Thần thú trấn sơn của Nga Mi Đạo Trường cuối cùng đã thức giấc rồi.
- Grào! Grào!
Tiếng gầm rú làm rung chuyển cả sơn cốc, con Bạch Hổ há to cái mồm đỏ lòm, khí tức phun ra từng đợt như những lưỡi đao sắc bén đem theo những làn sóng chấn động, đi tới đâu mọi thứ đều bị san bằng.
Những tu luyện giả tự do kia sớm đã bị dọa cho sợ đến tè cả ra quần, chạy trốn khổ sở.
Chỉ là, trong số mấy trăm người thì sẽ có người nhanh kẻ chậm, trừ những người nắm nhanh được thời cơ, tu vi cao sau khi có biến lập tức chạy thoát, những người còn lại cũng cố hết sức chạy ra ngoài nhưng lại có một sức mạnh lớn lao khiến chân họ như bị đeo chì, dù cố gắng thế nào cũng không thể nhanh hơn được.
- Mau chạy đi! Mau lên!
Yến Thiên Tùy vừa gọi đồng bọn vừa chạy bạt mạng.
- Điện hạ đâu?
Tân Vô Vọng rống lên tuyệt vọng:
- Điện hạ, cứu ta với!
Lúc này thì có ai quan tâm được đến kẻ khác nữa?
- Á!!!
Phía sau Yến Thiên Tùy và Tân Vô Vọng vang lên một tiếng kêu thảm thiết, Lôi Oanh đã bị lực hút mạnh mẽ hút lại.
Chỉ nghe thấy tiếng "rắc" thê lương!
Phụt!
Máu tươi bắn tung tóe, văng lên cả mặt cả cổ Yến Thiên Tùy và Tân Vô Vọng. Yến Thiên Tùy lấy tay quệt dòng máu nóng hôi hổi, cơ thể Lôi Oanh đã đứt thành mấy đoạn rơi trong mồm con thú khổng lồ.
Nó rốp rốp nhai!
Một cường giả Hư Võ Đại viên mãn lại bị nuốt chửng không có chút sức lực phản kháng, còn chết một cách thê thảm như thế.
Yến Thiên Tùy mắt đỏ quạch, rống lên một tiếng, đan điền nâng cao đến cực hạn, sắc mắt đỏ phừng phừng đáng sợ.
- Đi!
Yến Thiên Tùy hét lên, cơ thể biến thành một đạo ánh sáng màu đỏ máu lao vút ra ngoài, hắn đã nâng thực lực đến cực hạn, không tiếc hy sinh đan điền để giữ tính mạng.
Cú lao này rất có hiệu quả, đâm thủng cả bức tường chắn, hắn lao ra ngoài Vạn Hoa Cốc với tốc độ chóng mặt.
Có người thấy Yến Thiên Tùy thoát được, đương nhiên sẽ học theo, thi nhau thúc động đan điền, lập tức mọi cái đan điền đều lên nâng lên đến cực hạn, họ dùng cách cực đoan để thoát thân.
Chiêu này nếu một hai người dùng thì chẳng có tác dụng gì, trước mặt Thần thú căn bản sẽ vô hiệu. Nhưng nhiều người sử dụng, dù là Thần đạo cường giả, cũng không thể quan tâm đến mọi mặt được. Lập tức có đến vài chục người có thực lực mạnh lao ra ngoài bức tường chắn.
Xung kích lực của các cường giả thúc động đan điền lên đến cực hạn cộng lại cũng tạo thành một lực đột phá khổng lồ.
Mấy chục người cùng đâm vào bức tường Thần đạo, nó lập tức xuất hiện lỗ hổng, khi nó có lỗ hổng là những người khác cũng có cơ hội.
Lập tức tất cả tràn ra như ong vỡ tổ.
Không phải thực lực của con Bạch Hổ không đủ mà là phạm vi quá rộng, những tu luyện giả kia cũng không phân bố, nhưng cũng không tập trung tại một nơi, muốn khống chế được khu vực này vốn không khó, nhưng muốn những tu luyện giả kia hoàn toàn không thể phản kháng thì không hề dễ dàng.
Con Thần thú kia lúc này đang cần bổ sung nguyên thần của tu luyện giả, đặc biệt là của những tu luyện giả cao cấp. Nó rống lên, cả người biến thành một đạo ánh sáng trắng lao ra khỏi sơn cốc. Móng vuốt vung lên biến thành những sợi dây thừng ánh sáng tóm lấy những tu luyện giả đang chạy trốn.
Giật một cái, nó kéo được những tu luyện giả kia quay trở lại. Rồi lại tiếp tục nhét vào miệng nhai, máu me be bét, vô cùng thảm khốc.
Với tu vi của con Thần thú này, muốn truy sát các tu luyện giả, dù có để họ chạy trước một khắc thì cũng dễ dàng đuổi kịp. Nhưng nếu để tu luyện giả chạy tán loạn khắp bốn phương tám hướng thì rất khó xử lý.
Vì thế con Thần thú không cho phép chuyện đó xảy ra, nó rống lên một tiếng, những con linh thú vằn trắng nhảy ra đuổi theo những người đang tháo chạy.
Con Thần thú Bạch Hổ rất có linh tính, điều động thủ hạ truy đuổi những người chạy trốn. Còn bản thân nó thì nhàn hạ, lao vút người tóm những tu luyện giả không kịp chạy trốn.
Mỗi lần nó nhảy đến ít nhất có đến năm sáu người bị nó nuốt gọn.
Cả Vạn Hoa Cốc lập tức trở thành một bãi chiến trường tàn sát đẫm máu.
Con Bạch Hổ càng giết càng cao hứng, giết hết những người xung quanh nó không hề dừng lại mà tiếp tục lao ra ngoài.
Hiển nhiên là nó vẫn chưa thấy no.
Tần Vô Song nấp ở nơi kín đáo thầm cảm thấy may mắn. Vừa rồi Tần Vô Song cũng cược con Thần thú này sẽ không quay đầu lại. Quả nhiên nó giết ngày càng cao hứng, căn bản không phát giác ra kẻ to gan Tần Vô Song đang ẩn nấp phía sau lưng nó.
Dù gì thì lúc này tư duy quán tính của con người đều chạy theo hướng càng xa sơn động càng tốt chứ chẳng ai ngu xuẩn lại chui đầu vào lưới. Nhưng Tần Vô Song lại làm ngược lại đạo lý đó, tiếp cận động huyệt của con Thần thú. Vào lúc nguy cấp, người có gan như vậy nhất thời cũng không thể nghĩ theo hướng này.
Tần Vô Song thấy con Thần thú đã xông ra ngoài, quyết định lại đánh cược lần nữa, lách người vào trong động huyệt.
Có Thâu Thiên Yển Thử chỉ dẫn, Tần Vô Song không tốn chút sức đã vào được bên trong, rất nhanh đã tìm được nơi Thâu Thiên Yển Thử bị mắc lại.
Đây là bức vách kiên cố tầng thứ ba bên trong động huyệt, Tần Vô Song không hề do dự, bắn tấm Thần đạo Hộ Thuẫn về phía bức vách.
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Liên tiếp ba chiêu công kích, cấm chế trên bức tường không ngừng tróc ra. Thâu Thiên Yển Thử mặt mày lem nhem chui ra từ bên trong bức vách, kêu lên:
- Chủ nhân, đi theo ta!
Tần Vô Song theo Thâu Thiên Yển Thử chạy vào bên trong động huyệt.
Trong sơn động, dù là đi đến đâu cũng thấy một luồng khí tức u ám, tuy Tần Vô Song cảm thấy sởn da gà nhưng vẫn không chần chừ mà tiếp tục đi vào trong.
Mùi tanh nồng ngày càng đậm đặc hơn, Tần Vô Song biết đã đến gần sào huyệt của con Thần thú rồi. Thâu Thiên Yển Thử chợt dừng lại nói:
- Chủ nhân, chính là ở đây, chính là ở đây!
Cuối động huyệt là một cái vực sâu khổng lồ, bên trong đó phun ra thứ sương mù màu trắng. Nếu không phải Tần Vô Song có tu vi cao thì e là đã lạnh cóng run lẩy bẩy, thậm chí đóng băng rồi.
Thâu Thiên Yển Thử đứng bên mép vực run rẩy, Tần Vô Song liếc nhìn thì thấy bên cạnh mép vực là một chồng cao xương trắng. Không cần nói cũng biết đây là kiệt tác của con Thần thú.
Một thi thể trong đó rất quen, không ngờ lại chính là La Nghị. Hiển nhiên là chết chưa lâu, nguyên thần đã bị con Thần thú nuốt chửng, cơ thể bị cắn nát bươm. Nếu không phải nhận ra y phục thì Tần Vô Song không thể nào nhận ra đó là La Nghị.
- Chủ nhân nhìn kìa!
Thâu Thiên Yển Thử chỉ nơi tận cùng của vực sâu, bên cạnh cái thạch đài mọc một loài cây leo phát ra thứ ánh sáng bạc. Trên đó mọc ra một cặp quả nhìn giống quả đào.
Tần Vô Song hít vào một hơi sâu, tuy đứng cách xa nhưng thứ khí tức Thần đạo mà loại quả đó phát ra lại đậm đặc đến mức kinh người!
- Lẽ nào đây chính là bảo vật Thần Đạo Quả?
Khí huyết Tần Vô Song dâng trào, nhưng hắn vẫn cố gắng kiềm chế bản thân.
- Chủ nhân, để ta đi hái chúng!
Tần Vô Song lắc đầu:
- Không cần vội!
Thần Đạo Quả có lẽ không phải giả, nhưng Tần Vô Song sẽ không ngây thơ mà nghĩ rằng mình sẽ lấy được nó một cách dễ dàng. Chưa nói vấn đề con Thần thú kia, lẽ nào Nga Mi Đạo Trường lại có lòng tốt để Thần Đạo Quả ở đó mặc cho người khác đến hái sao?
Nga Mi Đạo Trường dám yên tâm như thế chắc chắn là đã có nguyên do. Nhất định là chúng rất yên tâm với con Thần thú này, mà nó lại có linh tính, không thể nào lại không có chút cảnh giác nào.
Vì thế, Thần Đạo Quả, nhìn thì ở ngay trước mắt, nhưng muốn hái không phải chuyện dễ.
Tần Vô Song cũng không vội vàng, tiện tay nhặt một viên đá ném về phía thạch đài.
Uỳnh!
Xung quanh lập tức bắn ra vô số ánh sáng trắng đan xen thành một cái lưới điện cắt viên đá kia ra thành từng mảnh vụn.
- Yển Thử, ngươi thấy chưa?
Tần Vô Song nhướng mày, bắt đầu suy nghĩ. Rõ ràng là giữa cái vực này và thạch đài có rất nhiều cơ quan và cấm chế. Nếu không thì con Thần thú không để lại chút quân nào ở đây bảo vệ.
Làm sao đây? Trong đầu Tần Vô Song hiện ra vô số cách. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Dùng Nộ Giao Chi Hồn? Nó chỉ là vũ khí Hư Võ Cảnh, va chạm với cấm chế Thần đạo chắc chắn chẳng có nổi kỳ tích gì. Cách này không khả thi.
Phái Linh thú Phong ấn đi? Linh thú Phong ấn đều dưới cấp Thần đạo, căn bản không đủ sức đối phó với cấm chế Thần đạo. Cách này cũng không khả thi.
Thần Tú Cung! Đúng, chỉ có Thần Tú Cung!
Mắt Tần Vô Song bỗng sáng lên, lấy Thần Tú Cung ra, lên dây một mũi tên, ngắm một lát vẫn thấy không đủ.
Đúng rồi, còn có Thần Đạo Ngũ Hành Phù!
Tần Vô Song đã dùng hai tấm Thần Đạo Ngũ Hành Phù, nay vẫn còn ba tấm, phối hợp với Thần Tú Cung uy lực có thể lập tức nâng lên trên Thần đạo!
Lấy ra một tấm, tuy Thần Đạo Ngũ Hành Phù quý giá nhưng Tần Vô Song không hề do dự, vì so với Thần Đạo Quả thì nó chưa thể quý bằng.
Hơn nữa, Thần Đạo Quả lại kết thành một cặp! Giá trị của nó không nói cũng biết!
Thần Đạo Ngũ Hành Phù khởi động, Thần Tú Cung phát sáng, Tần Vô Song khẽ hét lên, hai tay kéo mạnh cây cung:
- Bắn!
Dưới sự trợ giúp của Ngũ Hành Phù, Thần Tú Cung được thúc động đến cực hạn, lao vút về thạch đài.
Hai luồng khí tức Thần đạo gặp nhau trong không trung, lập tức cả hư không xuất hiện sự méo mó cổ quái, sức mạnh Thần đạo xung quanh không ngừng va chạm, bắn ra khắp tứ phía khiến đất đá trên vách núi bay tứ tung, dường như có thể sập xuống bất cứ lúc nào, trời long đất lở.
Cả cái vực sâu lập tức sôi sục, mặt nước vốn lặng yên bỗng chốc nổi lên những con sóng cao đến vài trượng, vô số những vòng sáng trắng lan tỏa khắp nơi.
Tần Vô Song cảm thấy đến hít thở thôi cũng vô cùng khó khăn!