Khí Trùng Tinh Hà

Chương 239




Truân Trung Trì nghiền ngẫm suy nghĩ lời nói này của Tần Vô Song, lẩm bẩm nói:

- Cảm giác nguy cơ…

Đột nhiên, vẻ mặt hắn ngưng trọng, ánh mắt sâu xa dừng ở Tần Vô Song, nghiêm nghị hỏi:

- Vô Song, theo như ngươi nói, Tinh La Điện của ta muốn bồi dưỡng đệ tử, thì phải bồi dưỡng thế nào?

- Đệ tử mới nhập môn, không dám nói quá giới hạn. Nhưng mà sư phụ đã hỏi thì cũng không dám không đáp. Thuộc hạ nghĩ rằng, các đệ tử Tinh La Điện phải đi ra ngoài lịch lãm mà không phải chùn chân bó gối tại đây, trốn tránh ở trong Sơn mạch Tiêu Lăng này mà khổ tu.

Truân Trung Trì thở dài một hơi:

- Đi ra ngoài… việc này cũng lại là nói thì dễ làm mà thì khó. Thế cục của Đại lục Thiên Huyền, Vô Song ngươi không biết nhiều lắm. Đi ra ngoài, ba từ đó nói thì dễ dàng, nhưng nếu thật muốn đi ra thì thật đúng là phải cân nhắc kỹ càng. Nhưng mà các ngươi lập tức sẽ có một cơ hội rồi.

- Cơ hội?

Chu Phù chớp chớp ánh mắt:

- Sư phụ, cơ hội gì?

Truân Trung Trì cười nói:

- Ngày mùng một tháng giêng, là ngày mà Tinh La Điện của ta đi tế tổ đầu năm. Trong ngày đó mười Đệ tử Trung tâm đứng đầu sẽ được khen ngợi công khai, và được trao tặng giải thưởng. Đến lúc đó, chính miệng Đại Điện chủ sẽ thông báo cho các ngươi việc này. Trước khi trận thi đấu bài danh Đệ tử Trung tâm bắt đầu, ta cũng đã từng nói cho các ngươi biết mười hạng đầu sẽ có phần thưởng đặc biệt. Lần này, cái cơ hội để cho các ngươi có thể ra ngoài, chính là phần thưởng đặc biệt của các ngươi!

Nghe nói chỉ có mười hạng đầu mới có cơ hội, những gã Đệ tử Trung tâm khác trong lòng không khỏi có chút mất mác.

Truân Trung Trì mỉm cười nói:

- Tốt lắm, bất kể là thành tích trong trận bài danh lần này của các ngươi như thế nào, ta hi vọng các ngươi nhớ kỹ, đấy đều là những việc đã qua rồi. Tiếp sau đây, mọi người đều phải hưởng thụ thời gian vui vẻ mấy ngày cuối năm. Dùng một tâm trạng mới đối mặt với một năm mới.

Nhìn bên ngoài đại điện, Truân Trung Trì lại nói:

- Năm nay là một năm được mùa, thu hoạch tốt, đều là nhất mạch Thanh Vân Điện, mấy Đệ tử Trung tâm các ngươi luôn là tấm gương cho những đệ tử môn hạ khác nhìn vào. Hôm nay mọi người tụ tập tại đây, các ngươi liền đi ra ngoài cùng tụ tập với bọn chúng đi. Khiến bọn chúng cũng vui vẻ một phen.

Mấy gã Đệ tử Trung tâm này, tuy rằng thiên phú cùng tu luyện so với đệ tử môn hạ khác cũng cao hơn không ít, nhưng xét đến cùng cũng là người, cũng có hỉ nộ ái ố, cũng có bạn bè thân thuộc, thành ra đối với sự an bài như thế này thật không có điều gì khó chịu.

Mười ba danh Đệ tử Trung tâm kia vừa bước ra, bên ngoài điện hơn một ngàn danh đệ tử nhất thời im bặt không tiếng động, đều mang vẻ mặt kích động khi nhìn thấy thần tượng mình đi ra, chỉ hận là không thể hướng lên tung hứng bọn họ một trận.

Truân Trung Trì mỉm cười nói:

- Đám các ngươi, có vấn đề gì cần hỏi, nhân cơ hội này cũng có thể thỉnh giáo mấy gã Đệ tử Trung tâm này. Nhưng phải nhớ kỹ, không được chỉ tập trung hết vào một người nào đó, mỗi người ở đây ai cũng có điều tâm đắc riêng cả.

Hắn sợ mấy gã đệ tử cấp thấp này có tâm lý truy cầu kẻ mạnh, chỉ hỏi một hai kẻ người có danh khí cao mà xem nhẹ những Đệ tử Trung tâm khác, nếu như vậy thì cục diện sẽ rất khó xử.

Truân Trung Trì quả thực là có cái nhìn tiên kiến, nếu không phải hắn đã mở miệng nói trước như vậy, thì chỉ sợ những người này thật đúng là chỉ nhắm vào Tần Vô Song và Chu Phù, hai kẻ nhân khí cực cao đấy mà vọt tới hỏi.

Nhưng mà hắn đã cảnh cáo như vậy, mấy tên môn nhân này cũng không dám làm bừa. Mỗi một kẻ đều rất biết điều, rất có trật tự, hỏi những câu mà tự mình cảm thấy khó khăn từ trước tới giờ gặp phải trong tu luyện, thỉnh giáo những vị Đệ tử Trung tâm mà thường ngày mà bọn chúng cố gắng nịnh bợ nhưng lại nịnh bợ không tới này.

Tuy rằng, Tần Vô Song và Chu Phù đúng là vẫn bị hỏi nhiều hơn những người khác không ít, nhưng cuối cùng cũng không xuất hiện cục diện như ong vỡ tổ đáng xấu hổ.

Còn đối với một người mới như Tần Vô Song, bởi vì là đệ tử mới nhập môn, mọi người cũng không hiểu hắn cho lắm, thế nhưng lại là tân Quán quân của trận đấu bài danh, nhân khí chi vượng, thậm chí còn mơ hồ ẩn ẩn áp chế luôn cả danh khí của Chu Phù.

Hiển nhiên là, những vấn đề mà hắn phải đối mặt, không đơn giản chỉ là nghi vấn về vấn đề tu luyện, mà còn liên quan đến nhiều vấn đề linh tinh ở khắp các phương diện khác, cũng đều là liên tiếp dồn tới, khiến cho hắn cũng có chút khó ứng phó hết.

Đối mặt với những gã đồng môn cảm xúc cuồng nhiệt này. Tần Vô Song tuy rằng không dễ gì chống đỡ hết nhưng hắn cũng vô cùng kiên nhẫn, những gì có thể trả lời được thì đều cẩn thận kiên nhẫn trả lời, trả lời không được thì mỉm cười một cái rồi cho qua.

Biểu hiện này của hắn lại khiến cho danh tiếng của hắn ở trong các đồng môn gia tăng lên không ít. Rất nhiều gã đồng môn đều hưng phấn mà suy nghĩ, hóa ra Tần sư huynh này thực lực cao cường, nhưng tính cách cũng hiền hòa, không có điệu bộ ngông cuồng kiêu căng. Quả nhiên là khó có được a.

Một hồi tụ hội này, ước chừng kéo dài đến chạng vạng mới miễn cưỡng mà kết thúc. Những môn nhân này vẫn còn chút không đành lòng, mang bộ dạng quyến luyến bịn rịn không muốn mà dần dần rời đi.

Sau bữa tối, Tần Vô Song đột nhiên nhớ tới cuộc hẹn cùng Pháp vương Ly Hỏa, không khỏi có chút xấu hổ. Chính mình đã từng cùng với Pháp vương Ly Hỏa ước hẹn là mỗi buổi tối sẽ đến nghe hắn giảng về đan đạo. Từ trước tới nay lâu như vậy, lại luôn không có cơ hội, hôm nay dù gì cũng không có việc gì, đi hỏi thăm một chút.

Tới Ly Hỏa Cung, Pháp vương Ly Hỏa thực không nghĩ tới Tần Vô Song sẽ tới lúc này, ha ha cười to:

- Vô Song à Vô Song, bổn Pháp vương cho rằng ngươi thiếu niên đắc chí, đã quên luôn cái ước định của chúng ta. Ha ha.

Tần Vô Song vẫn như cũ, khiêm tốn vô cùng:

- Không phải là Vô Song lên mặt, mà quả thực là không có thời gian để tới. Lần trước đang lúc chuẩn bị tới thì biết được tin kẻ thù bên ngoài xâm lấn bổn quốc, Vô Song không ngừng lao tới cứu nạn, chớp mắt cái đã một tháng, lúc trở về đã là ngày tụ hội mùng 8 tháng chạp, tham gia vào Khảo hạch Cuối năm cùng với thi đấu bài danh các Đệ tử Trung tâm, luôn luôn bận rộn, không rảnh phân tâm, vẫn mong Pháp vương tha thứ.

Pháp vương Ly Hỏa cười hắc hắc:

- Lão phu chỉ là trêu ngươi thôi, không cần coi là thật. Được rồi, chúng ta cũng không cần phải gấp gáp, trước tiên hãy nói về vấn đề lịch sử nguồn gốc cái đã, sau đó mới đi vào đan đạo, như thế nào?

Nghe Pháp vương an bài, Vô Song cũng cung kính tuân lệnh.

- Ừm, cái cửa học vấn đan đạo này, nguyên lai là bắt nguồn từ lịch sử xa xôi. Học vấn quả như mênh mông bể sở, quá là rộng lớn, trên lịch sử của Tinh La Điện chúng ta, tiền bối am hiểu về đan đạo, cũng từng xuất hiện không ít…

Pháp vương Ly Hỏa đang chậm rãi nói từng câu, đột nhiên bên ngoài cửa một trận dồn dập các bước chân chạy đến ầm ầm:

- Sư phụ…

- Ừm? Chuyện gì, sao mà hoang mang rối loạn vậy?

Pháp vương Ly Hỏa đang nổi lên chút hứng thú, đột nhiên bị đứt đoạn, tự nhiên có chút không vui:

- Sư phụ, gặp chuyện không may.

Tên đệ tử kia thần thái lo lắng.

- Chuyện không may? Chuyện gì?

Pháp vương Ly Hỏa nhàn nhạt hỏi.

- Đầu năm nay chúng ta phái ra sáu mươi gã đồng tử hái thuốc, phân làm sáu đường. Trong đó đã có năm đường đúng thời gian trở về, chuẩn bị đón năm mới, nhưng lại có một đường đi vào Bích Phù Sơn hái thuốc thì lại một đi không thấy trở về.

- Một tên cũng chưa trở về?

Pháp vương Ly Hỏa cặp mày nhíu chặt, hỏi.

- Một kẻ cũng chưa trở về!

Tên đệ tử kia kiên định nói:

- Quy củ của Tinh La Điện chúng ta, bất kể là ra ngoài xa đến đâu, trừ phi là tình huống không thể trở về, nếu không lễ mừng năm mới đều nhất định phải mau chóng có mặt, tham gia lễ bái tổ đầu năm mới. Mấy tên này không thể nào mà ngay cả ngày này cũng không nhớ?

Pháp vương Ly Hỏa sắc mặt ngưng trọng, gật gật đầu:

- Muộn như thế này mà vẫn chưa trở về, ta e lành ít dữ nhiều. Bích Phù Sơn kia, cũng không phải là đất lành. Ta phải đi tìm Đại Điện chủ nói chuyện…

Ông ta mang theo chút ý xin lỗi nhìn Tần Vô Song:

- Vô Song, trước đây là ngươi bận, không phân thân ra được, hôm nay lại là lão phu phải xin phép rồi.

Tần Vô Song nghe bọn họ nói chuyện với nhau, biết đây quả thực là sự kiện lớn, lập tức nghiêm túc, gật đầu nói:

- Pháp vương xin cứ tự nhiên.

Pháp vương Ly Hỏa cũng nghiêm túc đứng dậy nói:

- Đồng Ngôn!

Đồng Ngôn luôn luôn hầu hạ ở bên ngoài, nghe được Pháp vương gọi về thì vội vàng tiến đến, nhìn thấy Tần Vô Song, mặt mày hớn hở:

- Sư phụ, Tần sư huynh!

Ở trước mặt mọi người Tinh La Điện, Đồng Ngôn vẫn là không dám phá vỡ quy định, xưng Tần Vô Song là "Tần sư huynh".

- Đồng Ngôn, ngươi với Tần Vô Song một khi đã là đồng hương, lại là bạn tốt, vậy giúp vi sư chiêu đãi hắn, dẫn Vô Song đi thăm thú phòng luyện đan, tìm hiểu một chút về đan kinh, nếu muốn ra tay thử làm một chút đan dược đơn giản thì cứ theo phương thức hướng dẫn được ghi ở trên đan kinh mà làm thử. Những vật liệu đan dược đắt đỏ, chúng ta không cấp nổi, nhưng nguyên liệu có tư chất bình thường thì tùy tiện lấy, không cần tiết kiệm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Pháp vương Ly Hỏa dặn dò, nói với Tần Vô Song tiếng cáo biệt rồi vội vội vàng vàng đi ra cửa.

Đồng Ngôn thấy Pháp vương cho mình cơ hội gặp riêng Tần Vô Song thì hắn quả nhiên mừng rỡ quá đỗi, cười nói:

- Tần huynh, theo ta đến phòng luyện đan đi.

Hai gã bằng hữu cùng nhau đi đến phòng luyện đan. Hiện tại, Đồng Ngôn cũng đã là học trò luyện đan ở trong này, bởi vậy mới có thể ra vào vô cùng tự do, đối với nguyên liệu luyện đan cũng là vô cùng quen thuộc.

Tủm tỉm cười hỏi:

- Tần huynh, Pháp vương hiếm có khi hào phóng như vậy, ngươi có muốn thử luyện một chút đan dược không?

Tần Vô Song khẽ cười:

- Tạm thời vẫn không cần loại đan dược gì, khoan hãy thử. Đồng huynh, ngươi ngồi đi, bằng hữu chúng ta, hiếm khi có dịp gặp nhau, ngại gì không tâm sự chút.

Đồng Ngôn xoa xoa hai tay, có chút nhút nhát. Hiện tại, Tần Vô Song quả thật rất nổi bật, khiến hắn cũng cảm thấy có chút áp lực quá lớn.

- Tần huynh, ngươi cũng đừng có gọi ta là Đồng huynh nữa, nếu không ngại gọi ta là A Ngôn được rồi. Một chút tu vi của ta sao xứng làm huynh đệ với ngươi.

Đồng Ngôn khách khí nói.

- A Ngôn? Cũng được, gọi như vậy cũng có vẻ không xa lạ, ngươi cũng đừng Tần huynh trước Tần huynh sau nữa. Giống như các trưởng bối, gọi ta là Vô Song là được. Đúng rồi, lần trước ngươi nói, cuộc tụ hội đầu năm của mấy đệ tử Bách Việt Quốc chúng ta định tổ chức vào ngày nào?

- Giao hẹn là tối ngày mai, Vô Song ngươi có rảnh không?

Đồng Ngôn rào trước đón sau hỏi. Vô Song cười khanh khách:

- Tất cả các hoạt động của năm nay đều đã kết thúc rồi, các ngươi rảnh được, sao ta lại không.

Đồng Ngôn vui tươi hớn hở nói:

- Vậy cũng không hẳn, ngươi hiện tại đã là nhân vật phong mang nhất của thế hệ trẻ tuổi Tinh La Điện chúng ta, sao có thể giống với mấy Đệ tử Sơ cấp như bọn ta. Nhỡ đâu sư phụ nhà ngươi yêu cầu ngươi phải ngày đêm chăm chỉ tu luyện, hắc hắc.

Tần Vô Song mỉm cười không nói gì, đột nhiên hỏi:

- Tiểu Ngôn, gần đây ngươi có tin tức tình báo gì từ Bách Việt Quốc không?

Hắn nhớ rõ, gia tộc của Đồng Ngôn, về mặt tình báo vô cùng lợi hại, mạng lưới tình báo vô cùng rộng khắp. Tin tức tới từ Bách Việt Quốc bình thường vẫn cần phải có Đồng Ngôn nói ra, truyền tới tai kẻ khác.

Đồng Ngôn nói:

- Đại Ngô Quốc năm nay cũng đã cắt đất bồi thường vô cùng ngoan ngoãn, từ nay về sau hàng năm cống nạp, mỗi năm hiếu kính, đấy là bọn chúng tự chuốc khổ vào thân. Còn về Thiên Tứ Lĩnh của chúng ta, việc kiến thiết Vương Thành cũng hừng hực khí thế, tin rằng lần trước Vô Song ngươi về nhà cũng đã nhìn thấy rồi.

- Ừm, bên phía Tây Sở Quốc kia, có phản ứng thế nào?

Đại Ngô Quốc hôm nay mất đi Võ Thánh hộ quốc, đã không thể tạo ra chút sóng to gió lớn gì nữa rồi, chỉ có thể ngoan ngoãn đi vào khuôn phép, cái hắn lo lắng là Tây Sở Quốc kia có cái gì biến hóa không.

- Tây Sở Quốc cũng sợ Vô Song nhà ngươi à. Hôm nay, ngươi là Quán quân trong trận bài danh các Đệ tử Trung tâm, phỏng chừng tin đồn bay ra không quá ba ngày đã đem truyền khắp các Công quốc. Đến lúc đó, Tây Sở Quốc e rằng càng phải hạ vũ khí xuống. Theo ta thấy, quốc lực của Tây Sở Quốc mặc dù so với Bách Việt Quốc chúng ta vẫn cường thịnh hơn một chút, nhưng e rằng cũng không dám hó hé một lần nữa đâu.

- Vậy càng tốt!

Tần Vô Song gật gật đầu. Đồng Ngôn đột nhiên hỏi:

- Vô Song, tỷ tỷ của ta, phải chăng là có giao tình không tệ với ngươi?

Câu này vừa hỏi tới quá đột ngột, thật khiến Tần Vô Song phải sửng sốt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.