Trận chiến Bích Phù Sơn có thể nói là kinh thiên động địa. Dãy sơn mạch Bích Phù Sơn lớn như vậy mà chỉ trong một khắc đã tan thành khói bụi. Tin này lập tức phát tán đi khắp nơi. Không chỉ gây náo loạn cho ba Đế quốc lớn ở vùng phía Đông, mà còn truyền đến các nước khác nữa.
Dù gì một dãy sơn mạch vạn dặm nói mất là mất, biến cố thế này, trong lịch sử Đại lục Thiên Huyền có thể nói ra rất hiếm có.
Bọn người Vi Dực thoát nạn vui mừng khôn tả, cũng rất thương tiếc cho sự hi sinh của Tần Vô Song. Võ Thánh hộ quốc Tôn Vô Mi của Ba Thục Quốc thì càng khủng hoảng hơn.
Dù nói thế nào, đệ nhất Đệ tử Trung tâm của Tinh La Điện vong mạng trong lãnh thổ Ba Thục Quốc hắn, nguyên nhân lại vì tấm bản đồ mà hắn cung cấp, Tôn Vô Mi hắn có trăm cái miệng cũng không khó mà giải thích được.
Cũng may Vi Dực vẫn còn bình tĩnh, lập tức phong tỏa tin tức, cảnh cáo Tôn Vô Mi không được truyền ra ngoài bất cứ tin tức gì về Tần Vô Song. Còn chín đệ tử bọn họ cũng giữ kín miệng, bí mật bẩm báo lên Tinh La Điện.
Sự việc khẩn cấp, đương nhiên là phải truyền tin cấp tốc. Khi tin đến được tay Trác Bất Đàn, một người vốn luôn vững vàng như hắn nghe thấy mà cũng chết sững người:
- Tần Vô Song đã chết?
Trác Bất Đàn chỉ cảm thấy như bị một đòn đánh mạnh vào ngực. Cái tin này quả thực quá chấn động, thật khó để người ta chấp nhận.
Trác Bất Đàn hắn cho rằng Tần Vô Song không phải người phúc thiếu mệnh bạc, mà ngược lại là người sống thọ, có phúc tướng. Giờ sao lại chết trong một lần đi làm nhiệm vụ thế này? Thật hoang đường! Nhưng đây là tin tình báo hỏa tốc từ mười vạn dặm, không thể nào là giả được!
Trác Bất Đàn đau lòng vô cùng. Mọi kế hoạch, mục tiêu, đầu tư lâu dài của hắn, toàn bộ đã tuyên cáo sụp đổ sau cái biến cố bất ngờ kia. Cái gì mà song tinh huy hoàng, thì ra chỉ là một cái bong bóng đẹp mắt, chạm nhẹ là vỡ tan.
- Bảo ta phải ăn nói với Lão Nhị thế nào đây?
Nghĩ đến sự coi trọng, niềm kỳ vọng của Truân Trung Trì đối với Tần Vô Song, giờ đột nhiên đi nói với hắn là Tần Vô Song đã anh dũng hi sinh, liệu hắn có phát điên không?
Tệ nhất là các đệ tử khác đều không bị sao, chỉ có mình Tần Vô Song là mất mạng, điều này e là càng khiến Truân Trung Trì không thể chấp nhận nổi.
Nhưng dù có chấp nhận được hay không thì Trác Bất Đàn cũng không được có bất cứ do dự nào, hắn phải lập tức tập hợp tất cả các Điện chủ đến ngay Bích Phù Sơn.
Giờ hắn rất hối hận, không nên sai Đệ tử Trung tâm đi làm chuyện này. Hắn đã đánh giá thấp sự nghiêm trọng của nó.
Nhưng trong lòng Trác Bất Đàn cũng đầy mối nghi hoặc:
- Bích Phù Sơn đang yên đang lành sao lại đột nhiên bị san bằng thành bình địa vậy? Lẽ nào có địa chấn hay địa mạch đứt gãy?
Suy đoán thì đương nhiên chẳng thể có được đáp án chính xác, hắn quyết định lập tức đến hiện trường xem sao, bèn đi ngay đến Thanh Vân Điện.
Bất luận Truân Trung Trì có phản ứng thế nào thì hắn cũng phải nói sự thật. Tiếp nhận được thì tiếp nhận, không tiếp nhận được cũng phải tiếp nhận. Dù sao Tinh La Điện vẫn phải tiếp tục tồn tại, vẫn còn chín Đệ tử Trung tâm chưa về.
Truân Trung Trì nghe tin từ Trác Bất Đàn ban đầu như bị điểm huyệt, ngẩn người ra rồi cười như bị ma nhập:
- Đừng đùa nữa chứ, Bích Phù Sơn to lớn như thế cũng chỉ là để trồng dược liệu, có mấy kẻ đủ bản lĩnh có thể uy hiếp đến tính mạng Tần Vô Song chứ?
Truân Trung Trì không tin. Hắn rất tin vào đệ tử của mình, hắn chưa bao giờ cho rằng Tần Vô Song là kẻ yểu mệnh. Hắn cảm thấy sau này Tần Vô Song chắc chắn sẽ kế thừa Thanh Vân Điện, thậm chí tiếp quản cả Tinh La Điện.
- Lão Nhị, bất luận ngươi có chấp nhận được hay không thì ta cũng phải nói, tin này là do chín gã đệ tử truyền về, giờ chúng ta nhất định phải đến Bích Phù Sơn xem sao. Tần Vô Song xảy ra chuyện không chỉ là vấn đề kẻ địch rất mạnh mà nguyên nhân lớn hơn là…
Trác Bất Đàn ngập ngừng, cuối cùng vẫn nói ra tin Bích Phù Sơn bị sụp đổ. Mà tin này có thể nói hiện nay là tuyệt đối cơ mật, chưa được truyền ra ngoài. Hắn vừa nói ra, Truân Trung Trì đã như sững đờ người, thất thanh nói:
- Đại Điện chủ nói thật hay đùa vậy?
Bây giờ, dù là người mạnh mẽ như Truân Trung Trì thì giọng nói bất giác cũng run run, hắn đã cảm nhận được sự khủng hoảng không thể gọi tên, sự tuyệt vọng vô bờ bến…
- Lão Nhị, chuyện này ta sao có thể đùa được chứ? Dù tình hình thế nào thì chúng ta cũng phải đến đó xem sao. Có lẽ Vô Song còn có hi vọng sống sót!
Trác Bất Đàn nói.
Câu nói này lập tức khiến toàn thân Truân Trung Trì run lên, biến đau thương thành sức mạnh, hắn gật đầu:
- Đúng vậy, sống thấy người, chết phải thấy xác! Ta không tin! Vô Song đâu phải người đoản mệnh!
Nói rồi hắn chỉnh lại quần áo nói:
- Đại Điện chủ đi thông báo cho các vị Điện chủ khác, ta đi trước!
Lòng dạ Truân Trung Trì lúc này như có lửa đốt, không kịp dặn dò môn hạ đệ tử gì hết đã vội vàng phóng đi. Giờ phút trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ là phải nhanh chóng đến biên giới Ba Thục Quốc. Bất luận sống chết cũng phải tra cho rõ ràng đầu đuôi ngọn ngành. Sống thấy người, chết phải thấy xác. Nếu xác định Tần Vô Song đã chết thì hành động tiếp theo chính là báo thù! Không chần chừ, cũng chẳng có bất cứ lý do nào hết chỉ có hai chữ lạnh như băng - Báo thù!
Bất luận đối thủ là kẻ nào, bất luận hắn có thân phận ra sao, đến từ đâu, chỉ cần hắn bị Truân Trung Trì này điều tra ra, những kẻ có liên quan đừng có mơ thoát tội! Nộ hỏa trong lòng Truân Trung Trì lúc này cũng như dòng thác lớn hùng vĩ, không thể nào chặn đứng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Trác Bất Đàn thấy Truân Trung Trì nộ phí bừng bừng đi như vậy cũng thấy lo, sợ Truân Trung Trì bị thù hận làm mờ mắt rồi bị kẻ địch ám hại. Cho nên hắn cũng nhanh chóng triệu tập các vị Điện chủ khác, nói qua tình hình rồi tạm bàn giao việc ở Tinh La Điện cho các Điện tiền Sứ giả cùng với các vị Pháp vương.
Năm vị Điện chủ, một trước bốn sau, lại cùng vào cuộc.
Tuy họ không công bố tin tức cụ thể nhưng các Pháp vương Trưởng lão và Điện tiền Sứ giả đều nhận ra rằng có lẽ Bích Phù Sơn đã xảy ra chuyện đại sự rồi, nếu không thì không thể có chuyện cả năm vị Điện chủ đều xuất mã được!
Truân Trung Trì đến trước tiên, thấy chín gã đệ tử đang dựng trại ở trấn Tử Vân, nộ khí liền bốc lên:
- Các ngươi làm đồng môn như thế hả? Để hắn một mình mạo hiểm, các ngươi thì ham sống sợ chết trốn ở đây! Nói ra ngoài thể diện của Tinh La Điện còn đâu nữa?
Truân Trung Trì bình thường rất ít khi trách mắng các đệ tử, đặc biệt là các đệ tử bản môn, càng hiếm dùng những lời lẽ gay gắt. Chỉ là hung tin về Tần Vô Song đã khiến hắn quả thật đã mất bình tĩnh, ngữ khí đương nhiên cũng nặng nề hơn.
- Chu Phù, ngươi nói đi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Bình thường Truân Trung Trì đều gọi Chu Phù là Phù nhi, lúc này lại gọi trực tiếp như vậy, có thể là nói là sự phẫn nộ trong lòng đã lên đến đỉnh điểm.
Mấy ngày nay Chu Phù cũng đã chuẩn bị tinh thần chịu mắng, mấy lần nàng đi tuần tra quanh Bích Phù Sơn, trừ đống tàn tích ra kia thì chẳng có được chút dấu vết gì.
Chu Phù đau lòng không kém gì Truân Trung Trì, kỳ vọng của cô với Tần Vô Song về ý nghĩa tuy không giống với Truân Trung Trì nhưng bản chất thì cũng gần như nhau, đều là hi vọng Tần Vô Song sẽ trở thành trụ cột, gánh vác tương lai của Thanh Vân Điện, thậm chí trở thành người đứng đầu của Tinh La Điện.
Nhưng cô nàng lại giương mắt nhìn Vô Song sư đệ gặp nạn mà không làm gì được. Hai mắt đã khóc đến sưng cả lên, Chu Phù vừa khóc vừa kể lại ngọn ngành.
Truân Trung Trì nghe mà cơ mặt cứ giật liên hồi, ánh mắt lóe lên những tia lửa chưa từng có, người khác khó lòng biết được trong đầu hắn đang nghĩ gì.
Dù là Vi Dực, nhìn nét mặt đó của Nhị Điện chủ cũng thấy bất an. Hắn biết Nhị Điện chủ trước nay nổi tiếng là bao che cho những lỗi lầm của đệ tử, nay Tần Vô Song xảy ra chuyện, trong lúc giận dữ đã giận lây sang những người khác. Uy thế này không thể xem thường. Phải biết là trong Tinh La Điện, ngay cả Đại Điện chủ Trác Bất Đàn cũng có lúc phải thỏa hiệp với vị Nhị Điện chủ này, có thể thấy thực lực và địa vị của Nhị Điện chủ đến mức nào!
Quan trọng nhất là, đối với cái chết của Tần Vô Song, bọn họ cũng rất day dứt, tự trách bản thân. Mười người cùng đi mà chín người bọn họ không sao, chỉ có mình Tần Vô Song là không còn. Họ vẫn luôn muốn giải thích nhưng cảm thấy bất cứ lời nói nào cũng là thừa hết. Thực tế là, Tần Vô Song gặp nạn, còn bọn họ thì vẫn sống.
Truân Trung Trì nghe Chu Phù nói xong thì sắc mặt dịu lại một chút. Truân Trung Trì cũng không phải người không biết lý lẽ, nghe Chu Phù nói như vậy thì cái chết của Tần Vô Song quả thật không liên quan nhiều đến họ.
Theo giao hẹn đó, nếu Tần Vô Song đã cảnh báo, vậy thì vì bảo tồn huyết mạch tương lai cho Tinh La Điện, bọn họ lựa chọn rút lui là không hề sai.
Vậy thì là lỗi của ai? Kẻ địch!
Kẻ địch là ai?
Truân Trung Trì giận dữ hỏi:
- Bích Phù Sơn bị san bằng, Vô Song bị địch vây đánh mà chết, kẻ địch của nó cũng thịt nát xương tan rồi. Nhưng chuyện này chưa phải đã hết. Đây có phải là người đến từ Đế quốc Thiên Trì không? Các ngươi có đầu mối gì không?
Vi Dực thận trọng nói:
- Chỉ còn lại thi thể của một tên. Bọn con đều không biết, Võ Thánh hộ quốc của Ba Thục Quốc cũng không biết.
- Để ta xem!
Truân Trung Trì hét lên.
Vi Dực lập tức ra sau doanh trại, cho người kéo thi thể của gã áo bào xám ra nói:
- Kẻ này có một con linh thú khế ước, tên hình như là Tiểu Phong!
- Trần Quân! Trưởng lão của Thiên Cơ Tông!
Mắt Truân Trung Trì rực lửa, tay đánh ra một luồng sức mạnh làm cho cái xác nổ tung, Truân Trung Trì gầm lên:
- Thiên Cơ Tông, quả nhiên là chuyện tốt mà Thiên Cơ Tông làm! Tinh La Điện chúng ta không động gì đến các chúng mà chúng lại giây vào chúng ta trước!
Truân Trung Trì nói đầy phẫn uất, hận một nổi không thể lập tức xông đến Đế quốc Thiên Trì, giết cho bằng sạch Thiên Cơ Tông cho sướng tay! Nhưng dù vậy, lẽ nào lại ngăn được nộ hỏa của hắn? Có điều, ý nghĩ manh động đó của hắn cuối cùng bị Trác Bất Đàn theo kịp đến chặn lại.
- Lão Nhị, Thiên Cơ Tông cũng giống Tinh La Điện chúng ta, đều là Đại tông môn kế thừa hàng nghìn năm. Với sức của ta và ngươi mà manh động chắc chắn rất khó thành công. Chuyện này vẫn nên tính kế lâu dài thì hơn!
Trác Bất Đàn biết lúc này vẫn phải lấy đại cục làm trọng, bỗng nhiên tuyên chiến với Thiên Cơ Tông chính là Đế quốc Đại La tuyên chiến với Đế quốc Thiên Trì.
Trận chiến này nếu bắt đầu thì không thể không nghĩ trước đến hậu quả của nó.