ đoạn tháo chạy của Kim Ô Thú là lợi dụng quy tắc không gian, không để lại chút dấu vết nào, chúng ta muốn đuổi cùng chẳng có đầu mối gì. Nó quả thật rất xảo quyệt!
Hoa Tập Nguyệt giận dữ nói.
Xích Hằng Vũ lại điềm tĩnh:
- Lần này coi như nó may mắn. Nó không thể nào không bao giờ lộ diện nữa. Ừ, đến đây rồi thì nên gặp mặt tiểu sư đệ nhỉ? Hà hà.
Hoa Tập Nguyệt gật đầu, định lên tiếng thì từ sơn môn Tần Khiếu Thiên lóe lên một tia sáng đem theo một bóng người bay ra.
- Tần Vô Song?
Hoa Tập Nguyệt và Xích Hằng Vũ cùng nói.
- Nhị vị…
Tần Vô Song có đoán được vài điều nhưng không dám khẳng định.
- Ha ha, ta là Xích Hằng Vũ, Đại sư huynh Lý Bố Y thường nhắc đến đệ, huynh ấy có nói với đệ về bọn ta không?
Tần Vô Song mừng rỡ:
- Là Lục sư huynh? Vị đây chắc là Ngũ sư huynh Hoa Tập Nguyệt? Nghe Đại sư huynh nói hai vị sư huynh bế quan tu luyện, lẽ nào đã thành công xuất quan rồi?
Tuy Hoa Tập Nguyệt tính cách lạnh lùng nhưng gặp người thừa kế do sư phụ chỉ định cũng vui vẻ hòa nhã, gật đầu nói:
- Tiểu tử giỏi lắm, quả nhiên danh bất hư truyền!