Khi Tôi Trở Thành Mèo Cưng Của Phản Diện

Chương 46: Yêu em 1000 năm




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Câu này cứ vang lên trong đầu của Quý Thời Thừa, vang đến mức làm nhịp tim của cậu đập nhanh hơn, hai mắt cũng ươn ướt.

Những điều vốn không dám mong ước, Tần Miên đều cho cậu.

Tim đập nhanh đến mức khiến cậu thấy khó thở, nhưng lại không có cảm giác khó chịu.

Giống như quang cầu đã nói, giờ đây cả cậu và anh đều là con người, vậy liệu họ có thể tiếp tục duyên phận này không?

Quý Thời Thừa đưa tay nâng khuôn mặt Tần Miên, hai người nhìn nhau. Thật kỳ diệu, cậu lại yêu một nhân vật trong thế giới tiểu thuyết, thậm chí còn muốn dành cả cuộc đời cô đơn của mình cho người này.

Nhìn những làn mi ướt của anh, tim của Quý Thời Thừa như bị một cái gai đâm vào, vừa đau vừa ngứa.

Cậu nín thở, từ từ áp sát khuôn mặt Tần Miên, anh cũng nín thở, nhắm mắt lại.

Ngay khi chuẩn bị hôn, trong lòng Quý Thời Thừa lại có chút do dự. Nói sao thì họ mới chỉ gặp nhau, mới nói một câu, giờ cậu lại hôn Tần Miên, liệu có phải quá vội vàng không?

Ít nhất họ nên trao đổi tâm tình một chút rồi mới...

Nghĩ đến đây, Quý Thời Thừa dừng lại. Cậu muốn lùi lại một chút, nhưng Tần Miên không cho cậu cơ hội rút lui.

Môi chạm môi, cậu như bị điện giật, từ tim đến đầu ngón tay đều tê dại.

Lúc này, cái gì không nên, cái gì cần trao đổi tâm tình đều bị cậu ném ra sau đầu. Cậu chỉ biết dồn môi mình mạnh mẽ vào môi Tần Miên, cảm nhận nhiệt độ từ đối phương.

Lần này, cậu sẽ không buông ra đâu.

Dù có núi sập đất nứt.

Trên mặt cả hai đều có chút ửng đỏ, lông mi run rẩy như những chiếc quạt nhỏ đang tranh giành nhau, hai người ngượng ngùng hôn, đôi khi còn nghe thấy âm thanh răng va vào nhau nhưng vẫn chìm đắm, không cảm thấy kĩ năng hôn của mình có vấn đề gì.

Vì...cả hai đều là người mới.

Trong phòng vẽ yên tĩnh, chiếc điện thoại rơi xuống đất lại sáng lên đầy phấn khích, là quang cầu đang lén quay phim. Vì cậu và anh đều nhắm mắt nên nó chỉ có thể chạy vào trong điện thoại ghi lại khoảnh khắc khiến người ta đỏ mặt tim đập này.

Đây là đoạn video quý giá, phải giữ gìn thật cẩn thận. Tới lúc Quý Thời Thừa và Tần Miên hôn xong, nó sẽ dùng đoạn video này làm quà chúc mừng!

Chợt phát hiện, quang cầu rất thích ghi lại những khoảnh khắc đẹp, như tấm ảnh trong nhà hàng Trung Hoa, hay là ngay lúc này.

Khi mặt trời lặn xuống phía chân trời, nụ hôn của hai người từ ngượng ngùng trở nên nồng nhiệt, nhưng kĩ năng thì vẫn chưa được cải thiện.

Nhưng kỳ lạ thay, họ lại cảm thấy biểu hiện của mình rất ổn. Trong phòng vẽ đã tối đen, chỉ còn tiếng nước nhỏ giọt làm hai người đỏ mặt tim đập.

Nếu không phải vì hai kẻ "gà mờ" hôn nhau mà không thay đổi nhịp thở, phải dừng lại để hổn hển lấy hơi, thì có lẽ đã "nghiền nát" đôi môi của đối phương mất rồi.

Sau một hồi "hòa hợp DNA", hai người vừa hôn nhau nồng nhiệt lại không dám nhìn thẳng vào mắt nhau nữa.

Cậu nhìn vào chiếc cúc áo của Tần Miên rồi nói: “Trời tối rồi, chúng ta đi thôi.”

Anh khẽ nuốt một ngụm nước bọt, giọng khàn đầy ham muốn: “Được.”

Quý Thời Thừa nhặt chiếc điện thoại dưới đất lên, rồi bước ra ngoài trước. Tần Miên theo sau, tay vươn ra nắm lấy đầu ngón tay của cậu.

Cậu dừng lại một chút rồi tiếp tục bước đi, thế là nắm tay nhau từ ngón tay trở thành nắm chặt cả bàn tay.

Quý Thời Thừa nắm tay anh rời khỏi phòng vẽ, lúc này, đèn đường trong khuôn viên trường đã sáng lên.

Đúng vậy, là khuôn viên trường. Cậu đã tốt nghiệp đại học rồi, nhưng không rời khỏi trường, bây giờ là một trợ giảng.

Vào mùa hè, khi làn gió nóng thổi qua, cậu dừng bước, quay đầu nhìn anh, lông mày khẽ nhíu lại.

Anh nghi hoặc hỏi: “Có chuyện gì thế?”

Quý Thời Thừa chỉ vào chiếc áo phông của mình rồi chỉ vào chiếc áo khoác gió của anh, nói: “Cởi cái này ra đi.”

Tần Miên chớp mắt nhưng không động tay, tiến lại gần hơn, nói: “Em giúp anh cởi đi.”

Quý Thời Thừa ho nhẹ, mắt bắt đầu liếc qua liếc lại. Lúc nhận ra xung quanh không có ai, cậu mới đưa tay định mở cúc áo khoác gió của anh.

Tần Miên nhìn xuống khuôn mặt cậu, ánh mắt cháy bỏng.

Chưa kịp mở hết cúc áo, có vài sinh viên đang cười nói đi qua. Quý Thời Thừa vội rút tay lại, khuôn mặt đỏ bừng.

Tần Miên khàn giọng nói: “Chưa mở xong.”

Quý Thời Thừa ngước mắt, trừng mắt nhìn: “Biết rồi, đợi một chút.”

Anh nhướng mày: “Đợi gì?”

Cậu cúi đầu không trả lời, trong lòng nghĩ, đương nhiên là đợi mấy sinh viên kia đi qua.

Sau khi mấy sinh viên rời đi, con đường cũng không còn ai qua lại mới giúp Tần Miên cởi áo khoác gió ra.

Nhưng rồi cậu nhận ra, dù có cởi áo khoác gió cũng không có tác dụng gì, vì dưới lớp áo đó, anh vẫn mặc một chiếc áo len. Hơn nữa, quần và giày của cũng không phù hợp với mùa này.

Cậu ngẩng đầu hỏi: “Có nóng không?”

Lúc vẽ tranh, nếu biết trước, cậu đã vẽ cho anh bộ đồ mùa hè rồi. Hay là giờ quay lại phòng vẽ, vẽ một bộ đồ mới? Không biết có thể hoàn thành rồi đưa cho anh mặc không, phải hỏi quang cầu mới được.

À, quang cầu đâu rồi?

Quý Thời Thừa tự hỏi nó đi đâu, sao từ nãy tới giờ không thấy động tĩnh gì.

Cậu nghĩ đến cảnh vừa rồi mình và Tần Miên ở đó, quang cầu chắc chắn đã nhìn thấy. Bỗng nhiên, khuôn mặt lại đỏ bừng.

Cậu nhớ là mình đã nhắm mắt, chắc là... không bị nhìn thấy đâu nhỉ?

Mà quang cầu ấy, nó có thói quen quay lén. Chắc cậu phải tra hỏi một phen, không thể để mấy tấm ảnh ấy bị tung lên cái diễn đàn gì đó.

Đang mải nghĩ xem làm sao tra hỏi quang cầu thì hành động tiếp theo của Tần Miên khiến cậu không còn tâm trí để nghĩ thêm nữa.

Anh gật đầu: “Nóng.”

Nói xong, tay nắm lấy vạt áo len, hơi nâng lên một chút. Cùng với động tác đó, dưới vạt áo len, xuất hiện một khe hở đầy dụ hoặc giữa áo và eo.

Khe hở này như muốn mời gọi người ta lại gần để nhìn vào.

Tần Miên chỉ vào chỗ khe hở đó nói: “Em nhìn đi, anh đã ra mồ hôi rồi.”

Quý Thời Thừa theo phản xạ quay đầu đi, vội vàng nói: “À, vậy đưa anh đi mua đồ hay là về nhà trước đây?”

Thật ra cậu không hề nhìn vào chỗ khe hở kia, nhưng sao lại thấy người nóng hơn thế này?

Ánh sáng trong mắt Tần Miên lóe lên, cậu nói: “Về nhà trước.”

Quý Thời Thừa vội gật đầu, rồi bước đi trước. Tần Miên lập tức đưa tay ra, nắm lấy tay cậu.

Vậy là bước đi bình thường của Quý Thời Thừa giờ bỗng trở nên khập khiễng.

Cậu đỏ mặt, cố gắng bỏ qua những ánh mắt ngạc nhiên xung quanh, dẫn Tần Miên ra ngoài trường.

Lạ thật, sao mọi người cứ nhìn cậu vậy nhỉ? Chỉ là...chỉ là nắm tay một người đàn ông thôi mà.

Khi ra khỏi cổng trường, nhiệt độ trên mặt của Quý Thời Thừa mới dần hạ xuống. Cổng trường vẫn đông đúc, nhưng ánh mắt dường như không còn dừng lại trên hai người họ nữa.

Cậu quay đầu hỏi: "Là quang cầu đưa anh đến đây à?"

Tần Miên đáp: "Ừ."

Quý Thời Thừa gật đầu: "Nó cũng không tệ."

Quang cầu lập tức trả lời trong đầu cậu: "Tôi vốn đã rất tốt rồi!"

Quý Thời Thừa không lên tiếng, trong lòng lẩm bẩm: "Im đi." Cậu không muốn trò chuyện với nó lúc này, cậu muốn hiểu rõ hơn về Tần Miên.

Những ngày cậu không có ở đó, anh đã sống như thế nào?

Quý Thời Thừa không dám hỏi trực tiếp: "Sau khi em đi, anh có ổn không?", vì cảm thấy có chút áy náy. Dù Tần Miên đã cố gắng giữ lại nhưng cậu vẫn lạnh lùng rời đi.

Vì vậy, cậu phải hỏi vòng vo.

Quý Thời Thừa hỏi: "Ông nội vẫn khỏe chứ?"

Anh đến đây có qua sự đồng ý của ông không? Người ông ấy có biết cậu tồn tại không?

Lúc nhắc đến ông nội, khóe miệng Tần Miên khẽ cong lên, ánh mắt có chút hoài niệm nhưng không có sự tiếc nuối.

Anh nói: "Ông nội qua đời ở tuổi 92, tự nhiên, không đau đớn hay bệnh tật."

Cậu ngẩn người, bước chân cũng dừng lại. 92 tuổi? Lúc cậu rời đi, ông nội Tần Miên mới hơn 80, vậy có nghĩa là đã trôi qua ít nhất 10 năm rồi?

Vậy là quang cầu đã nâng cấp trong suốt 10 năm qua, còn Tần Miên sau bao nhiêu năm vẫn tìm đến với cậu.

Quý Thời Thừa ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, hai mắt mơ hồ ướt át. Mặc dù chỉ ở trong thế giới tiểu thuyết 3 tháng nhưng tình cảm cậu dành cho những người trong đó lại sâu đậm hơn cả cuộc sống 26 năm của mình ở thế giới thật.

Chuyện này thật kỳ lạ và nực cười, nhưng không hề khó chịu chút nào.

"Ông còn để lại một món quà cho em này." Tần Miên nói, đồng thời lấy ra một chiếc hộp nhỏ màu xanh đậm từ trong túi.

Cậu mở to mắt: "Quà cho em? Ông, ông nội anh biết em sao?"

Tần Miên gật đầu: "Anh đã nói hết mọi chuyện với ông rồi."

"Tại sao?" Quý Thời Thừa lại hỏi, cảm giác tim mình đập nhanh hơn. "Vậy ông nội anh đồng ý sao?"

"Không đồng ý thì sao có thể đưa bảo vật gia truyền cho em đây?" Anh nói, mở chiếc hộp nhỏ, bên trong là một con dấu làm từ chất liệu đặc biệt.

Con dấu này là biểu tượng của các gia chủ đời trước trong Tần gia, vốn dĩ nó phải thuộc về Tần Miên nhưng ông cụ đã đưa nó cho Quý Thời Thừa.

Đây là sự công nhận dành cho cậu.

Quý Thời Thừa nhận ra món đồ này, dù chỉ sống một thời gian ngắn với ông nhưng cậu vẫn nhớ rõ.

Đưa tay nhận lấy chiếc hộp, ánh mắt cậu chợt lóe lên sự hoài niệm.

Thực ra, ông nội rất tốt với cậu, dù có hơi lớn tiếng và thường xuyên mắng mỏ cậu nhưng chưa bao giờ thật sự nghiêm khắc. Sau mỗi lần quát mắng, ông cụ lại ân cần mang đồ ăn đến cho cậu.

Tần lão gia dù có tính tình nóng nảy, nhưng ngoài chuyện đó thì chẳng có gì đáng chê.

Cảm nhận được sự buồn bã thoáng qua trong ánh mắt cậu, anh liền chuyển chủ đề: "Sau khi ông nội qua đời, anh đã cho ông và Thính thúc an táng cùng nhau."

Quý Thời Thừa lập tức quên đi cảm giác buồn bã, ngạc nhiên hỏi: "Sao anh lại chôn ông và Thính thúc cùng nhau?"

Không phải ông cụ Tần đáng lẽ sẽ được an táng cùng với bà nội sao? Tần Miên làm vậy không sợ bà nội giận sao? Không sợ trong mơ bị bà dùng nắp quan tài đánh vào đầu sao?

Cậu tưởng tượng ra cảnh: Tần Miên mặt không đổi sắc quỳ trên đất, bà nội cầm nắp quan tài dày đánh vào đầu anh. Sau đó, Tần Miên từ từ lún xuống đất, cuối cùng chỉ còn lại cái đầu bên ngoài.

Bà nội gõ mạnh nắp quan tài xuống đất, trợn mắt nhìn chằm chằm: "Biết lỗi chưa, đồ cháu bất hiếu?"

Anh vẫn im lặng khiến bà nội càng thêm tức giận. Bà lại giơ nắp quan tài lên, rầm một tiếng, Tần Miên giờ chỉ còn hai sợi tóc ló ra khỏi mặt đất.

Hai sợi tóc kia rung rinh, như muốn nói: Cháu biết lỗi rồi, bà nội ơi.

Quý Thời Thừa càng nghĩ càng không nhịn được cười, khóe miệng cứ thế cong lên. Dường như đoán được cậu đang tưởng tượng điều gì, Tần Miên cũng nở nụ cười, còn tinh nghịch nháy mắt một cái rồi nói:

"Chắc anh quên chưa nói với em, Thính thúc là người yêu của ông nội anh."

Hả?! Quý Thời Thừa trợn tròn mắt. Thính thúc và ông cụ là người yêu?! Mọi suy nghĩ trong đầu cậu tan tành, đầu óc hoàn toàn đình trệ.

Ông nội và Thính thúc là người yêu thậtư? Sao trước giờ cậu chẳng nhận ra?

Chẳng trách đến giờ vẫn chưa kết hôn, hóa ra người ông ấy yêu là ông nội!

Quý Thời Thừa lắp bắp: "Vậy...vậy còn ba anh thì sao?" Nghĩ đến cha của Tần Miên, cậu ngập ngừng.

Nếu Thính thúc và ông nội Tần là người yêu, vậy ba của Tần Miên và chú Tần Minh được sinh ra thế nào? Mẹ ruột? Hay là ông nội từng có mối tình khác?

Chẳng lẽ...là ông cụ hoặc Thính thúc sinh con sao?

Tần Miên kéo cổ áo len, nói: "Nói ra thì dài lắm, về nhà anh sẽ kể rõ hơn cho em."

Thấy anh đã bắt đầu toát mồ hôi, cậu cũng gật đầu. Nơi cổng trường đông đúc quả thực không tiện để trò chuyện. Thôi đợi về nhà sẽ nghe tiếp vậy.

Thế là Quý Thời Thừa kéo tay Tần Miên, không kìm nổi sự háo hức mà rảo bước thật nhanh về nhà.

Trên đường đi, cậu đã dựng nên một bộ phim tình cảm dài 30 tập về ông nội Tần và Thính thúc nhưng vẫn thấy chưa đủ.

Vậy mà, khi vừa bước vào nhà, đầu óc cậu hoàn toàn đứng hình.

Tần Miên vì đổ mồ hôi nhiều đã cởi luôn áo len và áo sơ mi bên trong ra.

Cái này, cái này!

Quý Thời Thừa lắp bắp: "Anh...anh!" Hiếm khi cậu mất tự nhiên đến vậy. Dù đã thấy Tần Miên không ít lần trong bộ dạng thế này khi còn trong thế giới tiểu thuyết, nhưng giờ cả hai đều là con người thực sự. Mà quan trọng hơn, bọn họ vừa mới hôn nhau!

Anh làm vậy, chẳng phải đang ngầm ám chỉ gì đó sao?

Quý Thời Thừa đỏ bừng cả mặt, như quả cà chua chín mọng. Chuyện này nhanh quá! Mình chưa chuẩn bị gì cả! Cậu còn chưa kịp ra siêu thị mua...những thứ cần thiết!

Tần Miên đưa tay lên thắt lưng, nhướng mày hỏi: "Sao thế?"

Cậu nuốt nước bọt, cố gắng lắm mới nói thành lời: "Đừng...đừng cởi nữa. Anh vào phòng tắm mà thay đồ đi, em ra ngoài mua đồ cho anh."

Anh nhướng mày, nhàn nhạt đáp: "Không cần phiền thế đâu. Anh mặc đồ của em là được." Nói rồi, tay rời khỏi thắt lưng.

Quý Thời Thừa thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại có chút tiếc nuối mơ hồ. Ý nghĩ này vừa lóe lên, cậu liền tự mắng thầm mình: Nghĩ gì vậy chứ, đúng là đen tối!

Cậu ho nhẹ một tiếng để xua tan không khí ngượng ngùng, nói: "Không được, anh cao quá, đồ em không vừa đâu."

Nói rồi, cậu đẩy Tần Miên đang đứng chắn ở lối vào, đi thẳng ra ngoài để xỏ giày.

"Ở siêu thị gần đây có bán, cùng lắm 15 phút là em quay về. Anh mau đi tắm đi."

Nhưng Quý Thời Thừa chưa kịp nói hết câu thì đã bị anh ôm chặt từ phía sau. Cảm nhận được cơ bụng rắn chắc của người kia, cậu cứng đờ cả người.

Tần Miên...có múi từ lúc nào vậy? 10 năm qua chắc không ngừng luyện tập rồi.

Hơi thở nóng hổi của anh phả lên tai, khiến cậu bất giác rùng mình. Giọng nói khàn khàn, đầy quyến rũ vang lên bên tai:

"Vậy em nhanh lên, đừng để anh phải chờ lâu."

Quý Thời Thừa nóng đến bốc khói, vội vàng chạy trối chết ra khỏi nhà. Lúc này, cậu thậm chí còn muốn hóa thành mèo, để có thể chạy nhanh hơn.

Mèo mà có lông phủ mặt thì Tần Miên sẽ không thấy mặt đỏ của cậu nữa!

Ra đến cổng khu chung cư, mặt mới bớt đỏ. Cậu thì thầm: "Tần Miên, tên này sao bây giờ lại biết cách trêu ghẹo người khác thế chứ?"

Hồi ở trong thế giới tiểu thuyết, người này rõ ràng là một gã thẳng nam điển hình, vụng về lại nói năng không biết giữ mồm.

Thấy Quý Thời Thừa lẩm bẩm, quang cầu nãy giờ im lặng rốt cuộc cũng lên tiếng: "Vì mấy trăm năm nay anh ấy đã không ngừng nghiên cứu cách yêu đương mà!"

Những tài liệu Tần Miên đọc để học cách hẹn hò, gom lại chắc đủ quấn quanh hành tinh này vài vòng

Nghe vậy, Quý Thời Thừa sững người:

“Mi nói bao lâu?”

Quang cầu ngỡ rằng cậu đang hỏi thời gian chính xác, lập tức đáp: “Khoảng bảy trăm năm gì đó. Chính xác thì là bảy trăm ba mươi chín năm, bốn tháng ba ngày.”

Cuốn họng Quý Thời Thừa khẽ động, giọng nói có chút khô khốc: “Ta đã ở trong chiếc hộp đó bảy trăm năm sao?”

Trong trạng thái ngủ say, cậu hoàn toàn không cảm nhận được thời gian trôi qua. Bảy trăm năm mà quang cầu nhắc đến, với cậu chỉ như một cái chớp mắt.

“Đúng vậy.” Nó yếu ớt hỏi: "Cái đó...Cậu sẽ không giận chứ?”

Dẫu sao cũng là nó tự ý nhốt cậu vào chiếc hộp.

Cậu không trả lời ngay mà hỏi ngược lại: “Vậy mi đã mất bảy trăm năm để nâng cấp thành công mở ra thế giới nhỏ sao?”

Còn Tần Miên thì sao? Anh đã đợi cậu bảy trăm năm thật sao?

Quang cầu liền đáp: “Đúng vậy, cậu cảm thấy tôi chậm quá à?”

Quý Thời Thừa khẽ lắc đầu, giọng trầm ấm: “Làm sao có thể trách mi được.” Trong lòng cậu như bị một ngọn lửa bùng lên, vừa nóng rực, vừa chua xót.

Nó tiếp tục: “Thật ra tôi đã cố gắng hết sức rồi, phải cảm ơn Tần Miên cả đấy. Nếu không có anh ấy, tôi đoán phải thêm mấy ngàn năm nữa mới đạt được cấp độ này.”

Cậu khẽ nhíu mày, ngữ khí có chút nặng nề: “Mi nói Tần Miên giúp cậu? Anh ấy không vào chiếc hộp sao?”

Anh có thể làm gì để giúp quang cầu? Nghĩ lại khi vừa được thả ra, quang cầu từng nói mình được Tần Miên dẫn đi “bay cao.”

Chẳng lẽ người đồng hành cùng nó bấy lâu nay chính là...

Quang cầu vô tư đáp: “Anh ấy không vào, nói là không thích.”

“Vậy là từ đầu đến cuối đều không vào?”

“Ừ, anh ấy bận làm nhiệm vụ suốt, chưa từng nghỉ ngơi, còn chăm chỉ hơn cả trâu cày ruộng ấy.”

Quý Thời Thừa siết chặt bàn tay, ánh mắt đượm buồn: “Vậy lần này anh ấy đến tìm ta...chỉ là ngẫu nhiên thôi sao?”

Với cậu, bảy trăm năm qua chỉ là một giấc ngủ dài, nhưng với Tần Miên và quang cầu, đó là cả một đời người, thậm chí nhiều đời người.

Tình cảm của cậu dành cho anh vẫn nguyên vẹn như khoảnh khắc rời khỏi thế giới tiểu thuyết, nhưng còn anh thì sao? Sau bảy trăm năm dài đằng đẵng, liệu có còn giữ được cảm xúc đó?

“Ngẫu nhiên cái gì chứ!” Quang cầu vội vàng bác bỏ, giọng điệu hưng phấn: “Cậu không biết đâu, vì để tạo ra thế giới cho cậu, anh ấy đã làm bao nhiêu chuyện kinh thiên động địa!”

Quý Thời Thừa thoáng ngẩn ra: “Tạo thế giới? Mi nói gì vậy? Là mi tạo ra thế giới này cho ta mà?”

“À...” Nó cứng họng vài giây rồi ấp úng: “Không phải tôi đâu! Thế giới này là Tần Miên tạo ra cho cậu đấy. Tôi còn chưa đủ cấp để làm được như vậy.”

Đồng tử Quý Thời Thừa co rút lại, cậu nhíu mày nghi hoặc: “Mi đùa sao? Tần Miên làm sao mà tạo được thế giới?”

“Đùa gì mà đùa! Anh ấy giỏi lắm đó!” Giọng quang cầu đầy sùng bái: “Đáng lẽ tôi không nên tiết lộ nhưng nói rồi thì nói luôn vậy! Lát nữa cậu nghe anh ấy kể lại, nhớ phải ngạc nhiên mà cảm thán ‘wow’ một tiếng, đảm bảo anh ấy phổng mũi lên cho xem!”

Quý Thời Thừa nhướn mày: “Ồ?”

Vậy là giờ nghe nó kể một lượt, lát nữa về nhà lại phải diễn vai ngạc nhiên sao?

Quang cầu hăng hái: “Cậu không biết đâu! Lúc bị kéo về, tôi choáng luôn! Anh ấy đi qua biết bao thế giới, giúp phản diện nghịch tập hết lần này đến lần khác, còn chế tạo hệ thống...”

Nó thao thao bất tuyệt, từ lúc được Tần Miên “vác đi” cho đến những chuyện lớn nhỏ mà anh đã làm.

Quý Thời Thừa lắng nghe chăm chú, trái tim vừa nóng hừng hực vừa run rẩy từng hồi. Cậu không dám tưởng tượng, Tần Miên đã vì cậu làm nhiều đến thế nào. Bảy trăm năm trôi qua, cậu chỉ mở mắt là thấy lại người kia, nhưng với Tần Miên, đó là sự đợi chờ, là cố gắng không ngừng nghỉ.

Tần Miên nói nếu cậu chạy, anh sẽ đuổi theo, đi đến bất cứ nơi nào cậu muốn. Anh sẽ ở cạnh cậu, sống cuộc đời mà cậu hằng mong mỏi.

Mà nay, anh đã làm được hơn thế rất nhiều.

Quý Thời Thừa khẽ nhắm mắt lại, cổ họng chợt nghẹn cứng.

Cậu nói nhỏ: “Cảm ơn mi, nhóc ranh.”

Bất ngờ được cảm ơn, quang cầu ngượng ngùng, vặn vẹo nói: “Lẽ ra là tôi phải cảm ơn cậu mới đúng, còn phải cảm ơn cả bạn trai của cậu nữa. Nếu không nhờ anh ấy, tôi không thể thăng cấp nhanh đến vậy, anh ấy thật sự đã giúp tôi rất nhiều.”

Quý Thời Thừa khẽ nhếch khóe môi: “Ừ.”

“Vậy nên, cậu phải đối xử tốt với anh ấy hơn đấy nhé!” Quang cầu không nhịn được mà dặn dò: “Anh ấy thực sự yêu cậu, yêu nhiều hơn cậu nghĩ cả ngàn lần, vạn lần ấy!”

Nụ cười trên môi cậu càng rộng hơn: “Ta biết.”

“Ừ ừ ừ, cậu biết là tốt rồi.” Thấy Quý Thời Thừa chịu nghe lời, nó vui vẻ, cảm thán: “Mặc dù cậu không thể trở thành con cưng của trời, nhưng làm người yêu của ông trời cũng khá ổn đúng không?”

Quý Thời Thừa: “…” Ông trời cái gì chứ?

À——nhớ ra rồi. Đúng là…

Cậu cười đáp: “Ừ, cũng rất ổn.”

Sau đó, cậu bước nhanh về phía siêu thị. Cậu đã không thể chờ thêm để được gần gũi với Tần Miên, nên những thứ cần mua đều phải chuẩn bị đầy đủ, kể cả thuốc bôi sau đó.

Còn Tần Miên thì đang làm gì nhỉ?

Ngay sau khi cậu ra khỏi nhà, anh đã nghiêm túc cầm lấy điện thoại. Anh định liên lạc với ai đó sao? Không, anh mở ứng dụng yêu thích của mình, vào mục danh sách đã lưu, nơi đầy ắp các bài viết về bí quyết tình cảm.

Tần Miên chọn một bài rồi chăm chú đọc. Tiêu đề rõ ràng là: “Cách giao tiếp mà vợ yêu thích.”

Những bài viết này, mỗi bài Tần Miên đều đọc cả ngàn lần nhưng vẫn không thấy chán. Anh còn thường xuyên lượn lờ khắp các diễn đàn, chọn lọc những phần hay ho để làm giàu thêm kho tài liệu của mình.

Nào là cách giao tiếp, cách sống chung, cách…gần gũi, Tần Miên đều thuộc làu làu.

Thế nhưng, khi thật sự đối diện với Quý Thời Thừa, anh lại không khỏi lấy ra xem thêm. Ngay cả trí nhớ của mình, đôi lúc anh cũng không tự tin lắm.

Đọc xong bài viết, Tần Miên dời mắt sang bài kế tiếp, tiêu đề là: “Những cách tương tác dễ thương mà người yêu thích.”

Ánh mắt Tần Miên dừng lại ở tiêu đề này hồi lâu. Anh cảm thấy điều mình cần gấp bây giờ chính là nội dung bài này.

Anh bấm vào, và dòng đầu tiên viết: “Cosplay.”

“Người yêu thường thích những thứ lông xù mềm mại như tai mèo hay tai chó và đuôi, những món này sẽ giúp tăng thêm sự ngọt ngào và thú vị cho mối quan hệ đấy!”

Lông mày Tần Miên khẽ nhướng lên. Vậy…anh có nên thử không?

Nếu đeo tai mèo và đuôi giả đã có thể làm cậu thích mình hơn, thì nếu anh biến ra tai mèo và đuôi mèo thật, cậu liệu có yêu anh hơn không?

Nghĩ vậy, trên đầu Tần Miên bỗng xuất hiện một đôi tai mèo trắng mềm mại, đuôi mèo cùng màu cũng thò ra từ thắt lưng, nghịch ngợm đong đưa trong không khí.

Ngón tay anh chạm nhẹ cằm. Thời gian hình như đã trôi qua lâu lắm rồi, sao cậu vẫn chưa về nhỉ?

Hay là anh ra ngoài đón? Hay…đi tắm một chút rồi đợi cậu về?

- --

Quý Thời Thừa bảo nhiều nhất 15 phút sẽ quay lại, thực tế cậu mất hơn 40 phút mới về tới nhà.

Vì quá vội vàng, cậu suýt trật chân khi xuống bậc thang. Đến trước cửa, trên trán đã lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng.

Cậu đặt túi đồ xuống đất, vừa chỉnh lại tóc, vừa điều hòa nhịp thở. Cậu không muốn để anh thấy dáng vẻ lộn xộn của mình.

Nếu để Tần Miên biết cậu nôn nóng muốn gặp anh thế này, chắc chắn sẽ khiến đối phương đắc ý lắm.

Nghĩ vậy, Quý Thời Thừa đột nhiên dừng tay.

Thật ra, để anh đắc ý một chút...cũng không phải không được.

Sau khi đã quyết định, cậu cúi xuống định nhấc túi đồ lên thì nghe tiếng cạch, cửa nhà cậu mở ra.

Tần Miên, với đôi tai mèo trắng mềm mại trên đầu, ló đầu ra từ khe cửa.

Quý Thời Thừa: “…” Miệng cậu hơi há ra, ánh mắt dính chặt vào đôi tai mèo trắng mềm mại trên đầu Tần Miên, không cách nào dời đi được. Đây, đây, đây…là chuyện gì đây?

Tần Miên bước ra, trên người vẫn còn chút hơi nước, giọng nói lười biếng: "Em về rồi à? Sao lâu thế?"

Anh vừa ngâm mình trong bồn tắm, suýt chút nữa đã ngủ quên.

Vừa nói, Tần Miên vừa mở cửa rộng hơn: "Mau vào đi."

Cửa mở, toàn bộ hình ảnh của anh lập tức phơi bày trước mắt Quý Thời Thừa. Đồng tử cậu như muốn nổ tung!

Anh chỉ mặc mỗi… một chiếc quần nhỏ.

Nhưng, đó không phải trọng điểm! Trọng điểm là…

Phía sau Tần Miên xuất hiện một cái đuôi. Một cái đuôi mềm mại, trắng tinh, xù bông, và có thể…động đậy!

Tần Miên = Quý Thời Thừa thích.

Tần Miên chỉ mặc quần nhỏ = Quý Thời Thừa đỏ mặt tim đập loạn.

Tần Miên chỉ mặc quần nhỏ + tai mèo + đuôi mèo = Quý Thời Thừa máu nóng sôi trào!

Cậu lập tức nhắm mắt lại, trong đầu niệm A di đà Phật, ngoài miệng nghiến răng cảnh cáo quang cầu trong đầu mình: "Này đồ phiền phức, nếu mi dám ghi hình hay chụp ảnh cảnh vừa rồi, ta sẽ bảo Tần Miên tháo mi ra từng mảnh!"

Nó run lên bần bật: "!!!" Sao Quý Thời Thừa lại biết được ý định của nó?

"Này, này, này! Sao cậu có thể nghĩ tôi làm vậy chứ? Tôi đâu có! Tôi không hề quay gì cả!" Vừa chối, nó vừa lén xóa sạch đoạn video vừa ghi.

Quý Thời Thừa lại lạnh lùng nói: "Tiếp theo, mi cút đi đâu đó qua đêm, không được xuất hiện trong đầu ta, càng không được nghe lén hay nhìn trộm. Nếu không, ta sẽ móc mắt mi ra!"

Nó run rẩy đáp: "Vâng, vâng, tôi đi ngay, tạm biệt!"

Vừa rời khỏi đầu cậu, nó liền nhận ra: Ơ, khoan đã! Không phải chứ! Họ sắp động phòng thật sao?

Nghĩ tới đây, quang cầu tức đến mức muốn đấm tường. Nó đáng lẽ nên giả vờ rời đi, rồi bí mật ở lại nghe lén! Dù sao không ghi âm hay ghi hình thì cũng đâu ai phát hiện ra được.

Nhưng giờ muốn quay lại thì không được nữa. Bởi bên cạnh Quý Thời Thừa không chỉ có Tần Miên, mà còn có cả Vệ Thủ — một thực thể bảo hộ mạnh hơn nó ít nhất 1.5 phiên bản.

Quang cầu không dám làm bậy, đành tự mình tưởng tượng diễn biến đêm nay, rồi cười một cách biến thái…

Trong khi đó, Quý Thời Thừa không còn nhẫn nhịn được nữa. Ngay giây tiếp theo quang cầu rời đi, cậu lao thẳng vào lòng Tần Miên, tiện chân đóng sầm cửa lại.

Tiếp theo, mọi thứ diễn ra theo cách mà cậu hằng mong muốn.

Tần Miên không phản kháng, mặc cậu muốn làm gì thì làm.

Cậu vừa hôn anh, vừa thầm nghĩ: Ai mà ngờ được, chưa kịp chính thức làm bạn trai đã trực tiếp lên giường thế này.

Nhưng khi cậu định tiến thêm một bước, Tần Miên đột nhiên lật người, đổi vai trò chủ động, đè Quý Thời Thừa xuống dưới.

Anh nhướng mày, nhìn cậu mỉm cười: "Tiếp theo để anh. Em cứ nằm yên."

Quý Thời Thừa: "???" Khoan đã, anh định làm gì?

Cậu lắp bắp: "Này, này, khoan đã! Em là người ở trên cơ mà!"

Tần Miên phớt lờ.

"Anh…lần đầu làm vậy không đúng đâu, dễ bị thương lắm!"

Anh vẫn không nói gì, chỉ kéo chăn phủ lên người cậu, sau đó ra lệnh vào không khí: "Vệ Thủ, mở chế độ riêng tư. Nhân tiện, lấy giúp ta túi đồ ngoài cửa vào đây."

Không gian bên cạnh Tần Miên méo mó, sau đó, một quả bóng nhỏ nhảy ra, tay kéo theo một túi đồ lớn.

Cậu ngơ ngác nhìn nó.

Vệ Thủ quay lại nhìn cậu, nở một nụ cười đáng yêu: "Chào mẹ, tôi là Vệ Thủ!"

Quý Thời Thừa: "???" Mẹ cái gì cơ?

- -----

Nhiều năm sau, trong một thế giới thực, một linh hồn sắp chết bỗng bị hút đi. Khi linh hồn ấy tỉnh lại, hắn phát hiện mình đang đứng trước một thiếu niên xinh đẹp phát sáng.

Linh hồn không thể không dụi mắt, thiếu niên vẫn đứng đó, vậy mà…không phải là ảo giác sao?

Thiếu niên lên tiếng, giọng nói cao quý lạnh lùng: "Chào, linh hồn đến từ thế giới 857, tôi là hệ thống Khanh Khanh Bất Tức."

Linh hồn: "??? Khanh Khanh Bất Tức? Là cái quái gì? Tên gì nghe chẳng giống cái thứ tốt lành gì!"

Thiếu niên tiếp tục nói: "Vừa rồi, tôi phát hiện linh hồn của anh sắp tiêu tan, và anh đủ điều kiện để xuyên không. Vậy nên tôi mang đến cho anh một cơ hội: liên kết với tôi, đi cứu vớt những nhân vật phản diện trong các thế giới tiểu thuyết."

Linh hồn há hốc mồm, liên kết? Cứu vớt phản diện?

"Chỉ cần anh hoàn thành nhiệm vụ cứu vớt, anh sẽ được tiếp tục sống," giọng thiếu niên mang theo sự quyến rũ: "Vậy anh có muốn tiếp tục sống không?"

Linh hồn nuốt nước bọt, lắp bắp hỏi: "À, tôi có một câu hỏi."

Thiếu niên: "Nói đi."

Linh hồn thử dò hỏi: "Vậy, nếu là cứu vớt phản diện, sao cậu không gọi là Hệ thống cứu vớt phản diện?"

Thiếu niên: "…"

Thiếu niên im lặng, sắc mặt trở nên đen lại. Linh hồn rụt cổ lại, trời ạ! Hắn không phải vừa đụng phải mìn chứ?

Thiếu niên không hài lòng hỏi: "Tên là do người bạn thân của tôi đặt, anh có ý kiến gì sao?"

Linh hồn vội vàng lắc đầu: "Không có, không có!"

Nhưng lại thầm nghĩ, người bạn thân ấy chắc hẳn phải có gì đó với thiếu niên này!

_

Chính truyện kết thúc.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.