Khi Tôi Trở Thành Mèo Cưng Của Phản Diện

Chương 32: Ở bên anh lâu một chút 1




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Quý Thời Thừa gật đầu: “Đúng, mi thấy ta nói có lý không?”

Quang cầu lập tức gật đầu: “Có lý, quá có lý! Vậy nên cậu nói có cách là định đợi đến khi Tần Chính không thể trả nổi số điểm Vạn Năng Tinh rồi tự hủy mình đúng không?”

Cậu gật đầu: “Đúng.”

Nghe xong, nó tỏ ra rất phấn khích nhưng nghĩ một chút lại cảm thấy không ổn.

Nó nói: “Nhưng cậu đâu biết thời hạn trả nợ là bao lâu, cậu có nghĩ rằng mình có thể không sống đủ lâu để chờ không?”

Quý Thời Thừa đáp: “Chỉ cần khiến Tần Chính tiêu hết 1.000 điểm Vạn Năng Tinh còn lại, chúng ta sẽ biết ngay. Hơn nữa, ta đã đoán được thời gian gần đúng rồi.”

Quang cầu nghe xong liền bật dậy: “Cậu đoán được bao lâu? Làm sao mà đoán được chứ???”

Cái bộ não của linh hồn này phát triển thế nào mà ngay cả chuyện đó cũng có thể đoán ra?

Quý Thời Thừa không trả lời ngay mà hỏi nó: “Lần trước Tần Chính đã thế chấp linh hồn, đổi lấy 10.000 điểm Vạn Năng Tinh, hạn trả nợ là một tháng. Lần này hắn ta thế chấp để đổi 2.000 điểm thì hạn trả nợ sẽ là bao nhiêu?”

Nó rất giỏi tính toán, lập tức buột miệng: “6 ngày!”

Cậu gật đầu: “Đúng, khoảng 6 ngày. Nếu 6 ngày sau hắn không trả nổi thì tự hủy luôn.”

Dù sao thì cốt truyện của thế giới tiểu thuyết này đã sụp đổ, có nam chính hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa có phải không?

Nghe vậy, quang cầu xịu mặt, nhắc nhở Quý Thời Thừa: “Nhưng cậu chỉ sống được 5 ngày thôi.”

Cậu cũng nhắc nhở nó: “Nhưng ta có lá chắn bảo vệ mà mi tặng.”

Quang cầu hỏi: “Cậu định cố cầm cự 5 ngày rồi ngày cuối cùng dựa vào lá chắn để thoát chết trong gang tấc?”

Quý Thời Thừa gật đầu: “Chính xác.”

Nghe vậy, quang cầu hoàn toàn ủ rũ, nó nói với cậu: “Cậu tiêu đời rồi. Dù tôi không muốn làm cậu nản lòng nhưng vẫn phải nói rằng lá chắn bảo vệ chỉ dùng được một lần, không thể giữ cậu an toàn suốt cả ngày đâu. Vì vậy, cậu vẫn sẽ chết vào ngày thứ sáu, không thể chờ đến lúc linh hồn của Tần Chính bị thu về.”

Cậu lại mỉm cười: “Mi đúng là đồ ngốc. 009 trừ máu của ta theo phần trăm mà, tại sao phải đợi đến ngày thứ sáu mới dùng? Chỉ cần kích hoạt lá chắn khi 009 trừ lần cuối cùng vào ngày thứ năm là được.”

Chỉ cần trước lúc đó tiêu hết số điểm Vạn Năng Tinh còn lại của Tần Chính thì hắn sẽ không thể tiếp tục tước đoạt sinh mạng của cậu nữa. Khi đã an toàn, Quý Thời Thừa có thể cùng Tần Miên ngồi chờ Tần Chính tự hủy.

“À!” Nó bừng tỉnh: “Cậu đúng là linh hồn thông minh nhất tôi từng gặp, thật quá đỉnh! Cả cách này mà cậu cũng nghĩ ra được?”

Quý Thời Thừa mỉm cười: “Cũng nhờ có đoạn ghi hình của mi đấy.”

Người trong cuộc thì mù quáng, người ngoài cuộc thì sáng suốt. Nhờ xem lại đoạn ghi hình, cậu phát hiện ra nhiều vấn đề mà trước đây không hề nhận ra, như tính cách của Tần Miên, thái độ của mình đối với anh, hay về 009.

Dĩ nhiên, còn cả ông cụ Tần nữa. Vị lão gia này có vẻ như là một người cực kỳ mê lông xù mềm mại nhưng giấu rất kỹ, nếu không thì đã chẳng lén lút xoa lông của cậu.

Được Quý Thời Thừa khen ngợi, quang cầu rất vui, nó nói: “Đó không phải công lao của tôi đâu, do cậu bảo tôi ghi lại mà.”

Cậy đáp: “Vậy thì, cảm ơn mi vì có chức năng ghi hình.”

Nó cười hì hì hai tiếng rồi đột nhiên nhớ ra điều gì, lập tức hỏi cậu: “Vậy những cơ sở kinh doanh trong vùng xám* của Tần Chính ở nước ngoài có phải tôi không cần động đến nữa không?”

*Kinh doanh bất hợp pháp

Quý Thời Thừa nhướn mày: “Dĩ nhiên là vẫn phải làm, ngay bây giờ, lập tức đi xử lý ngay. Nhưng không cần chặn thông tin nữa, cứ để Tần Chính biết đi. Dù sao thì thời gian của hắn cũng không còn nhiều phải không?”

Quang cầu lập tức hiểu ra ý của cậu: đây là muốn khiến Tần Chính tuyệt vọng và nổi điên từ trong lòng, đúng là trước khi hủy hoại thì phải đánh vào tinh thần trước!

Cuộc trò chuyện giữa cậu và quang cầu kết thúc, Quý Thời Thừa cũng ăn no nhờ sự săn sóc của Tần Miên. Mặc dù 009 đã tước đi 10% sức khỏe của cậu nhưng cậu không hề cảm thấy khó chịu chút nào.

Thế nhưng cậu có thể cảm nhận được ánh mắt của Tần Chính đang đặt lên người mình, thoắt ẩn thoắt hiện như đang chờ đợi cậu gặp rắc rối vậy.

Tần Miên cũng nhận ra sự khác thường trong hành động của Tần Chính, vì vậy lập tức bế Quý Thời Thừa tiến thẳng đến chỗ ông cụ Tần.

Lúc này, ông vừa buông đũa xuống.

Thấy anh không có chút biểu cảm nào đi tới, ông cụ theo phản xạ cau mày: “Sáng sớm mà bày bộ mặt khó chịu cho ai xem thế hả?”

Tần Miên không nhìn ông, mắt dán vào hoa văn trên khăn trải bàn, nói: “Ông ơi, ở nhà cháu quên khóa ga rồi, cháu phải về gấp—”

Ông cụ Tần ngắt lời: “Về rồi chết cháy hả?”

Anh nghẹn lại, nuốt lời định nói xuống, rồi sửa lại: “Không phải khóa ga, là quên tắt đèn.”

Ông hừ một tiếng: “Để lão Thính đi tắt.”

Cổ họng Tần Miên khẽ động, giọng khàn đi đôi chút: “Cháu còn có việc khác phải làm.”

Ông cụ Tần tức giận đập bàn: “Cậu không muốn ở đây đến thế à?”

Tần Miên cúi mắt đáp: “Đúng vậy.”

Ngực ông cụ phập phồng dữ dội, ông chỉ thẳng ra cửa phòng ăn: “Cút! Cút ngay! Sau này đừng bao giờ quay lại nữa!”

Anh cúi chào Tần lão gia rồi không chút do dự bế cậu rời đi.

Tần Chính ngồi đó xem trò vui, không nói một lời, hắn còn mong Tần Miên không bao giờ trở lại.

Sau khi cho ông cụ Tần uống thuốc hạ huyết áp, Thính thúc bước ra ngoài.

Lúc Tần Miên bế cậu rời khỏi cổng lớn của Tần gia, ông ấy lái xe đuổi theo ngay lập tức.

Thính thúc lên tiếng: “Đại thiếu gia, gia chủ bảo tôi đưa cậu đi.”

Tần Miên im lặng một lúc sau đó bế cậu lên xe.

Xe chạy được khoảng 5 phút, Quý Thời Thừa bỗng cảm thấy chóng mặt và mệt mỏi. Cậu nhận ra đó là hậu quả của việc bị tước đoạt sức khỏe nhưng chỉ lặng lẽ chịu đựng.

Cậu nghĩ mình có thể giấu được nhưng Tần Miên vẫn nhận ra điều bất thường vì cậu bắt đầu chảy máu mũi.

“Hử?” Anh đưa tay chạm nhẹ vào đầu mũi của cậu: “Sao lại chảy máu mũi rồi?”

Thính thúc liếc nhìn qua gương chiếu hậu rồi nói: “Đại thiếu gia, bên cạnh có khăn giấy và khăn ướt đấy.”

Tần Miên đặt Quý Thời Thừa xuống ghế, với tay lấy khăn ướt để lau máu mũi cho cậu.

Ông ấy vừa lái xe vừa nói: “Chắc là do mùa đông khô quá thôi.”

“Ừm.” Anh đáp, tiếp tục lau sạch máu mũi cho Quý Thời Thừa. Phải dùng đến nửa gói khăn ướt, anh mới tạm thời làm sạch được bộ lông của cậu.

Biết cậu không thích tắm, Tần Miên không nói gì về việc bắt cậu phải về nhà tắm, chỉ kéo nhẹ tai Quý Thời Thừa, giọng có chút nghiêm khắc: “Sau này không được thức khuya nữa nghe rõ chưa?”

Quý Thời Thừa biết việc chảy máu mũi của mình không liên quan gì đến thức khuya nhưng lại thấy may mắn khi anh nghĩ theo hướng đó, như vậy sẽ không phải vắt óc tìm lý do khác để giải thích.

Cậu vẫn chưa nghĩ ra cách nào để nói với Tần Miên sức khỏe của mình đang gặp vấn đề. Nếu thẳng thắn nói rằng đây là do Tần Chính gây ra chắc chắn anh sẽ tìm cách đưa Vạn Năng Tinh cho hắn.

Vì vậy cần suy nghĩ cẩn thận xem làm thế nào để anh có thể chấp nhận sự thật mà không gây thêm rắc rối.

Còn quang cầu, sau khi nghe Quý Thời Thừa giải thích phương án bảo vệ mạng sống, nó không còn lo lắng như trước.

Hiện tại, nó đang làm theo chỉ đạo của cậu: bán những thông tin và tư liệu hữu ích thu được từ phía Tần Chính cho các đối thủ của hắn và đang thương lượng giá cả.

Quang cầu hỏi Quý Thời Thừa: “Số tiền kiếm được từ việc xử lý các cơ sở ở nước ngoài của Tần Chính, chúng ta làm từ thiện thế nào đây? Chuyển vào các trạm tình thương trong nước nhé?”

Cậu đáp: “Không cần chuyển về trong nước, cứ quyên góp trực tiếp cho địa phương đó.”

Nó ngẩn người: “Hả? Không quyên góp về nước sao?”

Quý Thời Thừa hiểu quang cầu đang nghĩ gì, nói: “Trong nước đã có Tần Miên lo liệu, không cần dùng đến tiền bẩn của Tần Chính. Ta sẽ nhắc anh ấy làm nhiều việc thiện hơn.”

Quang cầu gật đầu: “Vậy thì tốt, khi nào tôi gửi những bằng chứng vi phạm đó cho cảnh sát địa phương?”

Cậu trả lời: “Hôm nay chúng ta giao dịch với bên đối thủ của Tần Chính, nhắc họ trước 12 giờ đêm mai phải lấy được những gì họ muốn. Ngày kia thì báo cáo với cảnh sát, đồng thời tố cáo luôn cả bên đối thủ đó.”

Quang cầu nghe xong không đồng ý: “Chúng ta mới lấy tiền từ họ xong đã báo cáo, có vẻ không được hay lắm?”

Quý Thời Thừa nhếch môi, gợi ra một nụ cười mỉa mai: “Bọn họ đều không phải là người tốt, tố cáo hết thì mới là làm việc thiện. À, còn nữa, mi cũng tìm cách truyền tin, giúp đỡ những người đã bị lừa.”

Nó gật đầu: “Không vấn đề gì, tôi vẫn đang làm việc này. Hiện tại đã liên lạc được với nhiều người thân của họ, cũng đang tìm cơ hội thích hợp để dẫn dắt những người đó trốn thoát.”

Khi xe đến dưới nhà Tần Miên, anh lập tức dẫn cậu đến bệnh viện thú cưng.

Đúng vậy, chính là cái bệnh viện thú cưng đã chuyển đến dưới nhà, và giờ chủ nhân đã là Tần Miên.

Cậu không muốn để anh phát hiện ra sức khỏe của mình đang gặp vấn đề nhưng với tư cách là một con mèo thì làm sao có thể thoát khỏi tay Tần Miên mà không làm tổn thương anh đây?

Vì vậy, mặc dù đã cố gắng vùng vẫy nhưng cậu vẫn bị anh nắm chặt lấy cổ và kéo vào trong.

Toàn bộ bác sĩ và y tá trong bệnh viện thú cưng đều đang chăm sóc cho Quý Thời Thừa, thực hiện các xét nghiệm khác nhau, Tần Miên thì luôn ở bên cạnh.

Khi các bác sĩ và y tá xung quanh bận rộn, cậu cố gắng ra hiệu cho Tần Miên đứng bên cạnh để cho anh biết rằng cậu có chuyện muốn nói.

Ai ngờ Tần Miên chỉ nhíu mày, không hề phản ứng. Cuối cùng, Quý Thời Thừa không còn cách nào khác, chỉ có thể kêu “hú hú” để thu hút sự chú ý.

Cuối cùng anh cũng phản ứng, dưới ánh mắt mong đợi của cậu, lại chìa tay ra, xoa nhẹ lên đầu cậu.

Giọng anh nhẹ nhàng và có chút bất lực: “Đừng có làm nũng nữa, chịu đựng một chút, sắp kiểm tra xong rồi.”

Quý Thời Thừa: “?”

Cậu có làm nũng đâu? Làm nũng bao giờ? Tần Miên có biết hay đã thấy cậu làm nũng chưa mà lại nói bậy bạ như vậy!

Cuối cùng kiểm tra cũng kết thúc. Chờ kết quả lại mất thêm một tiếng rưỡi. Bảng kết quả kiểm tra được đưa ra, cơ thể Quý Thời Thừa không có gì bất thường.

Tần Miên thở phào nhẹ nhõm, còn Quý Thời Thừa sau khi suy nghĩ thì hiểu được lý do kết quả kiểm tra bình thường.

Hiện tại cậu chỉ bị trừ đi 20 phần trăm giá trị sức khoẻ, sức khỏe vẫn nằm trong giới hạn bình thường nên kết quả kiểm tra bình thường.

Vậy nên tạm thời có thể thở phào nhẹ nhõm, ít nhất hiện tại không cần lo lắng phải làm thế nào để giữ vững Tần Miên.

Lúc trở về nhà, anh để cậu tự do hoạt động trong phòng khách, còn mình thì cầm điện thoại đi vào phòng làm việc.

Quý Thời Thừa không đi vào theo Tần Miên mà tranh thủ lúc anh vào phòng làm việc nhờ quang cầu truyền những đoạn video còn lại vào máy tính bảng của mình và xem với tốc độ gấp đôi.

Còn Tần Miên thì sao? Anh cũng đang xem video trong phòng làm việc. Sau khi xem xong đã lưu lại đoạn video.

Anh đã sao lưu nhiều bản, mã hóa đi mã hóa lại, rồi lưu trữ ở nhiều nơi khác nhau.

Khi Tần Miên từ phòng làm việc đi ra, Quý Thời Thừa đã nằm ngửa trên bánh xe cho mèo ngủ thiếp đi.

Lúc tỉnh dậy thì đã gần trưa, cậu nhớ mình sau khi đánh bại Tần Chính sẽ phải rời đi nên quyết định trong vài ngày tới sẽ ở bên Tần Miên thật nhiều.

Cậu không biết lúc mình đi, thế giới trong tiểu thuyết này sẽ trở thành như thế nào. Cũng không biết Tần Miên sẽ mất bao lâu để phát hiện ra linh hồn đã thay thế trong thân xác con mèo.

Nhưng cậu biết, dù có đi đến thế giới nào, trải qua bao lâu cũng sẽ không bao giờ quên anh.

Vào khoảng ba giờ chiều, Quý Thời Thừa lại cảm thấy cơn mệt mỏi ập đến. Cậu lén lút tránh khỏi Tần Miên, trốn vào nhà vệ sinh và lại chảy máu mũi, lần này còn nhiều hơn sáng nay rất nhiều.

Quý Thời Thừa không khỏi nghĩ, liệu có phải là để cho máu trong cơ thể cậu chảy cạn không?

Lúc xử lý xong vết máu trên mặt, quang cầu trong đầu cậu hỏi: “Cậu đã nghĩ ra cách giải thích tình trạng sức khỏe của mình với Tần Miên chưa?”

Quý Thời Thừa trả lời: “Ta dự tính sẽ nói thật.”

Nó lo lắng: “Cậu không sợ tâm lý anh ấy sẽ không ổn định rồi đưa điểm vạn năng cho Tần Chính sao?”

“Không sợ.” cậu nói: “Ta chắc chắn sẽ nói sau khi đã chuẩn bị tốt.”

Thấy Quý Thời Thừa hoàn toàn không lo lắng, nó cũng tạm thời yên lòng.

Nghĩ đến việc Tần Chính vẫn còn 1000 điểm Vạn Năng Tinh, nó hỏi: “Cậu dự định làm thế nào để tiêu hao số điểm còn lại của Tần Chính?”

Cậu nói: “Chờ đến ngày kia, hắn tự khắc sẽ tiêu xài hết.”

Quang cầu nghe đến “ngày kia” thì lập tức hiểu ý Quý Thời Thừa.

Nó hỏi: “Cậu đang nói, Tần Chính sẽ dùng điểm Vạn Năng Tinh để cứu lấy các thị trường ở nước ngoài của mình sao?”

Cậu gật đầu: “Chắc chắn rồi, đó là đường lui của hắn. Nếu không thể tồn tại ở trong nước thì có thể ra nước ngoài.”

Quang cầu nghe vậy thì lo lắng: “Nếu hắn dùng điểm Vạn Năng Tinh để ổn định các thị trường ở nước ngoài thì chẳng phải tôi đã uổng công rồi sao?”

Quý Thời Thừa mỉm cười: “Mi quên rồi sao, mọi thứ mà hắn đạt được bằng điểm Vạn Năng Tinh đều chỉ là tạm thời. Khi linh hồn của hắn bị 009 thu hồi, những tài liệu đã tìm được sẽ tự khắc hiện lại.”

“Đúng là như vậy.” Quang cầu suy nghĩ một chút rồi lại trở nên chán nản, nó nói: “Nhưng nếu hiện lại cũng không có ý nghĩa gì cả, khi đó Tần Chính cũng đã bị đánh bại rồi.”

Nó có vẻ vẫn cảm thấy công sức mình đã bỏ ra là vô ích.

Cậu nói: “Sao lại không có ý nghĩa? Nếu không có những tài liệu mà mi tìm được, Tần Chính sao lại tiêu tốn Vạn Năng Tinh để xóa bỏ chứ?”

Quang cầu nghĩ lại thì thấy đúng như vậy vì thế lại đầy sức sống.

Lúc này, chuông cửa nhà Tần Miên bất ngờ reo lên. Quý Thời Thừa thắc mắc đi ra khỏi nhà vệ sinh, không biết anh lại mua cái gì về nữa?

Khi anh mở cửa, cậu sững sờ, cảm giác như đã từng gặp cảnh này. Hình ảnh này cậu đã xem trong đoạn video, là mặt đại ca và mắt hoa đào.

Sao họ lại đến đây?

Cửa mở ra, người có mắt hoa đào ngay lập tức lao vào bên trong, ánh mắt bị những viên đá quý rải rác trên ghế sofa thu hút.

Hôm nay ánh nắng rất đẹp, ánh sáng xuyên qua cửa sổ chiếu vào những viên đá, làm cho chúng trông lấp lánh hơn.

Mắt anh ta sáng lên: “Wow wow wow mấy viên đá nhỏ này đẹp quá!” Vừa nói vừa chạy về phía ghế sofa.

Mặt đại ca muốn ngăn cản nhưng không kịp giữ lại nữa. Anh ta vô tình nhặt vài viên đá lên chơi, hỏi Tần Miên, người vẫn đứng ở cửa: “Lão đại, cái này nhặt ở đâu được vậy? Có thể cho em vài viên không? Em muốn để vào bể cá ở nhà!”

Anh lập tức từ chối: “Không được.”

Cùng lúc đó, anh nhường chỗ để mặt đại ca và những người khác mang thùng vào trong.

Mắt hoa đào nghe vậy thì thất vọng: “Ôi, không được à? Lão đại, sao tự dưng anh lại keo kiệt thế?”

Tần Miên giải thích: “Đó là của Hoa Hoa.”

Anh ta nghe xong liền cười tươi: “Vậy em sẽ hỏi Hoa Hoa!”

Nói xong, mắt hoa đào bắt đầu tìm Quý Thời Thừa, miệng gọi: “Hoa Hoa, đồng chí nhỏ Hoa, em ở đâu? Anh của em đến rồi này, ra đây nhanh nào!”

Cậu nghe thấy cuộc trò chuyện, mặt đầy vạch đen, lặng lẽ rút lui về phòng tắm, không hề muốn cho ai mấy viên đá quý đó.

Mặt đại ca vừa đặt xong chiếc thùng đầu tiên vào trong nhà, thấy mắt hoa đào vẫn loanh quanh trong phòng khách không chịu làm việc mà Tần Miên cũng chẳng quản, gã nhắc: “Lại đây bê thùng trước, lát nữa tôi giúp cậu tìm.”

Anh ta tinh quái chớp mắt rồi mới lững thững đi về phía gã, xòe mấy viên đá quý ra trong lòng bàn tay, đưa tới trước mặt gã: “Đẹp không? Thích không? Nếu thích thì gọi một tiếng anh trai, tôi sẽ nhờ Hoa Hoa tặng anh vài viên.”

Mặt đại ca liếc nhìn, gương mặt lộ vẻ do dự, ngập ngừng nói: “Hình như đây là lam mã não.” Rồi quay đầu nhìn Tần Miên xác nhận.

Anh ta trợn tròn mắt: “Đây là lam mã não á?”

Sau đó lại phủ nhận ngay: “Không thể nào! Ai lại ném lam mã não lăn lóc trên ghế sofa được chứ.”

Tần Miên liếc qua, rồi gật đầu: “Chắc là đúng, tôi quên mất rồi.”

Anh vốn không hứng thú với đá quý, chỉ chọn viên này vì màu sắc của nó giống mắt của Hoa Hoa.

Mắt hoa đào nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi: “Chết tiệt! Thật á?”

Anh ta cầm viên đá lên soi thật kỹ, rồi nhìn sang đại ca. Thấy mặt đại ca gật đầu mới tin đây không phải trò đùa mà cả mặt đại ca lẫn Tần Miên hợp lại bày ra để lừa mình.

Trời ạ! Thật là lam mã não? Mà lại bị ném bừa bãi trên ghế sofa, như thế có quá đáng không chứ.

Mắt hoa đào bĩu môi chậc lưỡi: “Bảo sao trông đẹp thế, mắt thẩm mỹ của tôi quả nhiên không tệ.”

Nói rồi, mặt anh ta bỗng trở nên kỳ quái rồi chỉ vào mấy viên đá khác hỏi: “Lão đại, mấy viên kia cũng là mã não hay thứ gì đó đắt tiền chứ?”

Anh cau mày đáp: “Quên rồi.”

Anh ta thở phào, nhưng ngay sau đó, lại nghe Tần Miên bổ sung: “Hình như còn có cả ngọc phỉ thúy và ngọc mềm nữa.”

Biểu cảm mắt hoa đào cứng đờ, nhìn mấy viên đá trong tay mình rồi ngẩng lên nhìn anh: “Tất cả...đều là đá quý à?”

Tần Miên gật đầu, anh không nhớ rõ từng loại nhưng lại nhớ rõ giá trị của một viên trong đó.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.