Cổ Kiêu vừa ngã xuống, Khiếu Nguyệt Đảo lập tức lâm vào tình trạng vô cùng khủng hoảng. Ba tên Đảo chủ kia cũng đều bị Hắc Bối Huyền Xà cùng Thôn Thiên Lục Ngô làm cho khổ sở, căn bản không thể phản kháng, bị xử lý ngon lành một cách gọn gàng sạch sẽ.
Như rắn mất đầu, Khiếu Nguyệt Đảo trong khoảnh khắc gần như bị sụp đổ hoàn toàn.
Khả Đạt thảm hại nhếch nhác nằm sấp trên mặt đất, trong mắt không còn một tia ngang ngược kiêu ngạo nào, mà thay vào đó là tràn ngập sự tuyệt vọng cùng nỗi sợ hãi, khóe miệng không ngừng rên rỉ.
- Chủ nhân, chúng ta đã tìm ra được ngục giam rồi!
- Chủ nhân, chúng ta mở cơ quan trong đó ra, phát hiện thấy rất nhiều người bị giam.
Tin tức tốt đẹp không ngừng truyền đến, Tần Vô Song sải bước lao nhanh vào bên trong, xuống dưới địa lao, kẻ đầu tiên bước ra, rõ ràng là Truân Trung Trì.
Lão Truân tuy rằng bị giam lâu tới như vậy, nhưng tinh thần vẫn là vô cùng hăng hái phấn chấn, chân bị xích, sải bước tiến tới:
- Ha ha, Vô Song đồ nhi của ta, vậy mà lại tìm tới nơi đây thật?
- Sư phụ!
Tần Vô Song cũng tiến nhanh lên trên đón, trong khẩu khí tràn ngập sự vui sướng, khuôn mặt lộ vẻ thân thiết ân cần.
- Vô Song, quả nhiên là ngươi!
Truân Trung Trì thở dài:
- Chúng ta đều cho rằng, tai kiếp lần này là tai kiếp khó chạy thoát nhất, thực không ngờ rằng, ngay cả một địa danh bí mật như thế này mà Vô Song ngươi cũng có thể tìm ra được.
Tiếp đó, những cao tầng của Tinh La Điện cùng Đệ tử Trung tâm, cũng đều lần lượt tiến ra, nhìn thấy Tần Vô Song, khuôn mặt ít nhiều đều hiển lộ tia vui mừng kinh ngạc.
Ngay sau đó, một đạo thanh âm tràn ngập cảm xúc phức tạp từ bên trong truyền ra:
- Đứa con Vô Song của ta, thật đúng là ngươi tới cứu mọi người?
Tần Liên Sơn cũng kích động không ít, dẫn theo Tần Tụ cùng Đạt Hề Minh, bước nhanh tiến ra, trong mắt tràn ngập thần sắc kích động.
Tần Vô Song đau lòng nhìn người thân, nhất là tỷ tỷ, vốn dĩ là một tỷ tỷ khỏe mạnh, lúc này lại có vẻ ốm yếu mệt mỏi.
- Tỷ tỷ, ngươi chịu khổ rồi!
Tần Vô Song đưa tay tỷ tỷ nhờ cậy Mộ Dung Nhạn, nàng cũng tiến lên trước, nhẹ nhàng cẩn thận đỡ lấy tay Tần Tụ:
- Tần Tụ tỷ tỷ, bọn người xấu bắt ngươi, đã bị Vô Song bắt cả rồi.
Đạt Hề Minh căm phẫn bất bình, hỏi:
- Cái tên tiểu tử đấy là chui từ đâu ra?
Một đám người chen chúc tiến ra, nhìn nhìn Khả Đạt nằm trên mặt đất, toàn thân bị cấm chế, giống một con chó chết nằm úp trên mặt đất thở hổn hển không ngừng.
- Tên gia hỏa nhà ngươi lúc trước kiêu ngạo cỡ nào, lúc này sao lại biến thành một con chó sắp chết như vậy?
Đạt Hề Minh một cước dẫm lên mặt Khả Đạt, căm giận nói:
- Tên gia hỏa này nói bắt chúng ta để hiến tế cho cái Đảo chủ gì đó, cùng tu luyện thần công gì gì đó. Khốn kiếp!
- Tỷ phu, yên tâm đi, Đảo chủ mà hắn nói, đã chết rồi!
Tần Vô Song cười nhạt nói:
- Tên gia hỏa này, cứ việc tùy ý tỷ phu quyết định xử lý. Ngươi xử trí ra sao?
Đạt Hề Minh thanh âm lãnh liệt nói:
- Nếu chỉ có một mình ta chịu khổ thì thôi đi. Nhưng hắn khiến cho tỷ tỷ ngươi cũng chịu khổ, ta đây không thể tha cho hắn được!
Nói xong, giương tay lên, kiếm quang thoắt ẩn thoắt hiện, trực tiếp chém tên Khả Đạt kia thành hai đoạn, huyết quang văng ra, bắn tung về bốn phía, từng đường máu bắn tung tóe.
Thương Dạ thấy những cao tầng của Khiếu Nguyệt Đảo đều đã chết hết, lớn tiếng nói:
- Người của Khiếu Nguyệt Đảo nghe rõ đây, việc này cùng các ngươi không có quan hệ, chúng ta chỉ giết kẻ đầu đảng tội ác, không giết tòng phạm. Khiếu Nguyệt Đảo từ hôm nay trở đi, do Lạc Bảo Uyên trực tiếp quản lý!
Đối với phương pháp xử lý của Tần Vô Song, bất kể là Thương Dạ, hay là Tô Mật, kỳ thật cũng đều là khấp khởi mừng thầm trong bụng. Dù sao, bọn họ vẫn luôn không tìm được cơ hội chèn ép Khiếu Nguyệt Đảo này.
Hôm nay, có một cơ hội như vậy, đem tiêu diệt Cổ Kiêu trước, sẽ không ảnh hưởng tới danh tiếng của Bàn Long Tộc, loại việc thế này, tội gì không làm cơ chứ?
Những đồng môn của Tinh La Điện vây kín chung quanh Tần Vô Song, líu lo cười nói ríu rít, nhất là sư tỷ Chu Phù, đối với Tần Vô Song tràn ngập sự yêu mến.
Còn Vi Dực cùng Triệu Mục Chi, hôm nay trở thành hai ngôi sao sáng nhất trong đệ tử kiệt xuất của Tinh La Điện, tu vi cũng tăng lên trên diện rộng, ở các quốc gia nhân loại, cũng là nổi danh là thanh niên tài trí hơn người. Nhưng mà, hai người này, hôm nay ở trước mặt Tần Vô Song, cũng không thể không xúc động.
Chu Phù cười hì hì hỏi:
- Vô Song sư đệ, tu vi hiện tại của ngươi, rốt cuộc mạnh đến như thế nào rồi?
Bao Bao thấy cảnh sum vầy này, khẳng định là không thể thiếu tăng thêm phần náo nhiệt, cùng đi tới, cười hì hì nói:
- Tu vi của Lão Đại nhà ta à? Nói thế này đi, với Thần đạo cường giả, chỉ cần không phải là Hóa Thần Đạo, khi nhìn thấy Lão Đại nhà ta, cũng phải lủi đường vòng!
- Thần đạo cường giả?
Chu Phù chớp chớp ánh mắt, cũng căn bản không hiểu nổi đây là cái khái niệm như thế nào.
cảnh giới Thần đạo, đối với các quốc gia nhân loại mà nói, thật sự rất xa xôi, rất lạ lẫm. Với các quốc gia nhân loại, Linh Võ Đại viên mãn đã là cao thủ tuyệt đối.
Sự tưởng tượng tới cực hạn của bọn họ, chính là Hư Võ Cảnh, nhiều nhất là Động Hư Cảnh. Cho tới bây giờ, mạnh nhất của các quốc gia nhân loại, cùng lắm cũng chỉ là Hóa Hư Cảnh mà thôi, cách Động Hư Cảnh cũng là cả một chặng đường dài.
Cho nên khái niệm Thần đạo, Chu Phù căn bản không thể hiểu được cụ thể đây là một cái khái niệm thế nào.
- Khà khà, trên Linh Võ Cảnh các ngươi, có bốn cấp Hư Võ Cảnh, có hai cấp Kỳ Diệu Huyền Cảnh, chỉ có phá tan Thông Huyền Cảnh, mới có thể đi vào Vô thượng Thần đạo. Mà trong Thần đạo, từ Ngưng Thần Đạo bắt đầu có chín kiếp. Qua toàn bộ chín kiếp, mới có thể tấn chức Hóa Thần Đạo. Thực lực của Lão Đại nhà ta, ước chừng tương đương với Hóa Thần Đạo. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Sự khoác lác của Bao Bao khiến cho ngay cả Trác Bất Đàn cùng Truân Trung Trì mấy lão thành cẩn thận thế này, cũng cảm thấy kinh ngạc vô cùng.
Cảnh giới Thần đạo? Đối với bọn họ mà nói, quả thực là quá xa xôi.
Tần Vô Song thấy mọi người cả kinh, vội cười trừ nói:
- Các ngươi đừng nghe Bao Bao nói năng bậy bạ, ta hiện tại chưa có tiến vào Thần đạo, chỉ là ở trong hàng ngũ của Động Huyền Cảnh, cách Thông Huyền Cảnh đỉnh phong còn rất xa. Thông Huyền Cảnh này chính là tồn tại mạnh nhất ngay dưới Thần đạo, cho nên được xưng là Thông Huyền Cảnh đỉnh phong. Chính là tồn tại ngay dưới Thần đạo!
Giải thích vừa thông suốt, Chu Phù mới có chút vỡ lẽ:
- Vô Song sư đệ, ngươi hiện tại khiến cho mỗi kẻ đồng môn như chúng ta đều cảm thấy thật mất mặt quá à.
Tất cả mọi người đều cười rộ, Triệu Mục Chi cũng vô cùng xúc động:
- Nhớ ngày đó, Vô Song sư đệ mới nhập sư môn, ngây ngây ngô ngô như vậy, hôm nay thời gian ít nhiều mới có mấy năm, vậy mà đã trưởng thành nổi danh như sấm vang chớp giật trong Đại lục Thiên Huyền. Ha ha, Tinh La Điện chúng ta, nhờ có Vô Song sư đệ, từ nay về sau cũng có thêm một phần lịch sử huy hoàng nhỉ?
Tần Liên Sơn nghe thấy mọi người khích lệ Tần Vô Song, cảm thấy có chút an ủi. Kéo Tần Vô Song đi vào trong góc, hỏi tình hình gần đây của Tần gia, Tần Vô Song đem toàn bộ cục diện nói lại một lượt.
Tần Liên Sơn yên lặng không nói gì, rất lâu sau mới thở dài nói:
- Vô Song, phụ thân già rồi, cũng không còn có ích nữa, đối với Tổng bộ Tần gia, không giúp được việc gì. Ngươi thân là đệ tử Tần gia, lại có thiên phú bẩm sinh cùng tài hoa kiệt xuất, ngàn vạn lần không được làm phụ huyết mạch của Tần gia, không được phụ lòng khổ tâm của Đại Chưởng môn.
Tần Vô Song cảm thấy hào hùng, nghiêm mặt nói:
- Phụ thân, ta nhất định sẽ trước mười sáu năm, trở lại Vấn Đỉnh Sơn. Bất luận thế nào, Tần gia trước sau vẫn là nguồn cội của ta, giống như Tinh La Điện, đều là gốc rễ của ta.
- Được, Vô Song, từ lúc ngươi ở quận La Giang, Thí luyện Võ đồng bắt đầu trở thành một tài năng trẻ, ta trước giờ đều không nghi ngờ năng lực cùng phúc duyên của ngươi. Lần này, ta tin tưởng rằng, ngươi nhất định có thể xoay chuyển tình thế, cứu Tần gia từ trong biển lửa.
- Phụ thân, lần này nếu Tần gia vượt qua nguy cơ, di cốt của tổ tiên Tần Vũ, liền có thể quay về Tần gia, nhập táng vào Xả Thân Cốc rồi. Đây là chính miệng Chưởng môn nhân đồng ý ta.
Tần Liên Sơn trong mắt nhất thời hiển lộ ra sự vui mừng ngạc nhiên vô hạn:
- Vô Song, điều ngươi nói là thật sao?
- Đúng vậy, phụ thân, ta ở Mộng Huyễn Thiên Trì đã lập được công lớn, đạt được tiêu chuẩn lập công của Chưởng môn nhân. Còn ta, sau đó lại tập kích Thiên Đế Môn hai lần, nên có thể khiến cho địa vị của Tần gia trấn Đông Lâm chúng ta trong Tần gia tăng cao. Phụ thân, ngươi cứ yên tâm, đợi Tần gia trải qua kiếp nạn lần này, ta ngay lập tức sẽ đưa mọi người quay trở về Vấn Đỉnh Sơn.
Bao Bao cười hứng thú nói:
- Đúng vậy, lão gia, có Lão Đại của ta, các ngươi ở Vấn Đỉnh Sơn, chỉ có nở mày nở mặt, tuyệt đối sẽ không mất mặt, càng không thể có kẻ nào dám khiêu khích ức hiếp các ngươi đâu.
Mộ Dung Nhạn mỉm cười nói:
- Không khí bên trong Tần gia vẫn rất tốt, hôm nay, cùng nhau làm nên sự náo loạn này, trong nội bộ Tần gia cũng đã rất ít khi thấy rồi.
Thương Dạ lúc này cũng đi tới, cười nói:
- Bá phụ, tiểu điệt Thương Dạ bái kiến!
Tần Vô Song vội giới thiệu làm quen, đem sự quen biết và giao tình với Thương Dạ, đều nói một lượt, Tần Liên Sơn cười nói:
- Được, quả nhiên là thiếu niên xuất anh hùng, thấy thanh niên các ngươi đầy hứa hẹn như thế, ta tự cảm thấy sâu sắc rằng bản thân đã già rồi.
- Ha ha, bá phụ nói đi đâu vậy, người hiện tại vẫn rất tráng niên, đang tiến tới thời đại hoàng kim. Đúng rồi, Vô Song huynh đệ, nhạc phụ đại nhân nhà ta đã trở về Vương phủ Bàn Long. Nhân tiện mượn cơ hội này, đem tộc nhân cùng đồng môn của ngươi, tới Vương phủ Bàn Long làm khách đi. Cũng tốt hơn trôi nổi ở nơi loạn lạc này, không có mục đích gì thì vẫn là nguy hiểm.
Tới Bàn Long Tộc? Tần Vô Song nghe thấy tim đập thình thịch. Ở Vô Tận Đông Hải, không còn nơi nào thích hợp hơn Vương phủ Bàn Long, cũng không còn nơi nào có thể an toàn hơn nữa.
Phi thuyền của Bàn Long vô cùng lớn, chịu được khối lượng tải trọng rất lớn.
Năm vị Điện chủ của Tinh La Điện dường như ngỡ đây chỉ là một giấc mộng đẹp mà thôi. Trong lịch sử của Tinh La Điện, hai mươi năm một lần, tới thăm dò Vô Tận Đông Hải, dường như lần nào cũng đều có đi mà không về. Vẫn luôn cảm thấy, Vô Tận Đông Hải là nơi hung hiểm nhất trên thế giới, cũng là nơi tồn tại sự đáng sợ nhất.
Vậy mà hiện tại, bọn họ chẳng những tiến nhập sâu bên trong Vô Tận Đông Hải, mà lại còn có thể được cưỡi Phi thuyền mà chỉ có Long Tộc mới có tư cách cưỡi, tiến vào Vương phủ của Long Tộc làm khách.
Đây quả thực chỉ như là một cuộc hành trình trong mơ vậy. Là việc mà cho tới giờ bọn họ cũng đều không dám tưởng tượng tới. Cũng nhờ có môn hạ đệ tử Tần Vô Song này, tất cả những chuyện dĩ vãng trước đây tưởng chừng như một giấc mơ, vậy mà trong giờ phút này tất cả lại đều trở thành sự thật.
Bởi vậy, cho dù là trước đó có chịu một chút khổ sở vất vả, cũng đều cảm thấy là hoàn toàn xứng đáng, không oán không hận.
Trở lại Vương phủ, Long Đại Bảo nghe xong Thương Dạ cùng Tô Mật kể lại mọi chuyện, cũng không để ý nhiều. Sang sảng cười nói:
- Cổ Kiêu kia, vẫn luôn là kẻ đối đầu chúng ta, tiêu diệt rồi cũng tốt, bớt đi được một mối nguy hiểm.
Long Đại Bảo căn bản là không có để ý nhiều tới chuyện của Khiếu Nguyệt Đảo. Dù sao, đối với khắp cả Lạc Bảo Uyên mà nói, thế lực giống như Khiếu Nguyệt Đảo cũng chẳng phải chỉ có một.
- Tô nhi, Dạ nhi, vi phụ lần này ra ngoài là để dò hỏi một việc. Vô Tận Đông Hải chúng ta sắp tới có thể sẽ xuất hiện một sự kiện lớn. Ở Đông Chi Cực Địa, đang âm thầm có dấu hiệu rung chuyển. Ngay cả Tổ Long Tộc, cũng cảm thấy có chút đau đầu. May sao, ở cả Vô Tận Đông Hải, Lạc Bảo Uyên chúng ta là thuộc vị trí sâu trong phía Tây, còn Đông Chi Cực Địa lại là ở phía Đông. Nhưng mà nếu như tin đồn kia là có thật thì Vô Tận Đông Hải ta ắt sẽ có đại loạn.
Long Đại Bảo là người thật thà đôn hậu như thế, vậy mà liền một hơi nói ra sự bi quan đến vậy, điều đó đủ để có thể chứng minh, chuyện mà hắn nói nhất định là vô cùng đáng sợ.