Võ Thánh đại nhân đã nói, Hậu Thiên võ giả muốn vào được Tiên Thiên Sơ Linh Võ Cảnh thì cách đơn giản nhất là dùng Nhục Thân Kim Đan, đan dược cấp độ Tiên Thiên Sơ cấp Linh đan. Tuy rằng, phương thuốc của hai loại đan dược này đều khó kiếm như nhau, nguyên liệu cũng khó có thể thu thập đủ, nhưng chắc chắn không thể khó kiếm bằng phương thuốc cao cấp như Long Hổ Tố Thân Đan được!
Bách Việt Quốc địa lý hẻo lánh, linh lực phân tán, linh vật không đủ, nhưng điều này chẳng hề quan trọng. Tương lai của Tần Vô Song có lẽ cũng sẽ không mãi lòng vòng ở Bách Việt Quốc, mảnh đất bé bằng bàn tay này.
Tần Vô Song có những chí hướng cao hơn, mục tiêu xa hơn. Bách Việt Quốc chỉ là một bước đầu tiên trong số đó.
Tại Cực Âm Sơn, Cực Âm Lão Nhân đang hít thở nhẹ nhàng, lòng bàn tay hướng xuống, chầm chậm thu thế. Một ngày tu luyện công khóa, đến đây cũng có thể kết thúc được rồi.
Hắn tu luyện Cực Âm Sát Tâm Chưởng này cũng mấy năm rồi. Môn tà công này, uy lực bá đạo, lúc tu luyện cực kỳ tiêu hao huyết khí, cần phải bổ sung liên tục máu của những trinh nữ sinh năm mão, tháng mão, ngày mão, giờ mão, khắc mão thì mới đảm bảo huyết khí không bị khô kiệt.
Mấy năm nay, môn hạ của hắn, người nhà của môn hạ của hắn từ khắp các Công quốc của Đế quốc Đại La dâng lên không biết bao nhiêu thiếu nữ vô tội. Những thiếu nữ này sau khi bị hắn dùng để luyện công thì đều bị hút cạn nguyên âm mà chết.
Số lượng thiếu nữ bị bắt từ trước đến giờ không dưới 500 người, chỉ riêng Xích Mộc Vương của Bách Việt Quốc đã cung ứng khoảng 200 người. Điều này đủ để thấy Cực Âm Lão Nhân hung ác đến thế nào.
Kết thúc tu luyện ngày hôm nay, Cực Âm Lão Nhân quay về động, lướt ngang bảy miếng ngọc bài treo ở trước mặt. Đột nhiên, Cực Âm Lão Nhân chau mày, dụi dụi mắt kinh ngạc nhìn vào miếng ngọc bài gần nhất, sắc mặt đột ngột đanh lại, cơ gân trên mặt giật giật không ngừng, biểu hiện vô cùng dữ tợn.
- Sao lại có thể thế được?
Cực Âm Lão Nhân nhìn miếng ngọc bài vỡ bằng ánh mắt khó có thể tin được!
Bảy miếng ngọc bài này là đại diện cho tất cả bảy đệ tử môn hạ cấp Tiên Thiên của hắn. Hắn đã rút một chút khí tức Tiên Thiên của mỗi người, đưa vào bảy miếng ngọc bài này. Miếng ngọc bài này, đại diện cho sinh mệnh của bảy gã đệ tử.
Trừ phi chủ nhân của ngọc bài thiệt mạng, nếu không ngọc bài sẽ vĩnh viễn không biến đổi. Còn lúc này, miếng ngọc bài đầu tiên đã hoàn toàn vỡ vụn!
Miếng ngọc bài thứ nhất, đối ứng với Đại đệ tử Lệ Vô Kỵ, cũng là gã môn đồ hắn coi trọng nhất, tự hào nhất, chuyện gì khó khăn cũng sai đi giải quyết! Vậy mà bây giờ, miếng ngọc bài đối ứng của Lệ Vô Kỵ lại vỡ vụn. Nói cách khác, Lệ Vô Kỵ lúc này đã không còn ở trên nhân thế!
Cực Âm Lão Nhân thấy đau nhói trong ngực, ánh mắt bắn ra một tia sát khí, đau đớn vuốt ve miếng ngọc bài vỡ nát, cơ mặt càng co giật dữ dội hơn.
Đại đệ tử Lệ Vô Kỵ phụng theo Cực Âm Lệnh của hắn đi Bách Việt Quốc xử lý việc. Theo đạo lý, một nơi như Bách Việt Quốc, bất cứ đệ tử cấp Tiên Thiên nào đi cũng có thể rung hoành ngang dọc, không chút kiêng kỵ. Ngay cả Võ Thánh hộ quốc của Bách Việt Quốc đứng trước Cực Âm Lệnh cũng tuyệt đối không dám ra tay cản trở!
Lần này hắn phái Đại đệ tử Lệ Vô Kỵ, thực lực mạnh nhất, thủ đoạn tàn nhẫn nhất, làm việc cũng nhanh nhẹn nhất, vốn dĩ là định tốc chiến tốc thắng, đi nhanh về nhanh. Ai ngờ, Lệ Vô Kỵ đi lần này lại là một đi không trở lại!
Bách Việt Quốc lại có người có thể giết chết Lệ Vô Kỵ? Cực Âm Lão Nhân không tin, dù có là Võ Thánh hộ quốc thì cũng chỉ là một Sơ Linh Võ Cảnh cường giả, tài sức cùng lắm cũng chỉ tương đương với Lệ Vô Kỵ.
Nếu như điều kiện tốt, khí lực đủ thì Phong Lôi Đao của Lệ Vô Kỵ hoàn toàn có cơ hội chém lìa thủ cấp đối phương. Nếu không làm được vậy thì cũng tuyệt đối không thể thua! Nhưng tại sao Lệ Vô Kỵ lại một đi không trở lại?
Là ai đã giết Lệ Vô Kỵ? Cực Âm Lão Nhân dù đang nổi giận đùng đùng nhưng vẫn chưa đến mức bộc lộ rõ ràng ra. Hắn dành cả đời này để sáng lập ra Cực Âm Tông, đương nhiên nguyên nhân đơn giản chính là muốn dựa vào cỗ thế lực này để giành chỗ đứng ở một nơi đầy rẫy cường giả như Đế quốc Đại La này.
Người có thể giết chết Lệ Vô Kỵ, thực lực nhất định không đơn giản.
Nếu như là Tiên Thiên võ giả lang thang thì còn đỡ. Nếu như đụng phải đệ tử của Tông môn có thực lực mạnh tương đương, hay đụng phải cường giả đẳng cấp Tông sư, muốn báo thù, kể cũng có chút rắc rối.
Trước mắt, việc báo thù mặc dù quan trọng nhưng việc đầu tiên là phải điều tra rõ xem Lệ Vô Kỵ rốt cục chết như thế nào! Trong mắt Cực Âm Lão Nhân tràn đầy lửa hận.
- Hạ Vũ Thiên ơi Hạ Vũ Thiên. Nếu như không phải vì tên phế vật ngươi, lão phu đã không mất đi tên môn đồ yêu quý nhất? Một kẻ phế vật như ngươi, nếu như không phải thấy cha ngươi là Vương gia, tài nguyên rộng lớn thì lão phu cũng chẳng thèm quan tâm đến ngươi! Bây giờ Lệ Vô Kỵ vì Xích Mộc Vương Phủ ngươi mà chết, bất luận thế nào, Xích Mộc Vương Phủ cũng là kẻ gián tiếp tiếp tay cho hung thủ giết chết Lệ Vô Kỵ!
Nghĩ đến đây, khuôn mặt Cực Âm Lão Nhân lại toát lên một tia sát ý! Đứng bật dậy, hắn phiêu nhiên bước ra ngoài động, cảm ứng qua xem Hạ Vũ Thiên đang ở đâu.
Hạ Vũ Thiên lúc này đang trong Tàng bảo thất của Cực Âm Tông, giở tìm tài liệu xung quanh để tìm ra một phương thuốc chế luyện Nhục Thân Kim Đan.
Đột nhiên, một trận âm phong giận dữ lùa qua cửa Tàng bảo thất, cuốn bay toàn bộ sách vở. Hạ Vũ Thiên chỉ kịp cảm thấy ớn lạnh vội quay đầu thất thanh nói:
- Sư phụ!
Cực Âm Lão Nhân mặt không chút biểu cảm, lạnh nhạt nói:
- Ngươi ở đây làm gì?
Hạ Vũ Thiên thấy sư phụ hờ hững như vậy thì run lên cầm cập, ứng đối:
- Đồ nhi tu luyện đã lâu, nay muốn tìm vài bộ điển tịch để nâng cao bản thân.
- Ừ, tốt lắm, chỉ có điều, có nâng cao nữa cũng phí công.
Cực Âm Lão Nhân khẩu khí lành lạnh.
- Sư phụ, người…
Hạ Vũ Thiên tưởng sư phụ đang đùa, ngẩn ra đôi chút.
- Ngươi ra đây!
Cực Âm Lão Nhân phẩy tay áo, đi thẳng đi ngoài. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Đi ra ngoài bãi cỏ, Hạ Vũ Thiên run run rẩy rẩy, căng thẳng sợ hãi vô cùng. Trong lòng như có đang treo mười lăm cái trống, bảy cái bên trên, tám cái bên dưới vậy.
Hắn nghe thế nào cũng chỉ thấy tim mình đập thình thịch, thình thịch. Chỉ là hắn vẫn không biết, sư phụ sao lại giận như vậy.
- Sư phụ!
Hắn gọi khẽ.
Cực Âm Lão Nhân không quay đầu, khẩu khí vẫn lãnh đạm như trước, hỏi:
- Bách Việt Quốc ngươi, ngoài gã Tiên Thiên cường giả là Võ Thánh ra, còn có cường giả nào khác?
- Hồi sư phụ, cao thủ Tiên Thiên, Bách Việt Quốc chỉ có duy nhất một người. Ngoài ra đừng nói Tiên Thiên cường giả, ngay cả tiềm lực có khả năng tiến vào cảnh giới Tiên Thiên, hiện tại vẫn chưa thấy xuất hiện. Bách Việt Quốc cái nơi bé như bàn tay ấy, sư phụ người đâu phải không biết, một Tiên Thiên cường giả đã là quá đủ rồi.
- Vậy xung quanh Bách Việt Quốc, có Tiên Thiên cường giả nào lợi hại hơn vị ở Bách Việt Quốc không?
Hạ Vũ Thiên suy nghĩ một lát, trả lời:
- Xung quanh Bách Việt Quốc đa số cũng đều là Công quốc Trung phẩm, mỗi nước đều có Võ Thánh của riêng mình, nhưng tu vi cơ bản đều giống nhau. Đều là Sơ Linh Võ Cảnh cường giả, không một ai có thực lực Trung Linh Võ Cảnh cường giả! Với tiềm lực và tuổi tác của họ, cũng không thể đột phá Trung Linh Võ Cảnh được!
Cực Âm Lão Nhân gật gật đầu:
- Vậy kể cũng kỳ lạ.
- Kỳ lạ? Sư phụ, cái gì kỳ lạ?
Trong lòng Hạ Vũ Thiên thầm có chút dự cảm không tốt.
- Ngươi không cần biết! Hạ Vũ Thiên, Xích Mộc Vương Phủ ngươi tổng cộng có bao nhiêu người?
Cực Âm Lão Nhân đột ngột chuyển chủ đề, hỏi một câu kỳ lạ.
- Hồi sư phụ, Xích Mộc Vương tộc tổ tiên đời đời truyền xuống, nếu gộp tất cả các chi các nhánh thì ít nhất cũng phải có năm sáu trăm người.
Hạ Vũ Thiên mặc dù cảm thấy câu hỏi này hơi kỳ lạ nhưng vẫn phải trả lời thành thật.
- Năm sáu trăm người?
Cực Âm Lão Nhân lắc lắc đầu:
- Không đủ, không đủ! Vậy tâm phúc nô tài, bạn bè thân hữu của Xích Mộc Vương Phủ ngươi ước chừng bao nhiêu?
- Thủ vệ Vương phủ có ba ngàn Thiết Giáp Quân. Nội tại thị vệ số lượng không nhiều nhưng ai ai cũng đều là cao thủ, khoảng chừng hai trăm người.
- Quá ít, quá ít! Ba ngàn Thiết Giáp Quân can hệ không nhiều với Xích Mộc Vương Phủ. Tính cả con cháu Hạ gia, tâm phúc thị vệ hai trăm người thì Xích Mộc Vương Phủ cũng chỉ có chừng bảy tám trăm người.
Càng nói, khẩu khí của Cực Âm Lão Nhân càng trở nên lạnh lẽo.
- Nhưng sư phụ, người thống kê con số này ra làm gì?
Hạ Vũ Thiên không khỏi bồn chồn.
- Muốn lấy đầu bọn họ, đương nhiên là phải thống kê rõ ràng rồi.
- Sao?
Hạ Vũ Thiên thất sắc, lắp bắp nói:
- Sư phụ, người đang nói đùa với đệ tử sao?
- Nói đùa?
Sắc mặt Cực Âm Lão Nhân đanh lại, đột ngột xoay người, lạnh lùng nhìn Hạ Vũ Thiên, quát lớn:
- Nói đùa? Một tên phế vật như người đủ tư cách để bổn tọa nói đùa với ngươi sao? Xích Mộc Vương Phủ phải tế hơn một ngàn mạng sống thì mới hả được nỗi hận trong lòng ta, nếu không lấy gì để tế vong linh Lệ Vô Kỵ?
- Đại… Đại sư huynh chết rồi sao?
Hạ Vũ Thiên không ngừng than khổ trong lòng, bây giờ thì hắn mới biết cái quan tài này do đâu mà có! Đại sư huynh chết rồi, bảo sao sư phụ lại hỏi những câu kỳ lạ như vậy.
Tai ương ngập đầu! Cái này tuyệt đối là tai ương ngập đầu. Vì Đại sư huynh chết rồi nên sư phụ mới giận, mới muốn giết hết người của Xích Mộc Vương Phủ để hả nỗi hận trong lòng!
Hạ Vũ Thiên biết Cực Âm Lão Nhân buồn giận thất thường nhưng lại rất coi trọng bảy đệ tử cấp Tiên Thiên, lúc nào cũng che chở bảo vệ. Bây giờ Lệ Vô Kỵ chết, ông nổi giận với Xích Mộc Vương Phủ cũng là chuyện rất bình thường!
Tình cảnh bất ổn, Hạ Vũ Thiên biết người đầu tiên Cực Âm Lão Nhân xuống tay sẽ là hắn.
Đột nhiên linh cơ nhất động, hắn ngửa cổ bật cười điên dại.
- Ngươi cười cái gì?
Cực Âm Lão Nhân chau mày.
- Ta cười vì Xích Mộc Vương Phủ ta vừa đáng thương vừa buồn cười, bao nhiêu năm nay toàn tâm toàn ý trung thành với ngươi, không có công lao nhưng cũng có khổ lao. Bây giờ vô duyên vô cớ phải chịu liên lụy! Lệ Vô Kỵ chết rồi, vậy khẳng định đã đụng phải đối thủ lợi hại hơn hắn, thế thì có liên quan gì đến Xích Mộc Vương Phủ? Nguồn cơn chuyện này không phải cũng có liên quan đến ngươi sao? Ngươi diệt Xích Mộc Vương Phủ ta thì có khác nào tự tát vào mặt mình?
Hạ Vũ Thiên biết chuyện hôm nay không thể cứu vãn, tâm huyết bỏ ra bao nhiêu năm nay giờ thành công cốc, nên không tránh khỏi buồn quá hóa giận, ngẫm lại sự hờ hững thường ngày của Cực Âm Lão Nhân, ngẫm lại bản thân mình ra sức nịnh bợ, liều chết cống hiến, vậy mà kết quả đổi lại biến thành thế này, bảo hắn không giận sao được?
Cực Âm Lão Nhân cười nhạt:
- Lưỡi ngươi cuối cùng cũng nở hoa sen rồi, vậy thì hôm nay ngươi đừng hòng nghỉ đến chuyện chạy trốn. Xích Mộc Vương Phủ làm việc không tốt nên mới dẫn đến thảm họa này. Không diệt Xích Mộc Vương Phủ, làm sao tiêu tan được cơn giận trong đầu lão phu? Tà công vô thượng làm sao tiếp tục tu luyện? Diệt Xích Mộc Vương Phủ sẽ bắt đầu từ ngươi.
Hạ Vũ Thiên lùi lại mấy bước, đột nhiên nói:
- Cực Âm, ngươi giết ta cũng không sao, nhưng bí mật kinh thiên động địa của Bách Việt Quốc, ngươi đừng hòng biết được.
Hạ Vũ Thiên thấy tình thế cấp bách thì cũng chỉ thuận miệng bịa ra thế thôi. Nhưng xem ra Cực Âm Lão Nhân có vẻ để ý chuyện này. Lệ Vô Kỵ mới thiệt mạng ở Bách Việt Quốc, nói Bách Việt Quốc có bí mật lớn, không thể không làm xáo động sự nghi ngờ sẵn có trong lòng hắn.
- Bí mật?
Cực Âm Lão Nhân nhíu chặt hai chân mày.