Khi Tôi Trở Thành Mèo Cưng Của Phản Diện

Chương 41: Quyết định rời đi 2




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Quý Thời Thừa và Tần Miên tiếp theo chắc chắn sẽ rất đau lòng, nó không dám nhìn, sợ mình sẽ không kìm được mà khóc.

Vì vậy, nó chọn cách tránh đi.

Cậu gật đầu: "Được."

Vì chuyện phải rời đi, niềm vui từ việc chia phần đã hoàn toàn tan biến. Nó không nói gì thêm, xung quanh Quý Thời Thừa trở nên yên ắng.

Cậu ngẩng đầu nhìn về phía phòng ngủ, đột nhiên mất hết can đảm để đi về phía đó.

Lúc này, Tần Miên từ trong phòng ngủ bước ra, nhìn thấy cậu đang mệt mỏi nằm trên ghế sofa, lập tức bước lại gần.

Thấy anh đang đi tới, Quý Thời Thừa bỗng có một cảm giác muốn quay đầu chạy đi.

Nhưng cậu có thể chạy đi đâu?

Sau khi ngồi xuống, Tần Miên theo thói quen đưa tay kéo Quý Thời Thừa lên đùi mình, đồng thời tiện tay véo tai mèo của cậu.

Anh hỏi: “Sao mặt lại khó chịu thế, muốn đi chơi à?”

Đuôi cậu quấn quanh cánh tay của Tần Miên rồi lại buông xuống, thả lỏng vô lực trên sofa. Đã nói là chọn ngày không bằng gặp ngày, liệu có nên nói ngay bây giờ không?

Ngón tay anh lướt qua cổ Quý Thời Thừa, xoa bóp cho cậu. Cậu nhắm mắt lại vì cảm thấy dễ chịu, nhưng ánh mắt lại chứa đựng nhiều cảm xúc phức tạp.

Cuối cùng, cậu hít một hơi thật sâu, kéo chiếc máy tính bảng ở bên cạnh lại gần.

Mở ứng dụng ghi chú, Quý Thời Thừa gõ xuống một câu: "Em muốn rời đi."

Sau khi đọc xong dòng chữ này, nụ cười trên mặt Tần Miên dần dần biến mất. Anh nhìn chằm chằm vào câu này rất lâu, rồi mới nhẹ nhàng hỏi: "Là vì không vui khi ở đây à?"

Cậu trả lời: "Rất vui, nhưng...”

Câu chưa nói xong, Tần Miên đã lên tiếng ngắt lời cậu, hỏi: “Nếu vui vậy, sao lại muốn đi?”

Quý Thời Thừa rút tay khỏi chiếc máy tính bảng, cậu cúi đầu nhìn vào bộ đồ của Tần Miên, nhưng lại không biết phải trả lời thế nào.

Sau đó, cậu bị anh ôm chặt vào lòng, ôm thật chặt, không cho chút không gian nào.

Giọng Tần Miên vang lên trên đỉnh đầu Quý Thời Thừa rút tay khỏi chiếc máy tính bảng, cậu cúi đầu nhìn vào bộ đồ của Tần Miên, nhưng lại không biết phải trả lời thế nào.

Sau đó, cậu bị Tần Miên ôm chặt vào lòng, ôm thật chặt, không cho cậu chút không gian nào.

Giọng Tần Miên vang lên trên đỉnh đầu: “Đừng đi nữa, được không? Anh muốn em ở lại.”

Câu nói “Anh muốn em ở lại” khiến mắt Quý Thời Thừa đỏ hoe. Cậu suýt nữa thì mở miệng đồng ý, nhưng ngay khi miệng vừa hé mở, cậu bỗng tỉnh táo lại.

Cậu không biết người khác sẽ chọn thế nào, nhưng cái loại vui vẻ nhất thời mà không nghĩ đến hậu quả ấy, không phải là điều cậu muốn. Thà chia tay trước khi tình cảm chưa kịp sâu đậm, còn hơn là sau này cả hai đều bị tổn thương.

Vậy thì thế giới của cậu và của Tần Miên trong tương lai sẽ dễ thở hơn rất nhiều.

Vì vậy, khi Tần Miên đặt cậu xuống, Quý Thời Thừa lại viết trên chiếc máy tính bảng: "Xin lỗi, em thật sự phải đi rồi."

Tần Miên nhìn chằm chằm vào dòng chữ trên màn hình máy tính bảng, im lặng rất lâu mà không nói gì.

Quý Thời Thừa không muốn thời gian cuối cùng trước khi chia tay trôi qua trong im lặng, vì vậy cậu lại viết trên màn hình: "Sau khi em đi, cơ thể của con mèo sẽ bị linh hồn cũ tiếp quản. Nếu lúc đó anh không muốn nuôi nó, có thể đưa nó về cho Điền Hân Thành."

Anh không trả lời, không rõ là đã đồng ý hay chưa.

Cậu tiếp tục viết trên máy tính bảng: "Anh nói xem, nếu lần đó em chạy đi và không quay lại, anh sẽ làm gì?"

Lần đó mà Quý Thời Thừa nhắc đến là vào ngày hôm sau khi cậu đến thế giới này, lúc anh lần đầu dẫn cậu đi dạo trong công viên gần đó.

Lần này, Tần Miên mới có phản ứng. Ánh mắt anh trống rỗng, như thể đang chìm vào hồi ức.

Sau đó, anh nghiêng đầu nói với giọng hơi tức giận: "Đương nhiên là bắt em quay lại rồi, rồi cạo sạch lông em, để em không còn mặt mũi nào mà đi gặp người, cũng không còn lông để gặp mèo nữa."

Quý Thời Thừa: "…" Nếu không còn nhớ cái bộ dạng đáng thương của Tần Miên lúc trước, cậu chắc đã tin lời anh nói rồi.

Thấy bầu không khí có vẻ dễ chịu hơn một chút, cậu tiếp tục trò chuyện với Tần Miên qua máy tính bảng.

Cậu hỏi: "Lần đầu chúng ta gặp nhau, nếu em không tỏ ra thân thiện với anh, anh sẽ bỏ em đi luôn à?"

Tần Miên quay đầu nhìn cậu, giọng đầy nghi ngờ: "Em tỏ ra thân thiện với anh?"

Quý Thời Thừa nhíu mày, anh đang nói cái gì vậy? Lẽ nào cậu đã không tỏ ra thân thiện sao? Hay là anh quên rồi?

Tần Miên híp mắt như đang hồi tưởng lại. Sau đó, anh hỏi với giọng hơi ngập ngừng: "Em gọi mấy trò ngốc nghếch đó là tỏ ra thân thiện à?"

Quý Thời Thừa: "…?"

Cảm giác bịn rịn hay tiếc nuối gì đó, theo câu nói của Tần Miên bị đánh tan không còn một mảnh.

Quý Thời Thừa thầm nghĩ, quả nhiên là Tần Miên, trong khoản phá hoại bầu không khí, anh đúng là số một.

Cậu không muốn tiếp tục trò chuyện với Tần Miên nữa, nhưng anh lại như bật công tắc, bắt đầu nói không ngừng.

Tần Miên hỏi: “Em định khi nào đi?”

Quý Thời Thừa trả lời: “12 giờ đêm nay.”

Thật ra, cậu có thể đi ngay bây giờ, nhưng lại vô thức trì hoãn thời gian.

Trên gương mặt của Tần Miên không có biểu cảm gì rõ ràng, nhưng ánh mắt lại mang vẻ mệt mỏi. Anh hỏi tiếp: “Vậy trước 12 giờ, em có muốn biến lại thành người để cùng anh ăn bữa cơm chia tay không?”

Quý Thời Thừa đáp: “Cơm chia tay thì được, biến hình thì không.”

Lông mày Tần Miên hơi nhíu lại, anh hỏi: “Tại sao không được?”

Trước đây cậu rất lo lắng nếu Tần Miên biết cậu không thể biến lại thành người thì sẽ ra sao nhưng giờ sắp rời đi, cậu cũng không còn quan tâm nữa.

Vì vậy thẳng thắn thừa nhận: “Bởi vì em không biết cách biến hình. Em không phải mèo yêu hay nàng tiên ốc gì đó. Chỉ là một linh hồn con người bị nhốt trong cơ thể mèo thôi.”

Nghe xong, Tần Miên không tỏ vẻ thất vọng hay ngạc nhiên, chỉ gật đầu hỏi: “Vậy là chúng ta sẽ không có cơ hội gặp lại, đúng không?”

Quý Thời Thừa hít sâu một hơi, rồi gõ trên máy tính bảng: “Đúng vậy.”

Tần Miên cúi đầu, ghé sát lại gần cậu. Đôi mắt đẹp của anh phản chiếu hình bóng cậu. Anh hỏi: “Em sẽ nhớ anh chứ?”

Cậu cúi mắt, không dám nhìn thẳng vào anh, gõ trên máy tính bảng: “Em rất bận.”

Tần Miên nhìn chằm chằm hai chữ đó thật lâu, đến khi Quý Thời Thừa ngẩng đầu lên lần nữa, anh mới hỏi: “Bận cứu chủ nhân mới sao?”

Cậu lắc đầu, viết: “Quá khứ, hiện tại, tương lai, em chỉ cứu mình anh.”

Ngón tay Tần Miên lướt hờ trên màn hình máy tính bảng, như muốn cảm nhận từng câu chữ. Lần này, anh không còn vẻ mặt vô cảm nữa, khóe môi nhếch lên tạo thành một nụ cười.

Sau một tiếng thở dài, anh nói: “Hoa Hoa à, em thật nhẫn tâm, lại nỡ bỏ anh mà đi.”

Dù lời nói đầy vẻ đau buồn nhưng trong giọng điệu và biểu cảm của Tần Miên lại không mang chút đau lòng nào. Thấy vậy, Quý Thời Thừa cảm thấy nhẹ nhõm hơn, nhưng vẫn không kìm được cảm giác trống rỗng trong lòng.

Lúc nhận ra cảm xúc lạ trong lòng, Quý Thời Thừa không khỏi cười nhạo bản thân trong đầu.

Tuy nói sẽ giảm thiểu tổn thương, dừng lại đúng lúc nhưng thực ra, sâu trong lòng, cậu vẫn hy vọng rằng mình sẽ là duy nhất trong trái tim Tần Miên, hy vọng anh sẽ mãi nhớ đến mình.

Tần Miên đứng dậy, Quý Thời Thừa ngẩng đầu lên nhìn, anh nói: "Đi thôi, chúng ta đi chọn nguyên liệu, rồi ăn một bữa thật ngon."

Cậu không muốn lãng phí thời gian vào việc này, vì vậy viết trên máy tính bảng: "Tự nấu phiền phức quá, gọi đồ ăn ngoài đi."

Anh nhìn cậu một lúc rồi cười, nói: "Không, bữa tiệc chia tay này nhất định phải do anh làm."

Quý Thời Thừa nghe xong cũng không nói gì thêm, cùng anh xuống siêu thị ở dưới lầu. Lần này, cậu cố gắng mở to mắt, muốn ghi nhớ mọi thứ mình nhìn thấy, hy vọng mình sẽ không bao giờ quên.

Đây là lần cuối cùng cậu đi siêu thị cùng anh, cậu muốn nhớ thật lâu, lâu đến mức khi 80 tuổi nhìn lại, cảnh tượng này vẫn còn rõ ràng trong ký ức.

Quý Thời Thừa chỉ mãi lo ghi nhớ cảnh vật và Tần Miên, hoàn toàn không để ý đến việc anh đang lấy những nguyên liệu mà cậu thích.

Sau vài tháng quen biết, anh gần như đã hiểu hết khẩu vị của Quý Thời Thừa, thậm chí còn hiểu rõ hơn cả chính bản thân cậu.

Giỏ hàng rất nhanh chóng đầy ắp, Tần Miên trong thời gian ngắn đã mua hết tất cả những thứ mà cậu yêu thích.

Trong lúc đẩy xe hàng đi về phía trước, anh hỏi Quý Thời Thừa đang ngồi trên vai: “Em có thể mang đồ đi không? Nếu được thì anh chuẩn bị một xe cho em.”

Quý Thời Thừa lắc đầu ngay lập tức, cậu không có khả năng làm vậy.

Tần Miên nhìn cậu một lúc rồi không nói gì thêm. Sau khi về nhà, anh lập tức lao vào bếp, tất nhiên, không quên lôi Quý Thời Thừa vào cùng.

Chỉ một lúc sau, âm thanh của nồi niêu xoong chảo vang lên trong bếp. Một lát sau, ông nội và Thính thúc cũng đã về.

Vừa bước vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm. Ông ngó đầu vào bếp, giọng hơi cao một chút hỏi: "Làm món gì ngon vậy?"

Tần Miên ngẩng đầu trả lời: "Cá hồi nướng than."

Ông cụ Tần bĩu môi, lộ ra vẻ mặt không hài lòng, miệng lẩm bẩm: "Lại làm món riêng cho con mèo đó ăn."

Thính thúc nhìn thấy nguyên liệu trên bàn bếp liền biết Tần Miên không chỉ đơn giản là làm món riêng cho Quý Thời Thừa, mà có vẻ đang chuẩn bị bữa tối.

Vì vậy, ông ấy nói với ông cụ: "Gia chủ, để tôi giúp một tay."

Ông nội nghe vậy liền cúi gần Thính thúc dặn dò: "Nhớ cho nhiều muối vào nhé!"

Ông đã có tuổi, miệng lúc nào cũng thấy thiếu vị, thích ăn những món có gia vị đậm đà hơn. Còn Tần Miên lại quen làm những món ăn nhạt cho Quý Thời Thừa, ông không thể ăn nổi.

Ánh mắt Thính thúc thoáng hiện ý cười, gật đầu: "Vâng."

Nghe vậy, ông nội hài lòng, bỏ qua Quý Thời Thừa đang đứng gần bồn rửa rau, dẫn năm chú chó nhỏ đi về phía ghế sofa.

Chẳng mấy chốc, trong phòng khách vang lên tiếng phát thanh tin tức.

Không khí trong bếp hôm nay có vẻ hơi nặng nề kỳ lạ, Thính thúc vừa bước vào đã nhận ra. Bếp chỉ có hai người, một người một mèo, ai là người đang tạo ra không khí lạnh lẽo thì rõ ràng.

Vì vậy, vừa đeo tạp dề vào, Thính thúc nhẹ nhàng hỏi: "Mới về mà đã không vui à?"

Tần Miên không trả lời, chỉ lặng lẽ cắt cá hồi nướng thành những miếng nhỏ rồi cho vào đĩa. Nếu là bình thường, anh sẽ lấy một miếng nhỏ trong đĩa để đút cho Quý Thời Thừa, nhưng hôm nay anh không làm như vậy.

Điều này khiến Quý Thời Thừa đang đứng bên cạnh cảm thấy có chút thất vọng, không biết trong lòng mình đang cảm thấy gì.

Thính thúc dường như đã quen với cách giao tiếp này, dù Tần Miên không trả lời thì cũng không cảm thấy ngượng ngùng.

Ông ấy lại tiếp tục hỏi: "Hay là không vui vì ngoài kia không vui?"

Tần Miên liếc nhìn cậu một cái, trước lúc ánh mắt của hai người giao nhau, anh lại vội vã chuyển hướng nhìn đi chỗ khác.

Lần này, Quý Thời Thừa có phản ứng. Anh nói: "Chia tay rồi."

Thính thúc đang rửa tay đột nhiên dừng lại, lông mày nhíu lại, rồi sau đó từ từ trở lại bình thản.

Thiếu gia lại học cách nói dối rồi sao?

Còn Quý Thời Thừa, nghe anh nói vậy, trái tim cậu như bị lỡ một nhịp.

Cuộc trò chuyện có vẻ kết thúc ngay tại đó, Thính thúc im lặng tiếp tục rửa tay rồi bắt đầu nhặt rau. Tần Miên mang đĩa cá hồi đã nướng xong ra bàn ăn, rồi lại quay vào cắt thịt bò.

Còn cậu chỉ lặng lẽ đứng đó, giống như một vật trang trí.

Lúc ông ấy nghĩ rằng sự im lặng này sẽ kéo dài cho đến khi bữa tối hoàn tất, Tần Miên bỗng quay người lại sau khi cắt xong thịt bò.

Lúc này Thính thúc mới nhận ra, Tần Miên trông có vẻ rất mệt mỏi.

Anh hỏi: "Sao thúc không hỏi tôi vì sao lại chia tay?"

Ông ấy há miệng nhưng không phát ra tiếng. Trong lòng lại nghĩ, không hỏi vì không tò mò. Cô bạn gái của thiếu gia chẳng phải đều là hư cấu hết sao, chia tay gì chứ?

Tần Miên lại nói: "Tôi biết thúc rất muốn biết."

Sau một chút im lặng, Thính thúc gật đầu: "Đúng vậy, tôi rất muốn biết."

Anh cũng gật đầu: "Vậy thì tôi nói cho thúc biết. Tôi chia tay vì cậu ấy không cần tôi nữa, cậu ấy sắp bỏ đi rồi."

“Ồ.” Thính thúc không biểu lộ cảm xúc, gật đầu, trong lòng thầm nghĩ thiếu gia thật có tài ăn nói.

Tần Miên hỏi: "Tôi có đáng thương không?"

Tai của Thính thúc khẽ động, không phải vì câu hỏi của Tần Miên, mà vì nghe thấy một tiếng động từ phía bên cạnh.

Khóe miệng ông ấy khẽ nhếch lên, trả lời: “Đáng thương.”

Nghe xong câu đó, anh lại liếc nhìn Quý Thời Thừa, lần này anh nhìn trực diện vào mắt cậu trước khi rời đi.

Giọng nói của anh nghe có chút u buồn: “Thúc nói xem, sao lại có người tàn nhẫn như vậy, nói đi là đi, chẳng hề muốn dừng lại vì tôi một chút nào?”

Quý Thời Thừa: “……” Tần Miên đang ám chỉ mình sao?

Ánh mắt Thính thúc vô tình bắt gặp ngón tay của lão gia, gật đầu qua loa: "À."

Tần Miên tiếp tục nói: "Tôi đã quyết định sẽ đưa cậu ấy gặp ông nội rồi, thế mà cậu ấy lại đối xử với tôi như thế này."

Quý Thời Thừa: “……” Cậu còn cần Tần Miên đưa đi gặp ông nội sao?

Thính thúc lại gật đầu, trong lòng nghĩ: cứ tiếp tục biện minh đi, tôi đang nghe đây.

Nhưng đúng lúc này, Tần lão gia đột nhiên lên tiếng, ông chỉ tay vào Tần Miên với vẻ mặt đầy tức giận: "Ai bảo không đi hẹn hò với cô gái nào, suốt ngày ôm con mèo đi lòng vòng thế này!"

Thính thúc hơi cúi đầu rồi lùi lại một bước, giả vờ như mình là người vô hình.

Ông cụ tiếp tục nói: "Bảo cháu dẫn cô gái đi xem phim, ăn cơm, cháu thì sao! Lại dẫn con mèo đi! Cháu nghĩ cô gái đó sẽ nghĩ gì? Yêu đương là phải có sự đồng hành, có hiểu không hả?"

Tần Miên nghe xong, ánh mắt thoáng chốc lóe lên, trong khi Quý Thời Thừa thì biểu cảm như bị sét đánh. Cậu mở to mắt nhìn anh, trong ánh mắt có sự kinh ngạc và ngỡ ngàng.

Trong khoảnh khắc này, cậu hình như đã hiểu ra điều gì đó.

Tần Miên vừa gật đầu vừa lẩm bẩm: "Xem phim, ăn cơm, đồng hành, vậy rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?"

Ông nội đập tay vào tường gào lên: "Vấn đề là cháu còn chẳng có bạn gái cơ mà!"

Lúc nhận ra cháu trai mình không hề có bạn gái, ông cụ cảm thấy vô cùng chán nản. Không có bạn gái mà ở đây nói thất tình? Đau buồn cái gì chứ!

Thằng nhóc này chắc chắn biết ông đang nghe trộm nên mới cố tình nói những lời này.

"Lão Thính, ra pha trà cho tôi." Ông cụ nói xong, quay người bước nhanh ra khỏi cửa bếp.

Thính thúc đương nhiên không có ý kiến gì, ông ấy mỉm cười với Tần Miên rồi tháo tạp dề ra đi theo sau.

Không biết rằng, mục đích của anh đã đạt được, thậm chí muốn họ đi càng nhanh càng tốt.

Vì vậy, trong bếp giờ chỉ còn lại anh và Quý Thời Thừa.

Tần Miên đặt dao xuống, quay người rửa tay dưới vòi nước. Sau khi chắc chắn cậu chưa phản ứng kịp, anh bất ngờ lại gần hỏi: "Hoa Hoa, em nghĩ vấn đề nằm ở đâu? Là vì chúng ta chưa xác nhận mối quan hệ sao?"

Vì sự gần gũi đột ngột của anh, Quý Thời Thừa theo phản xạ ngả đầu ra phía sau, nghe thấy lời đó, cậu liền sững lại, ngơ ngác nhìn Tần Miên, không biết phải phản ứng thế nào.

Cùng lúc đó, trong đầu cậu không ngừng nhớ lại những khoảnh khắc trước đây với Tần Miên, những cảnh tượng mà trước đây cậu nghĩ là bình thường, giờ đây lại đầy những gợi ý mập mờ.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.