Tử Bào Đại Tôn giả nhập cảnh giới Tiên Thiên, ngoài ông ấy ra, người vui mừng nhất chính là Võ Thánh đại nhân, bao nhiêu năm nay, tâm nguyện đi tìm một lớp người kế cận cuối cũng đã hoàn thành.
Người này, ngoài không phải đến từ bên ngoài Võ Thánh Sơn, vẫn là đến từ môn hạ của ông ấy, điều này làm cho ông ấy cũng cảm thấy hài lòng. Dù sao, Tử Bào Đại Tôn giả cũng là người ông ấy coi trọng nhất, nhân phẩm và tâm tính đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Ngoài vui mừng còn có chút ngưỡng mộ, dù sao Võ Thánh đại nhân cũng nhìn ra chỗ kỳ diệu của Tiên Thiên Sơ Linh Đan. Tử Bào được uống linh đan này, tương lai trên con đường Tiên Thiên, tiền đồ chắc chắn sẽ thắng được bất kỳ Võ Thánh trước đó! Đây chính là tạo hóa. Võ Thánh đại nhân tuy ngưỡng mộ, nhưng cũng bình thản, đến giai đoạn của ông ấy, nhập cảnh giới Tiên Thiên mấy chục năm, tâm thái sớm đã không phải là cảnh giới như lúc mới nhập cảnh giới Tiên Thiên nữa.
Tiên Thiên Sơ Linh Đan này chỉ có tác dụng với những Hậu Thiên võ giả, dù có đưa cho ông ấy cũng không có hiệu quả, dù sao cũng chỉ là đơn dược để Hậu Thiên võ giả xung kích Tiên Thiên mà thôi!
- Tử Bào, ngươi ở Võ Thánh Điện, bế quan nửa tháng, dung hợp hiệu quả đan dược, giao hòa khí trời đất, củng cố cảnh giới Tiên Thiên!
Võ Thánh đại nhân dặn dò.
- Ba Tôn giả còn lại, bảo vệ Tử Bào!
- Vâng, đại nhân!
- Cừu lão ca, người có dự định gì?
Tần Vô Song hỏi.
- Tần Vô Song, lão phu định đến biên giới Thái Uyên Lĩnh, trấn thủ biên thùy, đề phòng sự tấn công bất ngờ của Đại Ngô Quốc. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
- Cừu lão ca đang bị thương, hay là để đệ đi!
Tần Vô Song dũng cảm nói.
Võ Thánh đại nhân lắc đầu:
- Không, Tần Vô Song, ta còn có một nhiệm vụ quan trọng hơn muốn nhờ cậu.
- Nhiệm vụ quan trọng hơn?
- Đúng, Đại Ngô Quốc ở chiến tuyến Đông Bắc Bách Việt Quốc ta, dễ thủ khó công, có ta tọa trấn, cho dù Võ Thánh của Đại Ngô Quốc đích thân xuất mã cũng không đáng ngại. Đáng lo hơn là chiến tuyến Tây Bắc, Tây Sở Quốc xuất kích, một khi xảy ra chiến sự, tình hình sẽ càng nguy cấp hơn chiến tuyến Đông Bắc.
Tần Vô Song suy nghĩ, gật đầu:
- Võ Thánh đại nhân muốn Tần Vô Song trấn thủ Tây Bắc?
- Đúng vậy, cụ thể hành sự thế nào, Vô Song Hầu đích thân quyết định, lão phu tin rằng, có Vô Song Hầu xuất mã, Tây Sở Quốc sẽ kinh sợ, không dám lỗ mãng.
Tần Vô Song huyết khí cuồn cuộn, nhiệt huyết sôi trào, nói:
- Được, Vô Song sẽ đi Tây Bắc một chuyến, đi xem lũ Tây Sở Quốc lang hổ kia có bổn sự gì.
Tây Sở Quốc, trong Hoàng cung đại viện.
Đám thuộc hạ của Mễ Trung Dã đã trở về Đế Đô Tây Sở Quốc, đang bẩm báo tình hình với Hoàng đế Mễ Trung Hằng trong Hoàng cung.
Hoàng đế Mễ gia hắng giọng, phẫn nộ quát mắng:
- Đồ vô dụng, một đám vô dụng! Vương gia các ngươi bị bắt đi, mà các ngươi không đuổi theo, còn có mặt mũi trở về Tây Sở Quốc, phải biết rằng, chủ nhục thần chết!
- Bệ hạ, tên đó vô cùng lợi hại, chắc là Tiên Thiên cường giả, hai vị Hộ pháp lên trước, một chiêu đã bị đối phương giết chết, Vương gia cũng bị đối phương bắt đi, chúng thần muốn cứu cũng chống không lại.
- Tiên Thiên cường giả?
Hoàng đế Mễ gia lộ vẻ nghi ngờ:
- Bách Việt Quốc lúc nào lại có đến hai Tiên Thiên cường giả?
- Bệ hạ, việc này chúng thần cũng không biết, nhưng người đó ra tay như ma quỷ, khí thế kinh người, một tiếng gầm vang như tiếng sấm, lúc đó chúng thần chỉ cảm thấy trời đất như quay cuồng thì Vương gia đã rơi vào tay hắn, khi chúng thần tỉnh lại người đó đã phi mất, không rõ tung tích.
Đám thuộc hạ này vì muốn tránh tội chết nên đã vô cùng phóng đại đối phương.
- Hai Hộ pháp là loại đẳng cấp nào, là Hậu Thiên đỉnh phong do đích thân Đệ nhị Võ Thánh huấn luyện, một chiêu đã bị giết chết! Người này, chẳng lẽ đúng là Tiên Thiên cường giả?
Hoàng đế Mễ gia suy nghĩ, trầm ngâm nói.
- Bệ hạ, nếu người đó không phải là Tiên Thiên cường giả, sao có thể đáng sợ như vậy. Bách Việt Quốc đáng ghét, che giấu thực lực, muốn giả heo ăn thịt hổ sao?
- Câm miệng! Dù là Tiên Thiên cường giả, các ngươi thân là thuộc hạ, phải chết vì chủ, lại bỏ chủ mà chạy như vậy, còn ra thể thống gì nữa?
- Bệ hạ…
- Nếu Ngự đệ của trẫm có thể trở về, các ngươi có thể miễn tội chết, nếu Ngự đệ không trở về, các ngươi cũng bị chôn cùng! Quyết không dung tha!
Hoàng đế Mễ gia dậm chân như sấm, quát:
- Người đâu! Bắt đám người nhu nhược này lại, trông giữ nghiêm ngặt, ai có ý đồ bỏ chạy, giết không cần hỏi.
- Vâng!
Đám thuộc hạ này từng người đều không nói gì, chỉ có thể khẩn cầu trong lòng, hi vọng Vương gia trở về bình an, nếu không tính mạng của họ coi như xong rồi.
Hoàng đế Mễ gia giao phó xong, trở về chỗ ngồi:
- Đi gọi sứ giả Đại Ngô Quốc đến đây, ta muốn gặp hắn!
Lúc sau, sứ giả của Đại Ngô Quốc được đưa đến Ngự thư phòng.
- Tiểu thần bái kiến Tây Sở Quốc Hoàng đế Bệ hạ, chúc Bệ hạ vạn phúc kim an, giang sơn vĩnh cố.
- Miễn lễ, mời ngồi! Đại Ngô Quốc và Tây Sở Quốc ta kết liên minh, cùng thảo phạt Bách Việt Quốc, việc này ngài có thể nói thay Hoàng đế Bệ hạ quý quốc không?
- Bệ hạ, trước khi tiểu thần đi, đã được đích thân Hoàng đế thần đồng ý để thần toàn quyền xử lý việc này, việc lớn việc nhỏ, tiểu thần đều có thể quyết định.
- Tốt! Vậy ngài hãy bẩm báo lại với Hoàng đế ngài, nói trong ngày 9 tháng 11, tập hợp binh lính, tấn công Bách Việt Quốc. Sau khi việc thành, bên ngài chiếm Tây Bắc, ta chiếm Tây Nam, không ai xâm lược ai, thế nào?
- Bệ hạ, nói như vậy, ngài đã đồng ý xuất binh?
- Vua không nói chơi, ta lập tức viết một phong thư, có ngọc tỷ kim ấn bảo đảm, không hề giả.
- Được, xin Bệ hạ hạ bút, tiểu thần lập tức trở về bẩm báo, trong ngày 9 tháng 11, hai đạo đại quân chúng ta cùng xuống Nam hạ, san bằng Bách Việt Quốc!
Hoàng đế Mễ gia lập tức ngự bút, viết một bức thư, đóng dấu kim ấn thượng hoàng, đưa cho sứ thần của Đại Ngô Quốc.
Sau khi sứ thần đi, Hoàng đế Mễ gia thay trang phục, lặng lẽ xuất cung, ông ấy còn muốn đi gặp vài người quan trọng.
Tại Chân Võ Thánh Địa Tây Sở Quốc.
Đệ nhị Võ Thánh cũng đã trở về núi, dưới sự giúp đỡ của Đệ nhất Võ Thánh, vết thương cũng dần dần hồi phục. Lúc này, trong Võ Thánh Điện, hắn đang báo cáo tỉ mỉ tình hình Bách Việt Quốc cho Đệ nhất Võ Thánh.
Đệ nhất Võ Thánh khôi ngô, rất có tư thái xuất trần.
- Thuộc hạ vô dụng, không thể giết được Võ Thánh của Bách Việt Quốc!
Đệ nhị Võ Thánh xấu hổ nói:
- Đã phụ sự ủy thác của Đệ nhất Võ Thánh!
- Ha ha, là do ta coi thường hắn, chiến đấu bất lợi, là ta dự liệu sai. Nhưng mà, giết hay không giết hắn, kỳ thực cũng như nhau, Võ Thánh Bách Việt Quốc và ngươi giao đấu đều bị thương, không có Tiên Thiên cường giả giúp hắn trị thương, không đến ba, năm tháng hắn cũng đừng mong hồi phục, Bách Việt Quốc lúc này chỉ như rồng không đầu thôi!
- Đệ nhất Võ Thánh sáng suốt!
- Đúng rồi, Mễ Vương gia đi cùng ngươi, kết quả chuyến đi này thế nào? Hoàng đế Bách Việt Quốc trả lời thế nào?
Đệ nhất Võ Thánh lại hỏi.
- Thuộc hạ đến Bách Việt Quốc là đi thẳng đến Võ Thánh Sơn, sau khi quyết chiến với Võ Thánh hộ quốc một trận, liền vội vàng trở về, vẫn chưa nghe được tin tức gì.
Đệ nhất Võ Thánh trầm ngâm một lúc, gật đầu, đang định nói điều gì, thì đột nhiên ngoài cửa một tên thuộc hạ đến gần:
- Đệ nhất Võ Thánh, Hoàng đế Bệ hạ Tây Sở Quốc cầu kiến bên ngoài.
- Mời vào!
Hoàng đế Bệ hạ Tây Sở Quốc Mễ Trung Hằng ăn mặc như dân thường, cung kính đứng trước điện, không dám có chút thất lễ. Ở Tây Sở Quốc, có thể khiến chủ một nước như hắn cẩn thận như vậy, cũng chỉ có Chân Võ Thánh Địa.
- Hoàng đế Bệ hạ, phiền ngài đích thân đến, lão phu gánh không nổi. Ha ha!
Đệ nhất Võ Thánh mỉm cười nói, tuy khẩu khí vô cùng khách khí, nhưng Mễ Trung Hằng lại không dám làm ra vẻ Hoàng đế.
- Không dám, bái kiến Võ Thánh đại nhân. Đệ nhất Võ Thánh, không biết Đệ nhị Võ Thánh các hạ đã trở về chưa?
- Hắn đã về rồi. Chiến đấu với Võ Thánh hộ quốc Bách Việt Quốc một trận, cả hai đều bị thương, còn Ngự đệ của ngài đã về chưa?
- Bẩm Võ Thánh đại nhân, Bách Việt Quốc đó thật đáng giận, không những từ chối đề nghị tốt đẹp của Tây Sở Quốc chúng ta, còn giết các sứ giả của ta, đến Ngự đệ của ta cũng bị bắt đi, xem ra là muốn áp chế Tây Sở Quốc ta.
Đệ nhất Võ Thánh nhíu mày:
- Ngự đệ ngài rất lợi hại, hai Hộ pháp dưới quyền là do Đệ nhị Võ Thánh đích thân huấn luyện, sao lại bị bắt đi?
- Đệ nhất Võ Thánh, nghe bọn nô tài chạy về nói, người bắt Ngự đệ đi là một Tiên Thiên cường giả.
- Tiên Thiên cường giả?
Đệ nhất Võ Thánh hơi nhíu mày:
- Bách Việt Quốc, xuất hiện thêm một Tiên Thiên cường giả sao?
- Đây cũng là việc trẫm khó hiểu nhất, trẫm đã tự quyết định, đồng ý với Đại Ngô Quốc ngày 9 tháng 11 thiên binh Nam hạ. Hừ, muốn dùng Ngự đệ uy hiếp trẫm, nước tính này đi sai rồi.
Đệ nhất Võ Thánh gật đầu:
- Bách Việt Quốc muốn chiến một trận, vậy chúng ta cũng không thể phụ họ. Trận này, nhất định phải để Bách Việt Quốc không còn tồn tại, khoáng sản tại Liên Hoa Sơn phải về tay ta.
Mễ Trung Dã nói:
- Việc này, vẫn cần Đệ nhất Võ Thánh đích thân tọa trấn, khích lệ lòng quân, ba quân một lòng, chống lại sự phòng ngự của Bách Việt Quốc, san bằng Tử Diễm Lĩnh trước, sau huy sư Đế Đô, bắt giết Hoàng thất Hạ gia, một người cũng không tha!
Đệ nhất Võ Thánh trầm ngâm nói:
- Bách Việt Quốc lại có một Tiên Thiên cường giả? Việc trọng đại như vậy, xem ra lão phu cũng phải đi một chuyến.
Nghe Đệ nhất Võ Thánh nói như vậy, Mễ Trung Hằng vô cùng vui mừng.
Có Đệ nhất Võ Thánh xuất mã, việc này không cần phải bàn! Dù Bách Việt Quốc tường đồng vách sắt, cũng chỉ như cái bình hoa mà thôi! Thực lực của Đệ nhất Võ Thánh, trong tất cả những Công quốc Đế quốc Đại La, được công nhận là mạnh nhất trong tất cả các Võ Thánh hộ quốc! Ông ấy đích thân xuất mã, có việc gì không thể giải quyết chứ?
Lần tấn công Nam hạ này, chắc chắn thế như chẻ tre, vô cùng thuận lợi.
- Ta lập tức hồi cung, hạ lệnh tam quân, để họ mau chóng tập hợp, ra biên giới, ngày 9 tháng 11, đích thân đánh Tử Diễm Lĩnh, mở đường cho các ngài.