Cuộc tranh đoạt của ba vị trí đầu tiên khiển người ta cảm thấy nghẹt thờ. Tất cả mọi người cùng chờ đợi để xem trận kịch chiến cuối cùng trên hòn đảo thứ mười, cũng như chờ đợi bảng xếp hạng cuối cùng.
Trận đài truyền tổng khởi động, ba thân ảnh bị bắn vào hòn đảo thứ mười. Trong quá trình truyền tống, lại có một giọng nói trong tréo vang lên bên tai họ:
- Những con người trẻ tuổi, chúc mừng các ngươi đã vào được tầng cuối cùng trong tầng thứ tư. Hòn đảo thứ mười mặc dù là hòn đảo đẩu tiên của tầng thứ tư nhưng mức độ nguy hiểm của nó thì tuyệt đối hơn hẳn các tầng trước đây. Trên hòn đảo này, các ngươi phải tập trung toàn bộ tinh thần và phải thể hiện thực lực. Nếu như gặp phải nguy cơ không thể đối phó thì hãy thôi động Ngọc bài Truyền tống trong tay các ngươi. Chúc các ngươi may mắn! Nhớ kỹ. mồi một cửa không chi đơn giản là khảo nghiệm khả năng sinh tồn. Phần thưởng cho Quán quán là hai quá Thần Đạo Quả. Một trong hai quả đó được lấy từ hòn đảo này. Ai trong số các ngươi lấy được Thẩn Đạo Quả trước, người đó sẽ là Quán quân, có thể rời đảo! Đương nhiên. Thần Đạo Quả không thể dễ dàng lấy được mà ờ ngay bên cạnh Thần thú. Các ngươi phải chuẩn bị sẵn tinh thần mới được. Đương nhiên, nếu như các ngươi không thể lấy được Thần Đạo Quả thì theo quy định cũ. ai ở được trên đảo lâu nhất, người đó chính là Quán quân!
Giọng nói này vừa như cảnh cáo, vừa như khuyến khích. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Chuyện này không quan trọng, quan trọng là trên hòn đảo này, cái mà ba người bọn họ đối mặt là Thần thú! Là Thần thú có thể xé nát bọn họ bất cứ lúc nào! Ban tổ chức nghĩ ra đủ mọi cách đương nhiên vì không muốn các đấu thủ ngày ngày đêu dùng chiến thuật lẩn trốn, mà cổ vũ bọn họ chủ động xuất kích, chủ động giành lấy Thần Đạo Quả.
Trên hòn đảo này, người xuất đảo muộn nhất chưa chắc đã là Quán quân. Bởi vì người giành được Thần Đạo Quả mới là lựa chọn được ưu tiên! Như vậy. việc tranh đoạt vị trí Quán quân mới có ý nghĩa.
Hoặc là chủ động cướp lấy Thần Đạo Quả là mạo hiểm nhất nhưng cũng là lựa chọn có sức mê hoặc nhất.
Hoặc là cùng đối thủ ngồi im một chỗ. đọ vận khí xem ai là người rời khỏi muộn nhất. Nhưng lựa chọn này nhất định phải dựa vào khả năng lấy được Thân Đạo Quá giành vị trí Quán quân của đối thủ mới được. Nguy hiểm ít. nhưng muốn giành được vị trí Quán quán thì phải nhìn sắc mặt người khác.
Hoặc là chủ động xuất kích, không xem việc giành Thần Đạo Quả như mục đích, mà xem việc ép đối thủ rời đi như mục đích, dùng việc đối thủ rời khỏi mà đổi lấy vị trí Quán quân!
Ba lựa chọn này. nếu suy nghĩ tổng họp thì lựa chọn thứ ba là ổn nhất! Không cần nhìn sắc mặt của người khác, cũng không cân mạo hiểm đi vào hang hổ mà liều mạng.
Tần Vô Song gạt sạch tâm lý nóng vội lúc trước ra khỏi đầu, từ sau lĩnh ngộ trong ngày cuối cùng ờ hòn đảo thứ chín, tâm thái của Tần Vô Song được thả lỏng hơn rất nhiều. Được mất không cần phải nhìn nhận nặng nề như vậy.
Thần thú? Tần Vô Song thầm nghĩ, khóe miệng lộ ra một nụ cười vui vẻ. Vậy thì cứ đi lãnh hội thực lực của Thẩn thú đi!
Tẩn Vô Song cũng không phải chưa từng gặp qua Thần thú. Tẩn Vô Song đã từng được lãnh hội qua Thân thú Hóa Thần Đạo tám kiếp ờ Vạn Hoa Cốc, ờ Vạn Hoa Cốc lâu như vậy mà không bị Thẩn thú giết chết.
Đương nhiên, chuyện đó cũng có nguyên nhân. Thứ nhất, tu luyện giả trong Vạn Hoa Cốc nhiều, thu hút sự chú ý của Thần thú. Thứ hai, Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn của Tần Vô Song thu thập được khí tức thần thức của Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ mới định vị được vị trí của Thần thú.
ờ hòn đảo thứ mười, bọn họ không hề được thông báo trên đảo rốt cuộc có bao nhiêu Thần thú. Hơn nữa không thể tiếp cận được lãnh vực của Thẩn thú, nếu như Thẩn thú không hể phát ra khí tức Thẩn thú thì Quan Thức Chi Linh Ngọc Bàn căn bản không thể thu thập được. Như vậy, Tần Vô Song đương nhiên cũng không thể xác định được vị trí của Thần thú.
Cho nên, muốn sinh tồn được ớ hòn đảo thứ mười này thì trước tiên phải thu thập được khí tức của Thẩn thú thì mới có được phán đoán chính xác.
Ngay một khắc đẩu tiên sau khi đáp xuống hòn đảo thứ mười. Tẩn Vô Song đã cảm nhận được một một luông khí tức hoàn toàn khác biệt. Hòn đảo này quả nhiên khắc hẳn với chín hòn đảo trước. Thiếu mất vài phần thanh tịnh, thêm vài phần âm u khủng bố. khí tức sát phạt cường đại, khiến trái tim của một người đã quen vói việc chiến đấu giết chóc như Tần Vô Song cũng phải đập dồn dập.
- Xem ra muốn sinh tồn được hai tháng trên hòn đảo này không hề đơn giản!
Ba hòn đảo của tầng thứ tư thời gian giới hạn đều là sáu mươi ngày. Tần Vô Song cảm thấy, bảng xếp hạng cuối cùng rất có khả năng sẽ được sinh ra ờ hòn đảo thứ mười này. Muốn sinh tồn được hai tháng trên hòn đảo thứ mười này. đó khó là rất lớn.
Nguyên tắc cũ, Tần Vô Song lấy ra Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn bắt đầu định vị vị trí của Lăng Thiên Chí và Khương Quỳ. Hòn đảo này rất lớn, ba người đang cách nhau rất xa.
- Tên Khương Quỳ này quả nhiên giảo hoạt. Hắn không ớ trong nội bộ đảo mà đi đến gần thủy vực của Mộng Huyễn Thiên Trì, định sử dụng ưu thế của tu luyện giả Vô Tận Đông Hải, cầu sinh tồn trong thủy vực. Tên này. xem ra đã có âm mưu hết rồi!
Tần Vô Song đương nhiên không để Khương Quỳ thoải mái tự tại. thôi động Âm Dương Tử Vân Dực, bay thẳng đến vị trí của Khương Quỳ.
Trên hòn đảo thứ mười này. ẩn nấp thật kỹ. bị động ứng phó chưa chắc đã là cách hay. Chí ít. Tần Vô Song cũng không định bị động mà quyết định nắm chắc quyền chủ động trong tay.
Một canh giờ sau, Tần Vô Song đã tiếp cận được thủy vực của Khương Quỳ, thét lên một tiếng, nói:
- Khương Quỳ. ngươi nghĩ là trốn ở dưới thủy vực này là có thể trốn được công kích của Thần thú sao?
Khương Quỳ vốn dĩ đang ờ dưới thủy vực ba mươi trượng nhưng vì một tiếng thét của Tần Vô Song, cảm thấy xung quanh từng trận vang động, giận dữ quát:
- Tần Vô Song, ta không gây sự với ngươi sao ngươi lại đến đây gây sự với ta?
Đúng lúc này. giọng nói của Lăng Thiên Chí cũng vang lên ớ gần đó:
- Ha ha ha, Tần Vô Song, Khương Quỳ. các ngươi thật biết chọn chỗ. ta cũng đến góp vui đây!
Tẩn Vô Song thoáng giật mình:
- Hắn cũng đến rồi?
Giọng cười của Thiên Thiên Chí lại vang lên:
- Rất xin lỗi phải nói với hai ngươi một chuyện, trên đường đến đây ta đã làm kinh, động một đầu Thần thú. Con Thần thú đó đã thức tỉnh, hơn nữa ta cũng không che giấu khí tức của mình. Nếu như thần thức của con Thân thú đó đủ nhạy cảm thì có lẽ nó đã đuôi đến đây rồi!
Lăng Thiên Chí bị Tần Vô Song truy sát, đương nhiên trong lòng vẫn căm hận, nhưng hắn cũng đủ tinh táo để hiểu rằng, muốn giành được vị trí Quán quân, đối thủ của hắn không chi một mình Tần Vô Song mà còn có cả Khương Quỳ.
Khương Quỳ không động thanh sắc, lẩn sâu vào trong thủy vực. Lăng Thiên Chí cũng đã đoán ra được điều này. Cả hắn và Tần Vô Song cùng có chung một suy nghĩ, tuyệt đối không được để Khương Quỳ thoải mái rút trong thủy vực như vậy.
Đúng lúc đó. thủy vực bỗng nhiên nổi sóng lớn, một cột nước khổng lồ vọt thẳng lên trời. Khương Quỳ biến thân thành một con Điện long chân thân, rít gào:
- Bọn tu luyện giả nhân loại đáng ghét. Hai ngươi muốn đánh thì đi chỗ khác mà đánh. Đừng có làm phiền ta !
Tần Vô Song cười to nói:
- Khương Quỳ, chuyện tốt như vậy ai lại không muốn? Nhưng chỉ muốn khoanh tay xem lửa, nhìn hai bọn ta đánh nhau sống chết rồi ngư ông đắc lợi đúng không?
Khương Quỳ cười lạnh nói:
- Vậy hai người có bản lĩnh thì đến đánh ta đi. Ta không có ý kiến !
Thân ảnh cao lớn của Lăng Thiên Chí cũng từ xa bay tới. miệng hét lớn:
- Khương Quỳ. ngươi tính toán hay lắm. Ngươi nghĩ là ngươi ở dưới nước thì bọn ta không làm gì được ngươi sao?
Tiểu kỳ trong tay Lăng Thiên Chí vừa phất, toàn thân hắn đột nhiên biến thành một khối quang mang trong suốt, di chuyển nhanh về phía Khương Quỳ.
Khương Quỳ lúc này đã là Điện long chân thân. Long lân lóe lên. toàn thân phát ra khí tức màu vàng cường đại, Long Tức cường đại nhất thòi thôi động, miệng phun ra một luồng long khí màu vàng, nhe nanh giơ vuốt bắn về phía khối quang mang mà Lăng Thiên Chí vừa biến thành.
Không đợi long khí bắn tới, quang mang đột nhiên tản ra, biến thành vô sổ tinh quang lấp lánh trên trời. Còn thân ảnh của Lăng Thiên Chí. không biết từ lúc nào đã bay đến bên cột nước mà Khương Quỳ đang đứng. Thanh chiến đao và thân ảnh hòa làm một, cánh tay vung mạnh, hô lên một tiếng:
-Phá!
Một đao này đã trực tiếp chém cột nước lớn ra làm đôi. Cột nước vừa bị chém, thủy thế nhất thời bị phá vỡ, tuyệt vọng tản ra, bọt nước văng bốn phía.
Điện long chân thân của Khương Quỳ lóe lên, bay lên không lên. mắt như phun lửa trừng trừng nhìn Lăng Thiên Chí, liếc một cái sắc lẹm. Khi thế long mang giống như Thôn Thiên Lục Ngô, chụp xuống.
Lăng Thiên Chí đao quang trận trận như cá chép trở mình trong nước, tạo nên từng đợt sóng trắng xóa không ngừng hướng về phía long mang.
Từng đường lực chạm nhau không ngừng phát ra những tiếng nổ thảm liệt như tiếng va chạm của kim loại, thập phân khó chịu.
Đúng lúc này. từ phương hướng mà Lăng Thiên Chí vừa bay ra, vang lên một tiếng gầm gừ long trời lở đất. Tiếng gầm này như nhất thòi khiến cả hòn đảo như đổ sụp. vang chuyển từng hồi.
- Thần thú đến rồi!
Trong đầu ba người cùng lóe lên suy nghĩ này. Khương Quỳ hét lớn:
- Không chơi cùng các ngươi nữa, lão tử lặn đây!
- Khương Quỳ tuy mạnh nhưng trước mặt Thân thú cũng không dám kiêu ngạo, bỏ qua Lăng Thiên Chí. chui ngay xuống thủy vực.
Tần Vô Song lúc này đang ớ bên dưới, thấy Khương Quỳ định bỏ chạy liền ngăn hắn lại.
Thôn Thiên Lục Ngô lúc này thân ảnh đã như một mũi tên, lao nhanh xuống thủy vực, miệng máu mờ rộng: Thần thông Thôn Phệ!
- Grào!
Lực hút cường đại đón theo phương hướng lặn xuống của Khương Quỳ, hút mạnh.
Khương Quỳ giật mình:
- Quỷ thật!
Nếu như không kịp đề phòng thì thiếu chút nữa hắn đã bị con Thôn Thiên Lục Ngô này nuốt rồi. Long Tức toàn thân tăng mạnh, cùng Thôn Thiên Lục Ngô miễn cưỡng đọ Long Tức. Hắn căn bản không muốn đối kháng chính diện nên bắn sang bên cạnh định, thu hút sự chú ý của Thôn Thiên Lục Ngô, miệng hét lớn:
- Mẹ kiếp! Đều là tộc nhân Long Tộc. sao lại nhắm vào ta?
Hắn căn bản không biết Thôn Thiên Lục Ngô này là do Tần Vô Song gọi đến mà vẫn nghĩ là linh thú trên đảo.
Thôn Thiên Lục Ngô vô cùng nhanh nhẹn, bắn vào bên cạnh Khương Quỳ. thân thể biến thành lưu quang, tốc độ nhanh nhu luông sóng, tiến ngang tới.
Khương Quỳ cũng không muốn lằng nhằng, đang định xuống nước thì dưới nước đột nhiên xuất hiện một chiếc roi khổng lồ quật xuống. Nhất thời tạo nên mười mấy ngọn sóng lớn không ngừng quật về phía Khương Quỳ.
Rầm rầm rầm!
Đánh liền mấy nhát, tốc độ cực nhanh khiến Khương Quỳ căn bản không kịp phản ứng, chi lùi liền mấy bước, thân thể không khỏi bay vọt lên trời.
Khương Quỳ bị ngăn chuyện tốt, việc liên tục bị công kích khiến cơn giận của hắn đã lên tới cực điểm, hơn nữa Thần thú cũng đã đuổi tới ngay trước mắt.