Khi Tôi Trở Thành Mèo Cưng Của Phản Diện

Chương 39: Nghỉ một tuần hẹn hò




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau khi hoàn hồn từ cơn bàng hoàng, Tần Chính nhận ra rằng không chỉ toàn bộ tài khoản tài chính của hắn bị đóng băng, mà tất cả tài sản dưới tên hắn cũng bị niêm phong.

Điều này có nghĩa là, mặc dù thần kinh cột sống cổ của hắn có thể được chữa trị, nhưng hắn lại không thể chi trả chi phí điều trị.

Khoảnh khắc đó, Tần Chính cảm thấy như mình rơi xuống địa ngục.

Hắn một lần nữa yêu cầu được gặp ông nội, bởi lúc này người duy nhất có thể cứu hắn, chỉ còn lại ông.

Tuy nhiên, ông nội hoàn toàn không muốn gặp Tần Chính. Dù hắn nhiều lần khẩn cầu, thậm chí gào thét, chửi bới và khóc lóc trong phòng bệnh, ông nội vẫn không xuất hiện.

Tần Chính tuyệt vọng nhìn trần nhà bệnh viện, lòng tràn ngập cảm giác trống rỗng. Đây chính là kết cục của hắn sao?

Hắn sẽ phải sống cuộc đời của một kẻ tàn phế suốt quãng đời còn lại ư?

Đúng vậy, đó chính là số phận của Tần Chính. Ông nội không chỉ từ chối gặp mặt mà còn không chịu trả chi phí để chữa trị thần kinh cổ cho hắn. Ông chỉ nhờ Thính thúc thuê cho hắn một người chăm sóc, sau đó mặc kệ hắn.

Thính thúc, với sự tận tâm của mình, đã tự bỏ tiền túi ra trả một khoản hậu hĩnh cho người chăm sóc. Số tiền này đủ để cả gia đình người chăm sóc phục vụ Tần Chính cho đến khi hắn 80 tuổi.

Sau đó, Tần Chính, trong bộ dạng bất lực và tàn phế, bị đưa vào nhà giam.

Đồng thời, trong nước bắt đầu đưa tin về vụ án của Tần Chính, trên mạng xã hội cũng tràn ngập những thông tin chi tiết về tội ác của hắn. So với những điều được tiết lộ, chuyện Tần Chính mở sòng bạc hay lái xe đâm vào anh trai mình bỗng trở nên nhỏ bé.

Có thể thấy được hắn ác độc và tàn nhẫn đến mức nào.

Ngay lập tức, dư luận trên mạng dậy sóng, những lời chửi rủa Tần Chính không ngừng vang lên. Mọi người đều đồng tình: “Kẻ như hắn, đây chính là kết cục xứng đáng!”

Tương lai của Tần Chính có thể được hình dung rõ ràng: nếu người chăm sóc hắn là một người tận tâm, có đạo đức nghề nghiệp, thì cuộc sống của hắn sẽ dễ chịu hơn một chút.

Hắn sẽ phải ngồi tù, mỗi ngày tham gia các lớp học, nhận sự giáo dục cải tạo và phải sám hối. Nhưng tất cả những điều đó đều không thể thay đổi sự thật rằng hắn sẽ phải sống trong cơ thể tàn phế, chịu sự trừng phạt này cho đến tận cuối đời.

Thế nhưng, thực tế lại không đơn giản như vậy.

Người được thuê làm hộ lý cho hắn chính là một người đàn ông từng mất đi cô con gái yêu quý của mình ba năm trước. Mà cô gái đó, chính là một trong những nạn nhân của tổ chức lừa đảo mà Tần Chính điều hành.

Cô gái bị lừa ra nước ngoài, cuối cùng biến mất trên một con tàu y tế ở vùng biển quốc tế. Tất cả những gì còn lại chỉ là một đoạn video đẫm máu mà ngay cả lớp che mờ cũng không đủ để che đi sự kinh hoàng. Ngoài đoạn video đó, không còn bất kỳ dấu vết nào, kể cả một sợi tóc của cô ấy.

Vậy Tần Chính sẽ phải đối mặt với điều gì?

Chẳng ai biết chắc cả, chỉ có một điều chắc chắn: hắn sẽ không được phép chết.

Bởi vì Thính thúc đã chi một khoản tiền lớn để thuê một đội ngũ y tế riêng, đảm bảo rằng trừ khi Tần Chính mắc bệnh nan y không chữa được, thì dù có thập tử nhất sinh, hắn vẫn sẽ được cứu sống.

Đây chính là kết cục của Tần Chính.

Còn về quang cầu, kể từ ngày nó nói sẽ thiêu hủy 009, âm thanh của nó đã hoàn toàn biến mất khỏi tâm trí của Quý Thời Thừa.

Dù cậu có gọi thế nào, nó cũng không đáp lại. Điều này khiến cậu bắt đầu nghi ngờ rằng nó đã "cuỗm" theo đống tài nguyên của 009 rồi bỏ trốn.

Nhưng Quý Thời Thừa cũng không quá mong đợi nó xuất hiện trở lại, vì điều đó đồng nghĩa với việc thời gian của cậu ở đây đã đến hồi kết.

Vậy mà…cậu lại ngày càng không nỡ rời xa nơi này.

Từ lúc Tần Chính nhập viện cho đến khi bị kết án chỉ vỏn vẹn 15 ngày. Đáng lẽ ra, hắn đã phải nhận một "viên đậu phộng" để chấm dứt cuộc đời, nhưng nhờ vào sự can thiệp âm thầm của một số người, bản án của hắn đã chuyển thành chung thân.

Theo lẽ thường, sống là còn hy vọng. Nhưng ánh mắt u ám, lạnh lẽo của người chăm sóc đã che khuất tầm nhìn của Tần Chính, khiến hắn không còn thấy chút ánh sáng nào, chứ đừng nói đến hy vọng.

Vì vụ của Tần Chính và làn sóng dư luận trên mạng, tập đoàn Tần Thị chịu cú sốc nặng nề. Ông cụ Tần phải sử dụng những biện pháp cứng rắn để ổn định tình hình. Sau khi sóng gió qua đi, ông đã giao toàn bộ tập đoàn cho Tần Miên.

Lần này, Tần Miên không từ chối. Anh nhận ra rằng, ông nội mình đã thực sự già rồi, và đã đến lúc ông nên nghỉ ngơi.

Vào ngày Tần Chính bước vào cánh cổng nhà tù, anh dẫn Quý Thời Thừa đến trạm chăm sóc mèo để đón Meya.

Meya đã khôi phục ký ức, hiệu ứng thôi miên trên nó cũng hoàn toàn biến mất.

Nếu không phải mấy ngày trước Tần Miên quá bận rộn thì ngay khi Meya khôi phục ký ức, anh đã đưa nó về nhà rồi.

Nhưng nghĩ lại, dù có đón Meya về trong mấy ngày đó, anh cũng không có thời gian chăm sóc nó.

Ở bên Điền Hân Thành, Meya sống rất tốt, thậm chí còn béo lên không ít so với trước đây.

Giờ đây, Meya trông rất tinh thần, đôi mắt sáng rực ẩn chứa sự ấm áp. Bộ lông của nó thì bồng bềnh, mềm mượt, khiến người ta chỉ muốn vươn tay ra vuốt ve một cái.

Khi nhìn thấy Tần Miên, Meya ngẩn ra một chút, rồi ngay lập tức lè lưỡi, phóng như bay về phía anh.

Meya cười rộ lên thật sự ấm áp vô cùng. Chú chó Meya trong bức tranh Tần Miên cuối cùng cũng đã trở về.

Sau khi đón Meya về nhà, mọi thứ trong nhà ngay lập tức trở nên hỗn loạn như mèo bay chó nhảy.

Meya sở hữu khuôn mặt thiên thần nhưng lại cực kỳ nghịch ngợm và tràn đầy năng lượng, hoàn toàn đối lập với Quý Thời Thừa.

Quý Thời Thừa là kiểu người mà nếu có thể nằm thì tuyệt đối không ngồi, còn Meya thì cứ động một chút là lại không ngừng nghỉ.

Nó đặc biệt thích chơi với Quý Thời Thừa, nhưng đối với cậu, mấy trò của Meya lại chẳng khác gì bị tra tấn.

Meya thích đuổi theo Quý Thời Thừa, buộc cậu phải trèo lên tận đỉnh của cây cào mèo. Dù đã tránh được thế nhưng nó vẫn không chịu buông tha.

Nó ngửa đầu rống lên với cậu như muốn cậu nhất định phải xuống.

Nếu cậu không xuống, nó sẽ dùng móng vuốt cào cây cào mèo, thậm chí dùng răng cắn vào. Nhìn cứ như muốn gặm đứt cây cào mèo khiến cậu rơi xuống đất.

Về chuyện này, Quý Thời Thừa chỉ có thể nhờ vào Tần Miên. Dù anh có thể cứu cậu ra khỏi nguy hiểm nhưng không thể lúc nào cũng ngăn cản Meya lại gần cậu.

Trong lòng Quý Thời Thừa tự nhủ, nuôi chó thì được, nhưng nuôi mèo thì không, nếu không mèo dễ chết sớm lắm.

Meya còn thích giành thức ăn với Quý Thời Thừa. Cậu ăn gì, nó cũng muốn thử một miếng. Tất nhiên, nó cũng không keo kiệt, sẵn sàng chia sẻ thức ăn với cậu.

Biểu cảm của Quý Thời Thừa lúc đó là:囧

Đến tối, khi chuẩn bị đi ngủ, Meya càng muốn ngủ chung với cậu. Tần Miên không chút do dự kéo nó ra khỏi phòng.

Anh thì thầm với Meya đang đứng ở cửa phòng: "Cậu ấy là của tao."

"Gâu!" Meya kêu lên tỏ vẻ không hài lòng, đáp lại nó là tiếng cửa phòng khép lại.

Tần Miên nằm xuống giường, ôm Quý Thời Thừa vào lòng rồi nhắm mắt lại. Anh nghĩ, dù Meya có chút nghịch ngợm, nhưng có thú cưng trong nhà cũng tốt, có thể làm tình cảm giữa anh và cậu thêm gắn kết, phải không?

Ngay sau đó, tiếng cào cửa lại vang lên, Tần Miên mở mắt, nghiến răng.

Meya không còn nhỏ nữa, đã đến lúc tìm đối tượng cho nó rồi!

Ngày thứ năm sau khi Tần Chính vào lồng sắt, nhà máy thức ăn cho mèo của Quý Thời Thừa đã hoàn thành, Tần Miên dẫn cậu đi kiểm tra.

Ngày thứ mười lăm Tần Chính vào lồng sắt, Quý Thời Thừa đã có một công viên giải trí mang tên mình.

Những điều mà cậu đã nói, như muốn một phòng làm việc, muốn phát trực tiếp bán hàng, muốn cái này cái kia, anh lại nhớ hết, mỗi một cái đều đã thực hiện cho cậu.

Cậu nói không cảm động là nói dối, nhất là khi cậu rất yêu thích gương mặt của Tần Miên.

Nếu không phải hiện tại đang là một con mèo, Quý Thời Thừa chắc chắn đã nghi ngờ rằng anh đối tốt với mình như vậy là vì thích mình rồi.

Sau đó, ông cụ Tần bắt đầu ghen tị, ghen vì Tần Miên đối xử với con mèo còn tốt hơn với mình.

Sau khi mọi chuyện liên quan đến Tần Chính lắng xuống, ông cụ dọn đến nhà Tần Miên, mang theo cả Thính thúc. Phòng sách vốn có trong nhà ngay lập tức trở thành phòng ngủ của ông cụ, còn mọi thứ trong đó đều được chuyển lên tầng trên.

Tầng trên tầng dưới bị thông với nhau, ngay cả ổ của Meya cũng bị dời lên tầng trên.

Ông cụ Tần sống cùng anh, ngày ngày đều gặp mặt và rồi chứng kiến cảnh anh đối xử tốt với Quý Thời Thừa. Thậm chí, sự tốt đó còn vượt xa cả những gì ông từng tưởng tượng.

Vậy mà anh lại chẳng bao giờ đối xử với ông – người ông nội ruột thịt – được như thế.

Lẽ nào ông không nên ghen tỵ? Tức giận sao?

Thế là ông cụ bắt đầu nghĩ cách tìm cách thu hút sự chú ý của Tần Miên. Meya thì quá nghịch, ông không muốn cân nhắc đến nó, nhưng bắt đầu từ chỗ khác thì lại không dễ chút nào.

Bởi đứa cháu lớn này, trong lòng dường như chỉ có mỗi con mèo đó.

Sau cùng, nhờ gợi ý của Thính thúc, ông cụ Tần đã nghĩ ra một kế hoạch.

Ông và Thính thúc cùng lên thang máy tới tầng ba. Một tiếng sau, Thính thúc đã mang về hai chú mèo con và ba chú chó con.

Ông cụ Tần mang mèo con và chó con về không phải để phân tán sự chú ý của Tần Miên. Chó trưởng thành như Meya còn không làm được, thì mèo con hay chó con làm sao đủ sức?

Ông cụ làm vậy là vì đã chấp nhận thỏa hiệp. Nếu không thắng được thì nhập hội thôi!

Từ đó, ông bỏ qua dáng vẻ uy nghiêm, bắt đầu say mê ôm mèo, chơi với chó. Chính từ lúc ấy, ông cụ mới hiểu niềm vui của Tần Miên.

Quý Thời Thừa cũng rất thích mấy chú mèo con, chó con. Vì chúng không nghịch ngợm như Meya mà lại ngoan ngoãn, mềm mại và cực kỳ đáng yêu.

Kể từ khi hết chứng mất ngủ, Tần Miên trở nên rất thích ngủ. Sáng thì nằm nướng, trưa lại ngủ trưa, tối thì đi ngủ từ sớm, như thể đang cố bù lại tất cả những giấc ngủ đã mất trước đây.

Lúc anh ngủ, cậu liền nằm bên cạnh. Nếu có thể, cậu không muốn rời khỏi tầm mắt của Tần Miên, cũng không muốn anh ra khỏi tầm mắt của mình.

Khi rảnh, hai người còn chơi game cùng nhau. Gần đây, trò họ chơi vừa ra mắt một nhân vật mới: "quản gia ác quỷ" và "cậu chủ mèo." Đây chính là ý tưởng mà mắt hoa đào từng nhắc đến.

Lúc này Quý Thời Thừa mới biết, hóa ra mắt hoa đào chính là họa sĩ của studio game mà họ đang chơi.

Nhân vật quản gia ác quỷ làm cậu có cảm giác như Tần Miên bước từ đời thực vào thế giới ảo. Còn cậu chủ mèo lại là một chú mèo báo với đôi mắt xanh ngọc tròn xoe, mang chút kiêu kỳ đáng yêu.

Điều Quý Thời Thừa không ngờ là khi nhân vật cậu chủ mèo lên cấp 120, nó sẽ biến thành hình người – một nhân vật nửa người nửa mèo với tai mèo, đuôi mèo.

Và gương mặt của nhân vật này, không nghi ngờ gì, chính là Quý Thời Thừa bước vào thế giới ảo.

Đây là món quà bất ngờ Tần Miên chuẩn bị cho cậu. Anh muốn khi Quý Thời Thừa đạt cấp 120 sẽ tự mình khám phá ra điều đó.

Anh nghĩ, lúc ấy, cậu nhất định sẽ rất vui.

Gần đây, Quý Thời Thừa không còn khó chịu khi Tần Miên chải lông cho mình nữa, thậm chí cậu còn nằm xuống hoặc bò ra để phối hợp, giúp anh dễ dàng chải và thu gom lông mèo hơn.

Tuy nhiên, cậu không hề biết rằng Tần Miên thu thập những sợi lông này là để làm len mèo mà chỉ nghĩ đó là một sở thích kỳ lạ của anh.

Tần Miên gần như ở bên cậu cả ngày. Ngoài giờ làm việc, anh hầu như chỉ quanh quẩn ở nhà. Chuyện này khiến ông cụ Tần không khỏi tò mò.

“Cháu không phải nói mình có người thích sao? Vậy mà không thấy ở bên nhau để vun đắp tình cảm gì cả?”

Câu hỏi này được đưa ra khi ông, Tần Miên, Quý Thời Thừa và Thính thúc cùng ra ngoài ăn lẩu. Vì tuổi già không chịu được cay nên ông cụ đã gọi một nồi lẩu uyên ương.

Nghe ông nội nhắc đến chuyện Tần Miên có người mình thích, động tác nhai của Quý Thời Thừa chợt khựng lại. Những ngày qua trôi qua quá thoải mái, thoải mái đến mức cậu gần như quên mất chuyện này.

Quý Thời Thừa lén vểnh tai lên, muốn nghe xem Tần Miên sẽ trả lời thế nào. Trong lòng cậu đoán, có lẽ Tần Miên đã chia tay với người kia rồi. Dù sao, Tần Miên đã gặp phải chuyện lớn như tai nạn giao thông, mà người đó lại chẳng buồn xuất hiện để xem anh ra sao.

Tần Miên gắp miếng thịt dê đã chín để vào bát cho nguội, rồi thản nhiên đáp: "Chúng cháu rất tốt."

Quý Thời Thừa sững người, trong lòng chẳng rõ là ngạc nhiên nhiều hơn hay thất vọng nhiều hơn. Rất tốt ư? Hóa ra hai người họ vẫn còn liên lạc sao?

Nghe vậy, ông lại cau mày: "Nếu tốt thì sao không hẹn hò đi? Xem phim, ăn cơm, hay du lịch gì đó?"

Vừa nói, ông cụ vừa đón lấy con tôm vừa được Thính thúc bóc, một miếng ăn sạch. Tôm không nóng không nguội, nhiệt độ vừa đúng, khiến ông cụ hài lòng đến mức chân mày giãn ra, đầy vẻ hưởng thụ.

Tần Miên nghe xong, động tác gắp rau cải của anh khựng lại giữa không trung. Quý Thời Thừa thì bị miếng thịt trong miệng làm nghẹn, suýt nữa sặc. Món ăn vừa nãy còn thấy ngon lành, giờ bỗng trở nên khó nuốt.

Anh lập tức đặt đũa xuống, ôm cậu lên kiểm tra. Nhưng Quý Thời Thừa chỉ cúi thấp đầu, tránh ánh mắt của anh. Trong lòng cậu dấy lên một cảm giác không thể gọi tên: Thời gian bên nhau của mình và Tần Miên...sẽ bị chia cho người khác sao?

Thấy anh lắng nghe lời mình, ông cụ Tần không bỏ lỡ cơ hội, tiếp tục nói: "Cháu còn trẻ, đừng chỉ tập trung vào công việc với ôm mèo cả ngày. Phải dành thời gian cho chuyện yêu đương nữa chứ."

Nghĩ một lúc, ông lại bổ sung: "Nếu bận quá, để ông về giúp, cháu cứ nghỉ phép vài hôm mà hẹn hò đi."

Tần Miên gật đầu đồng ý: "Được, vậy cháu sẽ nghỉ một tuần."

Ông cụ Tần hài lòng gật gù: "Tốt lắm, ông chuyển cho cháu 20 triệu tệ, ra ngoài chơi cho đàng hoàng, đừng để cô gái nhà người ta buồn."

Nói xong, ánh mắt ông liếc qua Quý Thời Thừa, rồi miễn cưỡng thêm vào: "Mèo chó thì để ông trông hộ cũng được."

Tần Miên nghe vậy không đáp lời, cũng không từ chối. Anh chỉ gắp miếng thịt dê đã nguội, đặt vào đĩa trước mặt Quý Thời Thừa.

Nhưng Quý Thời Thừa đã chẳng còn bụng dạ nào ăn uống. Trong lòng cậu dấy lên một nỗi lo lắng mơ hồ: Những tình huống như hôm nay sẽ còn lặp lại bao nhiêu lần nữa? Rồi đến cuối cùng, mình liệu có trở thành người thừa không?

- --

Sáng sớm hôm sau, sau khi xin nghỉ phép xong, Tần Miên đưa Meya đến "Nhà nhỏ cho mèo" của Điền Tân Thành để gửi lại.

Tại sao lại gửi ở đó mà không để ông nội và Thính thúc chăm sóc?

Bởi Meya là một chú chó trưởng thành, rất hiếu động, trong khi ông cụ và Thính thúc tuổi đã cao. Để họ trông Meya là việc không thể nào hợp lý.

Sau khi sắp xếp ổn thỏa, Tần Miên kéo vali, mang theo số tiền 20 triệu tệ mà ông cụ cho, bắt đầu chuyến du lịch của mình.

Lúc tiễn Tần Miên ra cửa, ông nội cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó, nhưng nghĩ mãi vẫn không nhớ ra được.

Đợi đến khi anh đi rồi, ông cụ Tần cuối cùng cũng nhớ ra điều gì đó.

"Đúng rồi, Hoa Hoa đâu nhỉ? Bình thường cứ quấn quýt lấy Tần Miên không rời, sao hôm nay nó chuẩn bị đi xa mà lại không ra tiễn?"

Nghĩ một lúc, ông cụ lẩm bẩm: "Hay là vẫn còn ngủ?"

Ông chống gậy, bước chầm chậm về phía phòng của Tần Miên, gọi không biết bao nhiêu lần: "Hoa Hoa, Hoa Hoa!" Nhưng gọi mãi, trong phòng chẳng có chút động tĩnh nào.

Đứng một bên, Thính thúc nhìn cảnh này mà không nhịn được, nhắc khẽ: "Thưa gia chủ, liệu khi nào có khả năng... Hoa Hoa đã chui vào vali của thiếu gia không?"

Ông cụ Tần nghe xong liền tròn mắt, đứng sững tại chỗ, vẻ mặt ngơ ngác như sét đánh ngang tai!

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.