Khí Trùng Tinh Hà

Chương 263: Âm thầm trở về Vương phủ




Tần Vô Song tính ra thì đã ở trong sơn động khoảng một tuần rồi, trong thời gian này có lẽ tin tức chưa đến được tới Vương phủ Tần gia.

Sau khi tìm hiểu coi như hắn đã biết hết được cả ba đạo cơ quan. Ba đạo cơ quan này đều có truyền âm Thần thức hướng dẫn nếu không hắn căn bản không thể biết được làm sao mà khởi động cơ quan.

Ba đạo cơ quan này có thể nói là trình độ chế tác vô cùng tinh xảo, kết hợp với địa thế cực kỳ hoàn mỹ, nhìn từ bên ngoài không thể nhìn ra được ở đây lại có đường vào.

Từ trong ra ngoài sơn động, độ khó của mỗi đạo cơ quan đều được phân bố từ khó đến dễ. Tần Vô Song biết bố trí như vậy nếu đi từ ngoài vào trong thì độ khó sẽ tăng lên.

Cơ quan khó nhất chính là đường đi qua từ vách núi nứt. Sau khi cơ quan đóng lại vách núi cũng khép lại, hoàn toàn không để lại dấu vết gì.

Tần Vô Song không thể không khâm phục, đây không phải thứ mà một cường giả cấp bậc Linh Võ Cảnh có thể hoàn thành. Giờ hắn ngày càng hiếu kỳ, rốt cuộc chủ nhân của Thần thức này lợi hại đến mức nào?

Có điều hắn biết, trong Đệ nhị hoàn của Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận này tạm thời chưa có đáp án, chỉ có thể đợi mà thôi.

Sau khi thông qua đạo cơ quan thứ ba, Tần Vô Song giống như xuôi theo dòng sông ngầm, đường đi có thể nói là vô cùng ngoằn ngoèo, vòng qua vòng lại cuối cùng cũng đi ra được từ một đường nhỏ hẹp.

Nhìn ra từ khu rừng rậm rạp, Tần Vô Song phát hiện mình đã ở chân núi. Điều khiến hắn vui mừng là nơi này chỉ cách Tần gia trang một con sông. Hạ lưu dòng sông này chảy vòng qua cửa sau của Tần gia trang.

- Nếu mở rộng Vương phủ thì có thể quy hoạch cả vùng này vào. Như thế thì nơi này sẽ thành hậu viện hay khu săn bắn gì đó. Đào thêm một đường hầm thông từ trung tâm Vương phủ ra đây là được. Như vậy, có đường rút này Tần gia ta tiến lui đều rất an toàn.

Tần Vô Song vui mừng ngẫm nghĩ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Tần Vô Song quần áo rách rưới không tiện đi đường lớn, nên dùng cách tiềm hành, đi trong bí mật, từng bước từng bước về Tần gia trang, tránh tai mắt của mọi người. Với thân thủ hiện giờ của hắn muốn tránh tai mắt của người trong trấn Đông Lâm quá dễ dàng. Rất nhanh hắn đã vào bên trong trang viên.

Tần gia trang hiện nay vẫn đang trong không khí hân hoan của năm mới. Tính ra, từ lúc xuất phát ở Tinh La Điện, năm mới đã qua ba ngày, trên đường còn thêm trận đại chiến Bích Phù Sơn, cộng với bảy ngày ở sơn động, tính ra hôm nay chắc đã gần tết Nguyên Tiêu rồi. Chả trách mà cả Vương phủ lại giăng hoa kết đèn như vậy. Tần Vô Song nhìn cảnh này mà trong lòng mừng rỡ, xem ra tin tức chưa truyền đến Vương phủ.

Vương phủ hiện nay, bốn bề đều đang mở rộng, cả trấn Đông Lâm đều nằm trong khu vực quản chế của Vương phủ, quá trình xây dựng Thiên Tứ Vương Thành cũng đang khởi công.

Tần Vô Song len lén vào Vương phủ đến thẳng phòng phụ thân.

Tần Liên Sơn lúc này đang tiến hành tu luyện.

Tần Vô Song đẩy cửa bước vào, giống như một cơn gió, khiến người khác không cảm giác được gì.

Tần Liên Sơn chỉ cảm thấy hoa mắt rồi bỗng trước mặt xuất hiện một người:

- Vô Song?

- Xuỵt! Phụ thân nói nhỏ thôi!

Tần Vô Song ra hiệu cho phụ thân đừng nói lớn.

Tần Liên Sơn không ngờ con trai mình lại về vào lúc này. Từ lúc nó rời Vương phủ chưa đến hai tháng mà nó đã về.

- Phụ thân…

Tần Vô Song hạ giọng:

- Cha đừng nói gì cả, nghe hài nhi nói rõ tường tận trước.

Vậy là Tần Vô Song kể lại mọi chuyện một lượt, đặc biệt là chuyện tiếp nhận nhiệm vụ đến Ba Thục Quốc và ngộ nạn ở Bích Phù Sơn.

Tần Liên Sơn cũng nghe được tin đồn bên ngoài nói là trong một đêm Bích Phù Sơn của Ba Thục Quốc bị san thành bình địa, nhưng rốt cuộc Bích Phù Sơn xảy ra chuyện gì thì ngoài các đệ tự may mắn sống sót của Tinh La Điện ra, đương nhiên người ngoài chẳng ai biết được. Lúc này, tin tức cũng chỉ mới đến Chân Võ Thánh Địa Bách Việt Quốc không lâu, Đồng Dao cũng chỉ mới xuất phát một hai ngày, vẫn chưa đến nơi.

Do đó, lúc này Tần Liên Sơn đúng như Tần Vô Song dự liệu, không hề biết tin về "cái chết" của Tần Vô Song nên cả Vương phủ vẫn vui vẻ như vậy.

Nghe Tần Vô Song kể xong, Tần Liên Sơn vẻ mặt không thể tin nổi:

- Vô Song, nói vậy thì bây giờ đối với bên ngoài thì con coi như đã chết rồi?

- Đúng vậy!

Tần Vô Song cười cười:

- Nhân cơ hội này hãy thử thám thính xem phản ứng của các bên ra sao!

Tần Liên Sơn tuy vui mừng nhưng khẩu khí rất nghiêm túc:

- Vô Song, nay con đã là đệ tử Tinh La Điện, có trách nhiệm của mình, điều đó không sai. Nhưng cha vẫn phải căn dặn con một điều, sau này hành sự nhất định phải cẩn thận hơn. Nhớ là con không chỉ là đệ tử của Tinh La Điện mà còn là con cháu của Tần gia, là hương hỏa duy nhất của Tần gia chúng ta, là con trai Tần Liên Sơn ta, là đệ đệ của Tụ nhi…

Tần Vô Song rất hối hận, cứ vâng vâng dạ dạ mãi:

- Phụ thân, sau này hài nhi chắc chắn sẽ như vậy. Lần này coi như là bài học sâu sắc. Nhân cơ hội này, hài nhi muốn xem xem các bên có phản ứng ra sao với Tần gia ta.

- Ừm, nếu vậy thì con cứ ẩn nấp trong Vương phủ. Nhưng con phải đi gặp Tụ nhi và Minh nhi đã, tránh để chúng lo lắng.

- Điều này là đương nhiên. Hài nhi lo tỷ tỷ biết tin sẽ đau lòng nên mới xuống núi trước. Phụ thân, sơn động mà con phát hiện ở Đại Thương Sơn ngoài hẹp trong rộng, đủ dung nạp vạn người. Tối nay con sẽ vẽ bản đồ và quy hoạch, chuyện này nhất thiết phải do cha hoặc tỷ phu đích thân giám sát, phải là tâm phúc Tần gia mới có tư cách tham gia, những người có chút nghi ngờ đều không được dùng.

Tần Liên Sơn mừng rỡ gật đầu:

- Đương nhiên. Vô Song, bên trong sơn động đó rộng rãi thế thật sao?

- Đợi khi nào đường vào liên kết được với Vương phủ, hài nhi sẽ dẫn phụ thân đi. Vào sơn động đó phải đi qua ba đạo cơ quan. Con sẽ cho cha biết cách khởi động cơ quan, và chú ngữ. Ba đạo cơ quan đó nếu không phải người đã biết trước thì không thể nhìn ra bất cứ dấu vết nào.

Nghe Tần Vô Song nói vậy, Tần Liên Sơn càng vui mừng hơn.

Sau khi gặp phụ thân, Tần Vô Song đi gặp tỷ tỷ Tần Tụ, lại một lượt trao đổi nữa. Tần Tụ là người thông minh, lập tức hiểu được dụng ý của Tần Vô Song.

- Vô Song, nghe tỷ phu đệ nói, nay đệ đã có địa vị cao nhất trong những đệ tử trẻ tuổi của Tinh La Điện. Đệ cũng biết, cái tên "Tần Vô Song" hiện nay là thần tượng của trên dưới Bách Việt Quốc chúng ta. Ngay cả Tử Bào Võ Thánh, địa vị cũng không bằng đệ đâu.

Điều này không nằm ngoài dự liệu của Tần Vô Song. Cả thế giới trên Đại lục Thiên Huyền này là vậy, có sự sùng bái kỳ lạ với cường giả, điên cuồng vô cùng.

Lại nói Truân Trung Trì, mấy ngày liền tìm kiếm ở Bích Phù Sơn mà không được chút dấu vết nào, đương nhiên trong lòng khổ sở vô cùng, than thở:

- Vô Song ơi Vô Song, sư phụ hại con rồi. Ban đầu nếu không phải ta chủ động kéo con về làm môn hạ, có lẽ con đã không gặp nạn này. Nay con sống không thấy người, chết chẳng thấy xác. Ta buồn, buồn lắm a!

Truân Trung Trì nhìn đám tàn tích, biết là muốn tìm thấy thi thể của Tần Vô Song là chuyện không thể. Còn Trác Bất Đàn và ba vị Điện chủ khác, sau ba ngày tưởng niệm đã đem các đệ tử trở về Tinh La Điện. Chuyện ở Bích Phù Sơn tạm thời chưa thể có được đầu mối gì.

Chỉ có các đệ tử môn hạ của Truân Trung Trì vẫn ở lại Bích Phù Sơn, chờ đợi kỳ tích, nhưng cuối cùng vẫn không đợi được.

Truân Trung Trì thở dài:

- Phù nhi, ngày mai chúng ta khởi hành về Tinh La Điện. Thù này ta nhất định phải trả cho Thiên Cơ Tông!

Chu Phù nghẹn ngào nói:

- Sư phụ, Phù nhi muốn đến cố hương của Vô Song sư đệ! Về Tinh La Điện phải đi qua địa giới của Bách Việt Quốc, chi bằng đi thăm xem thế nào. Nghĩ khi Vô song sư đệ quật khởi đã có không ít kẻ thù. Nay tin Vô Song sư đệ gặp chuyện đã truyền rộng, Phù nhi sợ có những kẻ tiểu nhân sẽ mượn gió bẻ măng, báo thù người nhà sư đệ.

Truân Trung Trì khẽ nhíu lông mày, trầm ngâm nói:

- Phù nhi nói không sai! Tần Vô Song hi sinh vì Đế quốc Đại La, người nhà rất có thể sẽ gặp bất trắc, điều này không thể không đề phòng.

Truân Trung Trì gật gật đầu:

- Đi nào, về Tinh La Điện cũng chỉ là giải tỏa phiền muộn, chúng ta đến Bách Việt Quốc xem nơi mà Vô Song sinh ra rốt cuộc là vùng đất địa linh thế nào?

Tuy Tần Vô Song mới nhập môn nửa năm nhưng tình yêu thương của Truân Trung Trì với hắn có thể nói là ăn sâu vào xương tủy. Đến nay tim như bị đao cắt một nhát, cũng muốn xoa dịu một chút. Sư đồ bốn người quyến luyến mãi Bích Phù Sơn, cuối cùng cũng cắn răng rời khỏi vùng đất thương tâm này.

Khủng hoảng nhất không thể không kể đến Võ Thánh hộ quốc của Ba Thục Quốc, Tôn Vô Mi. Nhưng cũng may tuy Tinh La Điện có quyền uy nhưng không có thói quen giận cá chém thớt, không trách tội Tôn Vô Mi quá đáng. Truân Trung Trì cũng biết chuyện này thật ra không liên quan mấy đến Ba Thục Quốc. Chút năng lực của Tôn Vô Mi căn bản không thể quyết định được đại cục.

Sư đồ bốn người nhanh chóng rời Ba Thục Quốc chuyển sang Tây Sở Quốc, rồi vào biên giới Bách Việt Quốc. Vượt qua Tử Diễm Lĩnh, vòng qua Lam Nguyệt Lĩnh là đến Thiên Tứ Lĩnh. Thiên Tứ Vương Phủ nay đã hoàn toàn tiếp quản lãnh địa của Xích Mộc Lĩnh trước đây. Do đó, đã hoàn toàn có tư cách sánh vai ngang bằng với ba đại Vương tộc khác.

Bốn sư đồ Truân Trung Trì dọc đường rất trầm mặc, chưa đến một ngày đã đến địa giới quận La Giang. Lúc này chính là buổi tối mà Tần Vô Song trở về. Bốn sư đồ vào ở tại quán trọ trong thành quận La Giang, định hôm sau mới đến Thiên Tứ Vương Phủ.

Sau khi vào mỗi người trở về phòng mình, Truân Trung Trì đang định nhập vào trạng thái suy tưởng thì tai bỗng giật một cái, hai mắt mở trừng ra như chim ưng, nhãn cầu chuyển động, cảm nhận được một luồng sát khí mơ hồ đang tỏa ra từ trong quán trọ này.

Tuy luồng sát khí này đã được khắc chế đến mức rất nhỏ thôi, nhưng trước mặt cường giả như Truân Trung Trì, loại Hậu Thiên võ giả này, dù đè nén sát khí thế nào cũng không thể hoàn toàn che mắt được hắn.

- Một cái quận thành bé tẹo này mà có được thứ sát khí đậm đặc như thế?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.