Khi Tôi Trở Thành Mèo Cưng Của Phản Diện

Chương 26: Tự làm bậy không thể sống 2




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vào chiều hôm Tần Chính bị bắt, một chiếc xe thường đưa đón Tần lão gia đã chạy vào bãi đỗ xe dưới chung cư của Tần Miên. Năm phút sau, chuông cửa nhà anh vang lên. Trên màn hình điện tử có thể thấy Thính thúc đang đứng nghiêm nghị trước cửa nhà. Thấy ông ấy trong dáng vẻ đó, Quý Thời Thừa thoáng nghĩ chắc hẳn đã có chuyện gì xảy ra với ông cụ Tần.

Khi cửa mở, ông ấy mỉm cười hiền hậu: "Nghe nói cậu chủ nhớ nhà, tôi đến đón cậu về." Tần Miên nghe vậy, không biểu hiện gì, nhìn chằm chằm vào Thính thúc, còn ông ấy thì nở nụ cười đáp lại. Trong tâm trí cậu, quang cầu ngơ ngác: "Anh ấy nhớ nhà thật sao?" Sao nó chưa từng nghe nhắc đến?

Quý Thời Thừa nói: "Là ông nội Tần muốn Tần Miên về nhà." Quả là một ông cụ cứng đầu.

"Ồ~" Nó hiểu ra, hỏi cậu: "Vậy cậu đoán xem, tại sao Tần lão gia đột nhiên muốn đưa Tần Miên về?"

Cậu nhướng mày: "Mi biết à?"

Quang cầu tự hào: "Tất nhiên, vì chính tôi đã gửi bằng chứng cho ông cụ Tần một bản. Bây giờ ông chắc chắn rất thất vọng về Tần Chính,nên mới đến đón Tần Miên về, có ý định thay thế Tần Chính bằng Tần Miên."

Quý Thời Thừa cau mày: "Đừng để hắn chuyển sự chú ý lên ông nội Tần và Tần Miên thêm nữa."

Nó khựng lại, giọng nhỏ xíu, hỏi: "Có phải tôi vừa gây rắc rối không?"

Cậu đáp: "Không sao, cố gắng tìm thêm chứng cứ đi."

Quang cầu ngượng ngùng im bặt: "Vâng." Nó cũng nhận ra mình đã lỡ tay, Tần Chính vừa được thả ra, Tần lão gia lại ngay lập tức muốn gặp Tần Miên. Điều này có thể khiến hắn hiểu lầm anh chính là người đã tố cáo hắn.Chẳng phải là đang tự rước họa vào thân cho Tần Miên sao?

Nó hối hận vì đã tự ý hành động, chỉ còn cách dốc sức tìm thêm bằng chứng để bù đắp lỗi lầm. Sau một lúc trầm ngâm, Tần Miên bế cậu ngồi lên chiếc xe mà Thính thúc đã lái đến. Trên xe, cả anh và ông ấy đều im lặng không trò chuyện.

Lúc xuống xe, tình cờ gặp Tần Chính đang lái xe về. Thấy Tần Miên bước xuống từ xe của ông nội, ánh mắt hắn trở nên lạnh lẽo. Vậy là ông cụ vẫn quyết định đón Tần Miên về, đúng không?

Hắn chỉnh lại cổ áo, cười bước đến gần anh: "Anh trai đến từ bao giờ thế?"

Tần Miên không nói gì, chỉ nhìn thẳng vào mặt Tần Chính. Thư thúc đứng bên cạnh cũng tỏ vẻ kinh ngạc, chỉ vào mặt hắn hỏi: "Nhị thiếu gia, mặt cậu bị sao thế này..."

Nụ cười hắn đơ lại, quên mất là mặt mình bây giờ chẳng khác nào bảng pha màu. Do đã sử dụng khá nhiều Vạn Năng Tinh để tiêu hủy chứng cứ, hắn không còn dư để che đi vết thương trên mặt. Vừa nãy gặp Tần Miên, hắn quên béng mất chuyện này. Giờ nghĩ lại, hắn chẳng còn gì để cười.

Tần Chính xua tay: "Không sao đâu."

Thính thúc hỏi: "Có cần tôi mời bác sĩ đến xem qua không?"

Hắn từ chối: "Không cần đâu, chỉ là hiệu ứng trang điểm thôi. Tôi sẽ đi rửa mặt là xong."

Trong đầu cậu, quang cầu không nhịn được cười: "Chết cứng không chịu nhận, còn bày đặt nói là hiệu ứng trang điểm, cậu nghĩ Thính thúc có tin không?"

Thính thúc nghe vậy, vẻ mặt an tâm hẳn: "Vậy nhị thiếu gia nhớ rửa mặt sạch sẽ trước khi gặp ông chủ, để tránh làm ngài ấy lo lắng."

Quang cầu thất vọng: "Ô hô, có vẻ ông ấy tin thật."

Hắn gật đầu qua loa, rồi quay sang nhìn Tần Miên: "Anh trai thật sự rất quý con mèo này nhỉ, đi đâu cũng bế theo."

Anh không đáp lại câu đó, chỉ nói với Tần Chính: "Trang điểm đẹp đấy." Giọng điệu như khen ngợi, lại như đang mỉa mai vết thương trên mặt hắn.

Khẽ nhếch môi muốn cười nhưng lại vô tình chạm vào vết thương, nén lại tiếng rên đau trong cổ họng, hắn nói với Tần Miên: "Nếu anh thích, tôi sẽ giới thiệu thợ trang điểm cho anh."

Anh đáp: "Tôi cũng biết vẽ, cần thì cứ tìm tôi."Tần Chính cảm thấy câu nói của anh có ẩn ý, không chắc liệu Tần Miên đã phát hiện ra điều gì chưa nên không muốn tiếp tục chủ đề này. Nếu anh đã dám quay về thì đừng trách hắn nhẫn tâm.

Hắn tiến lại gần Tần Miên, giọng trầm xuống: "Anh à, từ giờ trở đi, sẽ có người vì anh mà trở nên bất hạnh."Biểu cảm trên mặt anh không có gì thay đổi nhưng tay ôm chặt Quý Thời Thừa hơn, gân xanh trên cổ cũng nổi rõ.

Quang cầu căng thẳng nói: "Tần Chính đang đe dọa anh ấy! Hắn có định động đến ông nội Tần không?"

Quý Thời Thừa không trả lời, đột ngột bật nhảy, mạnh mẽ va vào Tần Chính, rồi lại mượn lực trở về vòng tay anh. Hắn chỉ lo đề phòng Tần Miên, không ngờ con mèo trong lòng anh lại bất ngờ tấn công. Bị đẩy lùi, Tần Miên cũng nhanh chóng che giấu cảm xúc của mình.

Thính thúc vội vàng tiến đến kiểm tra: "Nhị thiếu gia, cậu không sao chứ?" Ông ấy không động vào con mèo trong lòng Tần Miên, cũng không trách móc lấy một câu. Cậu nhe răng đe dọa Tần Chính, gầm gừ trong cổ họng. Cậu kiểm soát rất tốt, vừa đủ để thu hút sự chú ý của hắn lại không khiến hắn sinh lòng sát ý.

Trong đầu cậu, quang cầu thót tim: "Tôi cứ tưởng cậu sẽ nhảy lên cào Tần Chính chứ!"

Quý Thời Thừa nói: "Không, trước lúc hắn thôi miên ta, ta không muốn lãng phí lớp bảo vệ."

Tần Chính bị dẫm vào vết bầm trên bụng, đau đến tái mặt. Hắn đẩy Thính thúc ra, mỉm cười: "Không sao." Nhưng biểu cảm trên mặt hắn lại chẳng giống không sao chút nào.

Tần Chính nhìn con mèo trong lòng anh, rồi quay lại nhìn Tần Miên: "Con mèo của anh vẫn hung dữ như mọi khi nhỉ."

Tần Miên không hề xin lỗi, anh giữ cậu kẹp dưới nách, nghiêng đầu hỏi Thính thúc: "Ông nội đang ở đâu?"

Ông ấy đáp: "Giờ này chắc đang ở thư phòng."

Anh gật đầu, bước thẳng qua hắn về phía căn nhà cũ. Trong khi bóng lưng Tần Miên dần khuất, hắn vẫn nhìn anh, nở nụ cười nham hiểm. Đến khi anh rời đi hẳn mới quay sang nói với Thính thúc: "Thính thúc, ông phải trông chừng con mèo này, đừng để nó làm ông nội bị thương."

Thính thúc gật đầu: "Vâng, nhị thiếu gia, vừa rồi cậu không bị thương chứ?"

Tần Chính dịu dàng trả lời: "Không sao. À mà, sao anh lại về? Ông nội bảo anh về sao?"

Ông ấy đáp: "Đúng vậy, nhị thiếu gia."

Hắn gật đầu: "Xem ra ông nội đã không còn giận anh nữa rồi."

Thính thúc không nói gì thêm, hỏi: "Nhị thiếu gia, mấy ngày nay cậu đi đâu vậy?"

Tần Chính hỏi: "Ông nội tìm tôi à?"

"Vâng." Ông ấy trả lời.

Hắn nói: "Để tôi rửa mặt rồi đến gặp ông."

Nói rồi, Tần Chính cũng hướng về căn nhà cũ. Hắn cần chỉnh trang lại gương mặt này rồi mới tính đến chuyện đối phó Tần Miên. Còn những kẻ dám động đến hắn hôm nay, cả gia tộc đứng sau chúng đều phải trả giá.

Thính thúc bước theo sau Tần Chính, khuôn mặt lộ vẻ khó xử. Hắn biết ông ấy theo sau nhưng không dừng bước. Vừa đi vừa hỏi: "Thính thúc, còn chuyện gì nữa sao?"

Ông ấy ấp úng: "Thật ra có một chuyện." Lúc này ông ấy đã theo Tần Chính vào căn nhà cũ, bên trong vẫn đang có công nhân sửa chữa. Hắn vừa đi vừa nhìn quanh: "Ông nội muốn sửa sang lại nhà sao?"

Thính thúc trả lời: "Đúng vậy...nhưng, nhị thiếu gia?"

Tần Chính bước lên cầu thang, dừng lại trước phòng ngủ của mình, tay đặt lên nắm cửa, cười hỏi Thính thúc: "Ông đi theo tôi cả quãng đường dài rồi, rốt cuộc là có chuyện gì khó nói đến vậy? Hay vào phòng rồi nói rõ hơn?" Nói xong, hắn vặn nắm cửa nhưng không thể mở được.

"Hửm?" Tần Chính tỏ vẻ khó hiểu, vặn thêm hai lần nữa nhưng cánh cửa vẫn không nhúc nhích. Hắn quay sang nhìn ông ấy: "Khóa bị hỏng rồi à?"

Thính thúc đành phải lên tiếng: "Không phải." Thấy ông ấy vẫn ngập ngừng, hắn bỗng có linh cảm chẳng lành, nhướng mày hỏi: "Vậy là thay khóa rồi?"

Ông ấy gật đầu: "Đúng vậy."

Tần Chính khoanh tay: "Vậy chìa khóa đâu?" Sau một lúc do dự, Thính thúc lấy chìa khóa ra từ túi. Hắn đứng sang một bên, khoanh tay chờ đợi, ánh mắt nhìn ông ấy đầy khinh miệt.

Cửa phòng mở ra, cảnh tượng bên trong hiện ra khiến Tần Chính sững sờ, rồi sắc mặt trở nên vô cùng khó coi. Ông ấy giải thích: "Mấy ngày nay, gia chủ luôn bảo tôi liên lạc với nhị thiếu gia, nhưng làm sao cũng không thể nào liên lạc được. Bất đắc dĩ gia chủ đành phải dọn đồ của cậu ra, trả lại căn phòng về trạng thái ban đầu."

Ngực hắn phập phồng dữ dội, quay sang nhìn Thính thúc, miệng vẫn nở nụ cười như hòa nhã nhưng lại mang cảm giác lạnh lẽo đến đáng sợ, hỏi: "Vậy ông nội định đón anh tôi về, đúng không?"

Thính thúc bình thản trả lời: "Gia chủ không nhắc đến chuyện đó, chỉ nói là trả lại căn phòng về trạng thái cũ thôi."

Tần Chính vỗ mạnh lên khung cửa, cười nhạt: "Tốt, gọi là trả lại nguyên trạng." Nói rồi hắn định bước vào phòng, nhưng ông ấy giơ tay ngăn lại. Vẻ mặt đầy khó xử: "Nhị thiếu gia."

Tần Chính hít một hơi sâu: "Tôi không còn tư cách vào phòng này nữa, phải không?" Ông ấy im lặng, xem như ngầm thừa nhận.

Ánh mắt hắn càng lúc càng lạnh lùng, hỏi bằng giọng đầy băng giá: "Vậy phòng của tôi ở đâu?" Thính thúc khẽ cúi đầu: "Vì không biết nhị thiếu gia thích phong cách trang trí thế nào nên chúng tôi tạm thời để đồ đạc của cậu ở căn phòng trống dưới tầng."

Tần Chính bật cười đầy giận dữ: "Được, tôi hiểu rồi, dẫn tôi qua đó." Phòng ở dưới tầng vốn là nơi ở của người làm, ông nội lại để đồ của hắn ở đó? Thính thúc đi trước dẫn đường, hắn giữ vẻ mặt lạnh lùng bước theo sau, thầm hỏi 009 trong đầu: "Khôi phục khuôn mặt của tôi cần bao nhiêu điểm trả lại nguyên trạng."

Cùng lúc đó, quang cầu nói với Quý Thời Thừa: "Tần Chính vừa hỏi hệ thống trợ giúp của mình, khôi phục khuôn mặt cần bao nhiêu điểm Vạn Năng Tinh."

Cậu đang nằm trong vòng tay Tần Miên, lắng nghe ông nội Tần răn dạy anh. Cậu hỏi quang cầu: "Cần bao nhiêu?"

Nó đáp: "100 điểm." Quý Thời Thừa nhướng mày, chỉ là khôi phục vết thương trên mặt mà hệ thống 009 lại đòi đến 100 điểm? Cậu gật đầu: "Vậy bây giờ hắn ta còn lại 960 điểm Vạn Năng Tinh."

Nhưng quang cầu lại nói: "Không, là 1060 điểm, Tần Chính không nỡ tốn 100 điểm."Cậu ngạc nhiên nhướng mày: "Hắn định để nguyên mặt như thế gặp ông nội à?"

Quang cầu cười khúc khích: "Có lẽ thế. Nói cậu nghe, vừa nãy có chuyện thú vị lắm..."

Nó truyền đạt lại cuộc đối thoại vừa rồi giữa Tần Chính và Thính thúc cho cậu nghe rồi chiếu trực tiếp cảnh hắn vào phòng đập đồ, khiến Quý Thời Thừa lắc đuôi liên tục.

Qua biểu hiện của ông nội Tần, có thể thấy tình cảm của ông dành cho Tần Chính và Tần Miên đang có sự thay đổi. Lúc này, cửa thư phòng bị gõ, quang cầu phấn khích nói: "Tần Chính đến rồi, kịch vui sắp bắt đầu."

"Vào đi."Giọng Tần lão gia vừa dứt, Tần Chính đẩy cửa bước vào. Hắn nở nụ cười lịch thiệp, giọng điệu nhẹ nhàng: "Ông ơi, Thính thúc bảo ông tìm cháu." Khi nhìn thấy bức tranh treo trên tường phía sau ông cụ Tần, nụ cười trên mặt hắn vụt tắt. Đó là bức tranh do Tần Miên tặng, hiện đang treo ở vị trí trung tâm trên tường thư phòng.

Nhìn thấy mặt mũi hắn bị bầm dập, ông nhíu mày: "Đánh nhau à?"Tần Chính chỉ vào mặt mình: "Đây là hóa trang, cháu vừa tham gia một bữa tiệc hóa trang. Định rửa mặt rồi mới qua, nhưng sợ ông tìm gấp nên đến ngay."

Ông nội Tần gật đầu: "Ừm, anh trai cháu sắp chuyển về nhà, ta đã cho sửa lại phòng cậu ấy rồi. Còn phòng của cháu muốn trang trí thế nào thì cứ nói với Thính thúc." 

Nụ cười của Tần Chính không chạm đến mắt: "Dạ, ông." Lúc này, Tần Miên đứng dậy, ông nội Tần và hắn cùng nhìn anh, anh mở miệng không biểu cảm: "Cháu muốn ra ngoài ở."

Ông Tần đập bàn: "Cháu nói gì?" Tần Miên định nói thêm nhưng bị Quý Thời Thừa cắn nhẹ vào cổ tay, anh chuyển lời nói sang ý khác, chỉ vào cậu trong lòng: "Hoa Hoa rất hung dữ, khó nuôi."

Tần Chính lập tức phụ họa: "Đúng vậy, nó rất dữ. Ông ơi, con mèo này vừa rồi còn tấn công cháu." Rồi giọng thay đổi: "Nhưng anh trai cũng có thể về sống, chỉ cần bỏ con mèo này đi là được, phải không?"

Nghe hắn nói, Tần Miên chưa kịp phản ứng thì ông cụ Tần đã cau mày. Ông nhìn Tần Chính, ánh mắt trách móc: "Nói gì vậy!"

Ông quay sang anh: "Đưa nó cho ông, ông phải xem nó dữ đến cỡ nào." Nói xong, ông tiến lên định bế Quý Thời Thừa. Tần Miên không muốn thả cậu ra nhưng bị ông cụ Tần giằng lấy. Cậu không thể tấn công ông đành cúi đuôi để ông ôm. 

Ông cụ Tần hừ lạnh: "Đâu có gì, ngoan mà."

Tần Chính nịnh nọt: "Ông giỏi thật, có thể áp chế được nó."

Ông cụ phẩy tay với hắn: "Mau đi rửa mặt." Rồi nhìn sang Tần Miên: "Cháu cũng ra ngoài xem phòng của mình đi, có gì không hài lòng thì tìm Thính thúc."

Tần Chính đáp lời chuẩn bị rời đi, Tần Miên bước đến định bế lại Quý Thời Thừa nhưng ông cụ Tần ngăn lại. Ông cụ trợn mắt: "Mau đi đi! Ông giữ nó cho, không mất đâu."

Anh nhìn cậu trong lòng ông, thấy nó ngoan ngoãn không quậy phá, đành rời thư phòng, liên tục ngoái đầu lại. Nhìn dáng vẻ đó của anh, ông cụ Tần phát bực. Đối với con mèo còn thân hơn cả ông già này! Bên ngoài thư phòng, Tần Chính đang khoanh tay tựa tường, thấy Tần Miên bước ra, hắn cười nói: "Nếu anh không nghe lời khuyên của tôi, vậy anh nên nhìn con mèo của anh kỹ hơn đi. Có khi nó chẳng nhận ra anh nữa đâu."

Dứt lời quay lưng định đi nhưng bị Tần Miên túm lấy cổ áo. Tần Chính giật mình, không ngờ anh xuất hiện ngay phía sau, lúc hắn chưa kịp suy nghĩ thì đã nhận ngay một cú đấm vào mũi từ Tần Miên. Anh lại đánh hắn? 

Hai cậu ấm nhà họ Tần vừa trở về đã đánh nhau, đến khi ông cụ Tần ôm mèo ra can ngăn, họ mới chịu dừng tay. Trên mặt anh xuất hiện vài vết thương, còn Tần Chính vì "trang điểm" nên không nhìn rõ vết thương. Quý Thời Thừa có chút lo lắng, muốn đến xem Tần Miên thế nào nhưng ông cụ Tần vẫn ôm chặt cậu không buông tay. 

Cậu chỉ đành hỏi quang cầu trong đầu: "Sao họ đánh nhau?"

Nó trả lời: "Là Tần Chính tự chuốc lấy, hắn đe dọa sẽ tẩy ký ức của cậu nên Tần Miên đấm cho hắn một trận. Tôi vừa xem xong, toàn bộ đều là Tần Miên áp đảo, Tần Chính bị đánh đến nghiến răng trợn mắt."

Quý Thời Thừa chuyển ánh nhìn từ Tần Miên sang Tần Chính: "Hắn chỉ nói vậy thôi hay định làm thật?"

Quang cầu đáp: "Chắc chỉ nói thôi, hắn còn chưa hỏi 009 xem tẩy ký ức tốn bao nhiêu điểm vạn năng nhưng cũng có thể là chưa kịp hỏi."

Ông cụ Tần tức giận lườm: "Còn ra thể thống gì! Tại sao lại đánh nhau?"

Tần Chính lên tiếng trước, trông rất oan ức: "Chắc anh giận vì con ở phòng của anh ấy."

Quang cầu lần đầu thấy người trơ trẽn đến vậy: "Hắn dám vu oan! Rõ ràng Tần Miên còn chưa biết phòng mình bị chiếm." Nghe vậy, ông lườm hắn: "Đáng đời!"

Thấy ông nội hoàn toàn không đứng về phía mình, mặt hắn tối sầm lại. Tần lão gia đã quay sang Tần Miên: "Vừa về đã đánh nhau, cháu là con nít à? Lại đây xin lỗi em đi!" Anh tiến lại gần nhưng không hề xin lỗi mà lao vào đánh nhau với Tần Chính lần nữa.

Nó trợn tròn mắt: "Sao? Vừa nãy chưa đánh đủ hả?"

Quý Thời Thừa đáp: "Lần này có lẽ là nghe tin Tần Chính ở trong phòng của mình nên tức giận đấy." Lần này cụ Tần phải đích thân ra tay để tách hai người ra mà Tần Chính còn ăn thêm hai cú đấm của anh.

Sau khi cả hai bị tách ra, cụ Tần ra lệnh cho họ quay về phòng mình để suy ngẫm, không được ra ngoài cho đến giờ cơm tối. Hắn được người dìu xuống lầu, tập tễnh bước đi còn Tần Miên thì ôm cậu trở về căn phòng đã lâu không quay lại. 

Sau khi họ rời đi, cụ Tần hậm hực quay sang Thính thúc: "Gọi bác sĩ đến kiểm tra cho chúng đi." Nói xong tức tối quay trở lại thư phòng. 

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.