Thần thức cảm ứng một hồi, Tần Vô Song có thể cảm nhận được, đối phương rất có khả năng cố ý ẩn nấp không ra. Tần Vô Song tâm tư cẩn mật, suy nghĩ:
- Đối phương tránh né không ra, có lẽ định mượn ưu thế địa lý âm thầm đánh lén. Người này thủ đoạn có lẽ không mạnh nhưng vẫn phải đề phòng cổ độc của hắn.
Có những chuẩn bị tâm lý này, Tần Vô Song bắt đầu tìm kiếm tứ phía. Quan sát một hồi, Tần Vô Song tìm kiếm mãi mà vẫn chưa thấy chút manh mối nào.
Tần Vô Song mở rộng hai cánh, bay lên không trung, lượn một vòng xung quanh Quy Vương Sơn. Thần thức xuyên thấy sơn thể, không ngừng thăm dò bên trong.
Đột nhiên, thần thức của Tần Vô Song nhất động. Dồn về vị trí bên phải ngọn núi, phía dưới một vách đá, nơi đó chợt phát ra một tia cảm giác kỳ dị. Vì vậy, hắn dùng thần thức trong cơ thể, quét qua một lượt, đột nhiên quét được một cảm giác vô cùng quen thuộc. Cảm giác này gần như một kiểu cộng minh thần kỳ.
Kể cũng kỳ lạ, cảm giác này vừa sản sinh đã khiến huyết dịch toàn thân Tần Vô Song như sôi trào, nguyên thần trong cơ thể cũng bắt đầu có những dao động rất khó diễn tả. Một cảm giác vô cùng quen thuộc.
Tần Vô Song chỉ cảm thấy hình như mình vừa nắm bắt được một chút manh mối gì đó. Nhưng manh mối này một giờ ba khắc chưa thể trở nên rõ ràng được khiến hắn cảm thấy vừa xa lại vừa gần. Hắn biết tất cả những thứ này nhất định có liên quan đến địa hình của Quy Vương Sơn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Tần Vô Song lẳng lặng ngồi xuống, chuyên chú quan sát địa hình xung quanh, không bỏ qua bất cứ dấu vết nào dù là nhỏ nhất.
- Cảm giác này quen lắm, gần như là… là cái gì nhỉ?
Tần Vô Song bắt đầu hồi tưởng lại tất cả những gì mà mình đã trải qua, từng chuyện một. Nghĩ cho đến chuyện Bích Phù Sơn giữa Đế quốc Đại La và Đế quốc Thiên Trì thì đột nhiên giật mình. Bích Phù Sơn, sơn động đó, cái hố lớn đó, lần trải nghiệm cửu tử nhất sinh đó.
Liền sau đó, ý thức của hắn lại xuyên qua Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận, đến tầng thứ hai, cũng chính là trận pháp Đệ nhị hoàn sâu trong Đại Thương Sơn. Sau đó là Đệ tam hoàn của Đế quốc Xích Long.
Địa hình của mỗi hoàn đều có những điểm tương đồng. Mặc dù địa hình không phải hoàn toàn giống nhau nhưng sau khi trải qua ba hoàn trận pháp của Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận, Tần Vô Song cũng am hiểu không ít trận pháp này.
- Không lẽ, Quy Vương Sơn này chính là Đệ tứ hoàn của Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận?
Nghĩ đến đây, tự nhiên huyết dịch trong người Tần Vô Song đột nhiên sôi sục. Nếu như đúng là như vậy mọi chuyện không phải quá trùng hợp sao.
- Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận vốn dĩ đã là sự thần kỳ của tạo hóa, Đại lục Thiên Huyền rộng lớn vậy, vậy mà mọi thứ cứ rơi hết xuống đầu ta. Chứng tỏ ta rất có duyên với trận pháp này. Nếu thế, Quy Vương Sơn này đúng là Đệ tứ hoàn của trận pháp, vừa hay ta gặp được, chuyện này hoàn toàn có khả năng.
Nghĩ đến đây, Tần Vô Song không còn nghi hoặc nữa mà bắt đầu tìm kiếm lối vào. Có ý tưởng này trong đầu, sự tìm kiếm của hắn không còn là tìm kiếm mù quáng không mục đích nữa mà chú trọng vào những manh mối có tính chính xác.
Đệ tam hoàn và Đệ nhất hoàn của Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận đều có một lối vào nhỏ, lối vào này rất hẹp, rất kín, cực kỳ khó tìm.
Còn một lối vào khác thì phải thông qua ba bốn tầng cơ quan mới tìm ra được. Ví dụ như Đệ nhị hoàn của Đại Thương Sơn. Lần đầu tiên Tần Vô Song bước vào là vào trong cửa hang dưới vách núi của Đệ nhị hoàn. Nhưng trên thực tế dưới chân núi cũng có một lối vào, có thể thông qua cơ quan trực tiếp tiến vào. Tần Vô Song đã nói về cơ quan bên trong của lối vào Đại Thương Sơn cho phụ thân biết.
- Nếu như Quy Vương Sơn đúng là đúng Đệ tứ hoàn thật thì ta phải tìm cho ra lối vào Đệ tứ hoàn, không nên vào theo lối dưới vách đá, chỉ có thể thông qua cơ quan của lối vào đó, vào bằng lối đó thuận tiện hơn. Nếu như trong sơn động có người thì lại càng khiến kẻ đó mất cảnh giác.
Tần Vô Song biết, nếu đây đã là Đệ tứ hoàn của Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận, cho dù đã có người tìm ra sơn động đó thì hắn cũng hoàn toàn không lo. Bởi vì trận pháp này được thiết trí vô cùng xảo diệu. Nếu như chưa từng qua Đệ nhất hoàn và Đệ nhị hoàn mà đã vào những hoàn khác thì cũng coi như bỏ. Không thể phá vỡ được sự cấm chế của hoàn đó, cũng không thể khởi phát trận pháp. Chỉ có Tần Vô Song nhận được hai lần thần lực tẩy lễ của Đệ nhất hoàn và Đệ nhị hoàn thì mới đủ tư cách mở trận pháp này.
Đương nhiên, Tần Vô Song bây giờ cùng lắm cũng chỉ vào được Đệ tứ hoàn. Bởi vì cơ sở khởi động Đệ tứ hoàn là Luyện Hư Cảnh. Mà tu vi của Tần Vô Song cũng chính là Luyện Hư Cảnh.
Bởi vậy, nếu như bây giờ Tần Vô Song tìm ra Đệ ngũ hoàn thì hắn cũng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn mà thôi. Với thực lực của hắn không thể phá vỡ nổi bất cứ cấm chế nào của Đệ ngũ hoàn.
Dựa vào kinh nghiệm với ba hoàn trước, lối vào hầu như đều là dưới chân núi, lối vào này cũng thường rất khó tìm.
Thuận theo suy nghĩ này, Tần Vô Song bắt đầu tìm kiếm bên dưới chân núi Quy Vương Sơn. Trời cũng không phụ người có lòng, chạng vạng ngày hôm đó, Tần Vô Song đã tìm ra một manh mối vô cùng khả nghi.
Lần theo manh mối này, Tần Vô Song theo vào từng tầng, quả nhiên lòng vòng uốn lượn. Xuyên qua tầng tầng cách trở, Tần Vô Song càng tin vào dự cảm của mình hơn.
- Quả nhiên vô cùng xảo diệu, xem ra Quy Vương Sơn này chính là nơi có Đệ tứ hoàn của Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận!
Trái tim bắt đầu đập dồn dập trong ngực Tần Vô Song. Cuối cùng, hắn cũng nhìn thấy cơ quan thứ nhất!
Bố trí của những cơ quan này như được tạo ra bởi một người, thủ pháp hoàn toàn tương đồng, chỉ có điều độ khó của cơ quan sẽ được nâng dần theo thực lực của người sở hữu trận pháp.
Yêu cầu của Đệ tứ hoàn là Luyện Hư Cảnh, vậy thì độ khó của cơ quan này sẽ chỉ Luyện Hư Cảnh mới có thể thuận lợi mở ra. Tần Vô Song đã từng có kinh nghiệm mở cơ quan nên những lúc như thế này đương nhiên là dễ dàng đạt được.
Sau khi mở được cơ quan thứ nhất, trong lòng Tần Vô Song không còn bất cứ chút băn khoăn nghi hoặc nào nữa. Hắn biết Quy Vương Sơn này chính là Đệ tứ hoàn của Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận.
- Quả nhiên như chủ nhân trận pháp nói, mặc dù có được Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận nhưng bước nào cũng cần phải vô cùng cẩn trọng. Tuy rằng từng hoàn từng hoàn liên tiếp nhau nhưng dù sao cũng là những cá thể tương đối độc lập. Những cá thể này đều rất có thể bị người ta phát hiện ra. Bây giờ, sơn động của Đệ tứ hoàn có lẽ đã bị người ta phát giác, thập phần nguy hiểm.
Nghĩ vậy, Tần Vô Song lại tự nhủ bản thân mình phải cẩn thận đề phòng hơn nữa. Hắn chỉ đang nghĩ:
- Người đó nhất định đã vào được bên trong sơn động, nhìn thấy quy mô bên trong trận pháp, nếu không sao lại cứ lẩn trốn bên trong, nhất định là nhìn thấy những bảo vật bị phong ấn trong trận pháp Đệ tứ hoàn nên mới không muốn rời đi!
Phỏng đoán của Tần Vô Song cũng là có căn cứ.
Qua được cơ quan thứ nhất, sau đó sẽ dễ dàng hơn nhiều. Tần Vô Song cứ thế tiến lên với thế thuận lợi vô cùng, rất nhanh đã tới cơ quan thứ hai và cũng phá giải nhanh chóng.
Phá giải cơ quan thứ hai xong, Tần Vô Song càng trở nên cẩn thận hơn. Hắn biết, qua được cơ quan thứ hai là đã vào đến lòng núi, là đã rất gần khu vực trung tâm sơn động. Chỉ cần qua cơ quan thứ ba là đã gần như đối diện trực tiếp với trung tâm trận pháp.
Nghĩa là cả hai chỉ còn cách nhau một cơ quan thứ ba nữa mà thôi.
Cả quãng đường đi vào, Tần Vô Song không thấy bất cứ động tĩnh gì. Đứng trước cơ quan thứ ba, hắn im lặng lắng tai nghe ngóng. Hắn biết, chỉ cần cơ quan này mở ra, hắn sẽ vào được trung tâm trận pháp, nếu như người đó vẫn đứng gần cơ quan thì có nghĩa là hai người sẽ nhất thời gặp nhau.
Nhưng theo căn cứ của Tần Vô Song, dù người đó có ở trong sơn động thì chắc chắn cũng không biết những cơ quan này. Bởi vì chỉ có người mở được trận pháp cấm chế mới có thể biết được vị trí cụ thể của cơ quan qua lời nhắn của những cấm chế đó.
Hết tám chính phần, kẻ đó có thể vào được sơn động này, thì có lẽ cũng chỉ là vô tình đi qua cái cửa sơn động ở bên trên vách đá mà thôi. Nếu như người đó muốn áp dụng biện pháp phòng ngự thì giờ này nhất định đang canh phòng ở gần cửa động trên vách đá đó.
Lối ra đó và lối ra cơ quan này là hai đầu của một trận pháp, cách nhau xa nhất. Hay cũng có thể nói, nếu như người đó đang đứng canh gần cửa động kia thật, việc hắn mở những cơ quan này, đối phương không hề hay biết.
Tần Vô Song đã khắc phục được cảm giác căng thẳng trước đây, theo những suy diễn lặp đi lặp lại của hắn thì hắn tin rằng người đó đang đứng gần lối ra và không hề hay biết nội tình bên trong, nếu biết có người là đột nhập vào, hắn nhất định sẽ đứng canh ở lối vào có thể dễ dàng phát hiện ra nhất.
Mà không có khả năng canh giữ ở vị trí lối vào cơ quan mà hắn không biết này.
Nói chính xác hơn một chút, nghe qua là rất nguy hiểm, nhưng thực tế Tần Vô Song từ nói này đi vào, cũng là cách xa nguy hiểm nhất.
Một khi để Tần Vô Song tiến vào được trận pháp, bản thân hắn quen thuộc với Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận, tự nhiên cũng không cần lo lắng đối phương có lợi thế về địa lợi nữa.
Tần Vô Song móc ra Thần Tú Cung, lên dây sẵn mà không bắn, yên lặng niệm động chú nghĩ, đem đạo cơ quan thứ ba chậm rãi mở ra. Hắn tận lực đem tất cả năng lượng ba động do cơ quan phát ra ngăn chặn lại, không để cho đối phương phát hiện.
Ngay tại thời khắc cái cơ quan thứ ba hoàn toàn mở ra, Tần Vô Song nhanh chóng nhảy vào trong, giống như một u linh, nhanh chóng ẩn giấu thân ảnh, đồng thời trong lòng cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Vào được bên trong sơn động, tình cảnh của hắn càng có lợi hơn một chút. Quả nhiên không ngoài sự dự đoán của Tần Vô Song, sơn động của trận pháp Đệ tứ hoàn này cũng không khác biệt bao nhiêu so với ba hoàn trước đó. Hơn nữa lại rất giống với Đệ tam hoàn. Tần Vô Song căn cứ vào sự phỏng đoán đối với địa thế, thần thức chậm rãi kéo dài, chậm rãi bắt đầu dò xét ra ngoài.
Hết thảy đều nằm trong sự tính toán của Tần Vô Song, thần thức của hắn vừa mới tiếp cập đến động khẩu của lối vào thứ hai bên trên vách đá, thần thức của gã kia cũng chợt ba động lên một chút.
Thần thức của Tần Vô Song lập tức đình chỉ lại. Đương nhiên hắn cũng biết, đối phương cũng sẽ không nghĩ đến chuyện hắn đã tiến vào bên trong sơn động rồi.
Quả nhiên, tên hắc y nhân kia thần thức vừa ba động lên một cái, đã nhanh chóng cầm chặt cây gậy đen trong tay lại. Thân hình hắn nháy mắt áp nhanh lên trên vách đá phía trên sơn động. Cây pháp trượng màu đen trên tay hắn có hình dáng vô cùng khủng bố, phần trên có tạo dáng giống hệt như một cái đầu lâu khô quắt. Tất cả những chỗ thủng trên cái đầu lâu kia đều là một mảnh đen âm u, không ngừng phát ra khí tức vô cùng yêu tà, phảng phất bên trong cất dấu vô số tội ác kinh người.
- Người này quả nhiên cường đại…
Tên áo đen trong lòng thầm nghĩ, ý niệm cảm thấy có chút phức tạp:
- Nhanh như vậy, thần thức liền tìm đến được chỗ này rồi. Nếu như bị hắn phát hiện ra lối vào sơn động này, hắn nhất định sẽ chạy đến đây. Chỉ cần hắn tiếp cận sơn động, ta liền phát động một kích trí mạng ngay!
Trong lòng hạ quyết tâm, bàn tay cầm cây pháp trượng màu đen của gã áo đen càng siết chặt thêm một chút, thế nhưng toàn thân đều toát mồ hôi đầm đìa. Hôm nay tất cả những kẻ tu luyện khôi lỗi của hắn cũng đều bị tiêu diệt sạch, điều này khiến cho hắn ít nhiều có chút cảm giác lo lắng bất an.